Tôn gia có tiền, bốn triệu rưỡi đối với Tôn gia, đối với Tôn Khiết mà nói cũng không là gì. Nhưng dùng tiền cũng phải có suy nghĩ chứ? Tôn Chí Vĩ bây giờ chỉ là một sinh viên đại học, mua xe đắt tiền như vậy làm gì? Xe AudiR8 của mình mới có hơn hai triệu. Người này không ngờ mua xe đến hơn bốn triệu.
Mặt Tôn Khiết trầm xuống: "Bác em có đồng ý em mua chiếc xe này không?"
"Không. không ạ" Tôn Chí Vĩ không dám nói dối. Bởi vì hắn biết mình nói dối, Tôn Khiết cho dù mua xe cho mình, nếu như biết bị lừa cũng sẽ đòi lại xe.
"Như vậy đi, chị mua cho em một chiếc Porche Caymane, bạn chị cũng có một cái, tính năng cũng được" Tôn Khiết lắc đầu nói.
"Cayenne? Được ạ." Tôn Chí Vĩ cũng không dám phản đối, có thể mua cho mình đã là được rồi, còn muốn đòi gì nữa. Huống chi cái này tốt hơn xe đạp nhiều. Mặc dù còn chưa đến một triệu nhưng ít nhất xe Porche cũng khá nổi tiếng.
"Như vậy đi, lát chị bảo thư ký đi mua với em. Em thích màu gì thì mua xe đó" Tôn Khiết hàng ngày phải xử lý rất nhiều chuyện ở công ty, hiển nhiên không thể tự mình đi mua xe với Tôn Chí Vĩ.
"Cảm ơn chị" Tôn Chí Vĩ suy nghĩ một chút, trường bây giờ còn chưa thấy thằng nào đi xe tốt như vậy đến trường, tốt nhất cũng chỉ là Mercedes-Benz. Có thể thấy thấy xe tốt nhất cũng chỉ là hiệu Jlly, hoặc là Valuable của Trung Quốc, căn bản không sánh được với Porche.
"Về trường chịu khó học hành, đừng gây phiền phức cho chị. Nếu chị biết em gây chuyện, xem chị thu thập em như thế nào" Tôn Khiết trừng mắt cảnh cáo hắn.
"Biết rồi chị." Tôn Chí Vĩ liên tục gật đầu.
Đuổi Tôn Chí Vĩ đi, Tôn Khiết lắc đầu lại bắt đầu làm việc.
Ra viện xong rất khó chịu, trên mặt có một vết sẹo rất rõ ràng, làm hắn đau đớn cả đời. Mà hắn đổ hết tội cho mấy người Dương Minh.
Nếu như không phải bọn chúng đánh mình, vậy mình cũng không thể nào khó chịu để đi chơi đêm.
Người luôn là như vậy, thích đổ những chuyện xui xẻo cho nhân tố bên ngoài, chưa bao giờ nghĩ nguyên nhân là do mình.
Lưu Triệu Quân bây giờ muốn nhất là trả thù, nếu không mặt mũi của mình sẽ mất hết. Mới vào năm thứ nhất đã ngưu như vậy, nếu như mình cứ thế quên đi vậy mình sau này sao có thể làm người được.
Lưu Triệu Quân tìm Lý Gia Sinh bàn bạc một chút, cảm thấy phải bàn chuyện này cùng với xã trưởng Tiệt quyền đạo xã.
"Mày bình thường không phải rất cố gắng sao? Chuyện gì trong trường không phải mày đều có thể giải quyết sao?" Nhâm Kiện Nhân nhìn Lưu Triệu Quân một cái: "Mày làm Tiệt quyền đạo xã mất mặt"
"Mấy thằng ranh năm thứ nhất không có mắt, bọn chúng cũng không biết tao" Lưu Triệu Quân xấu hổ nói.
"Không biết mày? Mày không nói cho chúng biết tên Tiệt quyền đạo xã chúng ta sao? Bọn chúng nghe được cũng không dám coi thường vọng động" Nhâm Kiện Nhân hừ lạnh nói: "Tao thấy là do mày muốn ra oai đúng không?"
"Tao nói ư, tao có nói gì chứ? Tao vừa lên đã nói mình là phó xã trưởng Tiệt quyền đạo xã" Lưu Triệu Quân vội vàng nói.
"Đúng, Lưu phó xã trưởng lúc ấy có nói. Tao có thể làm chứng" Lý Gia Sinh nói tiếp.
"Ồ?" Nhâm Kiện Nhân nhíu mày: "Nói như vậy, mấy thằng ranh đó không sợ Tiệt quyền đạo xã chúng ta?"
"Tao bị ba người bọn chúng đánh hội đồng. Hai tay không địch được bốn tay, huống hồ là sáu tay" Lưu Triệu Quân nói dối, hắn không dám nói mình bị một người đánh, như vậy quá mất mặt.
"Đúng vậy, Nhâm xã trưởng. Bọn chúng căn bản không coi Tiệt quyền đạo xã vào đâu, hơn nữa còn mạnh miệng nói Tiệt quyền đạo thường thôi, cho dù xã trưởng ở đó cũng có thể đánh ngã" Lý Gia Sinh không quên thêm dầu thêm mỡ.
"Thật không?" Nhâm Kiện Nhân tức giận: "Xem ra bọn chúng quá ngông cuồng, không cho chúng một bài học sẽ không biết thế nào là trời cao đất rộng"
"Đúng, xã trưởng vừa ra tay liền biết là có hay không" Lưu Triệu Quân thấy đã đạt được mục đích, vội vàng khen.
"Không sai, cho nó biết hoa gì mới là hoa hồng" Lý Gia Sinh cũng nói.
Nhâm Kiện Nhân từ nhỏ đã luyện Tiệt quyền đạo, bây giờ đã đạt đến trình độ đai đen, còn đại biểu đại học Tùng Giang tham gia thi đấu Tiệt quyền đạo giữa sinh viên các trường trong cả nước.
Một nhân vật rất ngưu.
Càng là nhân vật như vậy càng cảm thấy không ai bằng mình. Hắn rất coi trọng thể diện. Bây giờ có người đến nhà khi dễ anh em, hiển nhiên không thể nhịn nổi cơn tức giận.
Thấy Nhâm Kiện Nhân đã đồng ý ra mặt trút giận cho mình, Lưu Triệu Quân rất vui. Nhâm Kiện Nhân có thực lực mạnh hơn mình rất nhiều, muốn thu thập mấy thằng đó quá đơn giản.
"Chúng ta bao giờ thì đi thu thập mấy thằng đó?" Lưu Triệu Quân tự nhiên là muốn càng nhanh càng tốt.
"Vậy bây giờ đi. Dù sao cũng không có việc gì, tao đi với mày một chuyến" Nhâm Kiện Nhân nói.
.
Nói cũng trùng hợp, Trương Tân mới từ phòng Triệu Tư Tư về, trên đường thì gặp phải đám Lưu Triệu Quân.
"Hắc hắc" Lưu Triệu Quân rất vui, đúng là oan gia ngõ hẹp. Lưu Triệu Quân chỉ tay vào Trương Tân lớn tiếng nói: "Chính là nó, là nó"
"Phải không? Là nó?" Nhâm Kiện Nhân nhìn dáng người gầy gò của Trương Tân, nhíu mày. Người này chính là tên đánh cho Lưu Triệu Quân vỡ đầu chảy máu sao? Nhìn như không phải.
Chẳng qua cũng có câu nhìn người không thể dựa vào tướng mạo, JJ không thể ước lượng, những tên bình thường trông chẳng ra gì lại có tuyệt kỹ. Vì vậy Nhâm Kiện Nhân đi về phía trước, túm lấy cổ áo Trương Tân: "Thằng ranh, chờ chút, mày đứng lại cho tao"
Trương Tân nghi hoặc quay đầu lại nhìn Nhâm Kiện Nhân: "Mày là ai? Tao biết mày không?"
"Hừ, mày có biết tao không?" Lưu Triệu Quân kêu lên, chạy tới.
"Mày? Ồ, nhớ ra rồi, mày không phải cái thằng ngủ được với bạn gái người khác, bị người đánh cho một trận sao?" Trương Tân sửng sốt, rốt cuộc nhớ ra thằng này là ai.
"Đừng nói nhảm, tao hỏi mày, có biết tao là ai không?" Nhâm Kiện Nhân hừ lạnh hỏi.
"Mày là ai?" Trương Tân nghĩ thầm tại sao ai gặp người khác đều hỏi là mày có biết tao là ai không?
"Tao là Nhâm Kiện Nhân xã trưởng Tiệt quyền đạo xã. Nghe nói mày rất ngông cuồng?" Nhâm Kiện Nhân đẩy Trương Tân một cái làm hắn lảo đảo.
"Tiện Nhân?" Trương Tân không nghe rõ, không ngờ còn có người gọi chính mình là Tiện Nhân.
Lời này lọt vào tai Nhâm Kiện Nhân lại cho rằng Trương Tân khiêu khích, nhục mạ mình. Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn bởi vì cái tên Nhâm Kiện Nhân nên hắn bị không ít người cười nhạo. Cho nên hắn muốn trở nên mạnh mẽ, đánh ngã tất cả những thằng cười nhạo mình.
Vì vậy hắn rất mẫn cảm đối với tên của mình. Sau khi nghe được Trương Tân nói thì rất tức giận. Vốn định dựa theo quy định của trường, có đánh nhau thì cũng không thể trong khuôn viên trường, như vậy sẽ không bị trường để ý.
Bình thường đều tìm lý do như tỷ thí võ nghệ gì gì đó. Nhâm Kiện Nhân vốn định hẹn thời gian, khiêu chiến với đám Trương Tân.
Nhưng bây giờ Nhâm Kiện Nhân đã mất lý trí. Nghe thấy Trương Tân mắng mình, lập tức phẫn nộ, nhấc chân đá cho Trương Tân một cái. Trương Tân đâu phải đối thủ của hắn, trực tiếp bị đá ngã.
"Đứng dậy. Thằng ranh, mày không phải rất ngưu sao? Mày không phải mắng tao sao? Mày không phải là xem thường tao sao? Tao cho mày biết sự lợi hại của Tiệt quyền đạo xã" Nhâm Kiện Nhân không đợi Trương Tân có phản ứng, đá mạnh một cái vào bụng Trương Tân làm đối phương co quắp.
"A" Trương Tân hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy bụng mình như vỡ ra. Hắn đã bao giờ bị đánh như vậy chứ. Từ lúc học cấp ba đến giờ, hắn chưa bao giờ đánh nhau.
"Mẹ mày, mày rất ngưu mà" Nhâm Kiện Nhân đá một cái vào mặt Trương Tân: "Ông dùng một chân cũng có thể đá chết mày"
Trương Tân bị một đá này làm máu mũi trào ra, cuộn mình gào lên thảm thiết trên mặt đất. Nhâm Kiện Nhân không có ý tha cho hắn, lại đá thêm mấy cú, mới đỡ giận.
"Phi" Nhâm Kiện Nhân nhổ nước bọt vào mặt Trương Tân, đang định nhấc chân đá tiếp, thì bị Lưu Triệu Quân ở bên cạnh ngăn lại.
Lưu Triệu Quân sợ đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện không may, vội vàng nói: "Nhâm xã trưởng, thằng ranh này chỉ không phải đầu trò. Chủ mưu là thằng Dương Minh"
"Được, thằng ranh, mày về nói cho thằng chó Dương Minh, hẹn thời gian, tao sẽ khiêu chiến nó. Ừm, thứ hai tuần sau" Nhâm Kiện Nhân lúc này mới thôi không đá Trương Tân, cười ha hả: "Không, Lưu Triệu Quân, mày tự mình đến thông báo cho thằng Dương Minh một chút, đưa chiến thư cho nó. Nói cho nó, không đến là rùa đen"