Hôm nay “Lưu Tinh Tự” bất đồng với ngày thường. Trong quán bình thường náo nhiệt phi phàm, lúc này một mảnh đen kịt, cửa quán treo biển hiệu “CLOSE”. Kỳ quái, “Lưu Tinh Tự” không phải đều sẽ kinh doanh đến buổi trưa?
“Sao lại đóng cửa sớm như vậy?”
“Không biết, chúng ta từ cửa hông vào xem đi.”
Trong quán tối đến độ đưa tay không thấy năm ngón, không có nửa điểm sáng đèn, yên tĩnh như biển sâu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của Cảnh Hải Ninh bên người…
Dựa vào ký ức, Văn Vũ sờ soạng hướng phòng làm việc của chủ quán.
“Chú Tiêu?”
Tiêu Thạch chắc đang ở, ông ấy là chủ quán, luôn luôn xem quán như nhà, không lý nào buổi tối hoàng kim lại đột nhiên đóng cửa, lẽ nào xảy ra chuyện gì?
Có chút kinh sợ, hắn nhất thời dừng lại, trong lòng nảy lên dự cảm không rõ, “Hải Ninh?” Tiểu tử này vừa mới còn bên người, nháy mắt chẳng biết chạy đi nơi nào rồi.
“Sinh nhật vui vẻ!”
Đột nhiên, ngọn đèn sáng sủa bừng lên theo tiếng hô của mọi người, chiếu vào khiến hắn không mở mắt ra được, bên tai truyền đến tiếng mở sâm banh, không ngừng có băng-rôn hoa trắng rơi xuống đỉnh đầu…
Văn Vũ cười khổ buông mu bàn tay xuống, thật tốt, mình lại bị lừa!
Trước mắt là một bức hình gia đình đoàn tụ, hoà thuận vui vẻ: cha Văn Hiểu, tình nhân của cha – Trác Lập Phàm, chủ quán “Lưu Tinh Tự” – Tiêu Thạch, tình nhân của chủ quán – Cảnh Mộ Chi, cũng là cậu của Cảnh Hải Ninh, toàn bộ đến đông đủ rồi. Nếu không phải Cao Tuấn cùng tình nhân hắn lúc này đang ở Châu Âu, tất cả cổ đông của “Lưu Tinh Tự”, xem như đoàn tụ một nhà.
Cảnh Hải Ninh đứng trên ghế ném hoa, không kiên nhẫn tung từng nắm từng nắm, dứt khoát đem nguyên rổ hoa đổ vào trên đầu Văn Vũ…
“SURPRISE! Suất ca, sinh nhật vui vẻ, chúc mừng cậu vừa già đi một tuổi!”
“Đây là cái gì?”
Văn Vũ nhặt lên một mảnh hoa đỏ sẫm treo ở chóp mũi.
“Đây là hoa hồng á, hoa hồng!”
“Nói nhảm! Tôi đương nhiên biết rõ đây là hoa hồng.” Văn Vũ đầy mặt hắc tuyến.
Cảnh Hải Ninh biết hắn ghét nhất mừng sinh nhật, còn cả gan làm hoa dạng này cho hắn, tung hoa hồng? Thật phụ lòng y nghĩ ra.
“Hoa hồng là điềm lành, để cậu sau này vận hoa đào cỏ đào nhiều hơn. Làm gì bày ra một bộ mặt đại tiện? Có một người như tôi quan tâm cậu nhất trên đời mừng sinh nhật cho cậu, cậu nên cảm động đến rơi nước mắt mới đúng. Đến, cười một cái, tôi chụp vài cái ảnh lưu niệm cho thọ tinh công nhà cậu.”
Cảnh Hải Ninh cười hì hì, một tay cầm điện thoại di động, một tay bắt lấy cằm Văn Vũ đang buộc chặt.
“Mộ Chi, chúng ta có phải làm quá đáng rồi hay không? Em thấy Tiểu Vũ đáng thương cũng sắp muốn bắt cuồng rồi.” Chủ quán Tiêu Thạch ngồi trên sô pha ở giữa quán bar, lo lắng nhìn một màn quỷ dị trước mắt.
“Nếu như anh là nó, sẽ đánh Hải Ninh đến bò không nổi. Sinh nhật kiểu thế này, thực là ác mộng của nam nhân thiên hạ.”
Tayphải Cảnh Mộ Chi vòng qua bờ vai y, trong đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị tràn ngập thông cảm.Namnhân qua tuổi năm mươi, giơ tay nhấc chân, khí chất ngưng luyện biểu lộ không nghi ngờ.
“Tiểu Vũ không sao, kỳ thực nó thấy chúng ta cũng thật cao hứng. Bình thường mọi người đều bận bịu, vừa lúc nhân dịp sinh nhật Tiểu Vũ tụ tập một phát, náo nhiệt náo nhiệt. Đúng không, Lập Phàm?”
Cha Văn Vũ – Văn Hiểu cười tủm tỉm rót sâm banh cho mọi người, hai bên tóc mai của hắn đã hơi có tóc bạc, ngũ quan bình thường nhu hòa.
“Ừ.” Trác Lập Phàm chỉ là nhàn nhạt gật đầu, vẻ trầm ổn trên người y lan toả ra, so với Văn Vũ chỉ có hơn chứ không kém.
Từ vài chục năm trước, sau khi ly hôn vợ, đôi tình nhân đồng tính Văn Hiểu và Trác Lập Phàm khổ tẫn cam lai đã đồng cam cộng khổ, một đường đi tới, tình thâm vô cùng.
Trác Lập Phàm cũng là tổng giám đốc tiền nhiệm của Tư Mã đầu tư phiêu lưu, Tư Mã đầu tư phiêu lưu do Cảnh Mộ Chi, Trác Lập Phàm và Cao Tuấn ba người liên thủ khởi đầu, đem công ty tài chính lúc ban đầu chỉ có một trăm vạn này gây dựng sự nghiệp, phát triển trở thành xí nghiệp nổi danh số một số hai giới đầu tư phiêu lưu, đến nay sừng sững vững vàng.
Đám người Cảnh Mộ Chi từ ba năm trước đây đã thấy vô vị, đem công ty giao cho đời sau có tiềm lực – bọn Văn Vũ và Cảnh Hải Ninh, Văn Vũ xem như là người nối nghiệp đời thứ hai của Tư Mã phiêu lưu. Tuy rằng nói Văn Vũ là con trai Văn Hiểu, nhưng với khí chất bên ngoài mà nói, hắn ngược lại càng giống con trai Trác Lập Phàm hơn.
Văn Hiểu cũng thấy thú vị, con trai ruột huyết mạch tương liên với mình, cư nhiên phần lớn vẫn là giống tình nhân, mà lại kế thừa tính cách nội liễm và đầu óc thông minh của tình nhân, làm cha mà nói, thật không biết là thất bại, hay là vui mừng đây.
“Tiểu Vũ, đến chia bánh ngọt cho mọi người.” Văn Hiểu gọi đứa con trai cao hơn mình một cái đầu, cảm giác hãnh diện, không nói tự hiểu.
“Tiểu Vũ, gần đây rất bận? Rảnh rỗi cũng nhiều về nhà nhìn xem, ba con cứ mong con suốt.” Trác Lập Phàm đưa dao nĩa cho hắn.
“Cũng ổn ạ, vừa mới kết thúc xong VJ con đang tính đi thăm hai người.” Văn Vũ mỉm cười.
Cái gọi là gia đình, thông thường là một cha một mẹ, cho nên gia đình của mình, trong đạo đức xã hội bình thường, là sự tồn tại khác thường, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy không thích hợp. Bắt đầu từ khi hiểu chuyện, đã cùng người đàn ông này và cha cùng nhau sinh hoạt, nỗi gian khổ để bọn họ một đường đi tới, hắn so với bất luận kẻ nào đều thể hội tràn đầy, cũng so với bất luận kẻ nào càng biết tôn trọng.
Chân ái không phân giới tính, càng thể hiện sự cảm động sâu sắc, hắn chưa bao giờ gặp qua đôi tình nhân nào ân ái hơn chính cha mình và chú Trác.
“Tiểu Vũ, con cũng quá sơ ý, cư nhiên ngay cả sinh nhật mình cũng sẽ quên.” Văn Hiểu nhịn không được trách cứ con trai mình.
“Đúng vậy, nếu không phải tôi nhớ, sinh nhật năm nay cậu cũng chỉ có thể ăn không khí.” Cảnh Hải Ninh la lối.
“Tiểu Vũ không muốn mừng sinh nhật điểm này, vậy mà lại rất giống Mộ Chi ha.” Cửa hàng trưởng Tiêu Thạch mỉm cười mở miệng, “Nhắc tới muốn chúc mừng sinh nhật cho hắn, giống như muốn mạng của hắn vậy.”
“Đó là bởi vì có em bên cạnh anh, mỗi ngày đều giống sinh nhật, hà tất lại làm điều thừa?” Cảnh Mộ Chi đột nhiên phủ đầu một câu.
“Ầy! Tuổi đã lớn như vậy rồi, còn nói cái này… Lại ở trước mặt bọn nhỏ…” Tiêu Thạch xấu hổ trừng hắn.
“Óa, cậu già, bình thường cậu đối với chú Tiêu đều là buồn nôn như thế sao…” Cảnh Hải Ninh khuôn mặt tác quái liều mạng cười phá lên…
Cảnh Mộ Chi nhanh tay lẹ mắt ném qua một cái thìa, ngay giữa đầu thằng cháu trai, “Đau đau đau…” Cảnh Hải Ninh ngấn lệ xoa cục u nổi lên trên đầu, rồi lại không dám phản kháng.
Kinh hỉ qua đi, “Lưu Tinh Tự” kinh doanh như thường lệ.
Chủ quán Tiêu Thạch vội vàng chào hỏi khách hàng đang lục tục kéo vào, Cảnh Mộ Chi ngồi phẩm rượu trên ghế ở quầy bar, Cảnh Hải Ninh chẳng biết nấp ở nơi nào cùng mỹ nữ liếc mắt đưa tình…
Văn Vũ cầm lấy sâm banh, ngồi vào bên cạnh cha, ghế mây kiểu treo phát ra tiếng vang cọt kẹt.
Đây là góc cửa sổ rất ít người lui tới bên sườn tây, thiết kế dây leo, trồng đầy cây hoàng kim cát và hoa bụi màu trắng mê người, hương thơm thanh nhã, như có như không. Cách biệt với sự ồn ào của thế giới náo động trong bar, là góc nhỏ mà chủ quán tri kỷ tận lực vì thân hữu bố trí.
“Chú Trác đâu ạ?”
“Hắn đi nhà vệ sinh rồi.”
“Người mừng sinh nhật, cũng không động bánh sinh nhật một cái?” Văn Hiểu cười đem bánh ngọt trong đĩa sứ trắng giao cho con trai.
“Lão ba, kính nhờ, ba biết rõ con ghét nhất đồ ngọt.”
Nhất là loại bánh kem hết sức xa hoa tinh mỹ kiểu này, Văn Vũ trừng mắt hoa văn hình tim đỏ tươi trên bánh ngọt, dạ dày một trận cuồn cuộn…
“Ngay cả đặc điểm ghét ngọt này cũng giống hắn không giống ba.” Văn Hiểu rất có cảm giác mất mác múc một thìa bánh ngọt nhét vào trong miệng, “Thật không biết con là con hắn hay là con trai ba.”
“Lão ba, ba như vầy tính là ghen hay là oán giận?” Văn Vũ nhẹ nhàng cười, rót một cốc sâm banh cho mình và các cha, cũng bỏ thêm cục đá.
“Được rồi, lát nữa đừng quên gọi điện thoại cho mẹ con, nếu như bà ấy giờ có ở thành T, nhất định sẽ chạy tới chúc mừng sinh nhật con.”
Văn Hiểu nhớ tới người vợ đã ly hôn của mình, làm không được vợ chồng, cũng bạn bè. Ông xã bây giờ của Lý Dĩnh thỉnh thoảng đến T thị có việc, Lý Dĩnh liền thường xuyên cùng bọn họ tụ tập cùng một chỗ, không hề từng xa lánh lẫn nhau.
“Con biết rồi.” Văn Vũ nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm.
“Tiểu Vũ, hôm nay thoạt nhìn hình như có tâm sự gì?”
“Có sao ạ?”
“Con đó, từ nhỏ đã là bé ngoan, thành thục hiểu chuyện, không thể bắt bẻ, nhưng có đôi khi, ba tình nguyện con có thể giống như đứa nhỏ khác, bị người ăn hiếp liền về nhà tìm ba khóc lóc kể lể, mà không phải đem tất cả mọi chuyện đều giấu ở trong lòng, làm cho người làm ba này siêu cấp không có cảm giác thành tựu.”
“Lão ba, ba nói nghiêm trọng quá rồi.” Văn Vũ cười khổ.
“Dù sao thì cứ luôn nghe người khác oán giận đứa nhỏ của họ không tiến bộ như thế nào, con thì lại bớt lo đến độ khiến ba ngay cả lo lắng một lần cũng không từng có, liền cảm thấy mình làm cha làm rất phí hoài.”
Lão ba tính tình trẻ con rất khả ái, thảo nào chú Trác đối với ông tựa như đối đãi thủy tinh dễ vỡ, Văn Vũ mỉm cười không nói, lắc lắc ly rượu trong tay, cục đá phát ra va chạm rất nhỏ.
Một khắc tĩnh lặng thổ lộ, bầu không khí mỹ hảo, làm hắn đột nhiên có xung động trò chuyện.
“Lão ba…”
“Chuyện gì?”
“Ba còn nhớ hay không, hồi con năm đầu tiểu học, nam sinh đầu tiên mang về nhà?”
Văn Hiểu suy nghĩ một chút, bỗng cười một cái, “Đương nhiên nhớ kỹ! Con đem người mang về nhà xong muốn học theo ba và Lập Phàm hôn nó, quả nhiên không chỉ không hôn được, mà lại còn bị nó bạo đánh một hồi. Ngày đó con khóc siêu thê thảm, đó là lần ba nhìn thấy con khóc thương tâm nhất.”
“Lão ba, ba bình thường trí nhớ rõ ràng rất kém cỏi, vì sao chuyện này nhớ kỹ càng như vậy…” Văn Vũ thở dài.
“Đương nhiên rồi, chỉ cần là chuyện Tiểu Vũ, ba đều nhớ kỹ. Nói đến, cậu nam sinh này xem như là người tình đầu của con đi, tuy rằng lớn lên giống thiên sứ, tính cách so với ác ma còn đáng sợ hơn. May mà ba quyết định thật nhanh, cấp ba liền đưa con đi nước ngoài học, bằng không, con cũng không biết sẽ bị nó ăn hiếp thành bộ dạng thế nào! Đoạn thời gian cấp hai đó, ba thật lo lắng Tiểu Vũ sẽ biến thành đứa nhỏ khép kín.”
Văn Vũ cười khổ, không nói gì mà vuốt khớp ngón tay.
“Con sao đột nhiên hỏi nó? Đó đã là chuyện rất lâu rồi mà.”
“Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi ạ.”
“Thật chứ? Tiểu Vũ, đừng nói cho ba con đến bây giờ còn nhớ mãi không quên tên tiểu tử thối từ nhỏ đã quyền đấm cước đá với con này nha. Con quên hả, từ tiểu học đến cấp hai, con bị nó chỉnh đến có bao nhiêu thảm, chế ngạo con trước mặt người toàn trường, còn thường xuyên cho con một thân bầm tím về nhà…”
“Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi, con đều không nhớ rõ nữa.” Văn Vũ cắt ngang đoạn càm ràm loạn thần kinh của hắn, “Được rồi, lão ba, ít lao tâm chút, cẩn thận nếp nhăn càng ngày càng nhiều.”
“Nếu như mày có thể giao cái bạn gái, nếp nhăn của ba lập tức giảm phân nửa.”
Văn Vũ hơi chớp lông mi, “Này tính là uy hiếp ạ?”
“Hoặc là bạn trai cũng được. Tiểu Vũ, ba là người cha khai sáng, vô luận đối tượng là nam hay nữ, chỉ cần con thích, ba đều sẽ không phản đối. Giới tính không là vấn đề, tuổi tác không phải chênh lệch, thể trọng không phải áp lực, phải không!” Văn Hiểu cầm lấy tay thằng con trai, cố sức lắc, trong mắt thoáng hiện hào quang nóng bỏng, “Còn có, tuy rằng ba không tán thành loạn luân, thế nhưng, tâm tình của con là quan trọng nhất, cho nên… Cái này… nếu như con thực sự cùng Hải Ninh nó lưỡng tình tương duyệt…”
“…” Văn Vũ suýt nữa té ngã, “Lão ba, sức tưởng tượng của ba thật sự phong phú đó, cư nhiên muốn đem con với Hải Ninh tống làm một đống.”
