Khối đá thật lớn qua nhiều năm đã bị phong hóa, rất nhiều chỗ bị xói rỗng, gió xuyên qua những khe phát ra tiếng rít thê lương. Thân thể Lăng Tiêu lúc này cũng không thực sự tốt. Đó là Diệp Vi Ny đã dùng rất nhiều dược thảo chữa cho hắn, lại thêm may nhờ vào thịt hai con ma thú mới có được tốc độ hồi phục thế này, nếu không, không tới hai, ba tháng đừng nghĩ chuyện xuống giường.
Mặc dù biết nơi này đã không còn nguy hiểm nhưng vốn tính cảnh giác, Lăng Tiêu vẫn chậm rãi tiến vào loạn thạch, đi qua mấy vòng, trước mặt lộ ra một thạch động.
Thạch động này là thạch động thiên nhiên bình thường, hình thành từ một tảng đá rất lớn trên đỉnh núi, đúng vào hướng cản gió. Gió tuy không ngừng gào thét suốt ngày nhưng trong động không có chút gió nào, thiên nhiên tạo hóa quả thật kỳ diệu!
"Chính là nơi này!" Lăng Tiêu lộ ra thần sắc mừng rỡ, chỉ mong Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng có dấu một số đồ tốt. Hắn lần theo vách đá leo lên, may mắn, cự thạch này không quá trơn, nếu không muốn leo lên cũng phải lao lực, bởi phía trên còn có quái thạch lởm chởm, muốn đi lên dễ dàng cũng không được.
Lăng Tiêu lần mò đi lên, từ cửa động nhìn vào bên trong. Hang không sâu, rất sạch sẽ, khô ráo. Trong cùng thạch động có một cái ổ làm bằng cây, trong động còn có một mùi thơm ngát, hiển nhiên cành lá xây tổ cũng không bình thường.
Lăng Tiêu thậm chí không thấy một chút phân chim, cái động trông rất giống một phòng ngủ bình thường. Hắn không kìm nổi kinh ngạc, Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng quả thật là một ma thú rất có linh tính!
Đáng tiếc. Nếu có cơ hội, thu phục làm sủng vật khẳng định là không tồi.
Trong lòng thầm cân nhắc, Lăng Tiêu tiến tới phía trước. Sào huyệt của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng cao hơn đầu người một chút, Lăng Tiêu thử nhấn chân một chút, cảm thấy rất rắn chắc. Đi lên tiếp một bước, hắn chợt kinh ngạc vui mừng, không ngờ trong tổ có một quả trứng!!!
- Ha ha!
Lăng Tiêu rốt cục không kìm nổi, cười ha hả, thu hoạch xác, tinh hạch của hai ma thú cấp năm cũng không bằng lấy được quả trứng Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng này.
Lam Nguyệt Đế Quốc từng có một quả trứng ma thú cấp hai, bán ra cả trăm vạn kim tệ!
Hơn nữa, còn không xác định có thể ấp ra tiểu thú, mà dù có thể ấp ra, cũng phải tranh đấu đầu rơi máu chảy. Bởi ma thú có thể săn, nhưng trứng ma thú hay ma thủ nhỏ thì gần như không thể có!!
Tất cả ma thú đều giấu kỹ trứng và con, căn bản không thể phát hiện được. Mà để ma thú nhận chủ phải bắt được lúc chúng chưa mở mắt. Có điều, thời điểm ma thú nhỏ là thời kỳ yếu ớt nhất, nếu rời khỏi mẹ, chúng rất khó có thể sống sót.
Vì vậy, trứng ma thú có giá trị rất cao, người bình thường nghĩ cũng không dám. Cho dù là một đoàn đội đánh thuê, cũng rất ít đoàn đội có đủ tài lực để chơi cái này. Dù sao, trăm vạn kim tệ có thể nuôi sống rất nhiều người, cũng chỉ có gia tộc đại phú tích lũy ngàn năm mới có thể xuất ra nhiều kim tệ như vậy để mua.
Bởi vậy, trứng ma thú vẫn là đồ các quý tộc tranh giành!
Trứng ma thú bậc năm? Lăng Tiêu chưa từng nghĩ tới việc bán nó, hắn vô cùng hưng phấn, bỏ quả trứng vào trong nhẫn không gian, chuẩn bị trở về sẽ mang ra ấp. Dù sao, ấp trứng nở ra, sau đó phải nuôi nấng, về phương diện tri thức này, thỉnh giáo Isa vẫn là tốt nhất.
Lăng Tiêu tìm tòi một lúc trong thạch động cũng không phát hiện tinh hạch ma thú, ngẫm lại quả là nếu có, đã sớm bị Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng hấp thu, làm thế nào lại lưu trữ cho mình.
…………………
Diệp Vi Ny nguyên tưởng rằng nay mai có thể vọt tới Đại Kiếm Sư đã là may mắn lớn, nhưng nàng phát hiện chính mình sai lầm rồi, quá sai lầm!
Sau khi khoanh chân ngồi xuống, nàng không chút do dự cho Tử Lam Chu Quả vào mồm. Thần kỳ chính là, Chu quả cầm ở tay vẫn tươi nguyên, nhưng khi vào miệng lập tức hóa thành một dòng nước ngọt lạnh lẽo trôi thẳng xuống yết hầu. Không đợi nàng hưởng thụ hương vị của nó, ngay lập tức nàng cảm giác toàn thân kinh mạch như bị lửa cháy. Ngay sau đó, tứ chi bỗng như bành trướng rồi ầm ầm bùng nổ.
Nếu không phải trước đó Lăng Tiêu đã nhắc nhở, khẳng định Diệp Vi Ny đã mở mắt xem thân thể mình còn hay mất.
Trong thân thể truyền đến một cảm giác dường như toàn thân máu huyết đều bị thiêu đốt, kịch liệt thống khổ, trán Diệp Vi Ny toát đầy mồ hôi, khuôn mặt mềm mại, hồng hào nháy mắt biến thành trắng bệch, biểu tình thống khổ cực độ.
Ngay lập tức, Diệp Vi Ny cảm giác chính mình đang trong một cái lò lớn, xung quanh thân thể là ngọn lửa hừng hực, linh trí cực kỳ thanh tỉnh, trơ mắt nhìn thân thể từng chút bị cắn nuốt, miệng lại không thể nói.
Đúng lúc Diệp Vi Ny cảm thấy mình không chống đỡ nổi nữa, trong đầu bỗng nhớ tới câu nói của Lăng Tiêu "Kiên trì, ta tin tưởng cô có thể thành công!"
"Đúng vậy, ta có thể, ta nhất định có thể!"
Trong nháy mắt, tinh thần Diệp Vi Ny tràn ngập tự tin, thống khổ giảm bớt rất nhiều, tiếp tục duy trì, trong lòng chỉ có một ý niệm "Ta nhất định thành công! Đệ đệ, muội muội còn đang chờ ta cứu chúng thoát khỏi khổ ải! Ta sẽ thành công, ta sẽ thành công!"
Ầm! Diệp Vi Ny cảm giác toàn bộ thân thể như sinh ra lần nữa, nàng vô cùng hoài nghi liệu thân thể mình hiện giờ đã phình to như một cái khí cầu! Nhưng giờ đã không còn đường lui.
Ngay lúc Diệp Vi Ny cảm thấy thân thể mình sắp không chịu nổi, tất cả các kinh mạch đồng loạt ầm ầm nổ tung.
Như một cái đập lớn đột nhiên mở ra, sức mạnh mãnh liệt dồn dập chảy dọc theo kinh mạch của Diệp Vi Ny.
U Môn, Thông Cốc, Thương Khúc, ba quan khẩu như hòn đá đối mặt với nước lũ, không thể trì hoãn sức mạnh mênh mông này lập tức khai thông, nội lực nhanh chóng tràn qua kinh mạch tuần hoàn, thống khổ lúc này hoàn toàn biến mất!Toàn thân như chìm đắm trong dương quang, thập phần thoải mái. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Diệp Vi Ny cực kỳ hưng phấn, chính mình không ngờ từ một Kiếm Sư cấp ba nháy mắt đột phá thành Đại Kiếm Sư bậc một!
Còn không dừng lại, ngay sau đó Tứ Mãn, Hoành Cốt, Tinh Minh, ba quan khẩu lại bị luồng sức mạnh mênh mông này đánh thông!
Bàn Khuyết, Giao Tín, Chiếu Hải….Đại Kiếm Sư bậc ba!
Nhiên Cốc, Liêm Tuyền, Kỳ Môn….Đại Kiếm Sư bậc bốn!
Phủ Xá, Trùng Môn, Trúc Tân….Đại Kiếm Sư bậc năm!
Rốt cục, luồng sức mạnh này đánh qua hai kinh mạch Thừa Tương, Thiên Đột, nhưng lực lượng cũng dần yếu đi, còn lại kinh mạch Cưu Vĩ không thông!
Nếu không phải nguyên bản Diệp Vi Ny thực lực quá yếu, tin tưởng có thể đột phá Đại Kiếm Sư bậc sáu, đạt tới cấp bậc Cuồng Kiếm Sư.
Diệp Vi Ny cực độ ngạc nhiên vui mừng, tâm tính ngược lại rất bình tĩnh, ngồi tại chỗ chỉ huy nội lực trong cơ thể vận hành qua một chu thiên, cảm giác có lực lượng cường đại này quả thực rất tốt!
Diệp Vi Ny rốt cục có thể cảm nhận được cảnh giới của dưỡng phụ, khẳng định còn cường đại hơn Đại Kiếm Sư đỉnh phong, nhưng…mình còn rất trẻ!
"Rất điên cuồng!!" Mười sáu tuổi, Đại Kiếm Sư bậc sáu, nếu đi ra ngoài, lập tức sẽ bị tất cả các thế lực tranh giành. Tuy nhiên, ta không hứng thú!!!
Diệp Vi Ny bình tĩnh ngồi lại, trong đầu diễn luyện một lần Ngọc Nữ kiếm pháp, rốt cục nàng đã hiểu tại sao Lăng Tiêu lại dạy bộ kiếm kỹ này cho mình. Có nội lực, Ngọc Nữ kiếm pháp tuyệt đối không phải chỉ đẹp, mà là….khủng bố! Phối hợp với thực lực hiện tại của nàng, cho dù đối mặt với một Cuồng Kiếm Sư, Diệp Vi Ny cũng không do dự mà đánh một trận!
Diệp Vi Ny mở to mắt, thấy Lăng Tiêu đứng trước mặt, trong mắt đầy vẻ vui mừng tươi cười đang nhìn mình.
Diệp Vi Ny khẽ kêu một tiếng, tiến tới ôm lấy Lăng Tiêu, gục đầu vào ngực hắn, miệng nhẹ nhàng nói:
- Lăng Tiêu, cảm ơn anh!