Ngân Hồ

chương 53-1: hồ ly bị bắt cóc (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiết Tâm Nguyên không biết sau khi Lạc Thủy tỉnh lại thì thế nào, có điều mẫu thân rất cao hứng, bởi vì Lạc Thủy để lại rất nhiều tiền.

Tiền nhiều đến mức khiến ả hai ni cô đã dùng thủ pháp quỷ dị cứu sống Lạc Thủy phải vô cùng ghen tị. Một ả còn nói chuyện với mẫu thân bằng giọng chua hơn cả dấm, bèn bị mẫu thân xáng cho một bạt tai.

Không chờ ả khóc rống lên kể lể với mình, Lạc Thủy liền xáng luôn một tát nữa vào má bên kia của ả. Sau đó, hai ả ni cô lại cười hì hì, kẹp hai tay Lạc Thủy rời khỏi thang bính điếm.

Thiết Tâm Nguyên đứng sau của sổ nhìn ra tòa cao lâu cách đó không xa mà mặt như đưa đám, chợt nhớ đến từng câu từng chữ trong ‘Dạ Túc Sơn Tự’ của Lý Bạch:

Lầu cao trăm thước chốn non cao

Như thể với tay hái được sao .

Khe khẽ chuyện trò không lớn tiếng

Sợ làm kinh động cõi Thiên Tào !

(Nguồn: sưu tầm).

Thiết Tâm Nguyên có thể thề với trời, bản thân tuyệt đối không hề định giúp Lạc Thủy, càng không hề định giúp di di nhà mình đối phó mẫu thân.

Chẳng qua, trên thế giới này đích thực có những tên khốn vô cùng yêu nghiệt, họ có thể nhìn thấy ánh mặt trời dưới địa ngục. Hơn nữa, còn có năng lực bám lấy ánh mặt trời mà trèo lên đến thiên đường.

Chuyện có biến hóa mới, Thiết Tâm Nguyên tự hiểu mình không có cách nào để ngăn cản Lạc Thủy đổi tòa cao lâu sắp sập kia thành nơi sởn tóc gáy nhất thành Đông Kinh, chỉ có thể đến xem heo mập của mình.

Chỉ có dạy dỗ mấy con heo mập này cho tốt thì mới còn cơ hội lật bàn.

Chẳng qua vẫn còn khó khăn, làm sao để biến những con heo ú nu này thành những chiến sĩ dũng mãnh thì phải làm ít chuyện nữa.

Lão Lương, người này cười chỉ thấy răng không thấy mắt. Y vốn không biết mới vừa rồi, một kẻ quái thai đã suy nghĩ ra cách biến thần thái của y thành một ý tưởng tuyệt hảo. Một khi ý tưởng này trở thành hiện thực, đám quyền quý ở Đông Kinh sẽ chạy mất như xua vịt.

Bất kể đám người Đồ Phu Bang kinh tởm tòa lầu cao này thế nào thì cũng không đủ khả năng ngăn cản tất cả những người tò mò đang bùng nổ khắp Đông Kinh.

- Lương thúc, Lạc Thủy công tử vừa ở tiệm con họa lại một bản vẽ đó. Tòa lầu này thật đẹp mắt nha, còn oai phong nữa!

Thiết Tâm Nguyên giống như một đứa trẻ bình thường, đang kiêu hãnh khoe khoang kiến thức với người lớn trong nhà.

Lão Lương cười càng sung sướng hơn, chà sát đôi bàn tay thô ráp vào nhau, đoạn cười nói:

- Lầu oai cái gì? Chẳng phải sắp sụp rồi sao? Có đẹp hơn nữa thì có ích gì?

- Không phải, Lương thúc! Lạc Thủy tiên sinh nói cái lầu đó bị vẹo trái lại còn tốt hơn. Chỉ cần điều chỉnh lại trọng tâm cho nghiêng qua đây, y nói rằng hiện giờ vẫn chưa có oai lắm đâu, phải chuẩn bị cho nó oai thêm chút nữa đó! Cứ như vậy, thành Đông Kinh chúng ta sẽ có thêm một tòa lầu cao trước nay chưa từng thấy, nghe đâu còn đặt tên là Nguy Lâu nữa!

Nghe Thiết Tâm Nguyên nói vậy, nụ cười của lão Lương dần dần biến mất. Lão ngồi thụp xuống, đưa mắt nhìn Thiết Tâm Nguyên mà hỏi:

- Nguyên ca nhi, mày nói thật hả?

Thiết Tâm Nguyên gật đầu lia lịa, đáp liền miệng:

- Thật, thật! Vừa nãy Lạc Thủy tiên sinh vô cùng cao hứng, cử chỉ tựa người điên. Sau khi được người ta cứu sống thì đã cho mẹ con rất nhiều tiền, còn nói ở một cái quán nhỏ như vậy mà lại nghĩ ra một ý tưởng to đến thế thì quả thực chính là một món quà trời ban cho y đấy!

Lão Lương đứng dậy vuốt đầu Thiết Tâm Nguyên, lại nhìn sang thang bính điếm mà nói:

- Nguyên ca nhi xem heo tiếp đi, lão hán sang quán nhà mày xem đến tột cùng là y cứu kiểu gì.

Mắt thấy lão Lương đi quan quán nhà mình, Thiết Tâm Nguyên bèn thở dài một tiếng. Sức mạnh bản thân không đủ nên mới phải mượn lực của người khác. Đây không phải kế hoạch lâu dài của mình. Nếu như bản thân vô cùng hùng mạnh thì mới đủ khả năng đấu với kẻ địch một phen.

Một đứa trẻ trải qua cuộc sống mà ngày nào cũng u ám như vậy, có trời mới biết sau này mình có bị biến thành tự kỷ hay không? Ám ảnh thời thơ ấu, đây chả phải là chuyện không có lửa mà có khói nha!

Lão Lương không có ở đây, tất nhiên là có thể đến xem trấn bang chi bảo của Đồ Phu Bang rồi.

Đối với đồ tể thì không có thứ gì quý báu bằng một con heo nặng cả ngàn cân. Trong trại có một nơi thông gió tốt nhất, chiếu sáng tốt nhất, sạch sẽ nhất nhưng chỉ dùng để nuôi một con heo.

Sau khi nhìn thấy, da mặt Thiết Tâm Nguyên dúm dó một lúc thật lâu. Hắn chưa từng gặp một con heo nào khủng đến thế, một con heo béo kinh hoàng ,đến nỗi phải cần lấy dây cột hết thịt trên mặt vào hai tai thì mới có thể thấy được đôi mắt của nó.

Lúc Thiết Tâm Nguyên đến, nó thấy trong tay ‘thằng người’ kia không có thức ăn thì bèn lười biếng đứng lên, chỉ khụt khịt mấy tiếng rồi nằm ngửa xuống giang tứ chi ra phơi nắng tiếp.

Thiết Tâm Nguyên nhặt một cục đất nhỏ, ném vào cái bụng phì lũ của con heo, nhưng nó chỉ lắc lắc bụng mấy cái mà vẫn không thèm đếm xỉa lấy một mảy.

Thiết Tâm Nguyên tìm một cục đá lớn rồi lại ném vào bụng nó. Lúc này, con heo vua kia mới rống lên một tiếng ‘Éc…’ rồi mới nặng nhọc lê mông đứng dậy.

Nó giận dữ nhìn Thiết Tâm Nguyên đang đứng cách trại heo vài bước.

Sau khi đứng dậy, con heo này đã cao xấp xỉ Thiết Tâm Nguyên. Đối diện với một ngọn núi thịt như thế, Thiết Tâm Nguyên suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không dám manh động vươn tay ra vuốt ve nó.

Có điều, con heo vua này dường như lại khá hứng thú với hắn, chiếc mũi khổng lồ nhô ra từ trong cặp má phệ nung núc thịt, thở khì khì rồi lại khụt khịt như đang đòi ăn.

Thiết Tâm Nguyên lấy ra một vốc phấn nấm, để trong lòng bàn tay rồi canh đúng quy luật hít thở của con heo vua, cẩn thận nhích tới bên cạnh chiếc mũi đỏ hồng của nó.

Chỉ hít thở một hơi, phấn nấm trong tay của Thiết Tâm Nguyên đã hoàn toàn hết sạch. Sau khi làm xong chuyện này, hắn liền rời khỏi trại heo mà không hề do dự.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio