Vương Nhu Hoa ngây người nhìn đống vàng bạc châu báu trước mặt. Thiết Tâm Nguyên thì cầm một khối vàng, bực đến nỗi xuýt bật ra hai từ: “Mẹ nó!”
Ban thưởng hoàng kim, chỉ có một mục đích: chính là khảm lên ấn chương của hồ ly.
Cái ấn chương ấy đã có giấy tờ ở quan phủ. Nói cách khác, nếu Thiết gia muốn tiêu một tí vàng nào trong đống châu báu ấy thì phải mang hồ ly đến quan phủ, trình báo rõ lý do. Sau khi được hồ ly đồng ý thì mới có thể đổi ra bạc hoặc tiền đồng.
Về mấy món châu báu kia thì chỉ có thể ‘liều mạng’ mà đeo lên người hồ ly, nếu người trong nhà dám dùng thì chính là xem thường luật pháp.
Hiện giờ, hồ ly chính là ‘người’ có thân phận cao nhất Thiết gia.
Danh tiếng của một Chấn Vũ tướng quân đã khiến cho Thiết gia nhanh chóng trở thành tầng lớp thượng lưu ở thành Đông Kinh. Nếu chiếu theo ý của hoàng đế, Thiết gia hẳn phải thuê vài người về hầu hạ cho hồ ly mới đúng.
Vương Tiệm vừa rời khỏi Thiết gia, Thiết Tâm Nguyên đã lập tức tháo hết tất cả các món trang sức trên người hồ ly xuống. Một con cáo đội mão ngọc, mặc áo trân châu thì thành ra cái dạng gì đây?!
Hoàng đế còn ban thưởng thêm một cái đùi bò, Thiết Tâm Nguyên cũng không chừa cho hồ ly. Vương Nhu Hoa đã nấu thành món thịt bò kho, mang đến Thất Ca thang bính điếm bán được giá rất cao.
Tiểu Xảo Nhi ăn thịt bò mà gật đầu liên tục, nó vô cùng hài lòng khi thấy Thiết Tâm Nguyên đổi bản vẽ Thần Tí Nỗ lấy những thứ như thịt bò.
Vì vật ấy mà cha mẹ mình đã mất mạng không rõ nguyên nhân trên đường lưu lạc đến Đông Kinh. Vì vật ấy, một cái chân của mình đã bị Ngưu Nhị hại, suýt chút nữa đã đứt lìa.
Bây giờ, thứ hại người ấy rốt cuộc đã đổi được thành thịt bò, há có thể không liều mạng mà ăn sao?
- Nếu có thể mua lại hoang viên này thì thật là tốt!
Cơm nước no nê, Tiểu Xảo Nhi vừa xỉa răng vừa chống tay vào Thiết Tâm Nguyên đang ngồi bất động bên cạnh mà lải nhải không ngừng. Hiện giờ, nó cảm giác rằng mình là kẻ có tiền.
- Mơ đi! Chỉ nhiêu tiền đó, muốn mua cái bồn hoa cũng không nổi. Huống chi hoang viên này quá lớn, quan phủ căn bản sẽ không bán!
- Nghe đồn hồ ly của ngươi hôm qua đã thăng lên làm quan hả?
- Đúng vậy! Chấn Vũ tướng quân, đứng thứ mười một trong danh sách cấp bậc của võ tướng. Mặc dù là huân hàm nhưng địa vị cũng tương tự như cha của Dương Hoài Ngọc.
- Nghe ra thì nó là quan lớn nha!
- Dù sao, ngươi chỉ cần biết sau này hồ ly có thể ngang dọc thành Đông Kinh là được.
Thủy Châu Nhi ôm hồ ly đang gặm xương, con bé vậy mà không ngừng chu miệng hôn hít rồi cọ cọ lên bộ lông trắng bạc, không hề chê mùi khó ngửi trên người nó.
Thiết Tâm Nguyên hài lòng nhìn cả đám hài tử ăn đến no căng, vui đùa khắp phòng mà cười với Tiểu Xảo Nhi rồi nói:
- Hiện giờ chúng ta đã đủ bạc để mua một căn nhà rồi, chí ít một căn nhà ba gian thì không thành vấn đề.
- Không thể trong nội thành!
Tiểu Xảo Nhi trầm giọng đáp.
Thiết Tâm Nguyên gật gù:
- Ta cũng cho là vậy. Mỗi chuyện ngươi làm, mỗi vật ngươi làm đều muốn lấy mạng người mà… Nếu ở trong thành tất sẽ bị tra!
Tiểu Xảo Nhi cười khùng khục rồi nói:
- Người tốt ở thời thế này căn bản là không có đất dung thân, sau này ta định làm ác nhân. Ngươi thấy sao hả?
Thiết Tâm Nguyên cũng không hề tiếp lời Tiểu Xảo Nhi, chỉ xoay người nhìn nó rồi hỏi:
- Ngươi có định học toán không?
Tiểu Xảo Nhi lắc đầu rồi đáp:
- Ta không phải là mấy tên hủ nho kia nha! Có điều bọn nhỏ có thể theo ngươi đến học đường, không cầu vinh hoa phú quý mà chỉ cần biết mấy chữ là được rồi!
Thiết Tâm Nguyên đứng lên, nói:
- Đi thôi, mẫu thân sắp về rồi!
Tiểu Xảo Nhi gật đầu:
- Đi đây, ta tin rằng khi mẫu thân nghe ngươi định học nghề rèn thì sẽ nhất định vô cùng kinh ngạc!
Thiết Tâm Nguyên chẳng qua chỉ cười cười, hô lên một tiếng:
- Hồ ly!
Nó bèn lười biếng nhấc mông dậy. Vừa rồi, Thủy Châu Nhi và bọn nhỏ đã gãi cho nó phê đờ ra, vô cùng đã ngứa.
Về nhà dưới bóng tà dương là chuyện hằng ngày Thiết Tâm Nguyên thích làm nhất. Hắn không biết cuộc sống này còn kéo dài bao lâu, nhưng bất kể dài ngắn thế nào thì hắn cũng sẽ hưởng thụ một cách chân thật nhất.
Cho nên, trên phố xá thành Đông Kinh lại có thêm một thiếu niên tay chắp sau lưng, mồm huýt sáo dẫn theo một con hồ ly nghênh ngang khắp nơi.
Có lẽ do trong lòng khá thoải mái mà hắn không để ý sau lưng mình đang có hai tráng hán đang bám sát. Hôm nay, hồ ly cũng bỏ qua giác ngộ của dã thú, nó không hề cảm thấy đám quái vật đi bằng hai chân trong thành Đông Kinh sao lại nhìn mình một cách quái dị như vậy.
Hai tráng hán sau khi nhìn thấy Thiết Tâm Nguyên vào nhà, lúc này mới quay người bỏ đi. Không ngờ tiểu tử đi ra từ hang ổ khất cái mà nhà lại ở dưới chân hoàng thành!
Đây là một sự bất ngờ! Ít nhất Đường Kim Thủy cho là vậy.
Kể từ sau khi giết Ngưu Nhị, Đường Kim Thủy cảm thấy mình sẽ không còn cảm thấy chuyện gì bất ngờ nữa. Cho nên sau khi nghe hai tên lưu manh kể lại xong xuôi, y bắt đầu trầm ngâm.
‘Cho đến giờ, huyện quan Khai Phong vẫn còn dán cáo thị trước cửa thành như cũ. Chuyện đã qua hai tháng nhưng quan phủ vẫn không buông tha, tiếp tục đuổi bắt mình. Tiền thưởng từ năm xâu đã tăng lên đến mười xâu.’