“Chuyện chính.”
“Em đang ở ngoài?” Giang Tứ phát giác được gì đó: “Bên cạnh có người à?”
“Ừm.” Tống Vãn Chi đáp lại ngắn gọn.
“Ồ, đối tượng thầm mến kia của em sao?”
“... Không phải!”
“Vậy lần này bỏ qua cho em.” Giọng điệu Giang Tứ lười nhác: “Nơi mà Nguyên Hạo đặt đêm nay khá xa, tôi gọi xe trong nhà đến đón, thuận tiện đưa em cùng đi.”
“Tôi không ở trường.”
“Không phải cũng vừa biết rồi sao, em ở đâu, tôi đến đón.”
Giọng điệu của người kia thong dong, lại tự nhiên.
Trong tầm mắt của Tống Vãn Chi đã nhìn thấy trạm xe lửa kế bên đèn xanh đèn đỏ. Đồng thời, cô cũng phát giác được, dư quang của Tống Dục Kiệt ngồi bên cạnh đang dán lên người cô.
“Không cần làm phiền anh.” Tống Vãn Chi nhẹ giọng từ chối: “Tôi tự đi là được rồi.”
Theo ý của Giang Tứ, đương nhiên là phải cợt nhả trêu chọc bạn nhỏ mấy câu, nhưng anh không biết bây giờ cô đang ở với ai và trong trường hợp nào, để tránh làm cô xấu hổ, anh đành phải bỏ đi suy nghĩ.
Đơn giản nói thêm mấy câu nữa thì kết thúc trò chuyện.
Xe cũng dừng lại trước trạm xe lửa.
Trước khi xuống xe, Tống Vãn Chi chào tạm biệt.
Tống Dục Kiệt căn dặn: “Con đừng quên mấy bài luyện tập mà bác sĩ bảo kia đấy.”
“Ừm.” Tống Vãn Chi quay người muốn rời đi.
“Chi Chi.” Đột nhiên người đàn ông ở cửa sổ xe gọi cô lại: “Sinh nhật vui vẻ. Ngày này năm sau, bố có thể tặng quà sinh nhật cho con được không?”
“...”
Tống Vãn Chi có hơi đình trệ giữa cơn gió đêm chạng vạng tối.
Sau một hai giây, cô làm như không nghe thấy câu nói này, vén lại mái tóc dài rồi chậm rãi đi ra ngoài.
·
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tống Vãn Chi bước vào mấy chỗ ăn chơi như KTV.
Đến ngay cả việc tìm phòng bao cũng vô cùng lúng túng.
Sau khi bước vào cửa, hoàn cảnh cũng khiến cho cô không thích ứng được, bắt chuyện với các trưởng phòng xong, cô ngay lập tức lặng lẽ chạy đến một nơi hẻo lánh. Hơn nửa buổi tối còn lại, Tống Vãn Chi đều lặng yên nấp vào trong góc của phòng bao xa hoa này, vừa uống từng ngụm đồ uống nhỏ, vừa liếc nhìn tư liệu luận văn mà Giang Tứ gửi cho cô qua điện thoại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại . Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Do hoàn cảnh sống khi còn nhỏ, âm thanh huyên náo với cô mà nói cũng không khó tiếp nhận, cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc tiếp thu kiến thức của cô. Nhưng ánh đèn lúc tối lúc sáng trong phòng bao khi đó khiến cô rất khó chịu.
Để cân nhắc cho mắt, Tống Vãn Chi chỉ có thể thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi một hồi.
Trong phòng bao xen lẫn tiếng vui cười, đèn đuốc sáng tối, lén lút nhìn một người ở thời điểm này sẽ khó bị phát hiện nhất. Hơn nữa, người kia vĩnh viễn ngồi ở giữa, cách cô rất xa, cô cũng không cần lo lắng sẽ bị anh trông thấy.
Quan sát hơn nửa buổi tối, Tống Vãn Chi phát hiện mỗi lần ngẩng đầu nhìn qua, dường như nữ sinh ngồi ở bên cạnh anh cũng thay đổi thành người khác.
Giống như là một chế độ thay phiên theo công bằng nào đó.
Cũng may mọi người đều tuân thủ quy tắc, không có người nào đi quá giới hạn, Tống Vãn Chi không muốn nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ mình đã tưởng tượng trước khi đến kia.
Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm đồ uống.
Thế là, chút đồ uống này cũng mang mùi vị của riêng mình, không phải hỗn hợp nước dấm chua và mướp đắng mà nghẹn tại cổ cô không cách nào nuốt xuống được... Mặc dù vẫn có một chút chua, nhưng lại có vị chanh nhiều hơn.
Đáng tiếc, Tống Vãn Chi không thể duy trì tâm trạng bình tĩnh cho đến khi buổi tiệc kết thúc.
Vào lúc cô đang ấn nhẹ vào màn hình điện thoại di động, sau khi kéo đến một trang mới, theo tiếng rung nhẹ của điện thoại, một khung tin nhắn nhảy lên trên thanh thông báo.
[ Giang Tứ ]:
Cản rượu cho anh trai có phải là nghĩa vụ của em gái không?
“...!”
Dường như ánh mắt của Tống Vãn Chi cũng bị cái tên đó làm cho nóng lên một chút.
Cô gần như muốn ngẩng đầu nhìn sang đó theo bản năng, may mà một giây trước khi cô dời tầm mắt, lý trí đã trở về, kịp thời đè xuống sự kích thích này.
Yên lặng mấy giây.
Tống Vãn Chi đặt ly nước uống xuống, khẽ ấn bàn phím.
Nửa phòng bao bên kia.
“Rè rè.” Điện thoại trong tay Giang Tứ khẽ rung.
Giang Tứ chợt dừng động tác nâng cái ly thuỷ tinh hình lăng đã nâng lên được một nửa, môi mỏng buông cạnh ly, anh dùng một tay cầm lấy điện thoại rồi buông mắt xem.
[Chi Tử]:
Không phải nghĩa vụ.
Cũng không phải em gái.
Giang Tứ yên lặng cười, cặp mắt đào hoa cũng sắp khép lại.
Bướng bỉnh lắm đó, bạn nhỏ.
“Đại chủ tịch Giang quá đáng! Uống rượu đi nào, sao cậu lại trốn tránh rồi!” Một thành viên nồng nặc mùi rượu bên cạnh thăm dò đến: “Tin nhắn của cô gái nhỏ xinh đẹp nào mà lại khiến anh Tứ của chúng ta không thể rời mắt nổi thế này.”
Giang Tứ tắt điện thoại di động đi, lười biếng nâng tầm mắt, cười mắng: “Cút.”
“Còn không cho nhìn? Bạn gái mới à??”
“Không phải.” Giang Tứ nâng ly rượu lên, yết hầu lên xuống khẽ uống vào một ngụm rượu: “Em gái.”
“Bà mẹ, em gái ruột?”
“Ừa.”
Em gái ruột khác bố khác mẹ.
Giang Tứ thầm bổ sung dưới đáy lòng.
“Bao lớn rồi, trưởng thành chưa?” Lại nhiều thêm hai tên mặt to nghe thấy thì lại kề sát về phía này.
Giang Tứ ngừng hai giây: “Thành niên hay chưa thì liên quan gì đến các cậu?”
Mấy người còn chưa mở miệng trả lời.
Giang Tứ để cái ly xuống, cởi bỏ một cúc áo sơ mi, sau đó anh uể oải nở nụ cười: “Dám nhớ thương nhà tôi sao?”
“...”
Mấy người đồng loạt lắc đầu, thề thốt phủ nhận.
Lúc này, Giang Tứ mới coi như thôi, cũng thu liễm lại ý đồ nóng nảy ngo ngoe muốn động trước đó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại . Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Quả nhiên vẫn nên để bạn nhỏ cách xa nơi này một chút, cách xa bọn ngốc khi uống rượu chẳng còn lại một chút lý trí giữ kẻ nào.
Kim đồng hồ chuyển qua không biết bao nhiêu vòng trên đồng hồ.
Náo nhiệt cũng sắp tàn, cũng giày vò đến đói bụng, đèn không khí trong phòng cũng được tắt đi. Một căn phòng bình thường sáng tỏ như thế, khiến Tống Vãn Chi thấy vô cùng trân quý, trong lòng suy nghĩ nhất định chủ nhật ngày mai phải đến thư viện ở thêm hai tiếng rồi.
So với nơi này, quả thật nơi ấy đúng là thiên đường học tập.
Suy nghĩ này của Tống Vãn Chi còn chưa rơi xuống đất thì đột nhiên ghế sofa bên cạnh lún xuống một chút.
Một làn nước hoa gay gắt xộc vào trong hô hấp của cô.
“Khụ...”
Tống Vãn Chi gắng sức đè lại tiếng ho khan phía sau, mờ mịt ngẩng đầu.
Sau đó, cô đối diện với khuôn mặt tươi cười của phó trưởng phòng Đinh Vũ Kiều.
Nụ cười này, e rằng không thể tính là hiền lành.
“Phó trưởng phòng Đinh.” Tống Vãn Chi vẫn bình tĩnh mở miệng.
Đinh Vũ Kiều thẳng người nhìn cô, sau mấy giây mới mở miệng, giọng nói được ép xuống cực thấp: “Tôi cho rằng Giang Tứ sẽ gọi cô đi bên cạnh anh ấy ngồi, kết quả không có nha. Xem ra, anh ấy cũng chẳng coi trọng cô là bao?”
Tống Vãn Chi không có đáp lại, nhưng có hơi nhíu mày.
“Vậy tôi đánh cược với cô, có được không?” Đinh Vũ Kiều cười quyến rũ, xoay người kề sát đến, gần như dán lên bên tai Tống Vãn Chi.
Phía trên chiếc áo trễ vai mà cô gái khoác lên người thấp thoáng đường cong mê người như ẩn như hiện.
Tống Vãn Chi buông mi mắt, khép hờ ánh mắt: “Đàn chị uống nhiều rồi.”
“Đánh cược chính là.” Đinh Vũ Kiều vờ như không nghe, hà hơi nở một nụ cười như hoa lan: “Cô có tin không, đêm nay chỉ cần tôi quá đó, Giang Tứ sẽ lập tức bị gọi đi?”
“...”
Mi mắt của Tống Vãn Chi run lên, vô thức nâng tầm mắt.
Đinh Vũ Kiều lại cười với cô một tiếng, liền trực tiếp đứng dậy, đạp giày cao gót đi đến giữa phòng bao.
Vốn đang là thời gian ăn cái gì đó sau khi đã ầm ĩ cả đêm, trong nửa phòng bao chỉ có vài tiếng cười đùa tới lui giữa các ngõ ngách, còn người đột ngột đứng dậy này lại có mục tiêu rõ ràng, mang tư thế khí thế hừng hừng, ngay lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.
Giữa phòng bao.
Nguyên Hạo cứng người, cách hai người, anh ấy khẽ ê hai tiếng với Giang Tứ đang cầm thuốc lá nhưng không có hút ngồi ở giữa phòng, sau đó ra hiệu về phía Đinh Vũ Kiều.
Giang Tứ được nhắc nhở, mí mắt lười nhác nâng lên, sau đó chậm chạp nhíu mày.
Anh vốn định mở miệng, nhưng lại nhớ đến gì đó, liếc mắt nhìn về nơi hẻo lánh trong cùng kia một cái. Ngừng mấy giây, Giang Tứ cầm thuốc xuống rồi đứng dậy: “Tôi đi về trước.”
“Giang Tứ.”
Đinh Vũ Kiều lên tiếng.
Giang Tứ nhíu mày.
Gần như là cùng một giây, Đinh Vũ Kiều tiến lên liền thân mật quấn lấy cánh tay anh.
Chớp mắt một cái, Giang Tứ liền lạnh mắt: “Có phải cô có…”
“Anh xem đây là ai này.”
Đinh Vũ Kiều nhón chân lên, cầm điện thoại trên tay lắc qua lắc lại trước mặt anh.
Giang Tứ nhíu mày, đè ánh mắt xuống: “Tôi quản cô là...”
Tiếng cuối tự động ngừng lại.
Điện thoại nhoáng một cái, rút lại, lộ ra nụ cười quyến rũ của Đinh Vũ Kiều, giọng nói thân mật cất lên: “Chúng ta nói ở đây à, hay là ra ngoài trò chuyện nào?”
“!”
Giang Tứ không hề biểu cảm.
Ngừng lại mấy giây, xương gò má của anh khẽ run, ẩn nhẫn quay người. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại . Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Ra ngoài.”
“...”
Hai bóng dáng trước sau rời khỏi phòng bao.
Sau mấy giây tĩnh mịch, trong các ngõ ngách xuất hiện mấy tiếng bàn tán kinh sợ lộn xộn.
Chẳng ai thấy được ở hàng ghế cuối trong góc, có một cô gái ngồi ngơ ngác, ánh mắt vắng vẻ, gương mặt tái nhợt.