Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Phía tây Tây Tạng là vùng giáp biên giới Ấn Độ, nơi có rặng núi băng Karakorum () hùng vĩ. Vùng này có nhiều ngọn núi tuyết cao hơn mặt nước biển gần m, có thể nói là vượn khỉ khó trèo, chim bay khó lọt.
Tại vùng núi tuyết này, có một con đường cái uốn lượn quanh co. Vào mùa hè hàng năm có khoảng nửa thời gian có thể qua lại, từ Tây Tạng qua khu Ladakh () mà Ấn Độ quản chế. Nhưng do núi cao hiểm trở nên khoảng thời gian đó trên đường cái cũng có rất ít xe cộ qua lại.
Tại một vùng cách biên giới Trung Quốc khoảng km, trên con đường cái ngay giữ lưng núi tuyết, một bên là sông băng gào thét, một bên là vách đá nhọn như dao, chung quanh là những ngọn núi tuyết cao và dốc. Ngoại trừ âm thanh “ẦM ẦM” do nước sông băng chảy ra, bốn phía đều vắng lặng, không có một bóng người.
Thế nhưng, tại bờ đối diện con đường cái, ít ai để ý thấy trên vách đá có một hang động nhỏ, bên trong là băng tuyết trong suốt phủ kín, khí lạnh bức người, miệng động gần như cũng bị khối băng bao trùm, từ bên ngoài rất khó có thể nhận ra.
Trong động băng như thế có một người. Cậu đang làm nhiệm vụ từ trên đưa xuống là trực tại chỗ này ám sát một người, liệp thủ Lăng Tử Hàn. Một tuần trước, sở trưởng của sở Nghiên cứu khoa học bỗng nhiên biến mất một cách kì lạ, khiến cho uỷ ban Quốc Gia An Toàn chấn động mạnh. Vị sở trưởng này nắm trong tay thông tin cơ mật, đó là bản nghiên cứu chế tạo tên lửa mới nhất của Trung Quốc. Nhưng dưới các thủ đoạn mánh khóe của tổ chức tình báo phương Tây, gã đã phản bội Tổ quốc. Bộ Quốc An cùng Bộ Quốc Phòng đối với các hành động khác thường của gã đã sớm đề phòng, vẫn đang trong giai đoạn điều tra, nhưng gã lại đi trước một bước. Xét thấy mức độ cơ mật của vụ việc, uỷ ban Quốc Gia An Toàn nghiêm lệnh: “Nếu như không thể ngăn chặn hành động của người đó ngay tại vùng biên giới, thì cứ giết bất luận tội.”
Lần này là do Bộ Quốc An và Bộ Quốc Phòng cùng hợp tác, toàn lực ứng phó truy kích người đó, cho nên ra lệnh phong tỏa nghiêm mật các đường xuất cảnh, khiến cho bọn người đó phải mạo hiểm xuất cảnh từ Tây Tạng bằng đường này.
Tiểu tổ liệp nhân bố trí phục kích dọc đường, nhất định phải giết chết người này.
Lăng Tử Hàn canh giữ trên tuyến đường ngang qua Ladakh này, cũng đã đợi hơn ngày rồi. style="display:inline-block;width:px;height:px" data-ad-slot=""> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});Khoảng thời gian này là tháng , băng trong động vẫn đang thổi khí lạnh vào người,nhiệt độ ban ngày tại vùng chung quanh là độ, về đêm rớt xuống khoảng - độ. Lăng Tử Hàn mặc quần áo giữ ấm được chế tạo đặc biệt, đem miệng mũi đều che đậy kín, để tránh việc hít vào khí lạnh sẽ khiến phổi bị thương tổn. Đã ngày, khi cậu đói bụng cũng chỉ có thể ăn thực phẩm đóng hộp được chưng nóng, khát thì chỉ có thể uống nước băng tan chảy, rất khó mà ngủ được một giấc ngon lành. Chỉ cần có tiếng xe đi qua, cậu sẽ lập tức di chuyển đến miệng động dò thám, đem hệ thống phân tích sinh vật so sánh, đối chiếu cẩn thận người trên xe với mẫu sinh vật có sẵn, xem xét có nên ngắm bắn hay không.
