Ngạo Khí Hoàng Phi

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: VIOCHAN

Đêm yên tĩnh nhưng tâm không tĩnh! Trong rừng cây trống trải, Chính Hiên sốt ruột gọi tên một người trong lòng, hắn chưa bao giờ hy vọng nghe được một câu “Tiểu Hiên Tử” như lúc này, cho dù là có bị trợn mắt nhìn đi chăng nữa. Tình Nhi, Tình Nhi, rốt cuộc ngươi đang ở đâu? Ngươi có xảy ra chuyện gì hay không? Tình Nhi……

“Hoàng huynh ngươi đừng vội, đừng hoảng hốt, hoàng tẩu sẽ không có chuyện gì đâu.” Cho tới bây giờ nhị hoàng huynh đều trầm ổn cơ trí, cho dù là khi Tư Đồ cô nương chết hắn cũng chưa bao giờ bối rối vô thố, vậy mà lúc hắn lại bất an cực kỳ giống một tiểu hài tử lạc đường.

“Dật Hiên, không được rồi, cứ tiếp tục như vậy không ổn, trẫm vẫn phải điều động ngự lâm quân thôi.” Chính Hiên lúc này chỉ hận không thể điều động người trong toàn kinh thành đến tìm Vũ Tình.

“Nhưng hoàng huynh, nếu vậy……”

“Bây giờ trẫm mặc kệ Ngụy Trọng Hiền, mặc kệ hắn có mưu phản hay không, trẫm chỉ cần Tình Nhi của trẫm trở về, trẫm chỉ cần Tình Nhi bình an vô sự xuất hiện trước mặt trẫm thôi.” Chính Hiên gào thét lớn về phía Dật Hiên, hắn bây giờ cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không quan tâm, chỉ thầm mong người mình yêu thương không xảy ra chuyện gì.

“Hả? Hoàng huynh, thần đệ biết tâm tình của ngươi, nhưng……” Dật Hiên biết lúc này Chính Hiên sẽ không nghe bất cứ ai nói gì, nhưng sự việc liên quan đến sinh tử tồn vong của Long Hiên hoàng triều sao có thể mặc kệ, nhất định phải làm cho Chính Hiên tỉnh táo lại.

“Ngươi không biết đâu, ngươi chưa yêu, ngươi không biết thì đừng có nói gì hết. Trần Hàn, truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho thống lĩnh ngự lâm quân lập tức tới gặp trẫm.” Chính Hiên thét lớn ngắt lời Dật Hiên, quay đầu lại hạ lệnh cho Trần Hàn.

“Tuân chỉ.” Trần Hàn cung kính nói. Đang muốn xoay người rời đi thì chợt nghe tiếng vó ngựa từ xa đến gần, hình như là Y Hàn bên người Cẩn vương. Hắn liền đứng tại chỗ bất động, hắn cũng hiểu được rằng lúc này không nên gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ là hoàng đế có lệnh không thể không theo nhưng hiện tại khả năng sẽ có thay đổi.

Dật Hiên thấy Chính Hiên ý chí kiên quyết, biết dù có nói gì đi nữa cũng vô dụng nên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: Hoàng tẩu, ngươi trăm ngàn không thể xảy ra chuyện gì! Bằng không hoàng huynh sẽ hoàn toàn phát điên mất, toàn bộ Long Hiên hoàng triều cũng sẽ gặp đại nạn tai ương.

Ngay lúc Dật Hiên bất đắc dĩ hết sức, Y Hàn cưỡi ngựa chạy vội tới trước mặt, nhìn thấy hai người bọn họ liền lập tức xuống ngựa, quỳ một gối xuống nói:“Tham kiến Hoàng Thượng, tứ Vương gia.”

“Y Hàn? Sao lại chỉ có ngươi, Cẩn vương đâu?” Nhìn thấy là Y Hàn, Chính Hiên cảm thấy nghi hoặc, Cẩn Hiên sao lại không tới, với tình cảm của hắn dành cho Tình Nhi, Tình Nhi xảy ra chuyện, hắn không thể không quan tâm.