“Hai đứa chúng mày thoạt nhìn rất xứng đôi a, với lại từ nhỏ con đã cùng nó cùng một chỗ ngủ, cùng một chỗ tắm rửa, hai đứa suốt ngày chơi cùng một chỗ, mới hơi đem chúng mày tách khỏi mày liền gào khóc ầm lên…”
“Đó là ở trường, mẫu, giáo!” Văn Vũ từng chữ từng chữ nói.
“Ba chỉ là hi vọng Tiểu Vũ tìm người kèm sớm một chút mà.” Văn Hiểu nhìn lén Văn Vũ một khuôn mặt âm trầm, người bên ngoài nhìn vô, vẫn là Văn Vũ rất có bộ dạng người cha.
“Tìm người kèm cho ai?” Trác Lập Phàm như là cứu tinh, kịp thời xuất hiện bên cạnh.
“Lão ba lại điên rồi, cư nhiên muốn đem con với Hải Ninh xứng cùng một chỗ.”
Văn Vũ đứng lên, nhường lại vị trí, ngồi vào đối diện. Chỉ cần Trác Lập Phàm ở, vị trí gần bên cạnh cha, vĩnh viễn là của y.
“Em thật đúng là bệnh gấp loạn tìm thầy mà.” Trác Lập Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, “Đều một mớ tuổi rồi, còn tùy tiện như vậy, lại thích bận tâm vớ vẩn, Tiểu Vũ có suy nghĩ của chính mình, đừng cho nó áp lực quá lớn.”
“Thế nhưng, Tiểu Vũ đến bây giờ cũng không có đối tượng, em chỉ là không muốn nó quạnh quẽ quá…” Văn Hiểu hướng y khóc lóc kể lể.
“Đã biết. Tâm tình của em anh có thể hiểu, nhưng cảm tình loại chuyện này, không phải nói đến là đến. Lại nói, đại trượng phu sao sợ không vợ, Tiểu Vũ ưu tú như thế, em còn có cái gì mà lo lắng? Thực là buồn lo vô cớ.” Trác Lập Phàm sủng nịnh xoa tóc trên đầu hắn.
“Em thực là một người cha thất bại.” Văn Hiểu cúi đầu tang thương, bụm mặt.
Trác Lập Phàm cười lớn ra tiếng, hôn trán hắn, “Được rồi được rồi, ở trên cõi đời này, em chỉ cần làm đúng một việc, xem như thành công rồi.”
“Việc gì?”
“Làm vợ hiền của anh.”
“Lập Phàm…” Văn Hiểu cảm động nhìn tình nhân của mình, khóe mắt giọt lệ chớp a chớp.
Run rẩy nổi một thân da gà, Văn Vũ ho khan hai tiếng, đứng lên, “Ách… Con liền không làm phiền hai vị nữa, chúc mừng sinh nhật cũng chúc xong, hai người hẳn thỏa mãn rồi đi, con muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được, con trở về sớm một chút đi, đừng để lời của ba con ở trong lòng, hắn đang ở thời kỳ mãn kinh.” Trác Lập Phàm cười nói.
“Namnhân ở đâu có thời kỳ mãn kinh?”
“Có, em là vợ anh, đương nhiên là có.”
“Trác Lập Phàm, anh câm mồm cho tôi…”
Phía sau truyền đến màn đấu võ mồm ngọt ngào của hai người…
Đẩy ra cửa thủy tinh rất nặng của “Lưu Tinh Tự”, gió lạnh kéo đến đập vào mặt, kéo cao lá cổ ngoài áo gió, da thịt lộ bên ngoài lập tức bị rót vào cảm giác lạnh mùa thu.
Đêm khuya, người đi đường vắng vẻ, đèn đường như châu, dài đằng đẵng uốn lượn. Đô thị mỹ lệ như được sao băng vờn quanh, vừa tươi đẹp xa hoa, rồi lại lãnh mạc cao ngạo.
Đột nhiên, một chiếc xe thể thao mui trần, mở nhạc rock and roll rầm trời, từ phố tây gào thét chạy đến gần, liều mạng hướng hắn nhấn còi, Văn Vũ dừng chân…
Cửa xe trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt nam giới xuân phong đắc ý, “Suất ca! Cậu muốn đi đâu?”
“Về nhà đi ngủ.”
“Cái gì? Cậu quê mùa quá nha, hôm nay là sinh nhật cậu, không ở “Lưu Tinh Tự” hảo hảo cuồng hoan, cư nhiên muốn về nhà đi ngủ?” Cảnh Hải Ninh vô pháp tin tưởng mà nhìn hắn.
“Tôi có quyền quyết định mình nên mừng sinh nhật như thế nào.” Văn Vũ liếc liếc mắt bên trong xe y.
Trên ghế ngồi là một mỹ nữ trễ ngực gợi cảm, thân mật kề sát cánh tay phải của y, ghế sau thì nhét một cô gái xinh đẹp cũng thời thượng như vậy, cùng một gã trai trẻ tuổi tướng mạo tuấn mỹ nữ khí, tiếp xúc đến đường nhìn của hắn, lộ ra một tiếu ý câu hồn, lông mày lộ ra sắc thái khiêu khích nồng đậm, tuyệt không phải thiện nam tín nữ.
“Người tôi chọn không tệ đi, đều là suất ca mỹ nữ.”
“Cậu muốn ngoạn P?”
Đừng xem Văn Vũ khiêm tốn, có lúc nói chuyện cũng rất mạnh bạo.
“Đừng nghĩ vặn vẹo, đây là quà sinh nhật tặng cho cậu.”
Cảnh Hải Ninh cười xấu xa, tay trái giơ lên, một đạo ngân quang xẹt qua đường vòng cung, Văn Vũ mẫn tiệp một phát tiếp nhận.
“Đây là cái gì?”
“Xe ngon, mỹ nữ, suất ca, tất cả đều là của cậu đó.” Cảnh Hải Ninh chân dài duỗi một cái, đẩy mở cửa xe, “Hảo hảo hưởng thụ!”
Văn Vũ tự tiếu phi tiếu đến gần y, hai người mặt đối mặt, chóp mũi cách gang tấc, khí tức hơi thở mơ hồ thấy được…
“Có lúc tôi thật không biết nên ôm cậu một phát hay là đá cái mông cậu.”
“Ai nha, không cần nói lời ái muội như thế, người ta sẽ thẹn thùng.” Cảnh Hải Ninh cười đến “hoa chi loạn chiến”, còn tưởng rằng chính mình lần này vỗ mông ngựa đúng chỗ rồi…
“Cảnh Hải Ninh!”
Văn Vũ lạnh giọng quát dẹp đường, khiêm tốn trầm tĩnh quét đi sạch sẽ, thay vào đó, là đôi mắt sâu thẳm lộ ra quyết đoán vô hình, như lưỡi dao sắc bén bức người, hàn quang chớp láy.
Từ lúc lưu học ở nước ngoài đã bắt đầu để ý chuyện làm ăn của công ty, đến bây giờ tuổi còn trẻ đã trở thành một cánh tay, cũng không phải là không có dấu ấn, người khác thường thường bị nội liễm của hắn mê hoặc, quên mất chàng trai này cũng có một mặt giỏi giang cường hãn.
“Vâng, Văn tổng.” Cảnh Hải Ninh vô ý thức cứng đờ cả người.
“Tôi xem cậu là rất nhàn rồi, gần đây vừa vặn có vụ Nam Phi, theo tôi thấy, không bằng liền phái cậu đi đi.”
“Không cần!” Cảnh Hải Ninh kêu rên, “Văn đại quản lí, nghìn vạn lần đừng phái em đến loại địa phương chim không đẻ trứng đó, em biết sai rồi, sau này em sẽ ngoan ngoãn, đưa trà rót nước chạy trước chạy sau cho anh, tuyệt không làm chuyện không vui chọc giận anh… Xin anh đừng vứt bỏ em mà a a a…”
“Tiểu tử thối.” Văn Vũ một quyền đấm lên ngực phải y, ném chìa khóa xe cho y.
“Tiểu Vũ thân mến, bạn thực sự muốn về nhà đi ngủ rồi?” Cảnh Hải Ninh cố ý lớn tiếng ho khan, còn vờ thống khổ xoa g ngực, “Người ta thật không dễ dàng mới nghĩ ra tặng một phần đại lễ sinh nhật như vầy, vốn tưởng rằng có thể cho cậu trải qua một đêm tiêu hồn… Tiểu Vũ, bây giờ không cần, đến lúc đó đừng hối hận.”
Trả lời y, chỉ là bóng lưng của chàng trai, cùng với thản nhiên giơ tay lên của hắn, ý kiên quyết muốn đi.
— Hết —