“ Không muốn đứa trẻ này chết trước mặt ngươi, thì ngươi hãy chặt cánh tay phải đến đổi.”
Sứ giả đem lang đầu kề vào cằm Cao Dương, lấy lang nhĩ vẽ ra một đạo vết máu, nếu dùng chút lực nữa, cảnh mạch sẽ bị cắt đứt.
“ Chờ một chút!”
Ngân Lang hô to một tiếng, cầm Ngân Lang kiếm đổi sang tay trái chuẩn bị động thủ. Hắn biết sứ giả muốn hắn tự chặt tay vì sứ giả biết chính mình không phải là đối thủ của hắn, nhưng Ngân Lang nghĩ nếu hắn tự chặt tay, thì có thể cứu được Cao Dương sao?
Trong lúc Ngân Lang do dự, thì thấy một đạo bóng đen chợt hiện phía sau sứ giả, người nọ lắc mạnh phía sau đưa lưng về phía bọn họ, cửa phòng Vân Phi Vũ bị đẩy ra, Vân Phi Vũ đứng trước cửa phòng.
Ngân Lang thẳng kiếm đâm thẳng vào tim sứ giả. Sứ giả cầm lấy thanh kiếm xuyên trước ngực, mỉm cười nói một câu.
“ Có lẽ như vầy thì tốt hơn.”
Vân Phi Vũ vốn định ngăn cản Ngân Lang, thế nhưng chỉ hô được một chữ chờ, thì người đã ngã xuống rồi.
Ngân Lang nhìn người nọ đưa lưng về phía hắn, thân thủ người nọ thật nhanh, chỉ từ bên người sứ giả chợt hiện, thì điểm ba đại huyệt trên người sứ giả, còn đoạt Cao Dương từ trong lòng sứ giả ra.
Cao Dương ghé vào vai người nọ nhìn Ngân Lang kêu một tiếng.
“ Ca ca.”
Đồng thời vươn tay muốn Ngân Lang ẵm hắn.
Người nọ vừa đem hài tử buông xuống, thì Cao Dương đã chạy ào vào lòng Ngân Lang, người nọ xoay người lại. Là lão nhị của Vân Sơn tam hiệp, Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương nhìn về phía sư huynh của mình. Vân Phi Vũ cười khổ nói một câu.
“ Vẫn là nói chậm.”
Ngân Lang biết ý tứ của hắn, tỉnh táo nghĩ lại, sứ giả là cố ý, y cố ý bắt cóc Cao Dương làm chính mình mất lòng đem y giết, y cũng là một người bị khuất phục tại lang tổ muốn ly khai nhưng không có năng lực. Không có Ngân Lang thì sẽ không có Ngân Lang sứ giả, sứ mệnh của hắn cũng đã kết thúc.
Một đêm này, Ngân Lang an táng bằng hữu nhiều năm của mình, đồng thời cũng chặt đứt điểm liên hệ duy nhất của chính mình với tổ chức.
Ôm Cao Dương trở về phòng, tựa hồ cảm giác được tâm tình hắn không tốt, tiểu tử kia ôm chặt cổ hắn im lặng tựa vào lòng hắn.
Nhìn hài tử trong lòng Ngân Lang trầm mặc.
Cao Dương ngươi hiểu chưa? Ngươi là người duy nhất trên đời này mà ta không muốn xa rời.
“ Vật nhỏ ngươi không có nhiều quyền lựa chọn, ngày ta đem ngươi rời đi, vận mệnh của ta và ngươi đã định là cùng một chỗ.”
Cao Dương ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu lời nói có ý gì.
Ngân Lang hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn kia, về sau hắn sẽ không hề khách khí, hắn đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, ba tầng trở sát một tầng so với một tầng càng khó đối phó, tương lai của bọn họ không thể đoán trước được, mà hắn phát hiện tình cảm hắn đối Cao Dương không đồng dạng, thế nhưng hắn không có nhiều thời gian chờ Cao Dương trưởng thành.
Tiểu tử kia bị hôn ngây người, khi miệng Ngân Lang rời đi, Cao Dương sờ sờ cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến sưng lên. Nói một câu.
“ Hôn nhẹ!”
Cái hôn này, là lần đầu tiên bị người hôn vào miệng, nhiệt nhiệt ngứa ngứa. Cao Dương ôm cổ Ngân Lang, đem miệng mình đưa lên hôn một cái.
“ Hôn nhẹ, ca ca hôn nhẹ sẽ vui sao?”
“ Ca ca có Cao Dương sẽ vui.”
Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt , tương lai khó đoán, Ngân Lang tuyển chọn tuân theo bản năng nguyên thủy của chính mình.
Tiểu Cao Dương khả ái không biết Ngân Lang đã bắt đầu nghĩ làm sao đem hắn đưa vào miệng.
Cao Dương thiếu hụt thân tình, cho rằng hôn nhẹ là một cách biểu thị, hôn hôn miệng ca ca, ca ca không phản đối, hôn nhẹ mũi, ca ca cau mũi, hôn nhẹ ót, hướng tới hôn nhẹ mắt, Ngân Lang biết tiểu tử này đang dùng phương thức ngốc ngếch muốn hống hắn vui vẻ.
———————————
“ Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt”
Là hai câu thơ trong bài “ Tương tiến tửu” của Lý Bạch. Dịch:
“ Đời người đắc ý cứ vui chơi
Chén vàng sao nỡ trống hoài dưới trăng”
Vân Sơn tam hiệp tùy ý để Ngân Lang an táng sứ giả, yên lặng bế Cao Dương về phòng, từ đầu đến cuối Ngân Lang không nói một câu nào, nhìn cũng biết tâm tình bất hảo a.
Nhìn hắn vào phòng đóng cửa lại, ba vị ở ngoài cũng vào một gian phòng khác.
Vân Phi Vũ lên tiếng hỏi.
“ Đêm nay là ai gác dưới chân núi, người nọ đến sao không ai phát hiện a?”
Lão nhị Vân Phi Dương nói.
“ Hắc Bạch Kỳ, nhưng mà thời gian này tám phần mười là đi nơi nào đó cái kia, người tiến vào là ta đã biết, thế nhưng Ngân Lang mới đi ra ngoài không lâu, ta tưởng hắn đi ra ngoài vệ sinh đã trở về.”
Lão tam liền xen mồm vào.
“ Cái kia là cái gì? Có ai mà lại nhảy tường đi vệ sinh đâu.”
Mới nói xong, Vân Phi Vũ liền liên tiếp đạp hắn mấy cước.
“ A! Đại sư huynh, ta lại hỏi sai cái gì sao?”
“ Tiểu hài tử ngươi ít hỏi đi, ta chính là ban đêm nhảy tường đi nhà vệ sinh đó, cũng tại tiểu tử ngươi ngủ như lợn chết, chút cảnh giác cũng không có, ngu ngốc chết đi được.”
Lão đại lại bắt đầu giáo huấn lão tam, lão nhị ở một bên khuyên.
“ Tái đánh sư đệ nữa chỉ sợ sẽ càng trở nên ngu ngốc, quên đi đại sư huynh.”
Một hồi cười đùa, bầu không khí đầy nguy cơ hóa thành vô hình, nhưng sự tình này đã ghi tạc vào đầu mỗi người.
Nói đến Ngân Lang bế Cao Dương về phòng, cũng đã quá nữa đêm, tiểu tử kia cởi quần áo lên giường.
Ngân Lang cũng rất nhanh cởi y phục của mình.
Cao Dương mới vừa định kéo chăn đắp lên, đã bị Ngân Lang giật lại, y hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của hắn.
“ Cao Dương khi lớn lên ngươi có còn nhớ kỹ ca ca không?”
“ Ca ca, Cao Dương đâu cũng không đi, chỉ ở cùng với ngươi lớn lên.”
Ngân Lang hôn lên cái cổ nhỏ của hắn, dùng đầu lưỡi liếm cắn.
Cao Dương ngứa khanh khách cười lên.
“ Nhột!”
Hai viên quả nho nhỏ trước ngực Cao Dương, nhìn qua nộn nộn nhỏ nhỏ mê hoặc Ngân Lang gặm cắn lên đó.
Chăm chú nhìn thần sắc ca ca, Cao Dương cũng không dám nháo, chỉ là cố gắng nhìn cái ót Ngân Lang, hắn nghĩ ca ca nhất định đang làm việc nghiêm túc. Không nói lời nào hoàn toàn nghiêm túc.
Tay nhỏ bé của Cao Dương duỗi xuống mò lấy mặt Ngân Lang, có chút lo lắng nói.
“ Ca ca Dương Dương có thể cho ngươi hôn nhẹ, thế nhưng ngươi không thể cắn ta a, sẽ đau.”
Hôn lên đùi trong của Cao Dương, Ngân Lang vỗ vỗ cái mông nhỏ của hắn.
“ Ca ca sẽ không cắn ngươi, ca ca chỉ biết thương ngươi, ta mong muốn ngươi có thể lớn lên, sống cùng ca ca.”
Cao Dương khó hiểu nhìn y, đem hai chân của mình giơ lên, đầu lưỡi của ca ca ở thân dưới của hắn chuyển động.
Ở dưới ánh trăng Ngân Lang nhìn thấy nụ hoa nho nhỏ của Cao Dương, vật nhỏ non nớt hồng nhạt chỉ lớn hơn một ngón tay.
Dùng đầu lưỡi tại nếp nhăn khẽ trượt, y nghĩ đến chính là đây, song song cũng nghĩ đến nếu miễn cưỡng tiến nhập, Cao Dương nhất định chịu không nổi, như thế này cũng được rồi, khi Cao Dương lớn lên trong trí nhớ của hắn có thể hay không nhớ đến một đoạn ký ức này. Thế nhưng y không hối tiếc.
Y yêu Cao Dương, sống trở về với chính mình, hôn lên toàn thân vật nhỏ, nơi nào đó của chính mình cũng nổi lên phản ứng, ngồi xuống đem Cao Dương đặt ở trước khố gian của mình, để đôi tay nhỏ của hắn đỡ lấy cái cứng rắn của chính mình. Chỉ dẫn Cao Dương di động hai tay, loa động cứng rắn của mình, không nghĩ tới dục vọng đã lâu không phát tiết lại cường liệt như vậy.