Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 22: lăng đại tướng quân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tộc trưởng... Cái tên Lăng gia trước mắt còn đang tại nhà, hắn có thể tìm đến phiền toái hay không?" Hải Thiên trên mặt biểu tình rối rắm, mặc dù lúc trước đối mặt Lăng Tiêu, Hải Thiên rất kiêu ngạo nói Lăng Tiêu nếu không phục thì có thể bảo phụ thân ngươi tới tìm ta, nhưng trên thực tế tâm lý vẫn thực là không muốn .

Thế lực của Ô Lan gia tộc nếu so với Lăng Gia thì thực ra không kém, ngược lại Ô Lan gia tộc có nhiều sinh ý cùng sản nghiệp tại rất nhiều địa phương ở Lam Nguyệt đế quốc, hơn nữa còn cơ hồ lũng về buôn bán vũ khí tại đế đô.

Trên phương diên thực lực về kinh tế mà nói còn mạnh hơn Lăng Gia, nếu không cũng không thể có thể có chuyện Ô Lan Thác - một cửu giai Kiếm Thị nhưng trong tay lại cầm tam giai phụ ma kiếm .

Nhưng Lăng Thiên Khiếu cũng là một lão gia hỏa luôn khiến người khác phải đau đầu, Hải Thiên không chắc Ô Lan Hùng có thể vì hắn mà đắc tội với một tướng quân có thực quyền hay không.

Ô Lan Hùng là lão cáo già, đương nhiên nghe hiểu được ý tứ của Hải Thiên, trên thực tế hắn khẳng định không muốn đi đắc tội cái tên Lăng Thiên Khiếu kia, nhưng Hải Thiên lại chính là người cứu nhi tử của mình, nếu không thể bảo trụ hắn, thì những cao thủ do gia tộc nuôi dưỡng sẽ không cảm thấy hàn ý sao.

"Hải lão lo lắng quá rồi, ta còn không tìm hắn tính sổ, hắn làm sao dám..." Ô Lan Hùng lời còn chưa dứt, chợt nghe truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, đồng thời đại quản gia Ô Lan Kiến ở bên ngoài, thanh âm rối loạn vang lên:"Lão gia, lão gia... Không tốt ......"

Đôi chân mày Ô Lan Hùng nhăn thành một chữ "Xuyên" ("川" – gạch dọc, sao làm được ta ^^? - DG), đang lúc tâm phiền ý loạn, đứa con ở bên trong tình huống thế nào còn không biết, lão quản gia ngày thường luôn luôn trầm ổn, như thế nào lúc này cũng trở nên hoảng loạn như vậy, đi tới một tay nắm lấy cánh cửa mở ra. Mặt âm trầm quát:"Ngươi hoảng cái gì!"

"A... Lão gia thứ tội, lão gia thứ tội!" Ô Lan Kiến chưa từng gặp qua lão gia phẫn nộ như vậy bao giờ, nhất thời bị dọa sợ chết khiếp, run rẩy quỳ xuống, bình thường hắn cũng rõ Ô Lan Hùng cũng chính là một tiếu diện hổ.

"Còn không mau nói!" Ô Lan Hùng hừ lạnh một tiếng, vung tay áo hướng vào trong phòng đi, hiện tại hắn lo lắng nhất chính là đứa con đã mất đi năng lực nối dõi tông đường, nam nhân của Ô Lan gia tộc thật ra không ít, nhưng Ô Lan Hùng hắn chỉ có duy nhất một đứa con trai. Truyện Tiên Hiệp

"Lão gia, Lăng... Lăng Thiên Khiếu tướng quân ngay tại bên ngoài, còn dẫn theo… dẫn theo hai trăm danh thân vệ, hắn nói ngài nếu không mau đi ra ngoài, liền… sẽ vào ngay!" Quản gia lắp ba lắp bắp nói xong, ngẩng đầu nhìn Ô Lan Hùng, thần tình đáng thương vô cùng.

"Ngươi như thế nào không nói sớm!" Ô Lan Hùng đá một cước đem quản gia ngã lăn trên mặt đất, như là một đầu sư tử đầy phẫn nộ, bỗng nhiên quay đầu lại hướng về phía Hải Thiên nói: "Hải lão không cần đi ra, thân phận của ngươi hiện không tiện lộ diện! Ta thật muốn nhìn, chỉ là một lão binh lính càn quấy, dám ở Ô Lan gia tộc ta nháo nháo làm được chuyện gì!"

Nói xong hầm hầm thẳng hướng tiền viện mà đi, Ô Lan Hùng mới vừa đến gần tiền viện, thấy một đám gia đinh, còn có hộ vệ đều đứng tránh xa xa đại môn, ngốc đầu ra bên ngoài mà xem, không dám bước ra, liền lạnh lùng quát: "Đều tại đây nhìn cái gì! Còn không mau đi làm việc! Còn thể thống gì!"

Nói xong hướng đại môn đi đến, hắn quả thật không sợ Lăng Thiên Khiếu, nơi này là đế đô, hắn – một tên binh lính càn quấy dám như thế nào làm càn?

Lúc này một gã thị vệ của Ô Lan Hùng bỗng nhiên thần sắc khẽ động, gắt gao kéo Ô Lan Hùng đang hướng đại môn đi đến, tu vi của Ô Lan Hùng miễn cưỡng đạt tới nhất giai Đại Kiếm Sư, hơn nữa mấy năm nay chưa từng có tâm tư ở phương diện tu luyện, làm sao có thể cảm giác đến cái gì nguy hiểm, biết thị vệ trung thành và tận tâm, cũng nhịn không được có chút tức giận:"Ngươi kéo ta làm cái gì......"

Lời còn chưa dứt, chợt nghe oanh một tiếng, một cỗ lực lượng khổng lồ đánh lên cửa chính cao thước rộng thước của Ô Lan gia tộc, bốn đạo kiếm khí sắc bén như là một trận cơn lốc, điên cuồng tàn sát bừa bãi, nháy mắt liền ở đại môn Ô Lan gia lưu lại trăm ngàn đạo ấn tích, đem hai phiến thiết mộc ngàn năm dày nửa thước bao bọc đại môn đánh sụp xuống .

Đầy trời đầy bụi gỗ cùng hai cánh cửa đại môn bị đánh thành mảnh vụn, bốn đạo kiếm khí như trước không có đình chỉ giống như mưa rơi ào vào trong sân Ô Lan gia.

Tên thị vệ kia vừa mới biết không tốt, lập tức gắt gao đem Ô Lan Hùng hộ phía sau người, trong viện gia đinh hộ vệ một trận gà bay chó sủa, không may bị mảnh vụn bắn trúng , nhất thời phát ra một trận than khóc kêu gào thảm thiết .

Trên cửa chính của Ô Lan gia tộc lộ ra tấm bài biển do chính tiên hoàng ngự ban, trên viết: Ô Lan công tước phủ!

Giờ phút này nhưng không có nửa phần tổn hại, ở không trung giống như một mảnh phiêu linh thu diệp, rung rinh chậm rãi dừng ở trước mắt Ô Lan Hùng đang giận giữ trong vòng bảo vệ của thị vệ.

Đầy trời bụi mù dần dần tiêu tán, bên ngoài truyền đến một tiếng hùng hồn gầm lên:"Ô Lan lão thất phu! Mau lăn ra đây cho lão tử!"

"Tổ tông nhà ngươi Lăng Thiên Khiếu!" Tốt xấu gì cũng có tu vi Đại Kiếm Sư, Ô Lan Hùng tránh khỏi thị vệ, điên dại đứng lên, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chỗ hổng thật lớn trước mặt, Ô Lan gia tộc trăm năm tiền tu đại môn cứ như vậy bị hủy, đau lòng thiếu chút nữa tức chết, mắt Ô Lan Hùng như nứt ra gắt gao nhìn chằm chằm bên ngoài:"Lăng Thiên Khiếu, ngươi khinh người quá đáng! Hôm nay ngươi nếu không cho ta một cái thuyết pháp, ta liều mạng với ngươi!"

"Tiết kiệm hơi sức đi, lão thất phu." Lăng Thiên Khiếu sát khí đầy người, mang theo hai trăm danh thân vệ đạp lên đại môn đã biến thành một đống rác đi vào, nhanh chóng tập kết một chỗ cùng giằng co với bọn thị vệ của Ô Lan gia tộc.

"Lăng Thiên Khiếu, hay là ngươi muốn tạo phản phải không?" Ô Lan Hùng nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Thiên Khiếu cùng hai trăm thân vệ có tu vi cũng không thấp hơn lục giai Kiếm Sư nói.

"Ta chẳng cần nói với ngươi chuyện này, mau đem Hải Thiên – cái tên vương bát đản giao ra đây!" Lăng Thiên Khiếu lạnh lùng nhìn Ô Lan Hùng.

Ô Lan Hùng thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu, cả giận nói:"Ngươi là ác nhân còn dám trước cáo trạng! Ta không biết cái gì Hải Thiên, Lăng Thiên Khiếu, ta muốn đến bệ hạ tố cáo ngươi!"

"Tố cáo ta?" Lăng Thiên Khiếu hừ một tiếng, nói:"Tùy ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi giao... hay là không giao!"

"Ta không có, như thế nào mà giao!" Ô Lan Hùng lấy tay chỉ Lăng Thiên Khiếu,"Ngươi đừng khinh người quá đáng! Ta nói cho ngươi biết, con ta bây giờ còn sinh tử không biết, chính là chuyện tốt của con của ngươi làm đó! Ô mỗ còn chưa có đi tìm ngươi, ngươi ngược lại còn có dũng khí đến tận cửa, thực cho rằng Ô Lan gia tộc ta dễ khi dễ phải không!"

Lúc này bên ngoài đã sớm tụ tập không ít người xem náo nhiệt , Ô Lan gia tộc cũng rất có tiếng ở đế đô, hôm nay cư nhiên lại có người dám đến phá đại môn, đại môn là cái gì? Đó là thể diện của một gia tộc! Lăng Thiên Khiếu tướng quân làm thế chẳng khắc nào cho một cái tát vào mặt Ô Lan Hùng!

Không ít người thấy Ô Lan gia gặp họa thì nhìn có chút hả hê, thậm chí có người còn đánh cuộc Lăng Thiên Khiếu tướng quân có thể hay không, đang trong lúc giận dữ đem cả phòng ốc của Ô Lan gia cũng phá nốt...

Lăng Thiên Khiếu lạnh lùng cười, trong túi áo mang ra một mảnh giấy nhăn nhúm, nắm lại thành một nắm rồi lấy tay ném đi, theo một đường thẳng cực nhanh bay đến Ô Lan Hùng. Thị vệ muốn đến tiếp, nhưng Ô Lan Hùng hừ một tiếng, duỗi tay, cả người căng thẳng, dùng khí lực rất lớn chuẩn bị nghênh đón, không nghĩ tới cái tờ giấy lại khinh khinh phiêu phiêu mà đến trong tay của hắn.

Làm cho Ô Lan Hùng nhất thời có cảm giác như một quyền cực mạnh lại đánh vào bông vải, cả người run lên, thiếu chút nữa bị chính khí lực của mình cấp chấn thành nội thương.

Lăng Thiên Khiếu vẻ mặt châm chọc nhìn Ô Lan Hùng, ý tứ: Chỉ một cái tờ giấy mà thôi, ngươi lớn như vậy khí lực làm gì? Ta còn có thể hại ngươi như thế nào?

"Ngươi vô sỉ!" Ô Lan Hùng không nghĩ tới Lăng Thiên Khiếu đường đường là một gã tướng quân của đế quốc, cư nhiên cũng như vậy âm hiểm, mở tờ giấy, lại thấy mặt trên chính là viết văn ước của con mình cùng Lăng Tiêu quyết đấu sinh tử, sắc mặt lập tức biến đổi.

Lăng Thiên Khiếu lúc này cười lạnh nói:"Một hồi cũng không công bình quyết đấu, Ô Lan Hùng ngươi là Ô Lan gia tộc tộc trưởng, chỉ số thông minh của ngươi hẳn là không quá kém chứ, ngươi hẳn là không phủ nhận là trận quyết đấu là không công bình?"

"Hừ, ký sinh tử văn ước, chính là công bình quyết đấu, nói chuyện gì không công bình, không công bình có thể không ký mà!" Ô Lan Hùng miệng cười lạnh, lập tức nhớ tới thảm trạng của con mình, nhất thời lại bắt đầu cảm thấy giận dữ.

Hắn là như thế nào cũng không dự đoán được, cái tên tiểu phế vật Lăng Tiêu, cư nhiên có thể tránh thoát được tam giai phụ ma kiếm công kích của con mình, còn có thể ngược lại đem Ô Lan Thác đánh thành như vậy.

Lăng Thiên Khiếu bĩu môi, nói tiếp:"Nhất tràng có trọng tài giả, nhất tràng có mấy nghìn người chứng kiến, các ngươi Ô Lan gia tộc đúng thật là có tiền nha, một cái tam giai phụ ma kiếm cư nhiên lại xuất hiện trong tay một tiểu tử tu vi Kiếm Sư cũng chưa đến. Ân! Muốn hay không tìm quốc vương bệ hạ nói, nhìn xem các ngươi Ô Lan gia có phải hay không thật sự hào phóng như vậy, tam giai phụ ma kiếm, tam giai nha!"

Ô Lan Hùng sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, bệ hạ có tính tình như thế nào hắn đương nhiên rất rõ ràng, nếu là chuyện này nháo đến mặt trên, biết được Ô Lan gia có tam giai phụ ma kiếm, khẳng định sẽ tìm cách lấy đi.

Nếu là bình thường cũng không sao, Ô Lan Hùng còn có thể dùng các loại lý do qua loa tắc trách, bất quá hiện tại không được, người sáng suốt ai cũng đều biết nói Hải Thiên là người của Ô Lan gia tộc, mà Hải Thiên mười sáu năm trước đã bị đế quốc truy nã, bình thường quốc vương có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng tới thời điểm cần tranh đoạt ích lợi, khẳng định sẽ bắt tội Ô Lan gia tộc phá hư quy tắc quyết đấu.

Chính là Ô Lan Hùng cũng không nghĩ tới Lăng Thiên Khiếu này - một tên tướng quân càn quấy, lại vũ phu, cư nhiên còn giảo hoạt như hồ ly.

Vừa đến chẳng những đánh nát đại môn trăm năm lịch sử của Ô Lan gia tộc, lại làm cho tất cả lòng tin, tôn nghiêm của Ô Lan Hùng đều đánh cho không còn. Rồi sau đó thận trọng, gắt gao dùng lý để trấn áp hắn, làm cho Ô Lan Hùng xém chút nữa phải hộc máu.

Trước kia rất ít giao tiếp cùng Lăng Thiên Khiếu, không nghĩ đúng là khó ứng phó như vậy, đế đô quy định, mang binh không được vượt qua hai trăm người, người ta liền mang hơn hai trăm, lại luôn miệng cãi thành là đi đánh tiểu nhân, đem lão tử ra làm trò, mỗi câu đều cho là có lý.

Ô Lan Hùng giờ phút này chỉ phải cắn răng nuốt máu mà nén giận, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thiên Khiếu, ngực kịch liệt phập phồng, khóe miệng cũng run rẩy, thật lâu sau mới nói:"Lăng lão đệ làm gì cần phải tực giận? Có vấn đề gì, mọi người đều có thể thương lượng mà."

Lăng Thiên Khiếu cười dài một tiếng:"Lão tử tới tìm ngươi là kiếm chỗ tốt hay sao? Ô Lan Hùng ơi là Ô Lan Hùng, ngươi thực tưởng ai cũng đều giống ngươi sao? Hôm nay ta đến, chẳng qua là muốn nói cho ngươi biết, đế đô, không phải là địa phương Ô Lan gia tộc ngươi có thể lấy ta che trời đâu. Lăng Gia ta, cũng không phải rùa đen rút đầu cho mọi người vủ nhục, không phải thấy lão tử hàng năm không ở nhà, các ngươi là có thể muốn làm gì thì làm. Từ nay về sau, ta mà còn nghe nói Ô Lan gia tộc các ngươi lại có tâm tư xấu xa, coi chừng ta mang binh trực tiếp diệt căn cơ của Ô Lan gia tộc các ngươi tại tây bộ hành tỉnh! Đừng tưởng rằng lão tử làm không được chuyện này!"

Một câu giống như sấm rền bên tai, khoảng cách từ đất phong của Ô Lan gia tộc đến Uy Tư Hồ không đến nửa ngày lộ trình, nếu là Lăng Thiên Khiếu muốn làm cái gì, đế đô bên này ngay cả phản ứng đều không kịp!

Ô Lan Hùng tức giận run cả người, Lăng Gia ngươi không phải rùa đen rút đầu, Ô Lan gia ta sẽ bị ngươi làm khinh nhục sao? Lăng Thiên Khiếu... Ngươi cứ chờ đi! Không thể trả thù, ta Ô Lan Hùng liền tự tuyệt ở trước mặt bài vị của tổ tông!

Lăng Thiên Khiếu nói xong mang theo nhất chúng dưới tay xoay người bước đi, vừa đi tới cửa , dùng chân đá văng ra một khối ván cửa chặn đường, trên mặt lộ ra giọng mỉa mai, cũng không quay đầu lại nói:"Đúng rồi, sinh ý của Ô Lan gia các ngươi không phải luôn luôn công bình chính trực đồng tẩu vô khi (lừa gạt - DG) sao? Vừa lúc ta đi ngang qua vũ khí điếm của các ngươi, gặp được thượng đẳng tinh thiết khóa tử giáp cư nhiên một ngân tệ một bộ, thật sự là rất rẻ nha! Đúng lúc bọn thị vệ của ta đang cần, liền mua hai trăm bộ, thật còn muốn cảm tạ Ô Lan tộc trưởng hào phóng, biết chúng ta tham gia quân ngũ ở tiền tuyến thật không dễ dàng, ha ha!"

Thượng đẳng tinh thiết khóa tử giáp, hơn một trăm kim tệ một bộ, hai trăm bộ, thì phải là hơn hai vạn mai kim tệ! Đối Ô Lan gia tộc mà nói, số đó thật không phải là quá lớn, mấu chốt cái này chính là thật quá mất mặt!

"Còn có......" Lăng Thiên Khiếu ngữ khí lạnh nhạt nói:"Nói cho Hải Thiên - lão ô quy không dám gặp người kia, hôm nay sở dĩ không giết hắn, là giữ lại cho con ta tự tay giết hắn !"

Lăng Thiên Khiếu bọn họ đi ra thật xa , chưởng quầy vũ khí điếm mới dám chạy đến, ủy khuất khóc lóc kể lể với Ô Lan Hùng về đám binh lính chết tiệt kia có bao nhiêu đáng hận.

Ô Lan Hùng nghe với vẻ mặt mệt mỏi, lúc này phía sau có người vội vã chạy tới, nhỏ giọng ở bên tai Ô Lan Hùng nói vài câu, Ô Lan Hùng thần sắc cứng đờ, hai mắt đảo mạnh một cái, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lung lay ngã xuống.

Ô Lan gia tộc, một trận đại loạn......

......

Lúc này Lăng Tiêu, đã cùng bọn Vương Siêu, bước trên hành trình đi đến Phạm Đế Á đại tuyết sơn.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Tiếu diện hổ : cọp biết cười gần nghĩa khẩu phật tâm xà - DG

- Gaia = Cái Á

- Isabella = Y Toa Bối Lạp - - > Isa = Y Toa

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio