Yến Bắc Thần và An Thanh nói chuyện ở dưới sân một lát.
Trong lúc ru Tiêu Tiêu ngủ, An Hạ loáng thoáng nghe thấy tiếng của Yến Bắc Thần. Sau khi Tiêu Tiêu ngủ, An Hạ ra khỏi nhà, đi ra hành lang nhìn về phía sân.
Trong sân, Yến Bắc Thần và chị gái đang nói chuyện với nhau. Dường như cảm nhận được cô ra, Yến Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn. Sau khi nhìn thấy cô, Yến Bắc Thần nở nụ cười.
Nụ cười vẫn như mọi khi, lại không giống mọi khi. Quan hệ của hai người đã thay đổi, mà khi Yến Bắc Thần nhìn cô hoặc cười với cô, An Hạ luôn cảm thấy chỉ có cô có thể nhìn ra sự dịu dàng trong ánh mắt và nụ cười ấy.
Trái tim yên ả của An Hạ dần loạn nhịp, cô cũng cười với Yến Bắc Thần, sau đó đi xuống dưới dầu.
Khi Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn An Hạ, An Thanh cũng theo tầm mắt của anh nhìn thấy An Hạ đang xuống. Nhìn thấy em gái, nụ cười trong mắt An Thanh cũng tươi hơn một chút, hai người đứng ở trong sân, nhìn An Hạ đi tới.
"Anh nói chuyện với chị." Sau khi An Hạ đi tới, Yến Bắc Thần nói với cô một câu như vậy: "Chị nói em đang ru Tiêu Tiêu ngủ."
Khi Yến Bắc Thần nói chuyện, An Hạ cũng nghe thấy anh đổi xưng hô với An Thanh, lông mi cô hơi chớp, nhìn về phía An Thanh đứng cạnh Yến Bắc Thần. An Thanh thì giống như đã quen với xưng hô này, chỉ hỏi cô: "Tiêu Tiêu ngủ rồi à?"
An Hạ nhìn chị gái, mặt hơi nóng, cười gật đầu.
"Vậy hai đứa về đi, trời cũng không còn sớm nữa." An Thanh cũng không giữ bọn họ thêm.
Nghe lời của An Thanh, An Hạ gật đầu. Nhưng trước khi đi, cô lại giơ tay làm vài câu thủ ngữ với An Thanh, dặn dò chuyện cơm buổi sáng ngày mai và vài chuyện vặt vãnh.
Ở nhà này, An Hạ càng giống như mẹ hơn, chăm sóc việc ăn ở đi lại của hai mẹ con An Thanh. Nhìn cô giơ tay lên càm ràm, An Thanh cười gật đầu, nói: "Biết rồi biết rồi, em đi đi."
Bị chị gái nói như vậy, Yến Bắc Thần ở bên cạnh kéo tay An Hạ. Hai người nắm tay nhau, mặt An Hạ nóng bừng, không có động tác gì, mà Yến Bắc Thần thì cười vẫy tay với An Thanh.
"Vậy chúng em đi nha, chị."
An Thanh cười vẫy tay lại, ý bảo bọn họ đi đi.
Dứt lời Yến Bắc Thần dắt An Hạ vẫn còn chưa tỉnh hồn đi vào con hẻm tối om.
-
Con hẻm hôn nay vẫn tắt đèn, rất tối. Khi Yến Bắc Thần dắt tay An Hạ trong sân, ngón tay và lòng bàn tay hai người đã dán sát vào nhau. Đợi sau khi đi vào con hẻm, Yến Bắc Thần xòe bàn tay ra, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau.
Trái tim của An Hạ đập thình thịch, nhưng sau khi đi như vậy một lát thì nó cũng bình phục trở lại. Cô cúi đầu mỉm cười, nắm tay Yến Bắc Thần thật chặt.
Đi được một lúc, An Hạ móc điện thoại ra, gõ một dòng chữ đưa cho Yến Bắc Thần.
Hiện giờ quan hệ của hai người đã sáng tỏ, không cần phải dùng cớ sợ tối để nắm tay, đã có thể quang minh chính đại mà nắm. Thế nên, ánh sáng từ màn hình điện thoại cũng không sao, còn có thể soi đường phía trước giúp bọn họ.
An Hạ đưa điện thoại qua, Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn màn hình.
An Hạ: Hai người nói chuyện gì thế.
Khi An Hạ nghe thấy Yến Bắc Thần đến, cô vẫn ru Tiêu Tiêu ngủ, đợi Tiêu Tiêu ngủ cũng là chuyện của mấy phút sau. Hình như chị gái và Yến Bắc Thần vẫn luôn nói chuyện ở trong sân, cũng không biết là nói cái gì.
Nhìn thấy chữ trên màn hình của An Hạ, Yến Bắc Thần đáp.
"Tán gẫu thôi, không nói được mấy câu là em xuống rồi."
Nói xong, Yến Bắc Thần liếc An Hạ một cái, hỏi: "Sao, em vẫn còn bí mật gì sợ chị nói cho anh à?"
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh, cười khẽ, sau đó cô thu tầm mắt, lắc đầu.
An Hạ: Không có.
Sau khi trả lời câu hỏi của anh, cô bé giúp việc cất điện thoại, cúi đầu đi đường mà không biết đang nghĩ đi đâu rồi. Yến Bắc Thần nhìn dáng vẻ cô cúi đầu đi về phía trước trong bóng tối, cũng cười lên.
"Tối quá đi."
Lúc An Hạ đang đi, đột nhiên Yến Bắc Thần nói một câu như vậy.
Cô ngẩng đầu, dường như đường hình dáng Yến Bắc Thần trong bóng tối đang quay đầu sang nhìn cô, khi tầm mắt cô và anh giao nhau trong bóng đêm, Yến Bắc Thần nói.
"Nơi tối như thế này, thích hợp để làm chuyện gì đó."
An Hạ nhìn đường viền mắt của Yến Bắc Thần khẽ động.
Dường như anh thật sự nghĩ muốn làm gì đó. Sau khi nói xong lời này, anh nắm tay An Hạ dừng bước. Hiện tại hai người đang đi tới vị trí giữa con hẻm, trong con hẻm trống trải chật hẹp chỉ có bóng tối và những cơn gió ngày hè nóng nực.
Trái tim của An Hạ như dừng lại theo động tác dừng của Yến Bắc Thần, cô đứng ở giữa con hẻm, đứng trước mặt Yến Bắc Thần, nghiêng đầu nhìn anh.
Trong con hẻm quá yên tĩnh. Sau khi bọn họ dừng bước, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thỉnh thoảng thổi qua, còn quấn theo tiếng hít thở của hai người vào nhau. Tiếng tim An Hạ ngừng đập, lại dần dần đập trở lại, ngày càng nhanh.
Cô cảm thấy nhịp tim quá nhanh, khiến hô hấp của cô chững lại.
Trái tim cô đánh trống trong lng nguc, hô hấp của cô hơi ngưng lại, cô không chớp mắt, nhìn chăm chú vào bóng hình cao ngất của Yến Bắc Thần trước mặt.
Anh dựa gần vào cô, đầu hơi cúi xuống, sau đó Yến Bắc Thần dùng điện thoại chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của mình, kêu với An Hạ một tiếng.
"Á!"
An Hạ: "..."
Không thể không nói, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt bị màn hình chiếu sáng, hơn nữa còn có bóng mờ, quả thực vô cùng có không khí sợ hãi. Mà trong bầu không khí sợ hãi này, dưới tình huống An Hạ không có sự chuẩn bị nào thì nó càng được khuếch đại lên mấy trăm lần.
Thế nhưng sự sợ hãi bị nhân lên mấy trăm lần như thế, vẫn không hề có chút tác dụng nào với An Hạ. Khi Yến Bắc Thần đột nhiên la lên, mắt cô chỉ hơi động, sau đó, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp được phủ một lớp mù mịt.
Yến Bắc Thần: "..."
"Em không sợ à?" Yến Bắc Thần nhìn An Hạ đang mù mịt hỏi một câu như vậy.
An Hạ nhìn Yến Bắc Thần gần trong gang tấc, anh đã cất điện thoại qua một bên, bởi vì cái bóng do màn hình điện thoại chiếu lên biến mất, ánh sáng yếu ớt chiếu trên mặt anh, anh lại khôi phục vẻ đẹp trai thường ngày.
Sau khi trái tim An Hạ đập mạnh trong lng nguc, hô hấp của cô cũng khôi phục lại. Cô nhìn Yến Bắc Thần trước mặt bởi vì muốn dọa cô nhưng không đạt được hiệu quả mong muốn mà còn rơi vào nghi hoặc. Một lúc lâu sau, cô mím môi, nương theo ánh sáng màn hình điện thoại để làm thủ ngữ.
An Hạ: Không đáng sợ chút nào.
Yến Bắc Thần: "..."
An Hạ làm thủ ngữ xong, Yến Bắc Thần liền hoài nghi về cuộc đời, thấy biểu cảm của anh, An Hạ bật cười.
Cô bé giúp việc cười lên thật sự rất đẹp. Tóc cô buông xõa phía sau gáy, bởi vì dáng người khá nhỏ bé, nên khi nhìn anh phải ngửa đầu. Lúc ngửa đầu, đôi mắt đen nháy trong suốt của cô có thể hoàn toàn rơi vào trong mắt anh, giống như ngân hà trên bầu trời. Lúc cười, khóe môi vểnh lên, khóe mắt cong xuống, vừa an tĩnh lại xinh đẹp.
Yến Bắc Thần bị nụ cười này làm cho sững sờ.
Anh lại giống như buổi sáng nay, trái tim đập rất nhanh, mà còn không dừng lại được. Anh nhìn say sưa nụ cười của An Hạ, mà An Hạ thì đã quay đầu đi, dắt tay anh đi về phía lối ra con hẻm.
Trái tim phiêu đãng của Yến Bắc Thần còn chưa đáp xuống đã bị An Hạ dắt đi như vậy, giống như lục bình ở trong hồ nước bị gió thổi đong đưa trái phải vậy.
Cổ họng anh hơi nóng, đi phía sau An Hạ, nghĩ tới lúc màn hình điện thoại anh sáng lên, An Hạ nhìn anh rất chăm chú.
Yến Bắc Thần nói: "Vừa nãy khi anh nói muốn làm những chuyện khác, không phải em nghĩ đến những chuyện khác đó chứ?"
An Hạ: "..."
Trong bóng tối, cô bé giúp việc không nói chuyện, nhưng bàn tay nắm tay anh rõ ràng siết chặt lại bởi vì lời nói của anh. Yến Bắc Thần cảm giác được, anh cảm thấy ngực mình như trào ra cái gì đó, ngọt tới mức khiến anh có hơi ngây ngất.
"Em thật sự nghĩ về nó!" Yến Bắc Thần nói.
An Hạ cười, không để ý đến anh.
Yến Bắc Thần kéo tay cô, cười hỏi: "Em nghĩ gì thế? Có phải là những chuyện xấu không?"
Yến Bắc Thần lải nhải bên tai không ngừng.
An Hạ vẫn không trả lời anh.
Cuối cùng, Yến Bắc Thần nói gì, An Hạ cũng đều mặc kệ, ngược lại Yến Bắc Thần có hơi hối hận.
"Anh vẫn còn trẻ lắm. Con hẻm tối như vậy, anh thế mà lại nghĩ đến dọa em, rõ ràng có thể làm những chuyện khác mà."
"Nhưng có điều nói qua phải nói lại, em thật sự không sợ chút nào sao?"
Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong câu này, hai người đã đi ra khỏi con hẻm tối. Mà tới bên ngoài con hẻm, cũng có ánh đèn rồi, An Hạ giơ cánh tay, trả lời câu hỏi của anh.
An Hạ: Không sợ.
Biểu cảm trên mặt cô bé giúp việc rất bình tĩnh, ngoài trên mặt có hơi đỏ ra, hình như không giống đang cậy mạnh. Yến Bắc Thần nhìn câu trả lời của cô nói.
"Nếu là anh, anh đã sợ chết khiếp từ lâu rồi."
An Hạ nghĩ tới biểu cảm của Yến Bắc Thần khi hai người xem phim kinh dị vào khoảng thời gian trước đây. Nghĩ tới ngày hôm đó, An Hạ lại nhìn anh bật cười.
Mà hiển nhiên Yến Bắc Thần không nhớ tới ngày hôm đó, chỉ đang tò mò.
"Vậy em không sợ chuyện gì hết sao?" Yến Bắc Thần thuận miệng hỏi một câu.
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ ngước mắt nhìn anh. Trong mắt cô, nụ cười giống như ánh sáng bị che khuất, đang chậm chạp rút đi. Sau đó nổi lên một chút xa xăm nhàn nhạt.
Hình như cô nhớ tới cái gì đó.
Nhưng cô không muốn chạm vào những thứ mình đã nhớ quá lâu, giây tiếp theo, ánh mắt cô rơi xuống bên cạnh. Cô nắm tay Yến Bắc Thần, nhìn ánh đèn trên mặt đất, An Hạ nhìn một lúc rồi giơ tay lên làm thủ ngữ.
An Hạ: Có chứ.
Nhìn thấy thủ ngữ của An Hạ, Yến Bắc Thần trầm mặc không nói chuyện. Anh đợi An Hạ một lúc, qua một lúc sau, anh dắt tay cô đi tới phía trước xe, mở cửa ghế phụ cho cô.
"Đi thôi, về nhà trước đã."
-
Sau khi Yến Bắc Thần và An Hạ rời khỏi nhà chị gái thì cùng nhau về biệt thự. Lúc về biệt thực thời gian đã không còn sớm nữa, hai người chúc ngủ ngon xong thì về phòng mình tắm rửa nghỉ ngơi.
Hiện tại An Hạ không ở phòng nhỏ ở dưới lầu nữa, cô dọn lên lầu hai, phòng nằm bên cạnh Yến Bắc Thần. Lại nói, ngôi biệt thự này cũng là bất động sản nhà họ Yến, nên hiện tại cô mới là chủ nhân của nó.
Nhưng An Hạ cảm thấy đều như nhau.
Yến Bắc Thần cho cô rất nhiều đồ, nhưng cô thuộc về Yến Bắc Thần,
Tắm rửa xong, An Hạ thay quần áo về giường nằm. Nằm xuống giường, cô ngây ngẩn nhìn trần nhà.
Từ trước đến nay giấc ngủ của An Hạ rất tốt, thường vừa nằm xuống gối là sẽ ngủ. Nhưng có lẽ hôm nay trong con hẻm, Yến Bắc Thần hỏi chuyện cô sợ hãi là gì, một số ký ức theo câu hỏi đó như quét qua trong tâm trí phủ đầy bụi của cô, giống như từng đợt từng đợt thủy triều đánh vào thần kinh cô.
An Hạ bật dậy trong bóng tối, lần đầu tiên trước khi đi ngủ mà cô mở đèn.
- -----oOo------