Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 124: sự hối hận của tạ hiểu yên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xuân Lan cùng Thu Nguyệt hai nàng cũng mạnh mẽ khắc chế lại. Hai nàng vừa khống chế lại việc mình sẽ ra tay để đưa nàng vào phòng khách. Tạ Hiểu Yên vẫn xinh đẹp như xưa. Kiều diễm giống như một đóa hoa tươi đang nở rộ. Hai gò má với nước da trắng mịn. Môi đỏ mọng dưới là cái cằm cong dịu dàng. Chiếc mũi thẳng thanh tú. Một mái tóc dài mềm mại màu đen không buộc lại. Mà được xõa ra ở trên vai tỏa hương thơm. Nàng khoác lên một bộ áo trắng tinh. Chiếc eo thon nhỏ uyển chuyển. Tận chỗ sâu trong con ngươi như làn thu thủy ẩn dấu vài nỗi cô đơn. Hướng về phía Lăng Tiêu. Miễn cưỡng một lát.

- Không thể tưởng được. Hiện tại ta còn đứng trước mặt ngươi. Đúng không?

Tạ Hiểu Yên nhẹ nhàng mở đề tài.

- Ngươi có chuyện gì?

Lăng Tiêu lạnh lùng nói. Đáy lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra một nỗi ưu tư quái lạ. Giống như lưu luyến. Giống như tự ti ... Lại không sinh ra bao nhiêu oán hận. Trong lòng Lăng Tiêu thoáng có chút phát khổ. Không thể tưởng được chủ nhân trước kia của thân thể này lại yêu Tạ Hiểu Yên sâu sắc đến như vậy. Trong đầu Lăng Tiêu bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ : Khó trách lúc ấy Lăng Thiên Khiếu ra tay nặng như thế. Phỏng chừng hơn phân nửa là do đứa con khiến ông tức giận!

- Ta biết. Ta gây tổn thương cho ngươi rất nặng. Hơn nữa hành động tiếp theo của ta, lại rắt thêm muối trên vết thương của ngươi. Cho nên ta tới đây cũng không phải cầu sự tha thứ của ngươi... ...

Trong con ngươi sáng ngời của Tạ Hiểu Yên bỗng nhiên được phủ một lớp hơi nước:

- Từ nhỏ ta chính là thiên tài trong nhà. Tất cả mọi người đều nâng niu ta. Họ đối xử với ta như hòn ngọc quý trên tay. Ta muốn gì thì sẽ có cái đó. Chưa từng có người nào từ chối ta. Nói thật ta chính là một đứa nhỏ đã bị làm hư. Cho nên lúc ta biết ... Ta bị đem gả cho một người bị Thiên Mạch. Phản ứng đầu tiên chính là kháng cự!

- Chuyện này có liên quan tới ta sao?

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn thoáng qua Tạ Hiểu Yên:

- Ngươi không phải là tới để kể cho ta hồi ức còn nhỏ này chứ? Nếu như thế thì … Điều đó thật sự không phải lỗi của ta, nghe rõ chưa.

- Không. Ngươi…… Ngươi hãy nghe ta nói. Được chứ ?

Khóe mắt Tạ Hiểu Yên nhẹ nhàng rơi xuống một giọt lệ, cũng không dùng tay lau, tự cười khổ chế giễu mình rồi nói:

- Có lẽ, đây là lần cuối cùng ta nói chuyện với ngươi. Sau đó chúng ta cũng phải trở thành người của hai thế giới cách xa nhau. Cho nên ta có vài lời muốn nói với ngươi hết một lần.

- Được. Ngươi nói đi.

Lăng Tiêu khẽ thở dài. Tạ Hiểu Yên ngồi xuống nói.

Tạ Hiểu Yên cảm kích cười cười nói :

- Ta hận phụ thân ta, hận ông không nghĩ đến cảm thụ của ta mà đem ta hứa hôn với người khác. Ngươi còn chưa thấy qua ý nghĩ oán hận của ta ngày đó. Không có ý gì khác. Lại nói, sau khi quen biết ngươi là một người không tệ, cũng là người dung dưỡng cho tính tình tiểu thư của ta. Chỉ tiếc lúc ấy ngươi càng tốt với ta thì ta càng có cảm giác khinh thường ngươi... Ha ha. Về sau ta liền sa vào trong nổi buồn thống khổ chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi, ta sẽ không kìm nổi loại cảm giác phải nổi điên lên. Cho nên, đến một ngày, ta đánh mất lý trí của mình để làm ra chuyện này. Sau đó ta sợ, ta sợ chuyện này sẽ bị vạch trần. Ta còn sợ mình bị mọi người châm biếm cùng khinh bỉ. Ta còn sợ tên tuổi thiếu nữ thiên tài trên người mình biến thành đứa con gái không biết xấu hổ ... ...

Tạ Hiểu Yên nói xong, không kiềm chế nổi nước mắt chảy ra.

- Những chuyện này thì sao?

Lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên có chút khó chịu. Hành động hiện tại của Lăng Tiêu mà nói Tạ Hiểu Yên cùng hắn không có nửa điểm quan nào. Nhưng hắn đã từng trải qua nên vì chủ nhân của khối thân thể này của mình xin hắn một cái công đạo. Người tu chân rất coi trọng lời hứa, nhân quả đáng tin nhất. Cho nên, Lăng Tiêu không muốn lại cùng cô gái này sinh ra bất kỳ chuyện gì. Tâm tư kiên quyết nói:

- Ngươi nói ngươi không cầu mong ta tha thứ cho ngươi, vậy còn nói những chuyện đó làm gì?

Tạ Hiểu Yên cười khổ một chút. Lập tức nói ra:

- Đúng vậy. Tuy rằng ngoài miệng ta nói ta không cầu mong ngươi tha thứ nhưng ở trong lòng ta chuyện này đã quá mức chịu đựng, tin rằng cũng không ít hơn so với ngươi. Lăng Tiêu, ngươi biết không lúc ngươi đánh thắng Tần Khang của gia tộc Tử Kinh Hoa. Ta thậm chí muốn cùng với hắn kết hợp lại đối phó với ngươi ... Ta thật đê tiện, đúng không; nhưng ta thật rất sợ chuyện sau này, biến hóa của ngươi quá lớn. Trước đây ta như đứa bé, có mắt như mù. Nhưng những chuyện này đều đã qua. Chúng ta... Đã là kẻ địch rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn

Sau khi Lăng Tiêu nghe được chữ kẻ địch này. Ở sâu trong nội tâm giống như đang bị kim đâm. Hung hăng đau đớn một ít, vẻ mặt có chút tái nhợt, nhíu mày. Quát khẽ:

- Đủ rồi!

Tạ Hiểu Yên trông thấy Lăng Tiêu cuối cùng cũng không có sợ hãi hay bi thương. Trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn khiến cho căn phòng đầy ánh sáng :

- Ngươi vẫn là ngươi!

Nói xong. Đứng dậy. Ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng:

- Thực xin lỗi. Cho dù ngươi không chấp nhận sự xin lỗi của ta thì ta cũng phải nói, ta đã làm sai, cũng hối hận rồi. Điều này chỉ có ngươi nghe thấy mà thôi. Một ngày nào đó. Khi ta... Khi ta có dũng khí thì ta sẽ nói ra phần sự thật này với thế nhân. Hiện tại, Với ngươi mà nói mục đích quan trọng mà hôm nay ta tìm là ta không muốn ngươi đi đến thành Penzias. Thú nhân cũng không nguy hiểm. Nam Phương Vương thì không có khả năng tùy ý cho thú tộc tấn công thành Penzias! Thực sự nguy hiểm chính là... Là ngươi đang bị theo dõi! Ngươi nhất định phải tin ta! Người theo dõi ngươi có lẽ không phải là người tầm thường. Bọn họ ... Ai. Ta tin rằng ngươi đã từng nghe nói qua trên đại lục có lưu truyền thế gia cùng môn phái lâu đời. Hiện tại rất nhiều người cảm thấy hứng thú đối với ngươi. Cho nên ngươi ngàn vạn lần không nên rời khỏi Học viện Đế quốc. Ta không mong ngươi tha thứ cho ta nhưng ta hy vọng ngươi có thể sống tốt. Càng mạnh mẽ hơn! Bản thân ta đã làm chuyện sai lầm thì ta sẽ gánh vác. Nếu không. Làm sao xứng với tên tuổi cô gái thiên tài của ta ngày đó!

