An Hạ nói cô muốn ra ngoài một thời gian.
Buổi sáng khi Yến Bắc Thần đang ăn sáng, An Hạ nói với anh một câu như vậy. Yến Bắc Thần đang cắn miếng sandwich, thấy câu thủ ngữ của cô, anh vừa ngủ dậy lại hơi hoảng hốt, sau đó anh tính toán nói.
"Được, để anh tìm Lý Trạch, xin nghỉ hai ngày từ hang sói của cậu ấy."
Yến Bắc Thần nói vậy xong, An Hạ làm thủ ngữ với anh.
An Hạ: Em tự đi.
Yến Bắc Thần cắn miếng sandwich nhìn cô.
An Hạ nhìn dáng vẻ ngớ ra của Yến Bắc Thần, cô mím môi, tiếp tục làm thủ ngữ.
An Hạ: Không phải một mình em, còn có chị em nữa. Chúng em về quê xử lý một số chuyện, sẽ mang theo luật sư, anh không cần đi theo đâu.
Từ sau lần Yến Bắc Thần tặng hoa cho An Hạ, nói với cô một số chuyện kiện tụng gần đây của công ty. An Hạ đã tìm cách liên hệ với đoàn luật sư của anh, cô nói cô có chuyện cần dùng luật sư của tập đoàn một chút. Mà cô là người nắm quyền của Yến Thị, thế nên hiển nhiên đoàn luật sư mặc cho cô sử dụng.
Ngược lại Yến Bắc Thần không biết cô tìm đoàn luật sư có chuyện gì, rõ ràng đoàn luật sư cũng đã ký thỏa thuận gì đó, nhưng không báo cáo hay thông báo gì cho anh. Cứ như vậy một tuần trôi qua, An Hạ nói cô muốn mang theo đoàn luật sư về quê, cảm giác giống như đem một đám du côn về quê phục thù vậy.
Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là An Hạ không đưa anh đi.
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ trước mặt, cô dần có ý nghĩ của mình, dần dần muốn bản thân mạnh mẽ, chống đỡ được mọi chuyện. Điều này đối với Yến Bắc Thần mà nói, thật khiến anh yên lòng, nhưng đồng thời, cũng có chút chua xót khó nói.
Mà trước giờ Yến Bắc Thần sẽ không phản đối quyết định của cô.
Dù khi nghe cô nói muốn trở về cùng chị gái, không đưa anh theo, anh có hơi không thể tin nổi, nhưng anh cũng không hỏi cặn kẽ cụ thể cô làm sao.
Anh luôn luôn cho cô sự tôn trọng tuyệt đối.
Sau khi nhìn An Hạ một lúc, cuối cùng anh mới cắn miếng sandwich đặt bên miệng rồi than thở.
"Em bé lớn rồi, có bí mật riêng rồi."
An Hạ nhìn anh, nghe thấy lời anh nói thì bật cười.
-
Sau đó, hai người tiếp tục cùng nhau ăn xong bữa sáng. An Hạ nhắc với Yến Bắc Thần về sắp xếp của cô trước một ngày, thực ra ngày mai bọn cô xuất phát rồi. Tới lúc đó sẽ trực tiếp ngồi thẳng máy bay, quê của An Hạ và Nam Thành như là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, khoảng cách khá xa, ngồi máy bay cũng phải mấy hơn hai tiếng đồng hồ.
Ăn sáng xong, Yến Bắc Thần về phòng tắm rửa thay quần áo như thường lệ, thay quần áo xong thì xuống lầu, ôm tạm biệt An Hạ ở huyền quan. Mà bây giờ trừ ôm ra, mỗi ngày An Hạ sẽ hôn anh một cái. Hôm nay sau khi được An Hạ hôn xong, tâm tình Yến Bắc Thần không còn khoa trương như trước đây nữa, anh giơ tay vuốt tóc An Hạ rồi xoay người ra khỏi cửa biệt thự.
Bên ngoài cửa, chú Trương vẫn dừng xe chờ anh như cũ. Hôm nay Yến Bắc Thần không đợi chú xuống xe mở cửa mà trực tiếp tự mở cửa lên xe luôn. Tài xế ngồi trên ghế lái, dường như đã quen với dáng vẻ lên xe vội vàng của Yến Bắc Thần. Ông cười nói với Yến Bắc Thần.
"Cậu Yến, hôm nay có đi bệnh viện không?"
Tài xế trêu đùa anh.
Phá lệ là, sau khi Yến Bắc Thần nghe xong, anh ngồi ở ghế sau nhắm mắt lại, đáp: "Hôm nay không cần."
Tài xế nghe xong, vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn Yến Bắc Thần một cái.
Yến Bắc Thần đang nhắm mắt ngồi ở ghế sau, lông mày anh hơi nhíu lại, mang theo chút suy tư và lo lắng. Hình như anh đang nhắm mắt suy nghĩ chuyện gì đó, lúc đang nghĩ thì hoàn hồn lại, mở mắt đối diện với ánh mắt của tài xế.
"Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi và bạn gái đã qua thời kỳ yêu đường nồng nhiệt đâu nhé."
"Chỉ là hôm nay tôi có tâm sự thôi."
Tài xế: "..."
-
Yến Bắc Thần mang theo tâm sự trong lòng tới công ty.
Mấy thư ký dưới trướng am hiểu nhất là nhìn sắc mặt, hôm nay Yến Bắc Thần tới làm việc, rõ ràng có hơi tiều tụy vì lo lắng. Trước khi anh tới, Lý Trạch đã xuống lầu dưới tìm giám đốc phòng kinh doanh có chút chuyện. Khi anh ấy ôm tài liệu trở về, thư ký Tề nói với anh ấy rằng Yến Bắc Thần đã tới hơn nữa hình như có tâm sự.
Lý Trạch nghe thư ký Tề nói xong, đáp một tiếng đã biết với cô ấy, sau đó gõ cửa văn phòng, đẩy cửa đi vào.
Yến Bắc Thần ngồi trước bàn làm việc, anh chống tay lên hai bên thái dương, lúc này sầu lo đã tích tụ chất đống lên khuôn mặt, mới chỉ ngẩng đầu nhìn Lý Trạch, Lý Trạch đã bị anh làm cho căng thẳng.
"Sao thế?" Lý Trạch đi tới đặt tài liệu lên bàn làm việc.
Yến Bắc Thần nhìn thấy Lý Trạch, dường như nghĩ đến gì đó, anh quét mắt nhìn Lý Trạch một vòng, lại quét mắt nhìn tài liệu trên bàn, sau đó nói với Lý Trạch.
"Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ."
Lý Trạch: "..."
"Khoảng thời gian này, tôi sẽ xem hết tất cả tài liệu, tôi sẽ xử lý hết tất cả công việc, tôi cũng sẽ mở tất cả cuộc họp, cũng ôm đồm hết tất cả những việc của cậu." Yến Bắc Thần nói.
Nói xong, Yến Bắc Thần nhìn Lý Trạch: "Thế nên cậu giúp tôi cái này nha."
Lý Trạch: "..."
"Gần đây đoàn luật sư sẽ đi tới Tần Thành một chuyến, lúc đó cậu đi cùng đi. Cậu làm một thành viên của đoàn luật sư qua đó, còn về phần đoàn luật sư xử lý chuyện gì, cậu không cần hỏi, cũng không cần báo cáo với tôi. Cậu chỉ cần đi theo thôi." Yến Bắc Thần bàn giao nói.
Sau khi lải nhải dặn dò xong, sự hoang mang tích góp đã lâu của Yến Bắc Thần cũng bùng nổ.
"Cũng không phải là tôi không tin cô ấy, tôi chỉ hơi lo lắng cô ấy sẽ không kịp ứng phó. Tôi biết tôi phải tin cô ấy, những chuyện cô ấy muốn tự làm thì phải buông tay để cô ấy làm. Nhưng suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên cô ấy muốn làm một chuyện gì đó, lỡ đâu bị ăn hiếp thì phải làm sao? Lỡ đâu cô ấy bị dọa thì phải làm sau? Sau này cô ấy sinh ra bóng ma tâm lý, khiến cô ấy trở nên càng tồi tệ hơn thì phải làm sao?"
"Cô ấy không cho tôi đi theo, nhưng thật sự tôi rất lo lắng, nhất định phải sắp xếp cho cô ấy một người đáng tin cậy. Cậu thay tôi làm chuyện này đi, quan sát những chuyện cô ấy làm, ở sau lưng giúp đỡ cô ấy xử lý những chuyện phát sinh, để cô ấy không phải buồn phiền, để cô ấy vì chuyện này tự tin hơn, khiến cô ấy cảm thấy cô ấy thật sự rất mạnh mẽ rất lợi hại."
Khi Yến Bắc Thần nói những lời này, đã tưởng tượng tới một loạt sự kiện sẽ xảy ra lúc đó, anh lo lắng nhíu mày lại.
Lý Trạch nhìn Yến Bắc Thần đang lo lắng, nhìn một lúc thì nói: "Anh thật sự giống một ông bố già có chứng bệnh vọng tưởng bị hại."
Nghe đánh giá của Lý Trạch, Yến Bắc Thần: "..."
"Tôi thực sự lo lắng có được không! Hơn nữa cái này không tính là chứng vọng tưởng bị hại, lỡ đâu đối phương không khuất phục trước tiền tài, để cô ấy ăn canh bế môn() thì làm thế nào..." Yến Bắc Thần càng có tư thái lo lắng.
() Ý chỉ chủ nhà không cho khách vào nhà.
"Được rồi, được rồi, tôi đi." Dường như cảm thấy lời lải nhải của Yến Bắc Thần có hơi phiền, Lý Trạch đồng ý.
Yến Bắc Thần đang lải nhải, sau khi nghe Lý Trạch nói thì ngậm miệng lại nhìn về phía anh ấy.
Khi Yến Bắc Thần nhìn qua, Lý Trạch nói: "Tôi sẽ quan sát, xử lý tất cả thật tốt, anh yên tâm."
Được sự đảm bảo của Lý Trạch, mắt Yến Bắc Thần khẽ động, cuối cùng gật đầu, đáp một tiếng.
"Được."
-
Sau khi xin nghỉ với Yến Bắc Thần, An Hạ đưa An Thanh cùng với đoàn luật sư của Yến Thị xuất phát đi Tần Thành.
Mặc dù có đoàn luật sư xuất sắc, nhưng với một thành phố nhỏ mà nói, truy tố một vụ án mười bốn năm trước, quả thực cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Thời gian của chuyện này đã lâu, còn thiếu những chứng cứ then chốt, nó giống như một cánh cửa đã phủ đầy bụi từ lâu, bên trên có một cái khóa sắt đã rỉ sét, cho dù có chìa khóa để mở nó, nhưng muốn mở thật sự cũng cần một khoảng thời gian và năng lực nhất định.
Nhưng thực sự như Yến Bắc Thần nói, bọn họ rất mạnh.
Sau khi đoàn luật sư của Yến Thị tiếp xúc với An Hạ thì cấp dưới đã đi tới Tần Thành trước, thu thập chứng cứ, liên hệ với nhân chứng, khởi kiện lên tòa án, khua chiêng gõ trống làm các công tác chuẩn bị giai đoạn trước.
Không tới một tuần, tới ngày thứ hai khi hai đương sự là An Hạ và An Thanh đặt chân tới Tần Thành, vụ án đã phủ bụi mười bốn năm này cứ như vậy bị vén lên một lần nữa.
Mười bốn năm trước, người họ An tổ chức đánh bạc tại nhà, trong lúc đánh bạc, bạn bài bạc của ông ta là một người họ Chu ỷ vào men rượu mà xâm hại đứa con gái lớn mới chỉ mười hai tuổi của người họ An. Lúc đó đã để lại cho người con gái lớn nhà họ An bóng ma tâm lý và tổn thương cơ thể, mà trước khi tên họ Chu xông vào phòng của hai chị em, người con gái lớn đã khóa em gái năm ấy tròn sáu tuổi vì sốt cao mê man của mình vào tủ. Trong lúc sốt cao và tuyệt vọng, cô bé đã nghe thấy hết mọi chuyện diễn ra.
Khi chuyện kết thúc, con gái lớn nhà họ An bỏ trốn khỏi ngôi nhà như ổ quỷ. Mà đứa con gái nhỏ bị khóa trong tủ tới ngày thứ ba mới được phát hiện. Trải qua sốt cao cùng sự dày vò tâm lý, cô bé đã hình thành tổn thương tâm lý nghiêm trọng, đến nay không thể nói chuyện.
-
Đối với những vụ án xâm hại tnh dục, rõ ràng khi chuyện xảy ra, rất ít nạn nhân có thể báo cảnh sát. Mà dù bọn họ cố dũng cảm, không sợ thế tục và thành kiến để báo án thì vì khó khăn trong việc thu thập bằng chứng, cuối cùng rất ít kẻ bị khép tội.
An Thanh thuộc loại đầu tiên.
Mười bốn năm trước, An Thanh chỉ có mười hai tuổi, là trẻ vị thành niên. Lúc đó sau khi sự việc xảy ra, nếu cô ấy đi báo án, thì chứng cứ sẽ được thu thập vô cùng đầy đủ, gã họ Chu chắc chắn sẽ trực tiếp bị buộc tội.
Nhưng sau khi An Thanh chạy đi, người cha vì tên bạn bài họ Chu mà chặn An Thanh lại, không cho cô đi báo án. Đợi tới khi An Hạ tỉnh lại, đã là chuyện nửa tháng sau, An Thanh cũng không thấy bóng dáng.
Cứ như vậy gã họ Chu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mười bốn năm.
Nhưng lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt, dù muộn mười bốn năm, nhưng mười bốn năm sau, chị em nhà họ An đã đưa luật sư trở về, khiến gã họ Chu ngồi lên ghế bị cáo.
Mà đối với chuyện này gã họ Chu quyết không thừa nhận, cuối cùng, luật sư tìm thấy nhân chứng bằng chứng, cùng với sự khuyên nhủ của người nhà, gã họ Chu nhận tội.
Người nhà họ Chu đối với chuyện này không hề kháng án.
Cứ như vậy, vụ án kéo dài mười bốn năm như vậy đã xảy ra không ai biết mà kết thúc cũng không ai biết.
Mà toàn bộ quá trình vụ án, An Thanh giống như một người ngoài cuộc ngồi trên ghế nguyên cáo. Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, ngay cả khi gặp lại gã họ Chu lần nữa, trong mắt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.
Vụ án được tiến hành rành mạch phân minh, cũng được kết thúc rành mạch phân minh, sau khi thẩm phán tuyên án gã họ Chu, công việc thẩm tra xử lí vụ án hoàn toàn kết thúc, An Thanh mới đứng dậy từ ghế nguyên cáo.
Sau khi cô ấy đứng dậy thì không nói lời nào, chỉ bước đến bên em gái mình, ôm cô một cái.
- -----oOo------