Lúc mà Vương Chân nhìn thấy Tương Vân Sơn, không kìm nổi mà ngây người, giọng đầy nghi ngờ hỏi:
- Ngươi, ngươi là Tương gia đại thiếu gia mà?
Tương Vân Sơn cười khổ, nói:
- Tương gia đại thiếu gia cái gì? Vân Sơn giờ chỉ là một kẻ phế nhân. May mà chủ nhân không chê mới có cơm ăn. Vương Chân, ngày sau chúng ta đều vì chủ nhân mà ra sức, hi vọng có thể hợp tác vui vẻ!
Khuôn mặt anh tuấn của Vương Chân hơi nhăn lại, sau đó cười to:
- Tạo hóa khéo đùa. Năm đó Vương Chân ta chỉ là một tiểu tử bình thường đi theo sau lưng người mà thôi. Trong lòng ta, người vĩnh viễn là tiền bối chân chính của Vương Chân! Không có thực lực thì đã sao? Ta tin rằng, cho dù chỉ là một quân sư, người cũng là loại xuất sắc nhất!
Tương Vân Sơn cười vươn tay ra, ánh mắt lộ ra vẻ thâm thúy, nói:
- Chỉ mong như thế! Phế nhân như ta chỉ còn lại cái đầu. Chỉ cần ngươi trung thành với chủ nhân, tâm kế thủ đoạn của Vân Sơn vĩnh viễn không dùng với người nhà!
Ánh mắt Vương Chân lóe sáng, vươn tay bắt chặt tay Tương Vân Sơn, cười nói:
- Chân vừa rồi đã phát lời thề độc. Chỉ cần chủ nhân không phụ ta, ta vĩnh viễn tận trung với chủ nhân!
Lăng Tiêu lúc này nói:
- Một khi đã như vậy, hôm nay chúng ta phải ăn mừng một phen. Lát nữa còn một huynh đệ nữa trở lại, chúng ta phải đi uống cho thỏa chí!
Vương Chân sáng mắt lên, cười nói:
- Uống rượu sao? Ta rất thích.
Đúng lúc này, tiểu nhị hoảng hốt chạy đến, thấy Lăng Tiêu vội vàng chạy đến nói:
- Đại gia, không xong rồi! Huynh đệ to lớn kia của ngài đánh nhau với người ta trên đường cái! Đối phương có mười mấy người bao vây hắn, tiểu nhân sợ hắn có chuyện gì nên vội vàng chạy lên đây báo cáo ngài. Ngài mau đi xem đi!
Mấy hôm nay đám người Lăng Tiêu ở đây, chi tiêu hào phóng, tiểu nhị được thưởng không ít nên ấn tượng với bọn Lăng Tiêu tự nhiên là rất tốt.
Lăng Tiêu hơi chau mày, tùy tiện vung tay ném cho tiểu nhị một khối tinh thạch nhỏ, nói:
- Dẫn đường!
- Dạ.
Tiểu nhị mặt mày hớn hở, thầm nghĩ thật không uổng công. Khách nhân này vung tay thật hào phóng, chuyện gì cũng thưởng tinh thạch!
Đám thị vệ của Ngô Tú Nhi chưa kịp khuyên can tiểu thư thì bóng dáng Ngô Tú Nhi đã đi theo đám Lăng Tiêu mà biến mất. Đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ đành phải đuổi theo. Trong mắt bọn họ, viên minh châu của Ngô gia này về cơ bản là trốn không khỏi bàn tay của Tiêu tiên sinh.
Khi gần đến nơi thì nghe tiếng đánh nhau binh binh bốp bốp. Giữa đường cái mọi người vây quanh rất đông. Vương Chân chợt phát ra khí thế hùng mạnh. Một cỗ khí thế lành lạnh truyền vào đám người đang xem náo nhiệt. Có người định chửi ầm lên thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vương Chân liền nhớ lại chuyện cũ. Hôm nay kẻ này vừa tìm người kia gây chuyện, chẳng những bị người ta đánh bại mà còn phải dập đầu xin lỗi! Người này thật mất mặt!
Nhưng những người lập tức thấy phía sau Vương Chân chính là ngôi sao sáng nhất sinh thi đấu hôm nay, Tiêu Phong!
Nhất thời, biết hay không biết cũng bắt đầu nhao nhao lên, hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Lăng Tiêu nheo mắt, nhìn một đám người đang vây quanh Thiết Đản. Thiết Đản quơ rìu lớn, tiếng xé gió không ngừng vang lên. Thiết Đản thân hình to cao làm ngươi ta từ xa cũng có thể nhìn rõ.
Lăng Tiêu trong lòng nghi hoặc. Mặc dù Thiết Đản tướng mạo trời xinh xấu xí hung ác, nhưng không phải là hạng người chủ động gây chuyện, càng không phải người như Vương Chân chủ động khiêu khích kẻ khác. Làm sao lại có người trêu ghẹo hắn, đánh nhau với hắn?
Từ tiếng râm ran của đám người xung quanh, Lăng Tiêu cũng không nghe ra nguyên do. Vì hắn và Vương Chân xuất hiện mà đề tài râm ran của những người chung quanh biến thành hai người bọn họ.
Lăng Tiêu lắc đầu bất đắc dĩ. Lúc này, Thiết Đản quay người lại, thấy Lăng Tiêu liền hô to một tiếng:
- Ca ca, bọn họ ức hiếp đệ!
Không ít người đang bu vào xem nghe tên to đầu này nói vậy lập tức phì cười. Chưa nói đến chuyện ai ức hiếp ai, chỉ nói đến tướng mạo và thân hình người này. Không ngờ ủy ủy khuất khuất nói người khác ức hiếp hắn.Chuyện như thế làm sao mà không phì cười. Truyện Tiên Hiệp
Lăng Tiêu không cảm thấy có gì đáng cười, lạnh lùng quát:
- Dừng tay!
Lăng Tiêu và Vương Chân đã đến. Đối phương đã sớm cảm ứng được khí thế cường đại như thể sợ người khác không biết hắn là tiên thiên cường giả của Vương Chân. Bọn họ không ngờ hán tử xấu xí đang bị chúng vây đánh này lại có đồng bọn nên có hơi chần chừ. Lúc này giọng của một người trẻ tuổi đứng đối diện vang lên:
- Ai cho các ngươi dừng lại? Giết hắn cho ta! Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Coi lời bổn thiếu gia như gió thoảng qua tai sao?
Đám người đó lại tiếp tục đánh Thiết Đản. Bọn chúng không sử dụng nhiều nội lực. Chúng cũng biết quy củ của quận Bạch Lộ nên chỉ dùng kiếm kỹ tinh diệu công kích Thiết Đản. May mà Thiết Đản vũ động cây rìu lớn không chút khe hở nếu không chắc chắn sẽ bị thương.
Nhưng không ngừng vũ động cây rìu nặng như vậy tiêu hao rất nhiều thể lực của Thiết Đản. Nếu đám Lăng Tiêu đến muộn một chút thì chuyện bị thương là tất yếu.
Bởi vì Lăng Tiêu từng dặn Thiết Đản không được tùy tiện đánh nhau với người khác, càng không được ra tay đả thương người, nhất là ở quận Bạch Lộ lúc này có vô số thế lực từ bốn phương tám hướng kéo về dự đại hội. Thậm chí trong một quán rượu tầm thường bên đường cũng có thể xuất hiện đệ tử đại thế gia. Nếu có thể không gây chuyện thì bằng mọi giá đừng gây chuyện.
Thiết Đản vô cùng nhớ lời Lăng Tiêu dặn. Thế nên dù hắn bị đám người này vây công, rõ ràng có mấy lần có thể chém đối phương thành hai mảnh nhưng Thiết Đản vẫn hạ thủ lưu tình. Nhưng chính vì như thế mà lại làm cho thiếu niên kiêu ngạo khệnh khạng, mặt búng ra sữa kia càng hô to gọi nhỏ, sai thị vệ của mình nhanh chóng giết Thiết Đản.
Vương Chân giận dữ, đang muốn xông lên thì Lăng Tiêu ngăn hắn lại, nói:
- Mãnh tướng có Thiết Đản là đủ. Ngươi cứ làm tốt việc của mình là được! Ngươi yên tâm, ai ức hiếp người của ta, ta sẽ không để yên cho người đó. Cho dù hắn là thế lực hùng mạnh nhất Thánh Vực ta cũng không sợ!
Trong mắt Vương Chân hiện lên ánh mắt nóng bỏng, hơi gật đầu, lùi lại bên cạnh Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hướng về giữa sân quát một tiếng:
- Thiết Đản, giết!
Bên kia Thiết Đản sớm đã hết nhẫn nại với đám người bao vây hắn, nay được ca ca đồng ý giết người, hắn gào lên giận dữ, khí thế thay đổi, phòng ngự yếu đi, trên lưng lập tức bị đối phương đâm mấy vết.
Ngô Tú Nhi đứng cạnh Lăng Tiêu kinh hãi hô lên:
- Sao không giúp hắn?
Đúng lúc này đám người đứng xem kinh hãi hét lên. Ngô Tú Nhi quay đầu nhìn lại thấy mũi nhọn trên cây rìu lớn của Thiết Đản vẽ lên một quầng sáng trắng, hung hăng chém vào một tên vừa dùng mũi kiếm vừa đâm vào xương bả vai sau lưng hắn!
Tên nọ rú lên thê lương! Rìu lớn của Thiết Đản phá tan áo giáp của hắn, xé nát máu thịt hắn, chặt đứt xương cốt hắn, chém người này thành hai mảnh! (A Di Đà Phật, gớm quá – CBRO)
Một tia máu phun lên cao!
Không khí tràn ngập mùi máu tanh!
Sắc mặt Ngô Tú Nhi trong nháy mắt trắng bệch, quay người lại ngồi xổm xuống nôn thốc nôn tháo.
Rìu lớn của Thiết Đản chặt đứt một người cùng lúc mấy người khác đâm kiếm vào người Thiết Đản. Mấy luồng máu tươi theo đó bắn ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ Thiết Đản. Còn Thiết Đản dường như bị thương thế của mình làm kích thích cuồng tính, hắn rít gào, sau đó cây rìu lớn trong tay sử ra một chiêu Hoành tảo thiên quân, liều mạng đẩy lui mấy người vừa mới làm hắn bị thương.
Sau đó ngay lập tức vọt tới cạnh một người, giơ cao rìu. Không ít người vây xem sợ đến nhắm chặt mắt lại. Người lớn gan nhìn thì thấy rìu của Thiết Đản chém đối phương rách toạc thành hai nửa từ sọ đến bụng.
Sau đó, hắn đứng đó, cả người đẫm máu, mắt đầy hung quang, ngửa mặt lên trời rít gào!
Mười mấy tên còn lại không dám xông lên nữa. Còn người trẻ tuổi trốn giữa đám người kia thì gào lên phẫn nộ:
- Nhanh giết chết tên chết tiệt này. Một đám rác rưởi, dám không chừa mặt mũi cho bản thiếu gia sao? Ai giết hắn lúc về ta sẽ thưởng cho một khối trung phẩm tinh thạch.
Đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam. Người to lớn này tuy rằng lợi hại nhưng tuyệt đối không chống nổi nhiều người như thế vây công! Nhưng trong đám người đối phương hình như có cường giả tọa trấn! Thiếu gia luôn tự cho mình là đúng! Hắn lúc nào cũng cho rằng đây là nhà của hắn. Ở chỗ này, gia tộc của chúng ta căn bản là không đáng để người khác đặt vào trong mắt!
Nhưng nếu không nghe lệnh, về đến gia tộc thiếu gia đặt điều đơm chuyện chỉ sợ bọn họ cũng gặp tai ương. Nghĩ kĩ một chút, phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó. Bất kể thế nào, nếu có thể giết chết tên xú hán này, thiếu gia phỏng chừng sẽ thưởng lớn! Mà đối phương vẫn không giúp đỡ, xem ra cũng chưa chắc sẽ ra tay.
Nghĩ vậy, đám thị vệ lại xông lên vây Thiết Đản lại.
Người bu vào xem càng lúc càng đông. Tuy rằng mọi người đến Bạch Lộ quận vì đại hội, loại đánh nhau thế này ngày nào cũng xảy ra, nhưng thật sự đổ máu chết người cũng không nhiều lắm.
Bởi vì đại đa số người đều có điều kiêng kị trong lòng. Cho dù là hơn một trăm gia tộc thế lực nhất quận Bạch Lộ này cũng không dám nói lão tử lợi hại nhất!
Dù sao, hơn một trăm nhà thế lực cao nhất kia, nhà nào cũng không rảnh.
Lăng Tiêu quay lại nói Vương Chân:
- Bắt tên thanh niên kia lại cho ta!
Vương Chân gật gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, cười lạnh. Thân hình lập tức như một con ưng to lớn, bay lên trời. Hôm qua bị thương một chút, nhưng đối phương chỉ là một thanh niên cảnh giới Kiếm Thần lại không có chút kinh nghiệm thực chiến nào thì không cần kiêng kị gì cả.
Trong tiếng hét kinh hoàng đến cực điểm của người thanh niên, Vương Chân đã lôi hắn ra khỏi đám thủ hạ, sau đó nắm lấy yếu huyệt trên người hắn, lạnh lùng nói vào tai hắn:
- Nói đám chó của ngươi dừng tay!
Người thanh niên ngay khi bị bắt luống cuống một lát. Sau đó nhìn rõ Vương Chân đang đứng ở phía sau liền giận dữ hét to:
- Vương Chân! Ngươi bớt lo chuyện người khác đi? Hừ, bổn thiếu gia nghe nói ngươi hôm nay quỳ xuống dập đầu lạy một tên vô danh tiểu tốt, thất là mất mặt một đại thế gia! Nếu ngươi không buông ta ra, chẳng lẽ ngươi muốn khơi mào tranh chấp giữa hai gia tộc sao?
Vương Chân hơi sửng sốt, không ngờ tiểu tử này đã bị bắt mà còn cứng rắn như thế. Nghe hắn nói xong, trong mắt tỏa ra tia nhìn hung hãn, hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là thiếu gia của Bạch gia! Ngươi còn không mau thả ta ra?
Thanh niên kia thấy Vương Chân hỏi hắn, càng không sợ hãi. Nhưng hắn không thấy, sau khi hắn nói ra những lời này, từ trong ánh mắt Vương Chân bắn ra những tia nhìn oán độc.