Sát giờ, các chỗ ngồi gần như đã lấp đầy.
Tịch Hy nhìn ghế trống cạnh mình, đoán thầm nhân vật lớn nào nay không tham dự chăng.
Đúng lúc bóng dáng người đàn ông cao lớn đi chậm lại phía cô, mùi trầm hương quen thuộc khiến cô ngẩng đầu lên nhìn.
- Ồ, tiệc mà anh nói đây ư?
Tần Lãnh nhìn cô cười, vốn anh không định đến, nhưng Lâu Nghiêu nói có vợ anh tham gia, anh lại quay xe phút chót, vẫn kịp.
Khi đã yên vị, anh mới trả lời cô:
- Ban tổ chức chắc phải dụng ý lắm mới để chúng ta ngồi cạnh nhau.
Tịch Hy xấu hổ, sau đó cả hai nhìn lên sân khấu.
Cô vô tình thấy Vân Trì cũng đang nhìn hai người họ, cảm xúc bỗng bối rối, lảng tránh ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Hà Ngọc Quân cũng tới, anh ta ngồi ghế hàng sau.
Nhìn Tịch Hy trước mình lòng có chút cay cú.
Ai bảo Hà thị luôn lép vế trước Tịch thị chứ.
Nay Tịch Hy còn chễm chệ sánh đôi cùng Tần Lãnh, đúng là khiến người ta ghen ăn tức ở.
Biến động công ty không thể che đi sự tài năng của người lãnh đạo và sự cống hiến của gà cưng, Tịch thị quả nhiên vẫn nhận giải.
Thậm chí có tới hai idol nhận được giải cá nhân khác.
Tịch Hy thân là chủ tịch được mời lên phát biểu.
Tần Lãnh chu đáo ở cạnh đỡ cô sợ vướng váy.
Lúc cô lên phát biểu, cả sân khấu bừng sáng với thần thái sang trọng tự tin của người phụ nữ.
Tịch Hy nói ngắn gọn, kết thúc bằng sự vỗ tay nồng nhiệt phía dưới.
Ở dưới, có tới hai người đàn ông quyền lực đang hãnh diện về cô.
Vân Trì ở xa nhìn Tần Lãnh cười rạng rỡ, lòng anh cảm thấy chua chua.
Ôm một bó hoa về chỗ, vừa đặt lên bàn, ngồi xuống tay Tịch Hy đã được Tần Lãnh nắm lấy.
Anh nói nhỏ:
- Em làm rất rốt, chúc mừng vợ anh!
Tịch Hy đỏ bừng mặt:
- Đây là chỗ đông người đó!
- Thì em đúng là vợ anh mà.
Nói rồi hai người ngồi ngay ngắn xem tiếp các hạng mục giải khác.
Tịch Hy nhìn qua thì Vân Trì đã đi rồi.
Lễ trao giải xong, hai người lại cùng nhau đi ra sảnh tiệc.
Ai cũng khen ngợi họ không ngớt.
Vân Trì ở gần đó chưa giây nào rời khỏi Tịch Hy.
Cố Hải mang cho anh một bó hoa hướng dương.
Anh nhìn một lát, rồi cầm lấy đem tới chỗ Tịch Hy.
- Tặng cậu loài hoa cậu thích, chúc mừng!
- Cảm ơn, cậu vẫn luôn nhớ nhỉ!
- Mình sẽ không bao giờ quên.
Tịch Hy từng nói cô thích hoa hướng dương, vì luôn hướng tới mặt trời, mang ý nghĩa tích cực.
Còn Vân Trì thì luôn hướng về cô, Tịch Hy là bông hướng dương anh muốn bảo vệ cả đời.
Tần Lãnh đứng quay lưng về phía họ, vài vị khách tới chào hỏi nên anh phải đáp lễ.
Tuy vậy, anh rất để ý tới cuộc nói chuyện vừa rồi.
Anh quay lại, bất ngờ nhìn Vân Trì.
Chính là người này- người đàn ông trong những bức ảnh ở nhà vợ anh.
Tịch Hy thấy vậy bèn giới thiệu:
- Đây là chồng mình, Tần Lãnh.
Còn đây là bạn em, Vân Trì.
- Chào Tần tổng, nghe danh đã lâu, chúc mừng hai người kết hôn.
Vân Trì chủ động đưa tay chào hỏi, Tần Lãnh cũng bắt tay anh, hai người nhìn nhau nắm tay rất chặt.
Tần Lãnh rất tò mò đây là người thế nào, sao lại thân thiết vợ anh như vậy, cảm giác đây là nhân vật không nhỏ nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra được.
- Cảm ơn cậu Vân, lần đầu gặp gỡ! Hi vọng sau này sẽ thường xuyên có thể giao lưu cùng cậu
Vân Trì cười ẩn ý, gật đầu:
- Thật vinh dự cho tôi, cảm ơn Tần tổng đã có ý.
Tịch Hy bối rối trước cảnh khách sáo này.
Đứng lọt thỏm giữa hai người đàn ông làm cô bức bối, bèn kiếm cớ:
- Em ra kia chút, hai người cứ nói chuyện.
- Anh đưa em đi!
Vân Trì nhìn đôi vợ chồng trẻ phát cẩu lương mà lòng có chút ghen tị.
Tần Lãnh tạm biệt Vân Trì rồi đi cùng vợ.
Đi được một đoạn, Tịch Hy quay đầu nhìn bạn thân, rồi lại nhìn sang Tần Lãnh cười:
- Thật là bám người!
Tần Lãnh nay cao hứng, cả buổi luôn kề cận Tịch Hy, khi thì ôm eo cô, khi thì để cô khoác tay mình, cứ làm như sợ không ai biết cô là vợ của anh vậy..