Trên mặt Tạ Hiểu Yên ngấn một dòng lệ nhưng lại hiên ra vẻ ngạo nghễ:

- Từ hôm nay trở đi ta cũng muốn thực sự là chính mình. Lăng Tiêu, ta hy vọng ngươi có thể trở nên mạnh mẽ. Đến lúc đó cho dù ngươi giết ta thì ta cũng không oán trách.

"

Lăng Tiêu nghe thấy lời nhắc nhở cuối cùng của Tạ Hiểu Yên với mình. Hôm nay trong lòng hắn bỗng nhiên có chút sáng tỏ với phản ứng của Tạ Hiểu Yên. Thản nhiên lắc đầu:

- Ta làm gì. Ta tự có tính toán của mình. Ngươi đi đi. Ta cũng không muốn trông thấy ngươi nữa. Trước kia ngươi làm cho Lăng gia chịu thương tổn, không phải một hai câu của ngươi thì có thể xóa bỏ. Có lẽ không thấy ngươi thì ta sẽ không muốn đứng lên nữa.

Tạ Hiểu Yên gắng sức mấp máy chiếc môi mỏng, liếc mắt nhìn Lăng Tiêu thật sâu, sắc mặt dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Từ trong ngực lấy ra khăn tay, thực cẩn thận lấy nó lau khô nước mắt trên mặt. Sau đó lạnh nhạt cười, điều cần nói cũng nói rồi. Lòng nàng bình phục lại, người đi ra cửa. Lúc nàng đi tới cửa, thân nàng thoáng dừng lại. Vẻ mặt nhếch lên, cuối cùng không có quay đầu lại.

Xuân Lan với vẻ mặt khinh thường, khẽ bĩu môi:

- Người thì làm sao, thấy thực lực thiếu gia trở nên mạnh mẽ thì lập tức chạy tới khóc lóc kể lể, hối hận sao hay sợ. Hừ! Cũng chỉ có thiếu gia có lòng lương thiện. Nếu đổi lại ta. Ta phải mạnh mẽ làm nàng nhục nhã một trận!

Tiếp đó trên mặt Thu Nguyệt lại lộ ra vẻ như có chút suy nghĩ, dịu dàng nói:

- Ta cảm thấy trong lời nói của nàng có ý gì khác chứ?

- Thiếu gia... Ngài cảm giác thế nào?

Lăng Tiêu cười khẽ:

- Tạ Hiểu Yên chắc cũng được đại môn phái nào đó thu vào sơn môn rồi. Tuy nhiên, điều này không quan hệ gì với chúng ta!

- Đúng. Ta ủng hộ thiếu gia!

- Ta vẫn không thích người quá dối trá. Nếu ta biết như thế từ trước thì lúc đầu ta bất tất cho nàng giở bao nhiên thủ đoạn bỉ ổi. Thu Nguyệt, chẳng lẽ ngươi quên lúc trước khi chúng ta đi vào Học viện Đế quốc thì đã bị châm biếm rồi sao?

Xuân Lan với vẻ mặt giận dữ, hiển nhiên nàng vẫn như trước canh cánh trong lòng với cảnh ngộ lúc trước.

Thu Nguyệt cũng cười cười một cách dịu dàng. Tính nết của nàng khá ôn hòa, tính tình của Xuân Lan thì nóng nảy. Tuy rằng trong đáy lòng của họ cũng cho rằng lúc trước Tạ Hiểu Yên rất quá phận. Nhưng hôm nay nhìn thấy Tạ Hiểu Yên như vậy, lại có hơn vài phần đồng tình với nàng. Thân thể không phải của mình, thật sự là một việc rất đau xót. Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa là trong lòng Thu Nguyệt có thể tha thứ nàng, người làm hại đến thiếu gia. Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ.

Lăng Tiêu cười cười, lại cũng không nói gì. Lúc này Thượng Quan Vũ Đồng cùng Diệp Vi Ny dắt tay nhau đến đây. Tiểu nữ tặc trông thấy Lăng Tiêu thì con ngươi xinh đẹp chợt sáng lên, nói:

- Nghe nói huynh muốn đi tới đất phong?

Con ngươi sáng ngời của Thượng Quan Vũ Đồng cũng nhìn Lăng Tiêu. Hai người vừa mới từ chỗ Thu lão Nguyên Soái trở về. Tuy rằng thân thể đã khôi phục hoàn toàn nhưng Thu lão Nguyên Soái cũng đã quen ở nơi này nên ông từ chối quốc vương bệ hạ ban cho phủ đệ mới. Vẫn ở nơi này như cũ.

Lăng Tiêu nhìn Diệp Vi Ny khí chất đã thay đổi, càng ngày càng phát ra khí chất cao quý cười nói:

- Như thế nào, cô cũng khuyên ta không đi chứ?

- Ta khuyên ngươi làm gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi. Khi nào đi thì mang ta theo!

Diệp Vi Ny chẳng hề để ý nói.

Thượng Quan Vũ Đồng cũng sửng sốt, nghĩ bao nhiêu buồn bực: cô nàng này, gặp Lăng Tiêu làm sao liền thay đổi chứ. Vừa rồi đâu có như vậy, nói khuyên Lăng Tiêu không nên đi đến chỗ đất phong.

Tuy nhiên lại suy nghĩ lời nói của Thu lão Nguyên Soái. Thượng Quan Vũ Đồng cũng đánh mất ý nghĩ trong đầu với Lăng Tiêu, có chút bất đắc dĩ nói:

- Thu lão đã tính đến việc ngươi muốn đi. Nghe lời ta , lúc ngươi đi thì hãy mang Phúc bá theo.

Lăng Tiêu sửng sốt. Mới nhớ tới lão nhân đi đường có chút run rẩy từ chỗ Thu lão, tâm nói Phúc bá cũng lão luyện như vậy nếu ta dẫn ông theo làm gì?

Thượng Quan Vũ Đồng cười nói:

- Ngươi không biết chứ, Phúc bá chính là Ma Kiếm Sư bậc một! Ông đã cùng Thu lão sống với nhau từ nhỏ đến lớn. Đã nhiều năm rồi mà vẫn đi theo bên người lão, ông từng là đội trưởng đội hộ vệ của Thu lão. Sau khi Thu lão bị trúng độc, từ chối chức vị tướng quân mà quốc vương bệ hạ ủy nhiệm. Ông vẫn cùng Thu lão ẩn cư ở một nơi nào đó để chiếu cố cuộc sống của Thu lão. Kỳ thật rất nhiều người đều biết chuyện này. Vì ngươi nên Thu lão lại đồng ý cho ông rời đi. Lăng Tiêu, mặt mũi của ngươi thật lớn đó!

Lăng Tiêu cười khổ không thôi. Thực lực của mình tuy rằng vẫn không cao, nhưng nhìn người tuyệt đối có lòng tin. Không nghĩ tới ở chỗ Phúc bá lại nhìn không ra, không thể tưởng được lại là một cao thủ!

- Thu lão thật sự là nâng đỡ rồi. Tuổi tác như Phúc bá mà vẫn muốn đi theo ta sao.

Lăng Tiêu cũng không từ chối. Người đó lại chính là Ma Kiếm Sư!. Chỉ có điên mới nói không cần. Lăng Tiêu muốn đi thành Penzias, trên đường chắc chắn sẽ rất dễ dàng, nhưng một gã Ma Kiếm Sư đi theo bên người, quả thật là an toàn hơn một ít!

Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Vũ Đồng thoáng liếc mắt nhìn Lăng Tiêu:

- Thật không hiểu ngươi nghĩ gì, sống êm đẹp không tốt sao, vì sao ngươi muốn đi phía nam. Người tài ba như ngươi sẽ không cho ít lo lắng cho ngươi một ít sao?

Lăng Tiêu cảm giác được một ít dao động trong không gian truyền tới, vẻ mặt cười khổ. Bí mật trên người mình quá nhiều, như thế nào có thể bại lộ ở chỗ này! Ít nhất khi tới phía nam thì có thể tĩnh tâm để tu luyện.

Những người cảm thấy hứng thú với mình? Trong lòng Lăng Tiêu cười lạnh: Đi đầm lầy Penzias tìm ta là được rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio