Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 128: thực lực lại tăng lên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bộ dáng này ... thật là … xấu, ha ha ha!"

Bộ dáng của con quái điểu này khiến Lăng Tiêu phải hoảng sợ, hắn thầm nghĩ đây chính là Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng mà sau khi trưởng thành vô cùng thần tuấn? Hắn không nhịn được bật cười thành tiếng.

- Gọi ngươi là tiểu Sửu đi!

Con vật nhỏ này có tâm ý tương thông với Lăng Tiêu, nên thông minh vô cùng. Nó liền cảm giác được Lăng Tiêu đang cười nhạo nó, kêu lên hai tiếng bất mãn, âm thanh thực giống như sơn ca hót, trong trẻo dễ nghe, trong âm thanh lại toát ra một vẻ cao ngạo, dường như nó đang kháng nghị việc Lăng Tiêu cười nhạo nó.

- Lăng Tiêu ca ca, muội tới rồi!

Dưới lầu vang lên âm thanh mềm mại dịu dàng của Isa.

Xuân Lan nhẹ giọng nói:

- Thiếu gia ở trên lầu, dường như huynh ấy đang có chuyện gì đó.

Isa kêu "á" một tiếng, kỳ thật mỗi ngày Lăng Tiêu ở đây, Isa cũng cảm giác mình có chút áp lực. Tuy thân phận của hai nàng Xuân Lan cùng Thu Nguyệt là thị nữ nhưng nàng cũng cảm giác được ở trước mặt các nàng Lăng Tiêu căn bản không có bộ dáng của chủ nhân, cảm giác của hắn đối với nàng hay đối với Xuân Lan cùng Thu Nguyệt cũng như nhau. Cho nên tổng hội Isa có một loại cảm giác, tuy là người thừa kế vị trí tộc trưởng của thương nghiệp đại dược liệu của Đế quốc Lam Nguyệt, nhưng khi đối mặt với Lăng Tiêu, nàng cũng không chiếm ưu thế bao nhiêu so với Xuân Lan cùng Thu Nguyệt.

Cho nên Isa đang nỗ lực, nàng vẫn chưa đem tin tức Dưỡng Nhan đan truyền ra. Đến nay nàng đã tích góp được hơn bảy mươi viên Dưỡng Nhan đan, Isa đang chờ một cơ hội, một cái ... Có thể khiến nàng làm cho danh tiếng Dưỡng Nhan đan có cơ hội truyền khắp thiên hạ! Đó chính là Lễ hội Bạo Viêm Sư Vương hàng năm, là ngày hội chúc mừng lớn nhất của Đế quốc Lam Nguyệt, người trong vương thất sẽ lựa chọn chơi nhạc cùng dân.

Cái gọi là cùng dân chơi nhạc, đương nhiên cùng chơi nhạc với quý tộc cùng nhóm gia tộc quyền thế, người dân bình thường, thì không gặp được người trong vương thất. Mà lúc đó, là một trong những gia tộc quyền thế của Đế quốc Lam Nguyệt, với thân phận của Isa thì nàng có thể đi tham gia trước, hơn nữa nàng còn đem lễ vật hiến cho quốc vương bệ hạ và vương hậu.

Theo hiểu biết của nàng, năm nay vương hậu là người thiện lương khiêm tốn, đã hơn sáu mươi tuổi, cùng lão quốc vương đằm thắm đã nhiều năm. Ở trong nhân dân của đế quốc bà cũng được hưởng danh dự cực cao!

Mặc dù Quốc vương bệ hạ có rất nhiều đàn bà nhưng người mà ông quan tâm nhất chính là người đã được gả cho ông từ lúc còn trẻ, bà vẫn luôn đi theo ông cách đây bốn năm mươi năm. Vì thế Isa đặt biệt thử chứng thực với Lăng Tiêu, Dưỡng Nhan đan có thể khiến vương hậu bệ hạ khôi phục thanh xuân hay không.

Sau khi Lăng Tiêu nói cho Isa cách sử dụng Trú Nhan đan, nó sẽ làm cho người ta khôi phục dung mạo đến thời điểm tuổi trẻ. Hơn nữa nó còn giữ mãi cho đến lúc chết, cũng như duy trì mãi! Nó có thể được gọi là đan dược làm đẹp thượng hạng.

