Bỗng dưng Tống Vãn Chi cứng đờ, cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tứ trong bóng tối.
Giang Tứ vẫn chưa phát hiện, anh còn dựa vào thùng vật tư, kê gáy lên đó.
Trong phòng chứa đồ không có đèn.
Chỉ có một chút ánh sáng ảm đạm lọt xuống từ cửa sổ nhỏ ở tầng hầm phía sau, làm cho hai người có thể miễn cưỡng phân biệt bóng dáng lẫn nhau trong bóng tối.
Giang Tứ dựa vào thùng carton, đôi chân dài trên mặt đất cũng thoáng giật giật, anh chậm rãi giơ đầu gối, hơi thẳng cổ: “Chuyện đó, chắc không phải là mộng chứ. Anh nhớ anh kéo đứa bé đó rất lâu, khi đó anh nghĩ nếu không thể kéo lên thì sau đó té cùng nhau cũng tốt. Cũng may cuối cùng vẫn có người lớn đến, anh cứu đứa bé đó lên, cũng tự mình cứu lên.”
“À ờ... Đứa bé đó.” Lần đầu tiên Tống Vãn Chi không nhịn được mà cắt ngang, cô hỏi khẽ: “Anh còn nhớ đứa bé ấy không?”
Giang Tứ cúi đầu, trầm mặc suy tư một lát rồi lắc đầu, giọng nói của anh khàn khàn: “Không nhớ ra, khoảng thời gian đó anh sống như vật vô tri vô giác, có đôi khi anh cũng hoài nghi chắc đó chỉ là anh tưởng tượng thôi, tưởng tượng cứu đứa bé đó để ích kỷ tha thứ cho mình.”
Dứt lời, nụ cười tự giễu của người nọ như đâm vào một sợi dây thần kinh nào đó của Tống Vãn Chi, cô nói không nghĩ ngợi: “Không phải đâu.”
Giang Tứ hơi ngẩn ra, cằm nhẹ nhàng nghiêng sang: “Hử?”
Tống Vãn Chi nhìn thấy đường cằm lưu loát mà sắc bén của anh trong bóng tối.
“Đó không phải là tưởng tượng, anh cũng không ích kỷ, anh không làm sai gì hết.” Tống Vãn Chi hít một hơi, nhẹ giọng nói toàn bộ lời nói mình nghẹn trong lòng nãy chừ: “Là Vu Thiên Bái nói bậy thôi, gì mà không thẹn với lòng chứ, anh có làm sai gì đâu? Người xen vào cuộc sống gia đình của người khác, người đồng ý bị xen vào rồi mang theo cái tội lội đó mà sinh con, còn anh ta luôn xưng mình là anh họ, cứ luôn miệng nhắc tới em trai này em trai nọ cũng vì vọng đê tiện của mình. Ai cũng có lỗi, tại sao lại bắt anh chịu tội tra tấn một mình chứ?”
Giang Tứ ngẩn ra, một lát sau anh mới cười khẽ: “Hình như là lần đầu tiên anh nghe Chi Tử nhà chúng ta nói nhiều vậy đấy?”
“Đừng cười.” Tống Vãn Chi nói mà không hề nghĩ ngơi, cau mày đưa tay che cằm anh: “Rõ ràng là anh không muốn cười một chút nào, thậm chí rất buồn, sao anh phải bắt mình cười.”
“…”
Giang Tứ im lặng.
Thật lâu sau trong bóng tối, không biết là do cô mẫn cảm quá hay sao mà, cô cảm thấy có một thứ gì đó khô ráo mềm mại nhẹ nhàng nhấm nháp vào lòng bàn tay cô.
Cô sợ nhột nên hơi cong bàn tay nhưng vẫn cố chấp che cằm anh.
Vì thế ý cười nhàn nhạt trong mắt anh khiến đôi mắt cong cong nhưng con ngươi vẫn tối tăm: “Cười hay không cười thì người khổ sở cũng đã khổ sở rồi. Nhưng khi cười, mọi người sẽ cảm thấy bớt khổ hơn.”
“…”
Lòng bàn tay Tống Vãn Chi khẽ run.
Một hai giây sau, cô lắc lắc đầu: “Không đúng.”
“Sao không đúng?” Giang Tứ hỏi.
Tống Vãn Chi: “Những người khổ sở vốn đã khó chịu, muốn họ cười lên thì càng khổ càng buồn hơn.”
Giang Tứ cứng họng: “Lâu ngày sẽ quen thôi.”
“Đừng quen!”
Lúc này gần như Tống Vãn Chi đã ngồi quỳ bên người anh.
Cô cần tư thế ngồi cao hơn anh để có thể nâng cao sức thuyết phục với anh, nhất là cái người đã dựa vào thùng carton còn cao hơn cô một chút. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại . Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Giang Tứ, anh biết không? Trong mắt em, anh là người hoàn mỹ nhất.” Mặt cô gái bí xị, quỳ gối với đầu gối anh, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Cho nên nỗi khổ và nỗi đau của anh đều được cô xoa dịu.
Anh hơi cúi đầu, ngồi ở tư thế lười biếng, cánh tay chống trên đầu gối đỡ đỡ cằm, khống chế ghê lắm mới không cười trước mặt cô.
Nhưng Tống Vãn Chi vẫn nhạy cảm phát hiện, cô khẽ nhíu mày: “Em nghiêm túc đấy.”
“Ừm.” Giọng anh khàn khàn, cười nhẹ: “Anh biết em nghiêm túc mà. Chỉ là người “trong mắt em” ấy, khi nào thì vỡ mộng?”
Cô sửa lại cho đúng: “Không phải là vỡ mộng, chỉ là sau khi quen biết anh một thời gian thì em cũng thấy anh có vài tật xấu, ví dụ như hút thuốc…”
“…?”
Động tác Giang Tứ cúi đầu lấy bao thuốc lá ngừng ngay tức khắc.
Tống Vãn Chi lặng lẽ cảnh cáo nhìn anh.
Giang Tứ thở dài: “Ôi, oan uổng quá.”
“Nhưng anh cầm điếu thuốc kìa.” Lông mày Tống Vãn Chi nhăn tít: “Anh không kiên nhẫn nghe em nói đúng không?”
Giang Tứ cắn răng, xương gò má khẽ động. Lông mi dài cong cong của anh liếc nhìn cô, ghé sát cô với ý đồ “khí thế áp bức” con gái nhà người ta.
Anh có thể ngửi thấy mùi hương trà nhạt trên mái tóc dài mượt mà của cô, gần thêm một chút nữa là có thể cắn đôi môi mềm mại của cô.
Anh oan uổng muốn “chết”.
“Anh không hút.” Giang Tứ thở dài: “Anh chỉ ngậm thôi.”
“Vậy sao còn muốn lấy?”
“Cai nghiện, anh nói với em rồi đấy.”
“…”
Tống Vãn Chi cau mày ngầm đồng ý.
Anh kiềm chế mình không nhìn cô gái trong bóng tối nữa mà cúi đầu rồi lấy một điếu thuốc, ngậm vào miệng đỡ thèm.
Sau đó lại ngửa đầu kê lên thùng carton, chiếc cằm cương nghị sắc bén cũng nâng lên, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc lá, yết hầu cũng lăn lên lăn xuống: “Như vầy được không?”
“…”
Bỗng dưng hai má cô nóng lên, nhìn loạn dưới mặt đất.
Giang Tứ nhịn không kéo sát khoảng cách với cô để trêu cô, chỉ nói: “Chúng ta tiếp tục đi, cô giáo Chi Tử ơi.”
Tống Vãn Chi căng thẳng: “Thì là, sau khi quen biết anh, em cũng thấy anh có rất nhiều thói hư tật xấu.”
Từ “vài” chuyển thành “rất nhiều” rồi, đúng là cô bé thù dai.
Giang Tứ chỉ cười cười cắn cắn thuốc.
Tống Vãn Chi: “Ví dụ như hút thuốc, thích bắt nạt người khác.”
Giang Tứ: “Sửa lại một chút.”
“Hả?”
“Không phải thích bắt nạt người khác, mà là chỉ thích bắt nạt Chi Tử thôi.”
“…” Cô nhịn: “Ngoại trừ mấy thói hư tật xấu bên ngoài đó, em thấy hoá ra anh cũng không phải là siêu nhân gì, sẽ có những thí nghiệm thất bại, thức đêm coi luận văn mà không có thu hoạch gì thì hai mắt cũng gấu trúc. Sẽ ấu trĩ vì một chuyện gì đó mà mình nói không lại, còn bị người trên diễn đàn bàn tán cả một tuần đến thảm hại.”
Giang Tứ chống đầu gối, thật sự không nhịn được mà nghiêng người về phía cô mà nói: “Anh bị người ta bàn tán cả tuần, là công lao của ai thế không biết?”
Tống Vãn Chi giả vờ không nghe thấy: “Sau đó có một lần, em có nhắc chuyện này với chuyên gia tư vấn tâm lý của em.”
“?”
Môi mỏng của Giang Tứ đang nhấm nháp thuốc lá cũng ngừng lại, anh hơi nhíu mày, không còn cười nữa.
Cô không chờ anh hỏi mà chủ động nói: “Chướng ngại đi đứng của em bắt nguồn từ chướng ngại tâm lý, mấy tháng nay em đã đi trị liệu tâm lý. Có chữa khỏi không thì em cũng không biết, anh cũng đừng hỏi, bây giờ chúng ta đang không nói chuyện này.”
“…”
Giang Tứ bị cô cho ngậm miệng.
Ngừng vài giây, anh đành im lặng kìm chế nghe cô nói tiếp.
Tống Vãn Chi: “Cũng vì chướng ngại tâm lý này nên chuyên gia tư vấn tâm lý đã nói một câu với em… Chúng ta phấn đấu vì mục tiêu chúng ta đã đặt ra, nỗ lực trưởng thành trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Nhưng đôi khi chúng ta quên mất, con người không phải là sinh vật hoàn mỹ nhất.”
Lần này cô quay mặt đối diện với anh.
Cô cố tình dùng giọng dịu dàng nhẹ nhàng như giọng cô ngày thường, cũng hơi nghiêm túc nhìn anh.
“Giang Tứ, anh không phải hoàn mỹ nhất, anh sẽ có khuyết điểm nhược điểm của bản thân mình cho nên anh đừng dùng tiêu chuẩn hoàn mỹ nghiêm khắc để trừng phạt mình… Cái chết của Giang Miên không liên quan gì tới anh hết, đó là việc ngoài ý muốn. Có lẽ là anh không thương yêu gì em ấy nhưng tuyệt đối anh cũng không thiếu nợ về chuyện sống chết gì cả. Hơn nữa mấy năm nay anh tự “tra hỏi tra tấn” chính anh, cũng đã đền bù xong hết rồi.”
Giang Tứ dựa vào thùng carton, trầm mặc vài giây rồi rút điếu thuốc ra khỏi miệng, cúi đầu: “Lỡ… Chuyện đó không phải là ngoài ý muốn thì sao?”
“Gì?” Tống Vãn Chi nhíu mày.
Giang Tứ ngước mắt: “Anh nói rồi, Chi Tử à, bản thân anh cũng không nhớ rõ, em cũng đừng kì vọng vào trí nhớ của anh. Có lẽ Vu Thiên Bái nói đúng, chiều hôm đó chỉ có hai người tụi anh, ai có thể đảm bảo là anh không làm gì chứ?” Anh cắn tàn thuốc, buồn cười: “Chính anh cũng không thể cam đoan được.”
“Anh nói bậy!” Cô cắn răng, hiếm khi tức giận hung ác mà phản bác anh: “Vu Thiên Bái là tên điên, không có chứng cứ gì mà chỉ dựa vào mấy lời phiến diện một phía mà gieo hạt giống nghi ngờ xuống lòng mọi người, anh ta…”
“Không ai tin anh cả.”
Anh cười khàn, cắt ngang cô.
Tống Vãn Chi giật mình, cô kinh hãi tức giận hoàn hồn.
Cô nghe câu này như nghe chuyện cười, cười đến chảy nước mắt. Rồi cô lại không muốn nghe hiểu câu này. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại . Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Mà anh dựa thùng carton, nâng cằm, yết hầu lăn lộn.
Dưới hàng mi đen nhanh cong vút, đôi mắt rạng rỡ kia chỉ dám ướt át trong đêm tối.
Anh nhìn qua cô: “Không ai tin anh hết, Chi Tử à.”
“…”
Việc tổn thương lòng người nhất là việc không có chứng cứ mà đoán già đoán non, gì cũng dám nói. Cũng vì nó mà có thể khiến cho người thân trong gia đình nghi ngờ con người tội nghiệp ấy, để trong lòng người thân ấy một chồi non, càng ngày càng phát triển, mối nghi ngờ cũng càng lớn.
Một đêm tỉnh mộng nào đó, bọn họ hoài nghi anh nhưng họ vẫn đứng về phía anh.
Họ là người thân của anh, là bạn bè tốt nhất của anh, dù họ có hoài nghi nhưng cũng sẽ bảo vệ anh, mà anh cũng không thể nghiêm khắc với họ.
Anh không thể.
Thật ra ban đầu Giang Tứ không phủ nhận chính mình.
Mà là những người thân cận nhất lơ đãng dò hỏi anh, họ tra hỏi anh.
Một vấn đề khi bị hỏi nhiều lần thì đáp án chính xác cũng trở nên mơ hồ.
“…”
Trái tim cô nhói một chút sau đó run rẩy đau đớn.
Nước mắt đến quá nhanh, cản không kịp, chỉ có thể để nó tuôn rơi xuống đất.
Tống Vãn Chi nhào vào ngực Giang Tứ, cô ôm bả vai rộng lớn nhưng từng là bả vai của một đứa trẻ run rẩy trong sự hoài nghi ùn ùn kéo đến của gia đình, cô ôm chặt nó.
Cô ôm chặt vai và cổ anh: “Anh… anh lại nói bậy rồi, Giang Tứ.”
Dưới cái ôm bất ngờ của cô, thật lâu sau Giang Tứ mới chậm rãi thả lỏng, anh cúi đầu nhắm mắt, nhẹ nhàng dựa vào bờ vai mềm mại đơn bạc của cô gái.
Cô gái run rẩy: “Ai nói, ai không tin anh chứ, em tin anh.”
Giang Tứ cúi đầu, cười: “Toàn gạt anh.”
“Lần này sẽ không lừa gạt anh.” Tống Vãn Chi khóc ướt hình xăm bụi gai sau gáy anh: “Từ lúc anh cứu em ở hồ chứa nước kia, cả đời này em cũng sẽ không hoài nghi anh.”
“...” Điếu thuốc trên tay anh rơi xuống.
Một lúc lâu sau, anh mới giật mình nhìn lại: “Em nói gì cơ?”
“...”
Trong bóng tối im lặng, cô gái hơi quay trở lại.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, còn đôi mắt mình thì ướt nhẹp, đuôi mắt đỏ bừng trong trắng nhẹ nhàng cong lên khi dính nước mắt, đôi môi mềm mại như cánh hoa hồng nở nụ cười chân chính.
“Cảm ơn ngày đó anh đã cứu em, cũng đã cứu chính mình.” Cô nói nhẹ: “Cảm ơn sự kiên trì của anh, cảm ơn anh không hoàn hảo nhưng là phiên bản A Tứ tốt nhất.”
“...”
Rốt cục ánh mắt Giang Tứ cũng được kéo trở về hiện thực trong một khoảnh khắc nào đó.
Anh cúi đầu hạ mắt xuống, nở một nụ cười.
Tống Vãn Chi hơi ngẩn ra: “Anh cười cái gì?”
Cô nhíu mày: “Sao anh cười?”
Giang Tứ dựa vào thùng carton, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh muốn cười, em làm gì anh nào.”
Chắc là do đêm tối mờ ám nên cảm xúc cũng tăng vèo vèo. Khi lý trí Tống Vãn Chi trở về thì cô đã cúi người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại . Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“!”
Chỉ một giây thôi.
Cô gái ngay lập tức tỉnh táo và rút lui trở lại.
Ánh mắt cô vừa hoảng sợ lại vừa mờ mịt nhìn anh, chắc là phản ứng tâm lý kiểu “Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi mới làm gì vậy trời”.
Vô tội, sạch sẽ, đặc biệt là dễ bắt nạt.
Giang Tứ đảo mắt, cúi đầu: “Thuốc rơi rồi.”
“?”
Não cô trống rỗng, cúi đầu nhìn dưới đầu gối anh theo bản năng: “Em nhặt giùm anh...”
“Chỉ có thể bắt em ngậm thay thôi.”
“...”
Tống Vãn Chi còn chưa kịp phản ứng, cô chỉ cảm thấy lưng bị siết chặt, đầu óc cũng quay cuồng.
Lưng cô chạm vào mặt đất cứng.
Trong bóng tối, con ngươi từ phía trên nhìn cô với vẻ u ám tối đen.
“Tống Vãn Chi.” Trước khi nụ hôn đáng sợ kia nuốt chửng cô, cô vẫn còn nhớ rõ giọng nói khàn khàn của người nọ nói như vậy bên tai cô: “Phải cầu xin anh... Đừng làm bước cuối cùng.”
“...?”