Hình dáng Ngô Tú Nhi xinh đẹp, khí chất cao quý. Mỹ nữ trong Thánh Vực tuy rằng không ít nhưng xuất chúng như Ngô Tú Nhi cũng không nhiều. Cho nên nàng vừa hô lên, mọi người chung quanh đều đưa mắt ngắm tiểu cô nương xinh đẹp này, trong lòng không ít người nghi hoặc: "Cô bé xinh đẹp này ánh mắt có thần, thoạt nhìn cũng không phải kẻ ngốc, sao lại nói năng như thế? Chẳng lẽ nàng không thấy Vương Chân tất thắng sao?"
Sau khi Ngô Tú Nhi hô lên, chung quanh liền yên lặng, sau đó thấy mọi người đều nhìn mình chăm chú, Ngô Tú Nhi hào khí bốc lên, cả giận nói:
- Nhìn cái gì? Dựa vào đâu mà nói Vương Chân chắc thắng? Ta thấy hắn bại chắc.
Nếu Ngô Tú Nhi mà là nam nhân, chỉ e sẽ có người xông tới đánh nàng. Nhưng đối với một tiểu cô nương trắng trẻo, xinh xắn, những người này tự nhiên sẽ không hạ thủ. Tuy nhiên cũng có mấy cô gái trợn mắt nhìn Ngô Tú Nhi.
Ngô Tú Nhi không hề thua kém, cũng trừng mắt nhìn lại, giận đến đỏ cả mặt. Tương Vân Sơn đứng bên cạnh không khỏi phì cười nói:
- Ngô cô nương, ngồi xuống xem đi. Muốn hô hào cũng phải xem thực lực thế nào đã chứ!
Ngô Tú Nhi hừ lạnh một tiếng, nhìn đám người còn lại dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng, không kìm được sự phẫn nộ, la to:
- Tiêu Phong tất thắng! Tiêu Phong tất thắng!
Chiến lực Ngô Tú Nhi tuy bình thường, nhưng cảnh giới không hề thấp. Cảnh giới Kiếm Thần, sử dụng nội lực lớn tiếng hô hoán, đừng nói là trong sân thi đấu, cho dù ngoài mười dặm xa cũng có thể nghe rõ ràng!
Lúc này thì không chỉ xung quanh mà toàn bộ mọi người trên khán đài đều hướng ánh mắt về phía Ngô Tú Nhi. Tình hình này gần như lập tức hình thành một cỗ áp lực cực lớn. Tuy nhiên Ngô Tú Nhi lại hồn nhiên không biết. Bởi vì nàng thấy, sau khi hét lên một tiếng khiến hai người trên lôi đài đền quay đầu nhìn, nàng thấy rõ ràng, Lăng Tiêu hơi hơi gật đầu với nàng.
Ngô Tú Nhi không chút hưng phấn, còn có chút bất an: "Hắn nghe ta cổ vũ, có khi nào cảm thấy ta không được nhu mì cho lắm không?"
Vương Chân thu ánh mắt lại, nhìn Lăng Tiêu đầy ẩn ý, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh:
- Xem ra chút nữa, thủ hạ dưới tay ta, lại có thêm một người!
Lăng Tiêu chẳng chút dao động, thản nhiên nói:
- Đừng nói nhảm nữa. Đánh đi!
- Được!
Cùng với tiếng được, thân hình Vương Chân đột ngột dựng lên, song chưởng quét ngang, bảo kiếm trong tay phải tỏa ra một luồng sáng lạnh, chém vào kết giới, lập tức bùng lên ánh lửa màu lam nhạt!
Đám người xem lại ồ lên một tràng hoan hô.
Vương Chân cười gằn nhìn Lăng Tiêu, nói:
- Đến đây. Đã nói nhường ngươi ba chiêu, ta tuyệt không nuốt lời!
Câu nói này, cũng bắt chước Ngô Tú Nhi, vận linh lực mà hét lớn lên.
Toàn bộ sân đấu võ liền như nồi nước sôi ào ào ồ lên!
Lúc này, ba mươi mốt tòa đấu lôi đài khác không ai hô dừng cũng tự động dừng lại. Dưới không khí như thế này, rất ít người có thể an tâm chiến đấu. Ngay cả lôi đài quan cũng chú ý nhìn đại lôi đài ở trung ương. Hai bên đang chiến đấu cũng không thừa dịp đối thủ ngây người mà công kích, đều dừng lại, nhìn chăm chú về phía đó.
Ngô Tú Nhi ngồi trên lôi đài, vẻ mặt giận dữ nói:
- Người này ngông cuồng quá... Lát nữa, để Tiêu tiên sinh đánh cho hắn tơi bời hoa lá, xem hắn làm sao mà cuồng vọng!
Khó khăn lắm Tương Vân Sơn mới nghe được Ngô Tú Nhi nói một câu mà hắn hoàn toàn tán đồng. Thầm nghĩ, người này vô cùng giỏi hóa trang, nhiều năm trước ngay cả mình cũng từng bị hắn lừa. Lần này, chỉ mong chủ nhân có thể dạy cho hắn một bài học nên thân!
Yêu Huyết kiếm trong tay Lăng Tiêu chỉ về phía Vương Chân, thân mình vẫn đứng yên không nhúc nhích, không ngờ nhẹ nhàng bay lên không trung!
Sân đấu võ đang ồn ào những tiếng hò reo bỗng nhiên ngưng bặt.
Trên mặt rất nhiều người vẫn còn sự ủng hộ cuồng nhiệt dành cho Vương Chân, nhưng lúc này đều đứng sững như người đang lúc vui vẻ nhất bị người ta hung hăng đánh một cái, như gà đang gáy bị bóp ngang yết hầu... Tất cả đều nghẹn ngào!
Có thể đến đây xem trận đấu này, có ai tài trí tầm thường đâu? Làm sao họ không nhìn ra được Tiêu Phong kia thực lực chẳng những không kém mà bằng một chiêu vừa rồi đã vượt trội hơn hẳn Vương Chân đứng một chỗ bay lên!
Ai cũng biết, đạt đến cảnh giới Ma Kiếm Sư, phi hành với người luyện võ không còn là một giấc mộng. Càng lên cao, Kiếm Tông, Kiếm Hoàng, Kiếm Tôn, Kiếm Thánh cho đến Kiếm Thần, rồi tới võ giả cảnh giới tiên thiên như Vương Chân thì muốn bay như thế nào thì bay như thế ấy.
Nhưng có thể làm như Lăng Tiêu bây giờ, đứng một chỗ mà như được một bệ đỡ vô hình từng chút một nâng lên thì gần như chẳng có ai làm được.
Đương nhiên, người ta cũng có thể nói Lăng Tiêu khoe khoang, phô trương thanh thế. Nhưng vấn đề là, rất nhiều võ giả cho dù đã đạt đến cảnh giới tiên thiên cũng không làm được như Lăng Tiêu!
Cho nên, gần như tất cả khán giả đều bị chấn động đến há hốc mồm. Câu nói vốn dĩ muốn hét lên như nghẹn lại ngay cửa miệng.
Trái lại Ngô Tú Nhi vô cùng kích động đứng lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, tuy không hô hoán gì, nhưng ánh mắt như thiêu như đốt, như muốn nung chảy người ta trong đôi mắt ấy!
Sự im lặng của cả sân thi đấu kéo dài chừng mấy giây, cho đến khi thân hình Lăng Tiêu bay lên ngang bằng vị trí của Vương Chân thì bốn phía mới đồng loạt xôn xao, huyên náo trở lại.
Tuy nhiên, áp lực nhằm vào Lăng Tiêu như lúc nãy cũng không còn!
Vương Chân không biến sắc, cười lạnh nói:
- Phô trương thanh thế, xuất chiêu đi!
Nói xong bày ra một thủ thế.
Điều này làm tất cả mọi người nín thở mà xem. Đa số mọi người rất kính nể Vương Chân. Cùng là tiên thiên cảnh giới mà dám nhường đối phương ba chiêu. Gan lớn như thế không phải ai cũng có!
Nhưng Vương Chân có!
Lăng Tiêu thoáng hiện vẻ tươi cười, rồi hét lớn một tiếng, khí thế bộc phát. Vương Chân cũng thét dài một tiếng, đem toàn bộ tinh thần lực tập trung ở đôi mắt, đồng thời song chưởng run lên nhè nhẹ. Một kích toàn lực của tiên thiên cảnh giới, nếu nói mình chỉ có thể phòng ngự bị động cũng không thể đỡ nổi một cách dễ dàng!
Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp khiến Vương Chân không thể nào tin được, thậm chí có cảm giác muốn hộc máu. Rõ ràng cảm giác được có một khối đá lớn chặn đường, sau đó vận công lực toàn thân đánh ra một quyền. Kết quả là chẳng khác nào đánh vào bịch bông... Nguồn:
Hóa ra, Lăng Tiêu sau khi hét to, dùng khí thế kinh người đem thanh bảo kiếm trong tay bắn ra ba tia kiếm khí không màu chém lên kết giới làm bùng lên ba đốm lửa xanh lam!
Sau đó, Lăng Tiêu giơ ngón tay cái lên nói vọng xuống khán đài an toàn bên dưới:
- Kết giới tốt!
Nói xong nhìn lướt qua Vương Chân, ngẩng cằm lên:
- Ngạo khí, không chỉ ngươi mới có.
Trong khoảnh khắc, Vương Chân thua liền hai ván!
Cơn giận trong lòng rốt cuộc bùng lên hừng hực, quát lớn một tiếng:
- Muốn chết? Ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Nói xong thân hình lóe lên, lập tức biến mất. Bóng kiếm rợp đầy trời, gần như không thấy bóng dáng thật sự của Vương Chân đang ở đâu.
Trên khán đài lại ồ lên tiếng cổ vũ. Bất kể thế nào, trận chiến này có thể nói là trận chiến ác liệt nhất kể từ khi chiến thần bảng bắt đầu thi đấu!
Lúc này Tương Vân Bưu cũng mở mắt ra, ánh mắt nhìn lên Tiêu Phong trên lôi đài thấp thoáng ẩn hiện vẻ độc ác. Một người vận bào đen đứng hờ hững bên cạnh hắn.Tương Vân Bưu thấp giọng hỏi một câu:
- Nắm chắc mấy phần?
Hắc bào nhân nọ cười lạnh lùng, nói:
- Cố làm ra vẻ huyền bí, lừa người không biết. Mặc dù có được công pháp không tồi nhưng thực lực người đó không cao. Nắm chắc à? Vốn chỉ có năm phần, nhưng cầm Liệt Thiên Kiếm thì vô cùng nắm chắc.
Tương Vân Bưu thản nhiên ừ một tiếng, sau đó hạ giọng nói:
- Đừng phạm sai lầm! Nếu chuyện này thành công, sau này về đến gia tộc ngươi chính là đại quản gia!
Hắc bào nhân khẽ run lên, lời nói mang theo sự kích động không thể ức chế:
- Đa tạ nhị gia, à không, phải gọi là Tạ gia chủ!
Khuôn mặt âm trầm của Tương Vân Bưu hiện vẻ tươi cười.
Sân thi đấu trung tâm, Lăng Tiêu và Vương Chân chiến đấu phía cao trên lôi đài. Bên trong kết giới như vừa trải qua một cơn gió lốc tàn phá!
Lúc đầu người xem thấy khán đài của mình rất an toàn. Dần dần trong ánh mắt cũng hiện lên sự sợ hãi. Sau đó toát mồ hôi lạnh, nhìn bề mặt kết giới không ngừng bùng lên những đốm lửa!
Người quản lý kết giới cũng toát mồ hôi hột, không ngừng gia tăng cường độ kết giới. Kết giới đã đạt đến tiêu chuẩn tiên thiên trung cấp!
Nhưng dù như thế, nhưng đám lửa không ngừng bùng lên dữ dội không khỏi làm cho người ta khiếp vía!
Lúc này cho dù là võ giả cảnh giới Kiếm Thần cũng gần như không nhìn rõ tình hình trên lôi đài. Toàn bộ lôi đài tràn ngập bóng kiếm, căn bản là nhìn không rõ ai đang ở đâu, càng nghe không rõ tiếng kim loại va chạm!
Lúc này Vương Chân đã bao vây Lăng Tiêu và tung ra hơn một ngàn đạo kiếm khí. Thân hình Lăng Tiêu xê qua dịch lại giữa không trung. Cứ mỗi khi Vương Chân nghĩ rằng đã đến lúc đối phương không thể tránh né thì Lăng Tiêu lại có thể tìm ra một khe hở rồi dùng một tư thế quỷ dị tránh thoát.
- Tiêu Phong, nếu là nam nhân thì cùng ta trực diện giao đấu!
Tiếng rít gào của Vương Chân truyền ra rất xa. Tuy nhiên, lần này, đa số người ủng hộ Vương Chân đều trầm mặc. Bởi vì tinh thần lực nhạy bén của bọn họ đã nhận ra sự thiếu kiềm chế trong giọng nói của Vương Chân!
Đúng vậy, Vương Chân đã sốt ruột!
- Muốn cùng ta giao đấu chính diện? Tốt, ta sẽ thỏa mãn ngươi!
Âm thanh không nhanh không chậm, thong thả bình tĩnh của Lăng Tiêu vang lên. Tương Vân Sơn nắm chặt tay. Lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Khuôn mặt vàng như nến hiện lên chút hồng nhuận. Ánh mắt vô cùng khẩn trương nhìn lên lôi đài không tiếng động!
Lúc này, tất cả bóng kiếm trong nháy mắt biến mất. Hai người đứng đối diện cách nhau mấy chục thước. Mũi kiếm Lăng Tiêu trỏ xuống, bỗng nhiên vung tay, vẽ nửa vòng tròn trong hư không. Một đạo kiếm khí theo đầu mũi kiếm Lăng Tiêu bay ra. Kiếm khí đỏ tươi, như một cầu vồng máu, sau đó, hóa thành rồng máu, bay về phía Vương Chân!
Vương Chân hét lớn một tiếng:
- Phá!
Một đạo kiếm khí màu xanh lam hóa thành vạn điểm sắc bén, bay về phía kiếm khí hình rồng máu che trời lật đất!