Gió, bất thình lình lướt qua, cỏ dại một mảng lao xao.
Đến phía trước một bước liền chính là ven sườn vách núi, phía dưới là thung lũng cây gai chia chỉa mọc thành bụi, chầm chậm dừng lại, chàng trai ngẩng đầu nhìn phong cảnh nơi xa.
Đỉnh núi nối nhau, liên tiếp.
Vài đám mây điểm xuyết lên đỉnh núi, chậm rãi bồng bềnh.
Gió thổi lướt qua tóc trước trán y, thổi bay áo ngoài y, không ngừng tung ra…
Đứng ở ven sườn vách núi, bấp bênh muốn rơi, dưới chân là thế giới hư không, trong lòng như là nứt ra một cái lỗ lớn, tiếp theo có thứ gì đó từ miệng lỗ chảy ra, mà cái lỗ này cũng càng khoét càng lớn, càng lúc càng sâu…
… Không có cái gì có thể vĩnh hằng sao? Ba ơi…
Y nhìn thị trấn phía xa dưới chân núi, một mảng ngói tro tường trắng, lác đác có bóng cây điểm xuyết trong đó, gián đoạn có bóng xe hơi vụt qua, nhoáng lên rồi biến mất.
Y si ngốc mà nhìn nơi xa, vết hằn mi tâm, càng lúc càng sâu.
Chuyện cũ cũng như là cái bóng dưới ánh dương, vụt bay qua…
Quang ảnh loang lỗ, trắng đen đan nhau.
Có thứ gì đó, vùng vẫy đấm mạnh ở cửa tim…
“Trác Lập Phàm!”
Phía sau truyền tới tiếng kinh hô vô cùng lo lắng, y quay đầu lại…
Một đôi mắt sáng trong, ẩn giấu ánh sáng vô cùng chói mắt, bất thình lình ập vào mắt y.
“Anh đứng ở nơi này làm gì?”
Thanh âm kinh hoàng thất thố, một giây sau, y bị hắn dùng lực kéo mạnh xuống vài bước, trọng tâm không ổn, cả hai người cùng ngã sấp xuống giữa bụi cỏ.
“Sao em lại đến?”
Trác Lập Phàm hơi nhíu mày, ngồi dậy, nhìn Văn Hiểu bởi vì chạy nhanh kịch liệt mà đang thở dốc đỏ mặt. Y nghe thấy giọng mình du du đãng đãng trong gió, bén nhọn mà chói tai.
“Tôi, tôi nhận được điện thoại của chú Lưu… Liền ngay lập tức chạy đến bệnh viện, nhưng anh lại không ở đó. Tôi tìm mãi không được, đột nhiên nghĩ đến nơi này… Liền ngay lập tức chạy lại đây, không ngờ anh thực sự, thực sự ở nơi này.” Văn Hiểu thượng khí không tiếp hạ khí nói.
Thì ra hắn vẫn nhớ nơi này!
Trác Lập Phàm chỉ cảm thấy g ngực nghẹn lại, nhưng ngoài miệng vẫn là thản nhiên nói: “Mặc dù có điểm hoang lương, nhưng phong cảnh nơi này rất không tệ.”
“Vì sao anh đến cuối cùng cái gì cũng không chịu cho tôi biết?” Văn Hiểu nhìn thật sâu vào chàng trai còn đang miễn cưỡng cười trước mắt, “Tôi đều đã biết.”
“Em biết cái gì?”
“Bác trai, nghe nói khi ông ra đi rất an tường.”
Lồng ngực, bị thứ đang đấm mạnh kia đập trúng một phát! Giống như chim trắng gãy cánh mà rơi, chết như sao băng, nỗi đau kịch liệt như đứt lìa tim trong nháy mắt vặn vẹo khuôn mặt y.
“Không!” Trác Lập Phàm đột nhiên quát: “Em cái gì cũng không biết!”
“Trác Lập Phàm…” Văn Hiểu khiếp sợ nhìn biểu tình âm trầm trong nháy mắt của y.
“Em có biết ông bị bệnh gì không?”
Văn Hiểu mờ mịt lắc lắc đầu.
“Bệnh AIDS.”
Bệnh AIDS!
Căn bệnh thế kỷ mà người người sợ hãi bàn tán!
Đôi mắt mờ mịt bất thình lình mở to.
“Tôi ngoại trừ việc trừng mắt nhìn ông chết đi, không có bất kì biện pháp gì. Tôi hết biện pháp… Thực sự một chút biện pháp cũng không có…”
Y thì thào nhỏ tiếng, nghẹn ngào che mặt đi, dạ dày vốn đã rối loạn lại co rút làm đau đớn càng thêm lợi hại.
Bỗng nhiên, có một bàn tay chầm chậm vuốt ve tóc y, ấm áp của lòng bàn tay hắn, dường như có thể cứ thế mà xoa dịu đến tận trong lòng.
Tay hắn, xuyên qua tóc y, xuyên qua rồi tim y.
Y nắm chặt lấy bàn tay này, chặt chẽ bắt lấy, đem nó áp lên má mình.
“Đâu phải lỗi của anh.” Văn Hiểu mềm giọng an ủi y.
“Ba ngoài mặt nhìn có vẻ phóng khoáng vậy thôi, nhưng tôi biết, ông vẫn thường nửa đêm canh ba trốn trong chăn lặng lẽ nhắm mắt rơi lệ, nhưng tôi, lại căn bản không giúp được ông.”
Đó chính là cái giá phải trả vì đã yêu một người không nên yêu.
Cái giá đó, quá mức nặng nhọc, quá mức thống khổ.
“Còn nhớ chỗ này chứ? Là chúng ta trước đây khi thả diều giấy vẫn hay đến, nhưng mà bây giờ đã không ai đến rồi.”
Thanh âm ôn nhu, từng giọt từng giọt thấm vào đến đáy lòng.
“Còn nhớ trước đây, em cứ luôn đuổi theo anh, la to muốn làm cô dâu của anh, thực sự là cực kỳ buồn cười, có phải hay không? Nhưng mà khi ấy, em rất là nghiêm túc, bởi vì không ai sẽ đối xử với em tốt hơn anh nữa. Anh thậm chí vì em, vẫn để lại dấu vết này.”
Ngón tay hắn, vẫn cứ nhẹ nhàng phủ lên tay phải mình, còn có ngón út tay phải cuộn lại kia.
Khoảng trống trong lòng, thật giống như được cái gì đó lấp đầy rồi…
Trác Lập Phàm chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn kỹ hắn.
Trước mắt chỉ là một khuôn mặt cực kì bình thường, ngoại trừ đôi mắt rất trong sáng và tiếu dung thập phần ôn hòa ra, những chỗ khác đều cực kì bình thường, không có bất kì điểm động nhân nào.
Nhưng mà khuôn mặt này, dù cho hóa thành tro y cũng nhận ra được, cho dù trong biển người mênh mang, chỉ cần liếc mắt, y đã có thể nhận ra.
Chính là khuôn mặt này, dấu vết vĩnh hằng đã khắc xuống trong tim mình.
… Vẫn là không có cái gì có thể vĩnh hằng sao? …
Y chầm chậm cúi người xuống, rất chậm rất chậm… Giống như phim quay chậm trong điện ảnh…
Nếu như hắn muốn đẩy mình ra, vẫn có cơ hội, thế nhưng hắn không có, hắn chỉ là im lặng mà nhìn y, sau đó, nhẹ nhàng khép mi mắt lại.
Sau đó, y đặt môi nhẹ nhàng phủ lên phiến môi mong nhớ ngày đêm này, là mềm mại, là mát lạnh, là ngọt ngào, là ôn nhu…
Có thứ gì đó lưu động trên má mình, là nước mắt ư?
Một lần này, y không lại là thiếu niên ngốc nghếch vô tri mười ba năm trước; một lần này y yếu đuối bất kham, kiên cường một đời đều đã tiêu sạch thua hết, không cách nào lại giống như trước, cố chấp giả vờ trầm mặc.
Y ôm lấy hắn, gắt gao mà ôm lấy hắn…
Y thô bạo mà đói khát thưởng thức bờ môi của hắn, y không chút nào thương tiếc mà gặm cắn cánh môi dưới của hắn, khiến cho hắn phát ra tiếng thở dốc vừa đau đớn lại vui sướng, đầu lưỡi y cường ngạnh chạm vào khoang miệng hắn, quắp lấy đầu lưỡi vừa ướt vừa mềm của hắn, liều mạng mút vào…
Y tham lam nuốt xuống thóa dịch của hắn, y thưởng thức mùi vị thanh hương trong miệng hắn, y biến đổi các loại góc độ không ngừng hôn môi hắn, không từng tha cho một góc xó nào trong miệng hắn.
Y cảm thấy có thứ gì đó hừng hực bốc lên trong g ngực, bốn bề lóe ra tia lửa giống mưa sao băng khắp trời, không ngừng tràn ra từ trong g ngực, bắn ướt hai người đang ôm ấp nhau…
Y cảm thấy toàn thân đều bị hỏa diễm mỹ lệ kia bao phủ hết.
Y nghe thấy trong g ngực mình khí tức cường liệt đang thiêu đốt, khát vọng cường liệt này làm y cũng cảm thấy giật mình, y thấy trong mắt hắn ngọn lửa diễm lệ sáng rực, đôi tay hoàn toàn quản không được mình đang không thể áp chế vuốt ve toàn thân hắn.
Dục hỏa a! Đó là ngọn lửa dục vọng!
Ngọn lửa hệt như một cơn lốc hừng hực bốc lên khắp bốn phía của hai người, càng đốt càng cháy, càng thổi càng cuồng!
===chap end===
thượng khí không tiếp hạ khí: hụt hơi, khí trên chưa xong đã tiếp đến khí dưới.