Tịch Trí lần này tiếp tục được giao đi quay hậu trường tại tuần lễ thời trang.
Khỏi phải nói, cậu phấn khích thôi rồi, cẩn thận chuẩn bị máy móc đủ cả.
Cậu được sắp xếp đi cùng nhóm idol và các nhân viên của công ty nên sẽ bay sớm hơn.
Tịch Hy bận công việc nên sẽ tới London cùng chồng gần sát ngày diễn ra buổi trình diễn.
Tịch Hy giờ cũng đã có sự tin tưởng nhất định cho em trai mình, thấy cậu có tiến bộ, người là chị như cô cũng yên tâm phần nào.
Dù đã quen ngồi khoang thương gia nhưng nay đi cùng đồng nghiệp, vé là do công ty tài trợ nên Tịch Trí ngồi ghế thường.
Cậu có chút không thoải mái thì nhìn gần đó có bóng dáng ai quen quen đang ngồi sát cửa sổ, nhìn xa xăm ra bầu trời phủ kín mây.
Vốn đã để ý trong suốt quá trình làm việc, nay đúng là cơ hội tốt mà.
Bằng sự dẻo mỏ của mình, cậu gạ gẫm được một cô trung tuổi đổi ghế, thế là cậu được ngồi cạnh mục tiêu:
- Oh, Tiêu Ngọc? Thật là trùng hợp!
Tiêu Ngọc gần như năn nỉ vẫn không gặp được Tần Lãnh, tâm trạng u sầu buồn bã:
- Tịch Trí?
- Hihi tôi đi công tác, xem ra chúng ta cùng điểm đến rồi.
Tiêu Ngọc không muốn tiếp chuyện, gật đầu một cái rồi lại nhìn ra cửa sổ.
Tiên Hiệp Hay
Thấy máy bay chuẩn bị cất cánh, Tịch Trí có ý tốt gập bàn của Tiêu Ngọc giúp cô.
Tiêu Ngọc nhìn sang:
- Cậu bao nhiêu tuổi?
- Hả?
Tịch Trí hơi bất ngờ khi Tiêu Ngọc hỏi một câu không liên quan, nhưng cậu vẫn đáp:
- Tôi 25.
Còn cô?
- Tôi hơn tuổi cậu, nên hãy dùng kính ngữ, khi nãy cậu gọi thẳng tên tôi.
Tịch Trí lại bị một phen bất ngờ nữa, cậu không nghĩ Tiêu Ngọc hơn tuổi mình, lại còn coi trọng cách xưng hô như vậy.
Không sao, tuổi tác không quan trọng, cậu thích là được.
Tịch Trí vẫn không quên nịnh nọt:
- Wow nhìn cô trẻ hơn tuổi đó.
Thế tôi gọi là chị Tiêu nhỉ.
Tiêu Ngọc lười biếng chả thèm quan tâm tên nhóc lắm lời bên cạnh.
Lúc máy bay bắt đầu cất cánh, cô có chút sợ và ù tai, bất giác nắm chặt tay ghế, đúng lúc Tịch Trí cũng để tay ở đó.
Cô ngại ngùng rụt tay lại, thì Tịch Trí đã cầm tay cô đặt lên tay cậu:
- Sợ thì cứ giữ tay em.
Cậu biết cảm giác sợ này, hồi nhỏ đi máy bay cậu cũng nhiều lần như thế.
Nhưng có chút buồn cười, cô gái tỏ vẻ là chị kia thế mà có nỗi sợ của đứa con nít.
Khi máy bay đã ổn định, Tiêu Ngọc mới từ từ buông tay ra, có chút xấu hổ nhìn Tịch Trí:
- Cảm ơn cậu!
- Không có gì, em tình nguyện mà.
Chuyến bay này là chặng đường dài nên mất khoảng 12 tiếng mới tới nơi.
Tịch Trí ở bên người đẹp bỗng thấy thời gian không còn lâu nữa.
Thấy Tiêu Ngọc có vẻ trầm tính,Tịch Trí kiếm cớ:
- Em có list nhạc hay lắm, rất hợp nghe khi đi máy bay, chị muốn nghe thử không?
Tiêu Ngọc vì nể vừa rồi cậu cho cô cầm tay nên cũng gật đầu:
- Được, thử một chút, dù sao thời gian cũng còn lâu.
Rồi Tịch Trí vui vẻ nhét airpod vào một bên tai Tiêu Ngọc.
Mới qua mấy bài, nhìn sang cô gái bên cạnh đã ngủ rồi.
Tới bữa ăn nhẹ trên máy bay, Tịch Trí còn cố ý gọi món giống hệt của Tiêu Ngọc.
Tới nơi thì trời đã tối, dù chưa vào mùa ẩm ướt nhưng tuần lễ thời trang diễn ra vào giữa tháng 9 nên London có những cơn mưa bất chợt.
Trong khi Tiêu Ngọc vốn ở đây đã lâu nhưng tâm trí chỉ nghĩ đến một người, lại quên mang ô bên mình.
Còn Tịch Trí thì đi theo đoàn nên có sẵn ô đã được chuẩn bị.
Cậu hào phóng nhường ô cho Tiêu Ngọc.
- Không cần đâu, đứng xíu là xe sân bay đón vào sảnh rồi.
- Vẫn bị ướt đó, chị cứ cầm đi, em đi cùng đồng nghiệp rồi.
Tiêu Ngọc nhận lấy ô, lòng có chút cảm kích.
Dù ấn tượng ban đầu của cô là scandal bủa vây nhưng hôm nay lại thấy Tịch Trí cũng có chút ấm áp..