Mà Dưỡng Nhan đan cũng có thể loại bỏ nếp nhăn, dấu vết trên mặt nữ nhân, khiến cho làn da của họ càng thêm mịn màng mềm mại. Nhưng mà cách mấy tháng cần phải dùng một lần. Chỉ có như vậy, họ mới có thể đạt tới việc giữ mãi nét thanh xuân!

Nói thẳng ra việc này chẳng qua là một thủ đoạn để tiêu thụ Trú Nhan đan. Không nói đến việc đây là làm một vấn đề kinh doanh, mà chỉ nói dạng đan dược nghịch thiên như thế này, nhất định sẽ khiến cho các thế lực lớn chú ý mãnh liệt đến khi đó họ tìm hiểu nguồn gốc của nó thì họ sẽ biết nó có từ chỗ Lăng Tiêu. Do thực lực cùng thế lực đều có chỗ hạn nên dù sao Lăng Tiêu vẫn không thể tránh né ở trong học viện hoặc là dưới sự che chở của phụ thân mà phải tự lập. Chuyện đó đem tới nhiều chuyện cực kì phiền toái!

Thật ra Lăng Tiêu cũng được, Isa cũng được. Tuy rằng họ đều nghĩ tới chuyện diễn ra sau khi Dưỡng Nhan đan gây ra chấn động rất lớn. Nhưng bọn họ đều dự đoán không được hết, cho nên khi đó còn có rất nhiều phiền toái chờ đón họ.

Lăng Tiêu ở trong phòng nhìn Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng còn nhỏ tên Tiểu Sửu. Nó chầm chậm ăn hết vỏ của quả trứng kia tiếp đó ý muốn nói chưa đủ lại nhìn Lăng Tiêu. Kêu lên hai tiếng trong trẻo ý nói nó vẫn còn đang bị đói.

Lăng Tiêu lấy tinh hạch ra từ trong nhẫn, Tiểu Sửu nhìn thoáng qua với vẻ khinh thị rồi quay đầu đi chỗ khác, khiến Lăng Tiêu tức giận liền giương mắt nhìn nó nói:

- Không ăn? Ngươi không phải rất thích thứ này hay sao? Ngươi đã hấp thu hết hai quả tinh hạch bậc năm, như thế nào bây giờ lại không muốn?

Ánh mắt thanh tịnh sáng ngời của tiểu Sửu nhìn Lăng Tiêu, vẫn kêu to như cũ. Lăng Tiêu đột nhiên bừng tỉnh vỗ vỗ đầu mình, thầm mắng mình ngu xuẩn. Vào thời điểm vật nhỏ kia hấp thu năng lượng tinh hạch. Ngay hiện tại nó cũng đã ấp ra, chung quy mình không thể cho nó trực tiếp ăn tinh hạch chứ? Nếu nó không hấp thu, hoặc là không thể hấp thu, hoặc là ở bên trong phần thân thể này của nó đã tràn đầy năng lượng!

Lăng Tiêu suy nghĩ, có chút hồ nghi quan sát Tiểu Sửu, vẻ bề ngoài xấu xí, cùng với quý danh giống như gà con, nhìn thế nào hắn cũng không nhìn ra được năng lượng ở đâu, càng không thể tưởng được đây chính là Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng thần tuấn uy mãnh với trạng thái còn nhỏ.

Bỗng nhiên linh cơ vừa động, hắn lấy ra mấy viên đan dược từ trong nhẫn, đều là dược vật bổ sung thể lực. Hiện nay thực lực hắn quá kém, chỉ có thể luyện chế một ít loại đan dược phòng thân cấp thấp. Mà đan dược cấp thấp trong mắt Lăng Tiêu, nếu nó tới tay giới mạo hiểm thì chắc chắn nó sẽ được tôn sùng là dược phẩm Thần cấp.

Một đan dược nháy mắt có thể khôi phục thể lực, tinh thần lực, đạt tới trạng thái thân hoàn toàn bình phục, dám hỏi, loại linh dược này không phải Thần cấp vậy là cái gì?

Đáng tiếc, điều này Lăng mỗ chỉ đành bất đắc dĩ, người so với người quả thật muốn chọc giận người chết.

Dường như vật nhỏ kia có chút tò mò đối với những đan dược này, xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên bàn, đôi chân nhỏ đang chuyển động, đi đến bên cạnh lòng bàn tay của Lăng Tiêu, sau khi nó cẩn thận đánh giá đan dược trong tay Lăng Tiêu vài lần, hướng tới một quả đan dược màu nâu nhạt hé miệng ra ăn, một hơi giữ chặt, chợt ngẩng cổ nuốt xuống, sau đó hưng phấn kêu lên vài tiếng, lông chim trên người ướt sũng từ từ khô lại. Tuy nhiên lông của nó rất thưa thớt cho nên thoạt nhìn không thể thuận mắt hơn bao nhiêu so với lúc đầu.

.

Khóe miệng Lăng Tiêu co rúm vài cái kịch liệt, không nghĩ tới mình vừa rồi lấy ra một viên Bổ Khí đan cực phẩm! Đan dược này cũng không phải dùng để khôi phục thể lực cùng tinh lực, mà là đan dược khôi phục linh lực! Dược liệu luyện chế nó đúng là vơ vét từ đống thiên tài địa bảo ở chỗ quốc vương!

- Vật nhỏ này... Còn là con ma thú phá sản kia á!

Lăng Tiêu thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy, lấy ngón tay chạm nhẹ vào đầu tiểu Sửu:

- Nếu ngươi vô dụng, ta sẽ đem ngươi nướng ăn!

Tiểu Sửu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lăng Tiêu, kêu lên vài tiếng bất mãn, hai chân chợt phát lực, " Vù !" Thoáng cái đã nhảy lên!

Hắn lại từ trên bàn thoáng cái đã nhảy lên giường cách xa mấy thước, rơi xuống trên tấm chăn nhung Hắc Thiên Nga của Uy Tư, kêu một tiếng hài lòng, rồi sau đó nhắm mắt lại nằm úp xuống đó, vẻ mặt cực kỳ mãn nguyện.

Nó làm cho Lăng Tiêu nhìn thấy phải trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói:

- Ta đoán biết năm đó tại sao vị tiền bối có con dị thú kia có thể hoành hành ở Tu Chân Giới. Vật nhỏ vừa mới sinh ra không ngờ đã có năng lực cùng trí tuệ như vậy, thực sự rất đáng sợ!

Nghĩ xong, hắn mở cửa ra kêu Isa một tiếng, Isa thích quả trứng ma thú này đã đã lâu, là một trong những người Lăng Tiêu có thể tin cậy, chuyện này cũng không cần giấu nàng.

- Ô, tên tiểu tử kia rất đáng yêu!

Quả nhiên, Isa vừa vào phòng Lăng Tiêu, trông thấy vật nhỏ vẫn đang ung dung ngũ trên tấm chăn mềm mại của Lăng Tiêu, nàng lập tức hưng phấn kêu lên.

Lăng Tiêu ở bên cạnh một chút cũng không dám bĩu môi, hắn cũng không nhìn ra nó đáng yêu ở chỗ nào, xí xấu như vậy! Nhưng lại còn là tên phá sản, trong lòng cảm khái: Nữ nhân, quả nhiên là không thể nói lý được!

- Thu Nguyệt, ngươi nói vật nhỏ này thật là...

Lăng Tiêu nói với Xuân Lan cùng Thu Nguyệt vừa theo lên lầu, không đợi hắn nói xong, đã trông thấy Xuân Lan với Thu Nguyệt hai nàng cùng nhau kinh hô một tiếng, liền xông tới.

Thu Nguyệt khá xấu hổ bẽn lẽn không kìm nổi kinh hô:

- Trời ơi, con chim nhỏ thật đáng yêu... ...

... ...

Lăng Tiêu cảm thấy không có một tiếng nói chung với những người này, nên hắn đi xuống lầu, Phúc bá vẫn lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, thấy Lăng Tiêu, ngẩng đầu, khẽ cười nói:

- Thiếu gia, cần gì không?

Lăng Tiêu cười lắc đầu:

- Phúc bá, lão không cần khách khí gì, nếu có chuyện thì ta sẽ gọi Xuân Lan cùng Thu Nguyệt làm!

Phúc bá khẽ cười nói:

- Vậy cũng được, lão nhân ta kỳ thật cũng không làm được cái gì, tuy nhiên ta tin rằng đến lúc ta làm quản gia cho thiếu gia vẫn không thành vấn đề!

- Con đây rất cao hứng!

Lăng Tiêu hết sức tôn kính đối với lão nhân này, không nói về thực lực hùng mạnh kia, mà chỉ nói khí chất tao nhã trên người Phúc bá thì khiến người ta không dám có nửa điểm khinh thường. Có một lão nhân như vậy làm quản gia cho hắn, còn có bất mãn gì nữa?

Lúc này trên lầu bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng kinh hô, Lăng Tiêu thoáng ngẩng đầu lên, thấy tiểu Sưu bỗng nhiên rơi xuống lan can trên lầu hai, vài tiếng thì thầm kêu lên, dường như nó có chút phiền toái khi bị vài cô gái quấy rầy. Sau đó, từ trên lan can, nó vạch ra một đường cong duyên dáng, rồi nhảy xuống! Tiếng kinh hô của các cô gái truyền tới từ phía sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Vật nhỏ đó dừng chính xác ở trên vai Lăng Tiêu, sau đó yên tâm nằm trên đó, khép mắt lại.

Các cô gái ở trên lầu trợn mắt há hốc mồm, Isa lắc đầu nói:

- Cho tới bây giờ muội còn chưa thấy qua loại ma thú như vậy, quả thực ... Quả thực nó khiến muội có cảm giác đang đối mặt với một nhân loại, quá quái dị!

Hai nàng Xuân Lan cùng Thu Nguyệt đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này Phúc bá liếc nhìn Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng đang nằm trên vai Lăng Tiêu thật sâu, trong lòng giật mình không thôi, cho tới bây giờ ông còn chưa thấy qua người thuần dưỡng ma thú như thế, lại càng chưa thấy qua ma thú dựa vào nhân loại như vậy!

Rất hiển nhiên, vật nhỏ này nhìn như một vật xấu xí quái dị, nhưng chẳng qua bởi vì nó mới sinh ra thôi. Nhất là loại ma thú phi hành, lúc nó mới sinh ra không có con nào là xinh đẹp, so với thời kỳ trưởng thành thì cũng khác xa một trời một vực.

Trên mặt Phúc bá không kìm nổi lộ ra nụ cười mỉm, chính lão già như ông, hùng tâm tráng chí năm đó sớm đã trôi qua theo năm tháng mà đã biến mất không còn. Ông không nghĩ tới không ngờ mọi thứ trên người thiếu niên thần bí này, khiến ông lại tìm được tình cảm mãnh liệt ngày xưa, nhìn Lăng Tiêu tuổi còn trẻ, dường như Phúc bá lại về với năm tháng chém giết ở trên chiến trường.

Thời gian một tháng lại lặng lẽ trôi qua, thực lực Lăng Tiêu cũng lại được tăng lên! Thượng Quan Vũ Đồng lén lút đưa hắn vào trong phòng thí nghiệm của học viện để kiểm tra qua. Hiện tại kiếm khí mà Lăng Tiêu phóng thích ra đã đạt tới thực lực của Đại Kiếm Sư bậc năm!

Tốc độ phát triển của hắn nhanh như vậy khiến Thượng Quan Vũ Đồng có chút nói không ra lời, chỉ có thể cảm thán cái tên quái thai Lăng Tiêu, khó trách có truyền thuyết: Một khi Người bị Thiên Mạch được giải khai, thực lực sẽ tăng lên giống như nghịch thiên!

Người khác từ bậc bốn đến bậc năm, thậm chí có thể cần thời gian mấy năm, mà người này, nửa năm trước ... Vẫn còn là gã Kiếm Thị bậc năm!

Thượng Quan Vũ Đồng cũng đã dùng qua Phạm Đế Á Thánh Quả, nên đối với việc này nàng chỉ có thể cảm thán, người với người, lại có khác biệt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio