Lăng Tiêu cũng không dùng phương thức phi hành để trở về Thục Sơn kiếm phái. Bởi vì hắn muốn tự suy ngẫm một vài vấn đề, Kim Hổ không ở bên cạnh, lão Hổ này phát hiện ra rằng tu luyện trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh thì tốc độ tăng tiến so với bên ngoài hơn rất nhiều, vả lại bây giờ Lăng Tiêu cũng không cần đến lão, cho nên chủ động yêu cầu tiến vào trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh tu luyện.
Lăng Tiêu cũng vui vẻ đưa Kim Hổ vào trong, cho đến bây giờ Lăng Tiêu vẫn chưa biết Hàm Hàn Bảo Đỉnh được cấu thành từ chất liệu gì, nhưng hiện nay nó đang là pháp bảo tiện dụng nhất đối với Lăng Tiêu!
Ngay lúc Lăng Tiêu giết chết vũ giả cao giai của gia tộc Âu Dương cũng không ngừng tự hỏi tại sao mình lại trở nên hiếu sát như thế?
Là vì cái chết của Nha Nha, cho nên kích thích sát tâm sâu trong bản thân?
Hay là vì chính bản thân mình là một người có sát khí rất nặng?
Lăng Tiêu lắc đầu, kiếp trước, ở tu chân giới, chiến đấu hiển nhiên là cũng có, giết người thì cũng từng giết qua, nhưng chưa có lần nào tàn nhẫn như đánh nhau với gia tộc Âu Dương lần này!
Diệt cỏ tận gốc, lời này nói ra thì dễ dàng nhưng khi thực hiện thì quả là rất khó!
Mặc dù muốn tìm một cớ gì đó để cho nó trở nên dễ dàng, ví dụ như: Cho dù sau này ta chết không được tử tế thì cũng không thể để lại tai họa ngầm cho Thục Sơn!
Nhưng Lăng Tiêu không thể dùng cái cớ như thế, Thục Sơn kiếm phái chỉ khai tông trong một thời gian ngắn ngủi thôi đã có thực lực như thế rồi, sau này chắc chắn sẽ vượt qua những thế gia ẩn thế kia, cho nên trong lòng Lăng Tiêu căn bản là không có những lo lắng như thế!
Càng huống chi, trận pháp của Thục Sơn kiếm phái, không phải ai muốn phá cũng được!
Cho nên đến nay, Lăng Tiêu vẫn không có quá lo lắng về an nguy của kiếm phái!
Tựa như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, đại tự tại tâm kinh bắt đầu vận chuyển, vô số phật âm xướng vang trong đầu Lăng Tiêu!
Đầu óc Lăng Tiêu thanh tỉnh hơn nhiều, nhưng lập tức lại bị vây trong một tầng sát khí!
Tầng sát khí này không hề chứa đựng tình cảm gì, nhưng Lăng Tiêu lại tự hiểu rõ, hữu tình cũng tốt, vô tình cũng tốt, ở thế giới này, không ai có thể giúp hắn giải đáp những nghi vấn, tất cả chỉ đành dựa vào bản thân!
Cho nên, mặc dù trong đầu hắn có vô số điển tịch, nhưng cũng sẽ có thời khắc cảm thấy rối trí.
Thời khắc này, Lăng Tiêu cảm giác được, mình thật sự đang rối trí, hắn thậm chí còn muốn gọi Kim Hổ ra hỏi một câu, khi hắn đại khai sát giới với gia tộc Âu Dương là đúng hay là sai!
Lăng Tiêu cảm thấy càng lúc càng mờ mịt. Cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt! Lúc này Lăng Tiêu đã rõ ràng vấn đề này, nhưng lại càng thêm cảm thấy kinh ngạc, bởi vì đây chính là tâm ma!
Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy sợ hãi, tâm ma, đối với hắn mà nói, đây là lần đầu tiên xuất hiện!
Hơn nữa, lúc này thực lực của hắn đã là xuất khiếu sơ kỳ, tâm cảnh cũng đạt đến xuất khiếu trung kỳ, không hề có dấu hiệu nào xuất hiện.
Tầng thứ tám của đại tự tại tâm kinh!
Lăng Tiêu kinh hãi trong lòng, thầm than, cảm giác được cả người phát lãnh, sau đó, cả người cảm thấy mê muội, nguyên anh hồn bên trong của lăng tiêu toàn thân là kim sắc chiến giáp, đột nhiên phát ra quang mang cường liệt, sau đó quang mang bao quanh nguyên anh, hình thành một tầng bảo vệ.
Lăng Tiêu té ngã xuống bên đường, từ khi bị các Kiếm Tôn lục giai của gia tộc Âu Dương hợp lực công kích hắn, vết thương đó vẫn chưa hoàn toàn khôi phục!
Hoàn toàn là nhờ vào lửa giận để chống đỡ, là để báo huyết thù cho Nha Nha. Ngay lúc Lăng Tiêu ngất đi, trước mắt hắn đột nhiên xuấ thiện khuôn mặt thuần khiết của Nha Nha, cùng đôi mắt như làn thu thủy.
... Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Từng đạo kiếm khí mang theo đạo pháp vô tận bức lui tên Kiếm Tôn cấp bốn của gia tộc Âu Dương, hắn nhìn về phía Hoàng Phổ Nguyệt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Hắn không thể nào hiểu được, tại sao đám nữ nhân của Thục Sơn kiếm phái đều có thực lực mạnh mẽ như thế!
Rõ ràng trên người của nữ nhân này không có bao nhiêu linh lực dao động, mà lại có thể bay lên không trung, trong mắt hắn, cho dù là một kẻ yếu đuối như kiếm sư cũng có thể lơ lửng trên không một lúc, cho nên để bay được cũng không phải là chuyện gì khó.
Nhưng Hoàng Phổ Nguyệt lại có dũng khí tiếp chiêu, đối chiến với hắn, điều này hoàn toàn ngoài ý liệu của hắn, thậm chí khi thấy mỹ mạo của nàng hắn còn muốn trêu đùa với nàng một phen, sau đó nhất định sẽ làm nhục nàng rồi giết chết để trả thù cho tộc nhân của gia tộc đã chết trong hai năm qua!
Bọn người của Thục Sơn kiếm phái cũng rất giảo hoạt!
Mỗi lần môn phái bị tấn công, nếu là người có thực lực kém thì sẽ bị đám người kia tấn công, hơn nữa kiếm trận của đám nữ nhân này lại rất lợi hại, rõ ràng là không ai có thực lực rất mạnh, thậm chí là còn có cả những nữ hài chưa được bao nhiêu tuổi, mà khi bảy người phối hợp, lại có thể giết chết nhiều người như thế!
Nếu tính ra thì bảy thiếu nữ xinh đẹp hợp thành kiếm trận này chính là người có công lớn nhất trong việc 'tàn sát' người của gia tộc Âu Dương.
Cho nên, trong tiềm thức của những người còn lại của gia tộc Âu Dương, chỉ cần khiến cho các nàng không hợp thành kiếm trận thì Thục Sơn kiếm phái cũng không có gì đáng sợ!
Nhưng không ngờ. Đấu được hai năm, càng lúc càng lún sâu!
Hoàng Phổ Nguyệt quát nhẹ một tiếng, thanh tú kiếm rời tay, bắn về phía Kiếm Tôn cấp bốn của gia tộc Âu Dương nhanh như chớp. Kiếm Tôn kia đột nhiên phát hiện ra mình hoảng sợ, vội cử kiếm ngăn cản, không ngờ thanh tú kiếm của Hoàng Phổ Nguyệt rõ ràng là đâm về phía cổ họng của hắn, nhưng khi đến trước người hắn khoảng mười thước thì đột nhiên biến chiêu, đâm về phía tiểu phúc của hắn!
Kiếm Tôn cấp bốn của gia tộc Âu Dương chợt có cảm giác cả người phát lãnh, đây hoàn toàn là do bản năng của hắn, trong lòng thầm mắng: "Đồ con đàn bà độc ác!" Đồng thời vội vàng thối lui về phía sau, hối hả dùng kiếm ngăn cản.
Lần này, hắn đã sử dụng hết tất cả các chiêu thức, nếu Hoàng Phổ Nguyệt lại biến chiêu thì tên Kiếm Tôn cấp bốn của gia tộc Âu Dương này không còn đường tránh!
Đám cường giả của gia tộc Âu Dương đang quan chiến đều há to miệng kinh hãi, nhìn Hoàng Phổ Nguyệt trên không giống như cửu thiên tiên tử với ánh mắt chứa đầy vẻ khó tin, cơ hồ như mất cả năng lực tự hỏi.
Tất cả mọi người đều thừa nhận, đối với một vũ giả, bảo kiếm rời tay, chính là việc nguy hiểm nhất!
Bởi vì, nếu như một kiếm không trúng, trong tay chẳng còn gì! Mà đối phương thì lại có vũ khí trong tay, dưới tình huống này thì ai thắng ai thua đã không cần nói nữa.
Cho nên khi Hoàng Phổ Nguyệt vừa phóng bảo kiếm ra thì các vũ giả của gia tộc Âu Dương đều cười khoái trá, bọn họ cho rằng ả đàn bà này đúng là đầu óc ngu xuẩn!
Chưa từng có người làm nào trò ngốc như thế trước mặt người của gia tộc Âu Dương!
Một môn phái của thế tục, mặc dù đã giết chết không ít Kiếm Hoàng, nhưng trên căn bản đều là đánh lén! Hơn nữa người của Âu Dương gia tộc cũng nhận ra được, bên trong của Thục Sơn kiếm phái không hề có một vũ giả Kiếm Tôn nào!
Bởi vậy, mặc dù bọn họ cảm thấy uể oải vì mãi mà không phá được trận pháp của Thục Sơn kiếm phái, nhưng trong đáy lòng không ai xem trọng người của Thục Sơn kiếm phái!
Hôm nay lại thấy hai nữ nhân dám xuất trận nghênh địch, nên trong lòng họ đều có cùng một ý nghĩ, người của Thục Sơn kiếm phái liên tiếp thắng trận cho nên trở nên kiêu ngạo!
Nhất định sẽ giáo huấn cho hai ả này biết thế nào là lễ độ!
Sở dĩ đã bị giết hơn hai mươi Kiếm Hoàng mà người của gia tộc Âu Dương vẫn không có rời đi là vì những lần giao chiến với Thục Sơn kiếm phái thì mười lần thì đã có tám lần người ra giao đấu là nữ!
Điều này làm cho đám người của gia tộc Âu Dương luôn tự cho mình là cao cao tại thượng cảm thấy khó có thể chấp nhận được!
Từ lúc nào mà đám nữ nhân yếu đuối lại có thể trở nên cường đại như thế, có thể quyết định được vận mệnh của người khác?
Trong không trung, những người còn lại của gia tộc Âu Dương đều khẩn trương mà nhìn về cuộc chiến giữa Kiếm Tôn tứ giai và nữ nhân xinh đẹp kia!
Đáng tiếc, sự thật xảy ra lại hoàn toàn trái ngược với sự kỳ vọng của bọn họ, Hoàng Phổ Nguyệt thì rất thư thả, nhìn vào thanh bảo kiếm của mình, tựa như một đứa trẻ nhìn vào món đồ chơi yêu thích!
Miệng quát lên một tiếng:
- Trảm!
Thanh bảo kiếm của Hoàng Phổ Nguyệt gần như sẽ va chạm với vũ khí của Kiếm Tôn cấp bốn của gia tộc Âu Dương đột nhiên lại biến hướng lần thứ ba!
Đâm về phía dưới sườn của đối phương!
Xuyên thủng!
Tên Kiếm Tôn cấp bốn của gia tộc Âu Dương chỉ kêu thảm lên một tiếng, cả người run lên, hắn chợt thấy trong làn sương mù của Thục Sơn kiếm phái có mấy chục bóng người phóng ra!
Không ổn! Mau rút lui!
Đây là ý niệm duy nhất của Kiếm Tôn tứ giai đó lúc này, sau đó mọi ý nghĩ của hắn đã bị một tràng thanh âm thanh thúy cắt đứt.
Ngọc nữ kiếm trận!
Tất cả vũ giả của gia tộc Âu Dương đều phản ứng lại, rống giận lên, lao đến chỗ này!
Bọn họ đều là những kẻ tự cao tự đại, nhưng bị hãm lại ở chỗ này hơn hai năm, đã sớm nghẹn đầy bụng tức giận, hơn nữa còn bị hết hơn hai mươi Kiếm Hoàng, khó khăn càng thêm khó khăn, lửa giận trong lòng càng lúc càng khó kềm chế, nếu lần này không thể giết chết hết đám người này thì không còn mặt mũi nào mà trở về gia tộc được nữa!
Trên bầu trời của Thục Sơn thành, vũ bão xuất hiện. Sau đó dưới sự dẫn đường của người của Thục Sơn kiếm phái, người dân trong thành bắt đầu rời khỏi thành, đến vị trí khách đó khoảng mười dặm. Có nhiều người đã quen với việc này, cho nên nhắm mắt, chắp tay, tập trung cầu nguyện cho người của Thục Sơn kiếm phái.
Động tác này là động tác tiêu chuẩn của Thục Sơn giáo! Hiện nay không chỉ ở trong thành, mà hầu như khắp nơi đều biết!
Từ trước đến nay chưa từng có một tín ngưỡng nào trong quốc gia, sau này dưới sự tuyên truyền của Hoàng Phổ Nguyệt, giáo lí chúng sinh bình đẳng được truyền đến tai tất cả mọi người.
Bây giờ còn rất nhiều quý tộc cũng thành giáo đồ trung thành của Thục Sơn giáo!
Năm ngoái, quốc vương của đế quốc Lam Nguyệt đã hạ lệnh cấm tín ngưỡng Thục Sơn giáo, là một quốc vương, lão hiểu rõ việc tín ngưỡng này có bất lợi thế nào đối với quyền lực của quốc gia.
Nhưng nếu muốn đối phó với Thục Sơn thành thì lão không có lá gan đó, chỉ còn cách cấm dân chúng không được tín ngưỡng. Nhưng có một điều mà lão không ngờ đến rằng, chuyện gì mà càng cấm thì người khác càng muốn làm, càng tò mò muốn hiểu, cho nên, người gia nhập vào Thục Sơn giáo phái càng lúc càng nhiều.
Lý Vũ Trực không còn cách nào khác hơn là đành phải mặc kệ chuyện này, Lăng Gia không có ý tranh đoạt đế vị, đây chính là điều an ủi duy nhất của Lỹ Vũ Trực.
Sau khi đả thương Kiếm Tôn cấp bốn của gia tộc Âu Dương, Hoàng Phổ Nguyệt thu hồi bảo kiếm, trên thân kiếm không hề vương một giọt máu, nhưng dù thế, Hoàng Phổ Nguyệt cũng 'xì' một tiếng khinh miệt.
- Tên dơ bẩn, làm ô uế bảo kiếm của ta!
Diệp Tử lắc đầu cười khổ, rồi nói với Hoàng Phổ Nguyệt:
- Xem ra hắn càng không có ý muốn như thế!
Hai người vừa nói vừa cười, sau đó nheo mắt nhìn về cuộc hỗn chiến phía xa, Diệp Tử thì thào:
- Hôm nay, tất cả sẽ kết thúc?
Trên mặt Hoàng Phổ Nguyệt cũng có vài phần uể oải:
- Đúng vậy, ta cũng không thể nào chịu được cuộc sống như thế này nữa, đám người này thật đáng chết! Cuối cùng chúng ta cũng đợi được họ xuất quan!
Tô tuyết, Thập Tam gia, Thập Tứ gia, khác phong, thái cách, Thượng Quan Vũ Đồng, sau người, hai năm qua, cơ hồ như không xuất hiện trước mặt mọi người.
Nếu không thì tại hơn hai năm qua đều là diệp tử, Tống Minh Nguyệt chúng nữ nghênh địch?
Cũng may có Hoàng Phổ Nguyệt bày kế, khiến cho thương vong giảm đến mức thấp nhất, mà đối phương thì cơ hồ như bị giết sạch toàn bộ Kiếm Hoàng!
Mặc dù thất nữ cũng có lúc có người bị thương, nhưng Lăng Tiêu có lưu lại đan dược, vì thế năng lực khôi phục của các nàng vô cùng nhanh!
Nữ hài trưởng thành trong chiến đấu, hôm nay thực lực của chúng nữ đã đề cao không ít!
Mà sáu đại trưởng lão và thập đại đệ tử cũng bế quan tu luyện sau khi Lăng Tiêu khởi hành đi đến tây đại lục, trong thời gian qua cũng chỉ xuất quan một lần khi Công Tôn Thiên và Tống Khê đến.
Sau đó lại tiếp tục bế quan tu luyện, không ai biết khi nào mới xuất quan, kể cả Tống Khê và Công Tôn Thiên cũng bế quan tu luyện luôn, cho nên ngay cả việc người của gia tộc Âu Dương đến gây chiến họn họ cũng không biết!
Mãi cho đến hôm nay, tất cả những người đã bế quan đồng thời xuất quan!
Hoàng Phổ Nguyệt đánh giá thực lực của song phương, sau đó xác định, hiện nay Thục Sơn kiếm pháp hoàn toàn có thể tiêu diệt được đối phương!
Cho nên mới cũng với Diệp Tử ra ngoài nghênh chiến, sau đó nhưng người này mới đồng thời tấn công để cho đối phương không kịp ứng phó!
Tên Kiếm Tôn cấp bốn đã chết trong kiếm trận của thất nữ.
Uy lực của ngọc nữ kiếm trận vô cùng mạnh, ngay cả sáu đại trưởng lão cũng không thể tin nổi. Trong lòng hoàn toàn tin phục đối với Lăng Tiêu.
Hai người Tống Khê và Công Tôn Thiên nhìn thấy đám người của gia tộc Âu Dương thì tức giận vô cùng, bởi vì trong lòng bọn họ vẫn áy náy, cho rằng nếu không phải vì cứu họ thì Lăng Tiêu sẽ không bị thương, thậm chí là còn có khả năng là tử vong!
Đương nhiên, trên dưới Thục Sơn kiếm phái không ai tin Lăng Tiêu sẽ chết, suy đoán này cũng chỉ là trong lòng của nhị lão, nhưng dù sao, đã lâu như thế rồi mà Lăng Tiêu vẫn chưa trở về, nên hai lão cũng không muốn tin chuyện đó là thật.
Hai lão dùng đan dược do Lăng Tiêu lưu lại, cuối cùng đột phá cảnh giới Kiếm Tôn cấp ba, hai người họ cùng vây công Kiếm Tôn cấp bốn của gia tộc Âu Dương, trong lúc nhất thời Kiếm Tôn cấp bốn đó cũng luống cuống tay chân.
Nhưng, chênh lệch giai vị dù sao cũng rất lớn!
Cấp ba và cấp bốn, mặc dù chỉ kém nhau một cấp, nhưng có vô số vũ giả, tốn cả đời cũng không tấn cấp được!
Cho nên, khi Kiếm Tôn cấp bốn của gia tộc Âu Dương phát ra khí thế cường đại, và thi triển kiếm kỹ kinh người, hai người Công Tôn Thiên và Tống Khê đề cảm thấy áp lực!
Nhưng bọn họ không lo lắng, vì bên kia đã vang lên những thanh âm trong trẻo, lăng vận nhi, isa, xuân lân, thu nguyệt, Tống Minh Nguyệt, lăng tố, phong linh, thất nữ đã nhanh chóng hợp thành ngọc nữ kiếm trận!
Kiếm Tôn của gia tộc Âu Dương vừa nhìn thấy thất nữ thì cảm thấy hoảng sợ, vội dùng toàn lực chấn lui hai người Công Tôn Thiên và Tống Khê, bạo khởi ra kiếm khi, định giết chết một người trong thất nữ trước khi kiếm trận hình thành!
Kiếm trận này, thật sự là quá đáng sợ!
Một đám nữ nhân chỉ với thực lực Kiếm Hoàng mà có thể khiến cho một Kiếm Tôn lưu lại bóng ma trong lòng!
Càng huống chi Hoàng Phổ Nguyệt và Diệp Tử lại là tu chân giả, hai người gia nhập chiến đoàn, lập tức khiến cho người của Thục Sơn kiếm phái thở phào một hơi!
Nhất là Diệp Tử, hiện này nàng đã đạt đến nguyên anh hậu kỳ! Mặc dù còn chưa đột phá xuất khiếu kỳ, nhưng tốc độ tu luyện như thế, đủ để cho bất kỳ một tu chân nào cũng cảm thấy khó tin!
Hơn nữa Diệp Tử am hiểu tất cả các loại thủ đoạn, những năm sống dưới đáy xã hội đã có ảnh hưởng rất lớn đối với nàng!
Cho nên, mặc dù lúc này thực lực của nàng đã đủ cường đại, nhưng đánh lén vẫn là việc yêu thích của Diệp Tử!
Hoàng Phổ Nguyệt thoạt nhìn qua cũng là một nữ tử nhu thuận, nhưng nàng lại có rất nhiều chủ ý tinh quái, nếu không thì làm sao có thể trêu đùa đám người của gia tộc Âu Dương, chỉ trong hai năm, mà nàng đã khiến cho nhân số của đám người gia tộc Âu Dương giảm đi hơn phân nửa!
Lăng vận nhi là linh hồn của kiếm trận, cho nên nàng không ra được, vì thế hai người Hoàng Phổ Nguyệt và Diệp Tử mới đi ra, dựa vào thực lực mạnh mẽ, giao chiến với người của gia tộc Âu Dương, hai nàng giống như hồ điệp xuyên hoa! Nhưng không phải chỉ là hai con bướm xinh đẹp, mà còn biết đoạt mạng!
Lăng chí, lăng võ, cái á, đường minh, Lăng Thiên Khiếu, Thu Thần, phúc bá cùng một loạt tướng lĩnh, mặc dù thực lực không có tăng nhiều, nhưng mấy năm nay bọn họ đã luyện Kim Cương Phục Ma Kiếm trận do Lăng Tiêu truyền lại đến thiên y vô phùng!
Nhưng qua nhiều lần thử nghiệm thì họ phát hiện ra rằng, kiếm trận nhìn qua có vẻ đơn giản này lại khi thi triển ra thì không thua kém ngọc nữ kiếm trận bao nhiêu!
Các hán tử vốn vẫn cho rằng mình chỉ làm liên lụy cho mọi người rốt cuộc cũng cảm thấy mừng rỡ, rốt cuộc cũng tìm được ý nghĩa cho sự tồn tại của mình!
Bởi vậy, trong cuộc chiến hôm nay, vốn Hoàng Phổ Nguyệt và Diệp Tử không tán thành cho đám người Lăng Thiên Khiếu xuất chiến, dù sao thì Lăng Thiên Khiếu cũng là phụ thân của Lăng Tiêu, nếu như, chỉ là nếu như có chuyện gì xảy ra thì phải đối mặt với Lăng Tiêu thế nào đây!
Nhưng số nam nhân này, họ đã tìm được ý nghĩa, tìm được giá trị của bản thân mình, cho nên không thể chịu được cảnh sống nương nhờ sự bảo hộ của nữ nhân nữa, mặc dù trong mắt chúng thì việc này chẳng là gì, nhưng trong lòng của họ thì lại khác, đây chính là sự tự tôn, họ cũng có lòng tự tôn của mình.
Lăng Thiên Khiếu cũng đã nói ra một câu thể hiện tiếng lòng của đám nam nhân: "Ngói cũng không còn khi giếng bị phá, tướng quân khó tránh khỏi chết trận!"
Chết trong chiến trận, là điều mà một quân nhân cảm thấy có ý nghĩa nhất!
Lời này đã khiến cho những người còn lại nhiệt huyết sôi trào, thậm chí ngay cả lão nguyên soái Thu Thần đã đạt đến cảnh giới Kiếm Tôn cấp một cũng đồng ý, chết trận, chết không hối tiếc!
Người của gia tộc Âu Dương hoảng sợ phát hiện ra rằng thực lực của bọn họ thua kém hẳn người của Thục Sơn kiếm phái, không ngờ đối phương lại bộc phát ra thực lực cường đại đến như thế!
Đám người kia, thực lực thấp nhất là sơ cấp Kiếm Hoàng, nhưng khi phối hợp lại, bày ra kiếm trận quỷ dị, không ngờ có thể vây khốn được cả Kiếm Tôn cấp bốn! Vì thế, nếu một Kiếm Hoàng cấp sáu bị vây thì nhất định sẽ mau chóng táng mạng!
Trên đời này còn có chiến thuật kiểu này sao?
Cơ hồ, trong nháy mắt toàn bộ người của gia tộc Âu Dương đều hiện ra ý nghĩ thối lui trong đầu, nhưng, còn có thể thối lui sao?
Sáu đại trưởng lão, thưc lực tăng lên rất nhanh, nhưng vẫn chưa đạt đến lúc được tổ tông truyền thừa, so với Thượng Quan Vũ Đồng thì vẫn còn thấp hơn!
Vốn dựa theo tính toán của lão tổ tông thượng quan gia, hậu nhân có thể tiếp nhận truyền thừa của mình thì chỉ trong vòng trăm năm là có thể nhập thánh.
Nhưng không ngờ, Thượng Quan Vũ Đồng sau khi tiếp nhận truyền thừa, còn có thêm tâm pháp và đan dược của Lăng Tiêu!
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, toàn bộ thập đại đệ tử của Thục Sơn kiếm phái đều đạt đến trúc cơ hậu kỳ, đại đệ tử Thiên Viên thậm chí là đã tiến nhập dung hợp sơ kỳ!
Tốc độ như thế, nếu như không có tâm pháp và đan dược của Lăng Tiêu phụ trợ thì khó mà đạt được!
Hiện nay Thượng Quan Vũ Đồng đã có thực lực Kiếm Tôn cấp bốn, phối hợp với sáu đại trưởng lão, xông vào chiến trận. Đám người của gia tộc Âu Dương, thấy kiếm trận của Thục Sơn phái là đã phát lãnh rồi, giờ lại thấy sáu đại trưởng lão và một Kiếm Tôn cùng tấn công đến, cơ hồ tinh thần bị kích thích mãnh liệt, sự cảnh giác tăng lên gấp đôi.
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, khiến cho người của gia tộc Âu Dương càng hãi hùng, khiếp vía, lúc này bọn họ mới phát hiện ra rằng mình ngu xuẩn đến dường nào, không ngờ lại đánh giá quá thấp một môn phái có thực lực mạnh mẽ như thế. Càng buồn cười hơn chính là, trong hai năm qua, đã có hơn hai mươi Kiếm Hoàng táng mạng mà họ vẫn còn không có tỉnh ngộ ra, đến hôm nay khi bị vây công thế này thì mới bừng tỉnh.
Cho nên, đã chậm rồi!
Một gã Kiếm Tôn cấp bốn của gia tộc Âu Dương, hai mắt đỏ lên, khí thế tăng lên đến tột đỉnh, trên thực tế, hắn đã đạt đến cực hạn của cấp bốn, chỉ cần tu luyện thêm ít năm, hoặc có cơ duyên xảo hợp là có thể đột phá lên cấp năm, khoảng cách đến Thánh Vực gần thêm một bước!
Trong số những người thủ hộ của gia tộc, chưa chắc đều là người có thân phận là thủ hộ, tựa như những người có thực lực Kiếm Tôn như họ, không hẳn đều là thủ hộ giả của gia tộc, cho nên bọn họ cũng không cần phải bán mạng!
Đương nhiên, được ở bên trong những thế gia như thế, thì sẽ có được những quyền lực rất lớn!
Lợi dụng quyền lực để giúp cho gia tộc là việc hoàn toàn bình thường, vì thế, những người ở bên trong Thánh Vực đều mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Như những thế gia ẩn thế này, tỷ như Công Tôn Thiên và Tống Khê, những Kiếm Tôn như họ được các thế gia đó mời về, nhưng chẳng qua là cũng bị xem như pháo hôi mà thôi!
Chỉ là lần này người của Đông đại lục dường như may mắn, cho nên thương vong không nhiều.
Mặc dù Công Tôn Thiên không thông thế sự, nhưng giờ phút này cũng hiểu ra được, trong lòng cũng giận dữ, rống lên một tiếng, kiếm khí giàn giụa, cường hãn như chiến thần xông về phía Kiếm Tôn tứ giai của gia tộc Âu Dương.
Trong đôi mắt của Tống Khê cũng lộ ra sự phẫn nộ, Kiếm Tôn, cho dù tâm cảnh có cao đến đâu thì cũng có tình!
Không có tình thì còn có thể gọi là người sao?
Cho nên, khi một gã Kiếm Tôn cấp năm của gia tộc Âu Dương bị sáu đại trưởng lão vây công, hợp kích đánh lui, đang lúc bay người về sau thì Tống Khê hét lớn một tiếng, phóng đến.
Dùng toàn lực đâm vào hậu tâm của Kiếm Tôn cấp năm đó, phẫn nộ, khi lão phẫn nộ lên thì hoàn toàn khác hẳn một vị lão tổ tông của tống gia, không còn vẻ thong dong như trước.
Nhưng trong mắt của Tống Minh Nguyệt, Thập Tam và Thập Tứ thì lại khác, họ cảm thấy thuận mắt hơn! Vì đơn giản, lúc này trông lão tổ tông tràn đầy sức sống!
Ai nói sáu đại trưởng lão không có kiếm trận? Sau người này ở cùng nhau nhiều năm, trong đầu Lăng Tiêu có vô số kiếm trận, sao lại không có được một kiếm trận thích hợp cho bọn họ?
Sở dĩ họ vẫn không sử dụng kiếm trận, chính là vì muốn mê hoặc địch nhân!
Khi Kiếm Tôn cuối cùng của gia tộc Âu Dương bị thất nữ chém thành nhiều mảnh nhỏ thì thời gian đã qua đi một ngày một đêm!
Trời chiều hoàng hôn, tịch dương như huyết, người của Thục Sơn kiếm phái gần như đã kiệt sức, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười!
Rốt cuộc họ không cần phải gồng mình phòng thủ nữa!