Dương Minh nghe Cát Hân Dao nói xong trong lòng không khỏi giật mình, cô nàng này hình như đến từ thời phong kiến thì phải! Chẳng qua nếu nàng ta đã không khi dễ Lâm Chỉ Vận, Dương Minh cũng an tâm, hơn nữa cô nàng này còn có người bạn trai là côn đồ, trong trường thích gào lúc nào là hét lúc đó, cứ như vậy, thì cũng có thể bảo hộ cho Lâm Chi Vận. Vì thế Dương Minh cũng không có ý định truy cứu nàng nữa, dù sao cũng chỉ là một cô gái, không cần thiết phải so đo với nàng" Ừ, tính cách của Chỉ Vận có điều lương thiện, cô giúp tôi coi chừng một chút, nếu có người khi dễ nàng ta, cô biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Yên tâm đi Dương Minh, chuyện này cứ giao cho em!" Cát Hân dao cao hứng gật đầu, bây giờ nàng cũng rõ ràng tình hình hiện tại rồi, Dương Minh là một kẻ ghê gớm, ngay cả tên của Báo ca cũng có thể gọi tùy tiện, vậy thì mình phải dựa dẫm một chút! Chẳng qua, Cát Hân Dao cũng hiểu được, bản thân chỉ có chút tư sắc, Dương Minh nhất định sẽ không để vào mắt, người ta chỉ thích Lâm Chỉ Vận thôi! Cho nên Cát Hân Dao cũng không tự rước lấy nhục vào thân, chẳng qua, nếu hầu hạ tốt Lâm Chỉ Vận, vậy thì cũng có thể tạo ấn tượng tốt cho Dương Minh!
Chẳng qua, nói thế nào thì Dương Minh đều có thể đánh, mình và Tất Hải tốt nhất là không nên quan tâm nhiều về vấn đề này!
"Đúng rồi, hồi nãy mày nói là, mày và Ngô Tân Khải có mâu thuẫn?" Dương Minh liếc nhìn Tất Hải, để xem tiểu tử này ăn nói ra sao! Nếu có thể được, vậy thì có cho hắn một vài chổ tốt cũng được.
"Đúng vậy, Dương ca, có thể nói từng bước được không?" Tất Hải nhìn thoáng qua hai tên côn đồ chưa bị đánh kia, nói: "Còn đứng đó làm gì, đưa Ngô Tân Khải và thằng kia đi bệnh viện đi! Bọn mày tính để cho hai người đó nằm chờ chết ở đây hả?"
"Vâng. vâng!" Mặc kệ Tất Hải và Ngô Tân Khải có mâu thuẫn gì, dù sao Tất Hải vẫn là quân sư của Ngô Tân Khải, trong quán rượu là nhị đương gia, cho nên lời nói của hắn, không thằng tiểu đệ nào khôngdam1 nghe.
"Đi thôi, vừa lúc tao cũng định đi đến kí túc xá nữa, vừa đi vừa nói chuyện đi!" Dương Minh nhìn thoáng qua thời gian, may quá, mình ra khỏi cửa sớm, bây giờ đến vẫn còn kịp, Trần Mộng Nghiên hẳn là chưa rời khỏi cửa.
Tâm tư của Tất Hải bắt đầu nổi lên, không tồi, mình có chứng cớ tố giác Ngô Tân Khải dụ dỗ em dâu, chẳng qua, nếu Ngô Tân Khải sống chết không thừa nhận, rồi nói là Cát Hân Dao dụ dỗ hắn thì sao? Dù sao hai người cũng" người đưa thì ta đẩy", cho nên rất khó nói lý. Nhưng lúc này lại lòi ra một nhân vật siêu cấp, chỉ cần Ngô Tân Khải nói bậy, vậy thì hắn chắc chắn tiêu rồi.
Mà người này, chính là Dương Minh, là bạn của Báo ca. Nếu như Dương Minh có thể thay mình nói vài lời, vậy thì mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng hơn.
Cho nên, Tất Hải chuẩn bị nói ra mọi chuyện cho Dương Minh nghe.
"Dương ca, tên Ngô Tân Khải này em thấy căn bản không phải là người!" Tất Hải phẫn nộ nói: "Hắn chẳng những cưỡng gian Cát Hân Dao, còn lừa em rất nhiều tiền." Tất Hải bắt đầu thêm mắm thêm muối vào trong câu chuyện.
Dương Minh đương nhiên không tin đầy đủ lời của hắn, chẳng qua nếu hắn đã dám nói như vậy, khẳng định cũng có thể tin, liền hỏi: "Mày có chứng cớ?"
"Có!" Tất Hải móc cái n98 ra đưa cho Dương Minh coi.
"Cái đồ chơi này nhìn đẹp đó, dùng thế nào?" Dương Minh cười hỏi.
Tuy rằng Dương Minh nói những lời này ra có chút buồn cười, chẳng qua Tất Hải và Cát Hân Dao không dám coi thường hắn! Người ta có thực lực, một đạp là có thể làm cho người khác bị trọng thương, ai dám mà coi thường?
"Cái này. dùng thế này." Tất Hải vội vàng giúp Dương Minh mở đoạn phim ra, sau đó làm như lơ đãng nói: "Cái này mới vừa ra, em vọc nhiều ngày mà vẫn chưa hiểu dùng thế nào!"
Nói như vậy chứng tỏ rằng, Dương Minh không biết dùng cũng là điều bình thường, cái này vừa mua lâu rồi mà dám nói là mới mua.
Dương Minh gật gật đầu, thầm nghĩ, tiểu tử này đủ thông minh đó. Bên cạnh mình quả thật là thiếu một người như vậy! Hầu Chấn Hám tuy rằng hữu dũng hữu mưu, tuy rằng cũng giúp đỡ Dương Minh làm một số âm mưu, nhưng hắn ta không thích hợp để dùng quỷ kế, còn tên Tất Hải này quả là một người không tồi, nhất là con đàn bà bên cạnh hắn, hai người đúng là một cặp vợ chồng trời sinh đã nham hiểm.
"Hả, cái này là ép buộc sao?" Dương Minh nhìn đoạn phim nói: "Hình như cô có vẻ rất thích!?"
Cát Hân Dao lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Em cũng không phải là gái trinh, đương nhiên sẽ có phản ứng sinh lý."
"Miễn cưỡng tin tưởng lời của các ngươi" Dương Minh nhìn Tất Hải và Cát Hân Dao, nói: "Chẳng qua, chiêu của mày cũng quá âm hiểm? Mày nói xem về sau có phải Báo ca nên đề phòng chiêu này của mày không?"
"Cái này. Không dám gạt Dương ca, Tất Hải em cũng không phải là một chính nhân quân tử này, em chỉ là một tiểu nhân, nhưng em cũng là một chân tiểu nhân!" Tất Hải thành khẩn nói: "Trước ngày hôm qua, em cũng không có tâm tư làm phản Ngô Tân Khải, ngược lại nghe nói hắn muốn đề bạt em lên, em cảm động đến rơi nước mắt, vẫn ở bên cạnh hắn giúp bày mưu tính kế, nhưng nếu hắn đã bất nhân với em, thì đừng trách em bất nghĩa! Em nói rồi, em là một tiểu nhân, đừng hy vọng em sẽ trung hành và tận tâm với một người nào, em không phải Nhạc Phi! Em chỉ biết, ai tốt với em, em sẽ trung thành với người đó!"
Dương Minh gật đầu, đúng vậy, không người nào là toàn vẹn, muốn tìm một người biết dùng thủ đoạn, thì muốn để hắn trung thành tuyệt đối là không có khả năng, chỉ có thể dùng uy hiếp và dụ dỗ, mới có thể để hắn trung thành được. Người như vậy, tạm thời giữ lại.
"Được rồi, hôm nay tao sẽ giúp mày một lần, chẳng qua mày nên nhớ kỹ, tao không phải là Ngô Tân Khải, mày cũng đừng hy vọng có mưu đồ gì với tao, nếu không mày sẽ chết rất thảm!" Dương Minh nhàn nhạt nói, rồi móc điện thoại của mình ra, tìm số của Bạo Tam Lập, vừa đúng lúc điện thoại hết pin.
"Dương ca, dùng cái của em đi!" Tất Hải vội vàng đưa điện thoại cho Dương Minh.
Dương Minh cũng không cự tuyệt, gọi đến dãy số của Bạo Tam Lập.
"Báo ca, tôi là Dương Minh đây!" Dương Minh trực tiếp báo danh.
"Dương huynh đệ, là cậu sao!" Bạo Tam Lập bây giờ là lão đại của Tùng Giang, đương nhiên sẽ không tiếp tục kêu Dương Minh là" Dương ca" nữa, nhưng đối với Dương Minh vẫn rất cảm kích, ít nhất, là Dương Minh giới thiệu Hầu Chấn Hám cho mình biết, thì thế cục mới xoay chuyển toàn bộ, nếu không bây giờ mình đã biến thành một con chó không nhà về.
Dương Minh cũng không quan tâm, hắn cũng biết tình cảnh hiện tại của Bạo Tam Lập, cho nên cũng không tính toán chuyện này: "Báo ca, thủ hạ của anh có một người tên là Ngô Tân Khải phải không?"
Chẳng qua, Tất Hải và Cát Hân Dao vô cùng để ý chuyện này, Báo ca xưng huynh gọi đệ với người trước mắt này, cái này cũng để chứng minuh Dương Minh trong mắt Báo ca rất có trọng lượng! Bởi vì bình thường Tất Hải chỉ ở trong quán bar, hoàn cảnh nơi đó rất ồn ào, cho nên đem âm lượng của điện thoại tăng lớn lên, vì thế cũng làm cho họ nghe được lời nói của Bạo Tam Lập.
"Ngô Tân Khải?" Bạo Tam Lập do dự, thủ hạ của hắn rất nhiều, nói thật ra thì hắn chẳng nhớ hết đâu. Cũng may là bên cạnh còn người nhắc nhỏ, Bạo Tam Lập mới phản ứng kịp: "Ngô Tân Khải của quán bar Địch Địch sao? Hắn làm sao?"
"Tên này vừa bị tôi đánh, phỏng chừng nửa năm cũng chưa dậy nổi, tôi gọi điện đến để bồi tội với Báo ca!" Dương Minh cười cười, mà giọng nói không có chút ý tứ bồi tội nào cả.
"Mẹ nó, thằng chó này dám động để Dương huynh đệ, đánh hắn tính gì, hai anh em chúng ta còn cái gì mà bồi tội!" Bạo Tam Lập mắng Ngô Tân Khải một câu: "Việc nhỏ này thì tính làm gì, có rảnh đến đây chơi không? Bây giờ tôi làm lớn lắm!"
"Haha, gần đây có vài chuyện, vài ngày nữa sẽ đến!" Dương Minh cười nói: "Đúng rồi, Báo ca, còn có chuyện này, Ngô Tân Khai còn có ý đồ với bạn gái của tôi, cũng may là có một người tên Tất Hải cản lại, bằng không thì. tên Tất Hải này cũng không tồi, chính trực, xem xem có thể thu xếp cho hắn một chút được không?"
"Không thành vấn đề! Dương huynh đệ đã mở miệng, mặt mũi này sao tôi không cho được, vậy thì tôi chẳng là cái gì!" Bạo Tam Lập đáp lời nói: "Gọi hắn đến Bất Dạ Thiên đi, lập tức lại đây!"
"Được rồi, chuyện này làm phiền Báo ca, hôm nào tôi sẽ ghé qua tâm!" Dương Minh nói.
"Tốt, tôi chờ cậu!"
Cúp điện thoại, Dương Minh trả di động cho Tất Hải, Tất Hải nịnh nọt: "Dương ca, di động này ngài cứ giúp lấy, dù sao em cũng không cần, lát nữa em mua cái khác cũng được, nhưng Dương ca còn có đại sự, đừng chậm trễ!"
Vừa rồi Dương Minh và Bạo Tam Lập nói chuyện Tất Hải nghe rất rõ ràng, hắn bây giờ muốn tìm cơ hội nịnh nọt Dương Minh còn chưa có nữa!
"Hả? Ở đây còn có chứng có, mày đưa tao, mày làm sao bây giờ?" Dương Minh không khách khí cất điện thoại vào túi, cái này còn mới nha, lớp keo dán trên màn hình còn chưa lột xuống nữa là.
"Hắc hắc, có một câu của Dương ca, đống chứng cớ đó không cần dùng!" Tất Hải nói.