Chu Phí lúc này đang thảnh thơi sau những ngày có kẻ địch bên cạnh. Cô yêu cầu Tương Dạ đến trường nói sai sự thật về tung tích của tôi vì sao lại biến mất đột ngột như vậy.
- chuyện gì chứ? Tương Dạ à, mày không được ăn nói hồ đồ đâu đó! - Liễu Ngạn ngăn cản Tương Dạ đừng nói sai sự thật một cách lố lăng, tránh bị tra hỏi.
- tao nói sai à? Mày không tin thì thử đi tìm bằng chứng sự thật đi! Tao nói rồi mà, con nhỏ điếm đó hết trai này đến trai khác, không được thì dứt áo ra đi. Mọi người sáng mắt ra chưa? Thầy Bách Niên bị nó bỏ bùa nên đi cùng rồi.
Tiếng bàn tán xôn xao mỗi lúc một đông hơn. Mọi nguời lấy điều đó làm tin thật sự. Nào có biết bên trong là ẩn dấu biết bao điều.
- trời ơi, mày làm ơn nhỏ tiếng lại giúp tao. Mặc dù đó là sự thật thì mày cũng đừng...
- mày sợ cái quái gì? Mày có biết sau này tao sẽ trở nên nổi tiếng không? Sợ con nhỏ đó? Còn lâu!
Nói rồi Tương Dạ ngồi lên xe và đi mất hút. Bỏ mặc mọi người với mớ hỗn độn không biết tìm ai để hỏi đáp. Liễu Ngạn cũng bất thình lình đứng yên như bất động trước hành động kì lạ đó của Tương Dạ, trước giờ hai người thân như chị em một nhà, nhưng dạo gần đây, quan hệ giữa cả hai dường như....
- Liễu Ngạn? - giọng nói của một cô gái vang lên
Cô xoay người lại thì nhận ra một người quen từ lâu, không ai xa lạ đó chính là Thuyên Yên - bạn thân của tôi.
- Thuyên Yên? Cậu ...
- sao mọi người lại tập trung ở đây nhiều vậy? Có chuyện gì sao?
- mới vừa về nước à? Cũng nhanh quá nhỉ? năm hơn rồi. Chuyện là như vầy....
Liễu Ngạn đứng đó và kể trình tự câu chuyện cho Thuyên Yên nghe. Đến cuối cùng, cậu ấy chợt rơi nước mắt...
- Thể Hy, bây giờ...bây giờ...cậu ấy ở đâu chứ? Tại sao mình không biết những chuyện này.
- bây giờ Thể Hy ở đâu, chẳng ai biết cả. Hazzzz... nhưng mà...cậu đừng đụng vào Tương Dạ, nhất định là đừng đụng vào. Mình không biết như thế nào, nhưng kể từ lúc đó trở đi, Tương Dạ không còn là Tương Dạ của lúc trước nữa.
- ừm, mình sẽ lưu ý! Mình đi tìm Thể Hy đây.
- cậu định đến Úc gia?
Liễu Ngạn cản đường Thuyên Yên lại là có mục đích cả.
- tại sao không chứ? Chắc chắn là bọn họ ức hiếp cậu ấy cho nên ...
- Nghe nói là...thầy Bách Niên đã dẫn...Thể Hy bỏ trốn rồi, còn lý do tại sao họ làm vậy thì chẳng ai biết...
- thầy Bách Niên? Điên rồi à? Chuyện này....
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên con phố đi về nhà có cánh đồng hoa, mùi hương ngọt ngào và âm thanh nghe rất êm tai. Hàng rào chắn nó lại để mọi người không thể bước vào bên trong được. Thật tiếc nhỉ? Tôi đi từ từ để cảm nhận những thứ thay đổi mới lạ trong cuộc sống của chính mình đã lựa chọn, nhìn chung cũng không tồi...
Hôm nay cũng là ngày nhận được kết quả khám thai tháng thứ , trong lòng cảm giác như có tinh thần hơn rất nhiều. Tờ giấy khám đã ra, tôi vui mừng mà rơi cả nước mắt. Đứa trẻ khỏe mạnh và phát triển bình thường. Là ...con trai sao? Tim tôi bắt đầu đập nhanh liên hồi, cảm xúc như vỡ òa ra mãnh liệt.
- đứa trẻ này...sau này... mẹ sẽ thay cha bảo vệ cho con!
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, hình như đây mà một số không được lưu trong điện thoại tôi. Cũng chẳng mảy may quan tâm gì, tôi tắt máy và đi tiếp về nhà.
Phía sau lưng tôi đang có ai theo dõi mình thì phải? Cái cảm giác này khá là lạ, cứ có lúc lại nghe tiếng động ở phía sau mặc dù chẳng thấy ai khi xoay người lại.
Về đến nhà là chỉ muốn nằm thẳng xuống giường rồi xoa xoa bụng để trò chuyện cùng con. Nhưng đâu phải cứ ở một mình là thoải mái, là yên phận đâu chứ? Cái nỗi nhớ cứ dồn dập mỗi lúc mỗi nhiều hơn. Tôi đành lòng vứt áo ra đi chỉ vì nghĩ cho bản thân mình? Không! Tôi đang làm đúng, tôi muốn hắn phải sống thật tốt và tiếp tục công việc của mình, đừng quan tâm hay nhớ gì đến sự tồn tại của tôi nữa.
Chỉ nghĩ đến thôi là nước mắt tôi lại rơi nhiều hơn, có thể giờ đây hắn đang bên cạnh một người nào khác, tay trong tay hạnh phúc hết nấc. Vậy cũng tốt, hạnh phúc và sống thật yên bình vào.
- sau này con phải thật mạnh mẽ và thông minh giống như cha nhé con...Mẹ xin lỗi, xin lỗi vì không...giữ được một gia đình hạnh phúc cho con như bao đứa trẻ cùng tuổi, nhưng mẹ hứa sẽ mang đến cho con một cuộc sống đầy đủ nhất....
Lau nước mắt đang chảy, tôi hít thật sâu, thở đều không muốn kích động mạnh vì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Chợt lại có tiếng chuông điện thoại vang lên...
- là ai vậy? - tôi thắc mắc
- Thể Hy - giọng nói này.. - là cậu đúng chứ?
- Thuyên...Yên...? - tôi rưng rưng
- Thể Hy à, tại sao cậu...không nói gì với mình hết vậy hả... - vừa lo lắng vừa trách móc
- Thuyên Yên à, cậu....
- giờ cậu ở đâu? Có chuyện gì khiến cậu phải bỏ đi như vậy?
Tôi ngồi đó nói với người bạn thân cả đời của mình tất cả, tôi không muốn giấu bất kì chuyện gì, rồi cậu ấy nói cậu ấy sẽ qua cùng với tôi.... Chuyện này, tôi không muốn ai phải dính liếu đến mình vì sợ họ sẽ bị tổn thương một lần nữa.
- đừng Tiểu Yên, cậu đừng tìm mình, xin cậu...Dù thầy Bách Niên có đưa cho cậu số liên lạc của mình, nhưng làm ơn...đừng tìm mình..mình không muốn cậu phải...
- Thể Hy, cậu cứ ngồi đó! Không phải sợ gì cả, mình trở về rồi đây!