“Bẩm Hoàng Thượng, Vương gia không ở vương phủ, hẳn là đang ở cùng một chỗ với Tiêu cô nương.” Y hàn mặt không chút thay đổi nói.

“Cái gì? Cẩn Hiên và Tình Nhi ở cùng một chỗ?.”

“Vâng. Vương gia lúc chạng vạng đã nói là đến tìm Tiêu cô nương.”

“Ha ha…… Vậy không cần phải lo lắng nữa, có Tam ca ở đó thì Mị Ảnh kia cũng không làm gì được hoàng tẩu. Trần Hàn, không cần đi điều động ngự lâm quân nữa.” Dật Hiên nhẹ nhàng thở ra. Ai, Tam ca a Tam ca! Huynh đang vui vẻ mà làm huynh đệ ta sợ quá đi mất.

Chính Hiên nghe thấy lời nói của Dật Hiên cũng yên lòng vài phần. Đúng vậy, có Tam đệ thì Tình Nhi tuyệt đối an toàn. Nhưng vừa mới quay đầu nghĩ lại thì mặt đã đen sánh ngang với Bao Công: Tiêu Vũ Tình ngươi giỏi lắm, mình cùng Cẩn Hiên thì ‘phong lưu vui vẻ’ lại làm cho hắn ngồi đây mà lo lắng, vì nàng mà sốt ruột đến mức thiếu chút nữa gây ra đại loạn, nàng thì ngược lại, chơi đến bây giờ còn chưa chịu về, để xem lúc nào ngươi về ta sẽ trừng phạt ngươi ra sao. Tiêu Vũ Tình, ngươi chết chắc rồi. Còn cả Cẩn Hiên, hừ hừ……

“Cẩn Hiên còn chưa về sao? Bọn họ đang ở đâu?” Bây giờ là giờ nào rồi, cô nam quả nữ, cũng không biết chú ý gì cả.

“Bẩm Hoàng Thượng, Y Hàn không biết.” Mặt Hoàng Thượng bây giờ thâm hết cả lại rồi, Vương gia, ngươi tự cầu phúc cho mình đi!

“Ha ha……Tam ca không phải là tâm huyết dâng trào đã mang theo hoàng tẩu bỏ trốn đấy chứ! Ha ha…… Tam ca lợi hại thật, không hổ là tam ca của Âu Dương Dật Hiên ta, ha ha……” Dật Hiên một chút cũng không chú ý tới Chính Hiên mặt càng ngày càng tối sầm, vẫn còn đang rơi vào ảo tưởng tự mình kiêu ngạo, như kiểu Tam ca hắn đào tường nhà người khác (Vi: dụ vợ người khác) là chuyện rất quang vinh mà hoàn toàn đã quên người bị đào này chính là nhị ca hắn, hơn nữa lúc này đang đứng ngay bên cạnh.

“Dật vương, việc này là có thể nói bậy sao?” Chính Hiên bày ra uy nghiêm hoàng đế. Bỏ trốn? Bọn họ dám.

“Oái? Thần không dám, thần không dám.” Ngốc quá! Sao lại quên mất là nam nhân đáng thương có vợ chạy trốn cùng người ta đang ở ngay bên cạnh chứ? Nếu Chính Hiên biết bây giờ hắn đang nghĩ gì thì có khi hắn sẽ bị đánh đến vài tháng không ra khỏi cửa, không xuống giường được.

“Y Hàn, nhanh đi tìm Vương gia nhà ngươi tới gặp trẫm.” Chính Hiên lạnh lùng hạ lệnh.

“Vâng.” Lạnh, thật sự rất lạnh, Y Hàn không khỏi rùng mình một cái, ai bảo Vương gia nhà hắn là mặt lạnh Vương gia chứ, Hoàng Thượng bây giờ không biết so với Vương gia còn lạnh gấp bao nhiêu lần! Vẫn là sớm đi thì tốt hơn.

Ngay khi Y Hàn xoay người chuẩn bị đi thì lại thấy Y Thiên vốn hẳn là phải đang ở bên cạnh Cẩn Hiên thần sắc kích động chạy vội mà đến.

“Y Thiên, Vương gia đâu?”

“Đã xảy ra chuyện rồi.” Y Thiên sốt ruột nói.

Cuộc đối thoại của hai người một chữ cũng không thiếu lọt vào tai hai huynh đệ Chính Hiên.

“Sao lại thế này?” Dật Hiên nghe thấy Y Thiên nói liền thu lại vẻ tươi cười, nghiêm trang hỏi. Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, chẳng lẽ Tam ca cũng đã xảy ra chuyện?

“Tứ Vương gia? Hoàng Thượng?” Y Thiên lúc này mới chú ý tới Hoàng Thượng cùng tứ Vương gia đang ở đây.

“Không cần hành lễ, nói, Cẩn vương đã xảy ra chuyện gì, còn quý phi đâu?” Chính Hiên thây Y Thiên đang muốn hành lễ, ngăn cản nói. Đã là lúc nào rồi mà còn nghi thức xã giao. Mấy chữ của Y Thiên làm cho hắn vừa mới thả lỏng lại trở nên căng thẳng không thôi.

“Bẩm Hoàng Thượng, lúc chiều tối, Vương gia nói sợ Mị Ảnh có thể sẽ gây bất lợi cho Tiêu cô nương nên đã đi tìm nàng, lệnh cho ta triệu tập mọi người mau chóng tìm ra hành tung của Mị Ảnh. Ta cử hết nhân lực trong kinh thành, rất nhanh liền biết được hành tung của nàng ta. Liền theo đó mà đuổi theo, ai ngờ lại đến phủ Thừa tướng, ẩn vào đi phía sau thì phát hiện Mị Ảnh thật sự ở tướng phủ, vốn định trở về bẩm báo Vương gia lại nghe thấy……” Y Thiên ngừng một chút, giống như còn không tin những gì mình nghe được là thật.

“Nghe thấy cái gì?” Chính Hiên gào lớn, dự cảm xấu càng ngày càng mạnh.

Chính Hiên gầm một tiếng làm Y Thiên không khỏi run lên, một câu không thiếu đem hết những gì nghe được nói ra.

Khi hắn vừa mới ẩn vào tướng phủ, tìm được Mị Ảnh đang ở trong thư phòng, trong đó còn có Thừa tướng và một nam tử rất đẹp không biết là ai. Ngay khi hắn đang muốn rời đi lại ngay lập tức ngừng lại vì một câu nói của Ngụy Trọng Hiền.

“Ha ha…… Âu Dương Cẩn Hiên vừa chết, Hoàng Thượng chẳng khác nào mất đi một phụ tá đắc lực, hơn nữa Tiêu Vũ kia chết nhất định sẽ làm Hoàng Thượng phát điên, đến lúc đó, ha ha……” Cái gì? Vương gia và Tiêu cô nương?

“Ngày Thừa tướng được như nguyện đừng quên đáp ứng chuyện của chủ nhân nhà ta.” Nam tử xa lạ tà ác ngồi ở ghế trên nói.

“Bổn tướng đương nhiên nhớ rõ, lần này ít nhiều đều nhờ có công tử tương trợ, đương nhiên còn có Mị Ảnh cô nương tài năng hơn người thuận lợi diệt trừ cái gai trong mắt của lão phu.” Ngụy Trọng Hiền hình như hoàn toàn không để ý đến sự vô lễ của nam tử mà vẫn như cũ mỉm cười nói, có thể nhận ra là tâm tình rất tốt.

“Hừ, ta giết bọn họ không phải vì giúp ngươi.” Mị Ảnh khinh thường nói.

“Hả, ha ha a……” Ngụy Trọng Hiền mặt hơi khựng lại, có điều rất nhanh lại là một bộ dáng chiêu hiền đãi sĩ.

“Có điều, để cho bảo đảm, bản công tử thấy Thừa tướng đại nhân vẫn nên phái người đến vách núi đen để tìm thi thể của bọn họ, nhìn thấy thi thể rồi mới có thể kê cao gối mà ngủ ngon.” Nam tử kia lại nói.

“Đúng, người đâu!” Ngụy Trọng Hiền lập tức gọi quản gia tới, phân phó nói:“Ngươi lập tức mang theo gia đinh xuống dưới vách núi đen tìm, nếu người còn chưa chết thì giết cho ta, nếu đã chết thì đem thi thể mang về đây, nhớ kỹ phải bí mật tiến hành.” Nói xong vung tay lên, Ngụy Phúc kia lĩnh mệnh mà đi.

Y Thiên cũng bay ra khỏi tướng phủ, vốn định trở lại vương phủ tìm một ít người đến tìm, nghĩ rằng: Nhất định phải tìm được vương gia trước những người kia, hắn tin vương gia sẽ không dễ dàng chết như vậy. Cũng không ngờ nửa đường lại gặp Y Hàn, còn có Hoàng Thượng và tứ Vương gia.

Mọi người nghe Y Thiên nói xong, tâm tình đều trầm trọng vô cùng, nhưng cũng không tin được rằng Cẩn Hiên và Vũ Tình đã chết.

“Không, không đâu, Tình Nhi không có việc gì cả, Cẩn Hiên cũng sẽ không sao. Trần Hàn, đi.” Ra lệnh một tiếng, Chính Hiên dẫn đầu chạy về hướng vách núi đen bên cạnh, Tình Nhi sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không, trẫm còn chưa nói cho nàng biết trẫm yêu nàng biết bao, nàng sao có thể chết, trẫm còn chưa trừng phạt nàng, nàng sẽ không chết, Tình Nhi……

Trần Hàn thấy Hoàng Thượng đã chạy đi rất xa liền vội vàng dẫn một nhóm người cũng đuổi sát đi lên.

“Tam ca là ‘Chiến thần’ vô địch, sao có thể chết được? Không đời nào.” Dật Hiên một bên thì thào tự nói, một bên cũng theo sát đi lên.

“Tí tách tí tách……” Sơn động ẩm ướt tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng nước mưa, trong lúc mơ mơ màng màng rất giống như nghe thấy Tiểu Hiên Tử đang gọi nàng, mới sáng sớm ồn cái gì mà ồn chứ! Tiểu Hiên Tử này đúng là ép người quá đáng.

“Ưm.” Vũ Tình cuối cùng vẫn là giãy dụa mở to mắt, đau quá a! Tại sao xương toàn thân cứ như gãy hết vậy? Chẳng lẽ Tiểu Hiên Tử thừa dịp lúc nàng ngủ liền đánh nàng sao? [ tác giả: trí tưởng tượng phong phú quá.]

“A…” Đột nhiên một tiếng rên rỉ kéo Vũ Tình trở lại mặt đất. Ai?

Nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, ở bên dưới nàng? Cẩn Hiên? Nằm trên mặt đất nghiễm nhiên chính là Cẩn Hiên, sao hắn lại ở đây? Thế này là thế nào? Sao ta lại nằm ở trên người Cẩn Hiên? Vũ Tình lúc này mới ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, sơn động? Nàng ngủ kiểu gì mà ngủ đến tận trong sơn động thê này? Cúi đầu suy nghĩ một chút, dòng suy nghĩ như nước thủy triều vụt tới.

Nàng nhớ rõ, tối hôm qua nàng phát hiện thấy Tử Lâm lén lút liền bám theo, sau đó lại gặp được Cẩn Hiên rồi cùng nhau lẻn vào Thừa tướng phủ, sau khi bị phát hiện bên cạnh vách núi đen đã gặp Mị Ảnh và còn có Xích Âm ‘gay’ kia nữa, lúc sau liền đánh nhau đến tận đây, sau nữa nàng liền ngã xuống vách núi đen mà Cẩn Hiên cũng nhảy xuống theo. Vốn tưởng là chết chắc rồi, ai ngờ đại nạn không chết bám được vào một cành cây. Có điều nàng cũng bị thương, mơ màng mê man hết sức, hình như là Cẩn Hiên đem nàng đến sơn động này, sau đó nàng liền hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

Nói như vậy, nàng còn chưa chết, cũng không thể trở lại hiện đại, Vũ Tình thất vọng cúi đầu, nhưng chẳng biết thế nào trong lòng lại có điểm cao hứng, có điểm vui sướng. Đây là sao vậy? Không quay về được thế kỉ hai mươi mốt thì tại sao ta cảm thấy một chút cũng không buồn bã? Không nghĩ ra, không nghĩ ra a! Không nghĩ ra thì tốt nhất là không nghĩ nữa. Ha ha, Tiêu Vũ Tình ta đại nạn không chết tất có hạnh phúc khi cuối đời a!

“Cẩn Hiên, ngươi sao rồi? Cẩn Hiên?” Một lát sau, Vũ Tình mới nhớ ra là nàng còn đang đè nặng lên Cẩn Hiên! Ngượng ngùng quá, Cẩn Hiên này sao không nhắc nhở nàng chứ, chẳng lẽ còn chưa tỉnh? Không phải người luyện võ độ cảnh giác rất cao sao? Không lẽ là gạt người?

“Di? Còn chưa tỉnh hả? Không sao đấy chứ? Cẩn Hiên, Cẩn Hiên……” Gọi vài tiếng mà Cẩn Hiên vẫn như cũ không phản ứng, Vũ Tình càng ngày càng bất an. Trước khi rơi xuống vách núi đen, Cẩn Hiên hình như đã trúng mấy đao, chẳng lẽ? Không, sẽ không đâu.

Kiểm tra hô hấp một chút, ha, may quá, vẫn còn thở, xem ra chỉ là hôn mê thôi. Vũ Tình lập tức ngồi xuống, nhìn vào miệng vết thương, có vẻ đã không còn chảy máu nữa.

“Cẩn Hiên, Cẩn Hiên, ngươi tỉnh đi! Ta là Vũ Tình này! Tỉnh lại đi!” Vũ Tình nhẹ nhàng lay lay Cẩn Hiên vài cái sốt ruột kêu lên, nước mắt nhịn không được chảy xuống.

Âm thanh hỗn loạn hình như là tiếng Vũ Tình đang gọi hắn, nhưng hắn thật sự mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, rất muốn được nghỉ ngơi a! Không được, giọng của Vũ Tình có vẻ rất khẩn cấp, chẳng lẽ nàng xảy ra chuyện gì sao? Không được, hắn không thể ngủ nữa.

Cẩn Hiên rốt cục mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là dung nhan tuyệt sắc lê hoa mang vũ (Vi: đang khóc) của Vũ Tình, trong lòng không khỏi tê rần, giãy dụa muốn ngồi dậy.

“Cẩn Hiên, ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá, sao vậy, ngươi muốn ngồi dậy à?” Thấy Cẩn Hiên đã tỉnh, Vũ Tình cao hứng nín khóc mỉm cười, thấy Cẩn Hiên muốn ngồi xuống liền vội vàng giúp đỡ hắn.

“Ngươi sao thế? Sao lại khóc?” Cẩn Hiên một bên ôn nhu giúp Vũ Tình lau nước mắt, một bên đau lòng hỏi.

Nhìn Cẩn Hiên đối xử ôn nhu như thế với mình, Vũ Tình đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, lung tung lau lau nước mắt nói với Cẩn Hiên:“Không sao cả, ta sợ ngươi có việc gì, nếu ngươi có chuyện gì, ta…… Ta rất sợ……” Vũ Tình bối rối giải thích nói. Ngay cả chính nàng cũng không biết mình đang nói cái gì.

“Nha đầu ngốc, đừng khóc, ta làm sao có thể có chuyện gì được? Ta là cẩn Vương gia đấy nha!” Cẩn Hiên không muốn làm Vũ Tình lo lắng, ra vẻ thoải mái nói. Thấy Vũ Tình vì hắn mà khóc, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như ăn mật, thế này chẳng phải chứng minh trong lòng Vũ tình có hắn sao!

“Ai khóc, chẳng qua là hạt cát bay vào mắt thôi.” Vũ Tình bĩu môi mạnh miệng nói, thấy Cẩn Hiên nói đùa với mình lại nghĩ Cẩn Hiên võ công cao cường, hắn nói không có việc gì thì chính là không có việc gì nên cũng cảm thấy yên tâm.

“Rồi rồi, hạt cát bay vào mắt.” Cẩn Hiên sủng nịch xoa đầu Vũ Tình, loại tình cảm yêu quý không hề kiềm chế lọt vào mắt Vũ Tình.

“Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, để ta đi xem xem có đường ra hay không.” Cẩn Hiên thâm tình với nàng sao nàng lại không biết, nhưng nàng không thể đáp lại, thâm tình như vậy làm cho nàng trong tiềm thức muốn chạy trốn. Khoảnh khắc rơi xuống vách núi đen kia nàng đã hiểu được lòng mình, cũng không thể không hiểu.

Nhìn ra ý muốn trốn chạy của Vũ Tình, Cẩn Hiên rất nhanh nắm lấy tay nàng, Vũ Tình né ra làm cho hắn đau lòng, nhưng hắn không muốn phải trốn tránh thêm nữa, hắn muốn biết hắn ở trong lòng Vũ Tình có vị trí như thế nào.

“Vũ Tình, nói cho ta biết, ngươi có yêu ta không?” Cẩn Hiên nhìn chằm chằm Vũ Tình, hắn cần một đáp án.

“Ta, ta đi xem có đường ra hay không, nếu không trở về, Tiểu Hiên Tử sẽ lo lắng.” Vũ Tình lảng sang chuyện khác.

“Có yêu ta hay không?” Cẩn Hiên thấy Vũ Tình không đáp cảm thấy rất nặng nề, hắn vất vả lắm mới có đủ dũng khí.

“Thực xin lỗi, Cẩn Hiên, ta thừa nhận, ta từng động tâm với ngươi.” Vũ Tình hít sâu một hơi, nhìn thẳng Cẩn Hiên nói. Thực xin lỗi, đau một lúc còn hơn phải đau lâu.

“Ta hiểu rồi, ha ha a……Thế này là đủ, là đủ rồi.” Cẩn Hiên từ từ đặt cánh tay Vũ Tình mình đang giữ chặt xuống, tuyệt vọng nói. Đúng vậy! Đủ rồi, ít nhất Vũ Tình không phải là không có cảm giác với hắn, nàng cũng từng động tâm mà, không phải sao? Muốn trách chỉ trách hắn không bắt lấy cơ hội, lúc ấy không kiên quyết mang nàng rời khỏi hoàng cung.(Vi: huhu, oaoaoa…thương anh Cẩn…T.T)

“Cẩn Hiên.” Nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Cẩn Hiên, Vũ Tình cũng cảm thấy rất đau đớn. Thật sự không muốn làm tổn thương hắn, nếu trái tim có thể làm theo những gì nàng muốn, nàng nhất định sẽ yêu Cẩn Hiên. Nhưng không thể được, trong lòng nàng đã có một người, trái tim, đã không để cho nàng khống chế.

“Nha đầu ngốc, ta không sao.” Cẩn Hiên ra vẻ tiêu sái nói. Nói vậy nhưng hắn vẫn rất đau rất đau, đau đến mức ngay cả ánh mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, ngay cả Vũ Tình cũng nhìn không rõ nữa, đau quá, mệt mỏi quá, thật muốn ngủ.

“Cẩn Hiên, Cẩn Hiên, ngươi làm sao vậy, sao ngươi lại ngủ thế, Cẩn Hiên.” Thấy Cẩn Hiên chậm rãi khép mắt lại, từ từ đổ lên người nàng, Vũ Tình lo lắng. Sao lại đi nói thật với hắn vào lúc này chứ! Vậy phải làm sao bây giờ, Vũ Tình không khỏi tự trách.

A? Miệng vết thương của Cẩn Hiên nứt ra rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Nơi này ẩm ướt như vậy, lại không có thuốc trị thương, làm sao bây giờ, cầm máu trước đã. Vũ Tình xé quần áo của mình, đơn giản băng bó lại vết thương của Cẩn Hiên, may mắn là trước kia đã học qua. Cứ tiếp tục như vậy cũng không được a, hơi thở của Cẩn Hiên hình như càng ngày càng yếu, làm sao bây giờ?“Cẩn Hiên, ngươi trăm ngàn không thể có việc gì a!”

Ôm Cẩn Hiên khóc một hồi, Vũ Tình cảm thấy mình cũng càng ngày càng mệt, mí mắt càng ngày càng nặng, không được, không thể ngất, bằng không Cẩn Hiên, bằng không Cẩn Hiên làm sao bây giờ.

“Hoàng Thượng, đằng kia có cái sơn động.” Ngay lúcVũ Tình sắp không chống đỡ nổi nữa, một giọng nói vang lên ở cửa động.

Hoàng Thượng? Tiểu Hiên Tử đến đây sao? Cẩn Hiên, đừng sợ, Tiểu Hiên Tử đến rồi, ngươi sẽ không sao đó. Sau đó nàng chìm vào trong bóng đêm.

“Tình Nhi, Tình Nhi, mau tỉnh lại……” Một ngày một đêm, Tình Nhi hôn mê suốt một ngày một đêm, một ngày một đêm này, hắn lúc nào cũng túc trực bên cạnh nàng, Thái y bị hắn mắng là ngu dốt vô dụng, cứ nói là không có việc gì không có việc gì, không có việc gì thì sao còn không tỉnh a! Bây giờ nàng rốt cục cũng tỉnh, hắn rốt cuộc có thể thả lỏng. Khi nhìn thấy nàng cùng Cẩn Hiên ngã trên mặt đất trong sơn động kia, lòng hắn tan nát, hắn không dám đi qua đó, hắn sợ rằng đó chính là hai thi thể. Thật may quá, Tình Nhi chỉ bị hôn mê mà thôi.

Ôi, đầu đau quá, sao lại thế a! Vũ Tình chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Tiểu Hiên Tử, còn có căn phòng lịch sự tao nhã này nữa. Ôi, đây là thế nào a? Nàng không phải đang cùng Cẩn Hiên ở sơn động sao? Sao lại ở đây? Đúng rồi, Cẩn Hiên?

“Cẩn Hiên, Cẩn Hiên đâu? Cẩn Hiên thế nào rồi?” Vừa nghĩ đến Cẩn Hiên, Vũ Tình ‘đùng’ một tiếng ngồi dậy, sốt ruột lôi kéo tay Chính Hiên nói.

Cẩn Hiên, nàng vừa tỉnh liền hỏi Cẩn Hiên, trong lòng của nàng chỉ có hắn sao? Nàng thật sự yêu hắn sao? Còn mình thì sao? Nghĩ đến việc người Vũ Tình yêu là Cẩn Hiên, trái tim hắn thật sự đau đớn.

“Không, không đâu.” Thấy vẻ mặt đau khổ của Chính Hiên, lòng Vũ Tình ớn lạnh, Cẩn Hiên là người tốt như vậy, sẽ không đâu.

“Tình Nhi, ngươi đi đâu vậy? Ngươi vẫn còn rất yếu, mau quay lại đi.” Chính Hiên phục hồi lại tinh thần thấy Vũ Tình đột nhiên phát điên chạy ra ngoài, vội vàng đuổi theo.

Khi vừa đến phòng của Cẩn Hiên, nàng liền gặp Dật Hiên cùng một vị lão Thái y mới từ trong phòng Cẩn Hiên đi ra, Vũ Tình nhận ra hắn, là viện trưởng Thái y viện, y thuật cao minh, nhưng lúc này hắn lại đang cúi thấp đầu, mà Dật Hiên thì mắt đỏ hồng hình như đã khóc. Không, sẽ không đâu.

“Dật Hiên, Cẩn Hiên đâu, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Hắn không có việc gì, đúng hay không, đúng hay không?” Vũ Tình vội vàng hỏi, nàng thật sự hy vọng hắn có thể đáp lại nàng một tiếng “đúng”.

Nhưng Dật Hiên sau khi nhìn nàng một cái lại nhìn sang phần đông hạ nhân nói:“Hoàng tẩu, Tam ca hắn, Tam ca hắn……” Thở dài rồi lại nói:“Aizzz, Thái y nói, Tam ca bị thương nặng không chữa trị được, cùng lắm không qua khỏi đêm nay.” Nói xong ánh mắt lại đỏ hồng.

“Thái y, đây không phải là sự thật, các ngươi có thể trị khỏi cho hắn, đúng hay không? Đúng hay không? A! Y thuật của ngươi cao minh như vậy mà, đúng hay không? Nói đi! Nói đúng đi!” Vũ Tình không tin, quay đầu hét to với Thái y.

“Việc này, hạ quan y thuật không cao, Cẩn Vương gia bị thương quá nặng, mạch đập khi có khi không, hạ quan thật sự bất lực. Cẩn Vương gia chỉ sợ…… Chỉ sợ chống đỡ được hết đêm nay.” Lão Thái y nhìn Dật vương một chút.

Sét đánh ngang tai! Không!! Vũ Tình lui về phía sau mấy bước, không chịu tin chuyện này thật. Là nàng, là nàng hại chết Cẩn Hiên, nếu không phải nàng tò mò đi theo Tử Lâm, Cẩn Hiên sẽ không theo nàng đến phủ Thừa tướng, cũng sẽ không bị phát hiện. Nếu không phải tại nàng liên lụy, với võ công của hắn, bọn họ không thể làm hắn bị thương. Nếu không phải nàng không ngờ bị rơi xuống vách núi đen, hắn sẽ không nhảy xuống cùng nàng. Nếu nàng không tới cổ đại, hắn sẽ không biết nàng. Nếu nàng…… Nhưng mọi thứ đều không thể cứu vãn, xảy ra cũng đã xảy ra rồi, Cẩn Hiên đã…… Ô ô ô, nàng chưa chưa bao giờ bất lực như giờ phút này!!

Lúc này Chính Hiên cũng đuổi đến nơi, chạy nhanh đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Vũ Tình, liếc mắt một cái nhìn Dật Hiên cùng mọi người chung quanh, nói:“Đừng quá đau buồn, Cẩn Hiên là huynh đệ tốt của trẫm, trẫm sẽ tiễn hắn đoạn đường cuối cùng, đêm nay, trẫm sẽ ở lại Cẩn vương phủ, ở bên cạnh bầu bạn với Tam đệ.” Lại quay đầu nói với Trần Hàn nói:“Lệnh cho tất cả thị vệ lui đi! Cẩn Hiên thích thanh tĩnh.”

“Vâng.” Trần Hàn cung kính nói.

Bây giờ Vũ Tình không còn nghe thấy gì nữa, bên tai chỉ lặp đi lặp lại một câu: Bị thương nặng không thể chữa trị, chỉ chống đỡ được hết đêm nay, bị thương nặng không thể chữa trị, không thể chữa trị, chỉ chống đỡ được hết đêm nay……

Không được, nàng muốn nhìn thấy hắn lần cuối cùng, thoát ra khỏi vòng tay của Chính Hiên, Vũ Tình phát cuồng chạy về phía phòng Cẩn Hiên. Cẩn Hiên……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio