Sáng sớm đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện dai dẳng không ngừng.
Vừa mở cửa, một cô gái thanh tú xa lạ đứng ở cửa, vừa thấy người đến là một người đàn ông cao lớn chưa từng gặp qua, không khỏi cả kinh.
Chẳng lẽ nhấn nhầm chuông rồi?
Cô gái lùi lại một bước, một lần nữa liếc mắt nhìn biển số nhà để xác nhận lại.
“Xin hỏi Văn Hiểu có nhà không?” Cô lên tiếng có chút chần chờ.
“Hắn…”
Trác Lập Phàm vừa mới phun ra một chữ, liền bị cắt lời.
“Là Tiểu Dĩnh hả?”
Tiếng Văn Hiểu truyền tới, Trác Lập Phàm và cô gái nọ đồng thời hướng ánh nhìn về phía sau. Văn Hiểu mang theo chút mệt mỏi, vừa đi ra từ phòng ngủ, vừa nhẹ nhàng đánh cái ngáp.
“Hôm nay vừa vặn gặp nhau ở đây, nào, giới thiệu một chút…”Văn Hiểu đi tới giữa hai người, nói, “Đây là Lý Dĩnh, vợ sắp cưới của tôi. Chúng tôi định cuối năm nay sẽ kết hôn.”
Hắn cười nói, lúm đồng tiền bên má phải càng sâu thêm.
Cô gái rõ ràng rất e thẹn, nhẹ nhàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, liền cúi xuống, đôi má có hơi phiếm màu đỏ hồng động nhân.
Một sát na đó, Trác Lập Phàm đột nhiên ý thức lại.
Văn Hiểu chỉ nhỏ hơn mình một tuổi, năm nay cậu đã hai mươi sáu, đã đến cái độ tuổi bàn chuyện hôn sự. Hình dáng tên tiểu quỷ mười mấy tuổi trong ấn tượng, sớm bị dòng chảy năm tháng rửa sạch đến khô khô cạn cạn, dù chỉ một chút dấu vết cũng không còn lưu lại.
Cậu ấy, đã là một người đàn ông trưởng thành!
“Cô ấy như thế nào?”
Nhà bếp truyền tới âm thanh làm bữa sáng, Văn Hiểu hướng Trác Lập Phàm nháy mắt ra hiệu, cúi xuống bên tai y nhẹ giọng nói.
Thân thể cứng đờ một phát, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với y ở khoảng cách gần như vậy. Hơi thở của hắn có đôi chút lướt qua hai má, là ấm áp.
“Không tệ.”
Một cô gái sáng sớm mỗi ngày đều chạy đến nhà vị hôn phu chuẩn bị bữa sáng cho hắn, nhất định sẽ là một hiền thê lương mẫu.
“Thật chứ?” Văn Hiểu ánh mắt bình tĩnh nhìn y, bộ dạng đặc biệt nghiêm túc.
“Thật đấy.” Trác Lập Phàm nói cực kì thành thực.
Cô gái rất được, thực sự.
Trầm mặc…
“Tôi tin tưởng anh, ánh mắt của anh luôn luôn không sai.” Văn Hiểu đột nhiên nói ra một câu, rồi cấp tốc dời đi đường nhìn.
“Ăn cơm thôi!”
Nữ chủ nhân hiền đức đeo tạp dề, mỉm cười mang ra hai đĩa trứng chiên vàng ươm từ nhà bếp.
Văn Hiểu và Lý Dĩnh là đồng nghiệp, đều làm việc cho trường tiểu học Tùng Hồ, Lý Dĩnh dạy Trung văn, Văn Hiểu dạy lịch sử. Hai người qua lại đã được ba năm, cảm tình vô cùng ổn định, còn là vợ chồng sắp cưới kiểu mẫu trong mắt tất cả thân bằng hảo hữu.
Hơn nữa cuối năm nay, hai người dự định chính thức cử hành hôn lễ, vẽ nên một điểm cuối viên mãn cho ba năm yêu nhau.
Sau khi nhìn theo hai người sánh đôi đi khỏi, Trác Lập Phàm cũng đi về hướng bệnh viện. Văn Hiểu nói không sai, bệnh viện thực sự rất gần nhà hắn, đi đường khoảng năm phút đồng hồ.
Tay phải đút vào túi quần, chạm đến chìa khóa nhà, là sáng sớm Văn Hiểu nhét cho y.
Tuy rằng nói đã là cuối mùa thu, ánh mặt trời vẫn là có chút chói mắt.
Có gió nhẹ, bụi cát bay lên tựa như muốn dính lại ở cổ họng, g ngực một trận buộc chặt, dạ dày cũng trở nên khó chịu, chắc có lẽ do tối hôm qua không ngủ ngon.
Nằm mơ liên tục không ngừng, sợ rằng không phải dấu hiệu tốt…
Ngước nhìn cửa sổ phòng bệnh của cha ở lầu hai, y bước nhanh hơn.
“Hôm nay khí sắc của ông ấy không tệ, nhưng mà, nhất thiết không được kích động đâu.” Sau khi y tá tiêm xong, giao thuốc xong, căn dặn một câu, liền nhẹ tiếng rời đi.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi nước khử trùng nồng nặc, chỉ còn lại hai cha con đã lâu chưa gặp mặt, trầm mặc nhìn nhau có chút ngượng ngùng.
Bởi vì bệnh tình có hơi chuyển tốt, hôm nay Trác Nhiên cũng không mang theo mặt nạ dưỡng khí, nhìn qua làm cho Trác Lập Phàm an tâm không ít.
“Ba à, nếu như ba đồng ý, con có thể mang ba đi Mỹ ngay lập tức, tiếp nhận trị liệu tốt nhất. Ba không cần lo nghĩ chi phí, con hoàn toàn có năng lực đó!” Trác Lập Phàm lên tiếng, muốn giành lấy một tia hi vọng cuối cùng.
“Bệnh của ba không thể lại kéo dài nữa!” Y nhấn mạnh lần nữa, trầm tĩnh như y, thanh âm cũng đã pha một chút lo âu.
“Đừng sốt ruột đừng sốt ruột, Tiểu Phàm.”
Trác Nhiên nhẹ nhàng cười, chỉ chỉ bên giường, ý bảo con trai ngồi xuống, “Cha con ta đã không gặp mặt lâu như vậy, trước tiên ngồi xuống tâm sự cho đàng hoàng đi.”
Cho dù còn đang bệnh, nhìn qua tái nhợt tiều tụy như vậy, cũng không cách nào làm khí chất phóng khoáng ôn nhã của ông giảm đi nửa phần.
Nam nhân đã hơn năm mươi tuổi bị bệnh nặng, mị lực vẫn là kinh người.
“Nước Mỹ a…” Ông mỉm cười thốt lên: “Nhất định là một nơi phồn hoa náo nhiệt vô cùng. Nếu như có thể, vẫn thật muốn đi xem một lần a…”
Trác Lập Phàm trầm mặc nhìn nước thuốc từ ống truyền dịch trong suốt chầm chậm chảy xuống, cứ từng giọt một rót vào cánh tay gầy như que củi của cha.
“Chẳng qua ta vẫn là càng thích nơi này hơn. An tĩnh mà giản dị, buổi tối vừa ngẩng đầu, thì có thể thấy đầy trời sao xa, còn sáng sớm vừa mở mắt thì có thể nghe thấy tiếng chim hót, tựa như thế ngoại đào nguyên vậy…”
“Thế nhưng…”
Trác Nhiên mỉm cười quay đầu qua nhìn con trai mình, “Cực kì không tiền đồ, phải không? Bất quá ta thật không dễ dàng mới trở về, con đừng có mà lại miễn cưỡng ta nữa. Có một số việc, là cưỡng cầu không được.”
“Sống chết do mệnh, phú quý tại trời.” Ông thản nhiên nói.
Trác Lập Phàm trầm mặc.
“Giờ là tháng mấy?”
“Tháng mười ạ.”
” Tháng mười à… Là mùa thu hoạch ni!”
Trác Nhiên khép đôi mắt lại hít một hơi thật sâu.
“Nghe thấy chứ?”
“Cái gì ạ?” Trác Lập Phàm không rõ.
“Mùi vị ruộng lúa chín tới, hương thơm bông lúa tỏa ra, còn có bùn đất ẩm ướt…” Trác Nhiên mở mắt nhìn, “Những cái đó… đều không cảm nhận được ở thành phố lớn. Cho nên, khi ta ý thức được bản thân đã không ổn, ta liền nói với chính mình, ta nhất định phải trở về, ta phải trở về!”
“…”
“Con thực ra chắc cũng không thích thành phố lớn!”
Ánh mắt ôn nhu bỗng dưng lại tang thương, nhưng trong tang thương lại có bao dung, có lý giải, có phong phú nhân sinh từng trải, có cảm tình thâm hậu nhất.
“Con ở trong mắt người khác, công thành danh toại, cao cao tại thượng, ăn mặc phục sức thậm chí cử chỉ, đều như là một người tinh anh thương giới điển hình. Nhưng mà ta biết, con tuyệt không thích cuộc sống bây giờ, đây căn bản không phải là con thực sự mong muốn, có đúng không?”
“Kỳ thật cuộc sống con thực lòng mong muốn chính là cùng với người tâm ái bên nhau, đi qua quãng đời yên ổn, tiền lương không được cao, đủ ấm no thì được rồi. Một lý tưởng thường tình a… Nhưng cũng chính là lý tưởng không thường tình nhất…”
Ánh mắt ôn nhu cũng có thể là một nhát kiếm, dễ dàng đâm vào chỗ mềm mại nhất dưới đáy lòng, cũng là chỉ vừa nhìn liền xem thấu con trai mình.
Trác Lập Phàm chật vật lánh khỏi đường nhìn của cha.
“Mẹ con đâu. Vẫn tốt chứ?”
“Bà gả cho một Hoa kiều Canada, hiện tại đang định cư ở Vancouver.”
“Nghe ra có vẻ không tệ.”
“Kế phụ đối xử với bà rất tốt.”
“Như thế con thì sao? Con không hận ta sao? Mặc dù bây giờ thỉnh cầu con tha thứ đã có phần quá muộn.”
“Không!” Trác Lập Phàm khẳng định.
Trác Nhiên bắt đầu nhẹ giọng cười, g ngực xương xẩu nhẹ nhàng nhấp nhô.
“Con vẫn là một chút cũng không thay đổi, y như đúc hồi trước vậy. Thực là khiến người lo lắng…” Trác Nhiên thở dài, “Cứ luôn đem gánh nặng gì đều thả trên lưng mình, nhưng lại cái gì cũng không nói. Ngoài mặt thoạt nhìn khôn khéo mẫn cán như vậy, thực tế thì…”
“Nếu như nói trên đời này ta có chuyện gì không yên lòng, chính là con.”
“Đừng lo nghĩ cho con, ba, con sẽ lo tốt cho bản thân.”
“Vậy sao?” Trác Nhiên không nói, một hồi, đường nhìn lặng lẽ đáp trên ngón út tay phải của con trai, “Cái dấu vết này vẫn còn đó…”
Trác Lập Phàm cả kinh, vô thức nắm lại tay phải.
“Khỏi cần che, ta đã thấy từ lâu.”
Nhìn chằm chằm vào sườn mặt đường nét anh tuấn này, thanh âm Trác Nhiên giống như thở dài.
“Vì cái gì không đi chữa chứ? Kỳ thật vết thương ở ngón út đó, có thể chữa khỏi, phải không? Là con muốn lưu lại vĩnh viễn đi. Vĩnh viễn bảo lưu dấu vết này, không phải sao?”
“…” Trác Lập Phàm trầm mặc.
“Đêm qua, là ở nhà nó sao?”
“Dạ.”
“Nó sắp kết hôn ngay rồi.”
“Con biết, hôm nay đã thấy vợ sắp cưới của cậu ấy.”
“Nếu đã thấy…” Nhìn nhãn thần ảm đạm của con trai, ánh mắt Trác Nhiên mang theo vài phần thương xót. “Vậy thì ít nhiều cũng vì chính bản thân con suy tính một lần đi.”
“Con có thể vĩnh viễn lưu lại dấu vết kia, thế nhưng, con vĩnh viễn lưu không được một con người.”
“Con biết.” Trác Lập Phàm nắm chặt tay phải, im lặng nhìn cha mình, lặp lại rằng, “Con biết.”
Con biết.
Hơn nữa so với ai đều rõ ràng hơn.
Cho nên, xin đừng nói nữa!
===chap con’t===