Mấy ngày qua, từ hệ thống thông tin cậu không ngừng dùng phương thức cho nổ băng để đưa tin tức, báo cáo rằng chưa nhìn thấy mục tiêu.
Căn cứ theo hành trình, chỉ sợ đối phương đã đến được biên giới vùng núi tuyết này. Từ nơi này xuất cảnh chỉ có hai con đường, hoặc sẽ đi Rutog (), hoặc sẽ đi ngang Ladakh. Dựa theo đó sắp xếp, Mai Lâm canh giữ ở Rutog, còn cậu canh giữ tại đây. Đến cuối cùng cũng phải đi qua cửa khẩu duy nhất. Nếu như để lọt mục tiêu trên hành trình, nhất định phải thay đổi kế hoạch, cả tổ liệp nhân phải vượt qua biên giới Ấn Độ, hạ gục đối tượng ngay.
Khi ánh bình minh của ngày thứ sáu hiện ra, cậu còn chưa nghe được âm thanh của động cơ xe hơi, thì trên máy dò sóng âm liền phát ra tín hiệu, báo cho cậu biết có xe hơi từ hướng Tây Tạng đi đến.
Lăng Tử Hàn lập tức đứng dậy, chuẩn bị tốt rocket, đồng thời dò xét kĩ lưỡng các số liệu trên hệ thống.
Nhanh chóng, trên hệ thống dò xét hồng ngoại cùng nhiệt cảm đều báo cáo xe hơi đã xuất hiện, tiếp theo đó, hệ thống phân tích sinh vật cũng báo cho cậu biết, mục tiêu cần tìm ngồi ngay trên chiếc xe đó.
Cậu liền mang kính dạ quang, nhìn ra bên ngoài.
Trong bóng đêm đen như mực, chỉ có hai ánh đèn xe lóe trong đêm, dám chạy trên con đường hiểm trở trong bóng đêm như vậy, quả thật rất khâm phục sự dũng cảm của người lái xe.
Hệ thống phân biệt sinh vật lần thứ hai phát tín hiệu “Xác nhận”.
Lăng Tử Hàn nhấn cò súng, liên tiếp bắn ra phát đạn hỏa tiễn.
Theo tiếng nổ liên tiếp, chiếc xe hơi phía bên kia bờ biến thành một quả cầu lửa, bay lên đụng vào vách núi, sau đó rơi xuống, trên mặt đất lăn vài vòng, rớt xuống dòng sông băng.
Tiếng nổ mạnh kịch liệt làm vỡ nát không ít tuyết đọng trên đỉnh núi tuyết, âm thanh tuyết lở dần dần truyền đến rõ ràng hơn.
Lăng Tử Hàn lắng nghe thanh âm, nhanh chóng phát ra tín hiệu “Mục tiêu đã được loại bỏ”, lập tức đem các hệ thống cùng rocket bỏ vào trong balo leo núi được chế tạo đặc biệt.
Đợi cho âm thanh tuyết lỡ dần biến mất, mặt trời cũng đã ló dạng, trên con đường cái đối diện hiện ra vài mảnh vỡ xe hơi, thế nhưng vết tích tai nạn xe cộ cùng dấu vết nổ mạnh không hiện rõ. Cậu xác nhận không cần phải xử lý đặc biệt, liền đeo balo lên lưng, từ động băng trên vách núi leo xuống, trèo đèo lội suối, hướng vùng biên giới Trung Quốc mà đi.
() Karakorum: Karakoram (hoặc Karakorum) là một dãy núi lớn bao trùm biên giới giữa Pakistan, Ấn Độ và Trung Quốc, nằm ở khu vực Gilgit-Baltistan (Pakistan), Ladakh (Ấn Độ), và khu vực Tân Cương, (Trung Quốc). Nó là một trong những dãy núi lớn của châu Á, thuộc một phần của Himalaya lớn hơn trong khi trên thực tế nó nằm về phía bắc của dãy Himalaya.