Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 508: tái ngộ công tôn hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba người Ngô Anh, Vương Thành và Lý Thắng lúc nhìn thấy Lăng tiêu, trong lòng đều dâng lên cảm xúc thổn thức, sự thăng tiến của người thanh niên trước mắt này đã thực sự vượt quá dự đoán của họ. Nếu lại dùng cái nhìn của kẻ bề trên mà đối đãi với Lăng Tiêu như trước đây hiển nhiên là điều không thể.

Thật ra thì Lăng Tiêu cũng không cảm thấy gì cả. Ba gia chủ của Vọng Thiên thành ra tiếp đón, sau đó an bài cho hạ nhân bày tiệc rượu, khoản đãi Lăng Tiêu và đám người Tương Vân Sơn.

Biết được tin Lăng Tiêu trở về, rất nhiều đại biểu của các thế lực đỉnh cấp tại thành Vọng Thiên cũng đến. Lời nói của họ cực kỳ khách khí. Bọn họ là tới cầu người, nếu còn bày ra cái vẻ mặt vênh váo, hất hàm sai khiến thì chẳng phải là đầu óc có vấn đề sao.

Trong bữa tiệc, Lăng Tiêu rất khách khí, đối với các đại biểu của các thế lực lớn tại Nam châu có hỏi là đáp, hơn nữa câu trả lời còn khiến cho người ta vô cùng hài lòng.

Lăng Tiêu biểu lộ ra thái độ, việc kinh doanh này bản thân sẽ không độc chiếm, mà sẽ đem quyền kinh doanh thả cho các thế lực, bản thân chỉ làm một thương nhân nguyên thủy nhất mà thôi.

Điều này làm cho các đại biểu đều vui sướng vô cùng. Hiểu biết của đám người này đối với Lăng Tiêu cũng không phải như vậy, mà là một khúc xương khó gặm, tính tình vừa thối lại vừa cứng đầu. Ở Nhân giới, các thế lực bị giết bởi hắn không chỉ một nhà, thậm chí hình ảnh hắn trong các gia tộc ở Thánh Vực bị hình dung thành một tên yêu nghiệt!

Giờ gặp mặt mới thấy, người trẻ tuổi này dàn xếp rất thân thiện hòa khí, nào có đủ loại khuyết điểm như những người đó nói chứ?

Giữa bữa tiệc, Lăng Tiêu từ bên ngoài trở về, dường như có chuyện muốn nói với hắn, tuy nhiên thấy hắn bận rộn nên liền tránh ra. Đợi đến khi yến hội tan rồi thì Vương Chân quả nhiên là người đầu tiên tìm được Lăng Tiêu, liếc qua bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói:

- Chủ công, cơ hội phát tài của chúng ta tới rồi!

Lăng Tiêu trợn trắng mắt nhìn Vương Chân một cái, cười mắng:

- Đừng biến chúng ta thành cường đạo chứ, vừa mới thấy bộ dạng ngươi muốn nói lại thôi, nói đi, ngươi phát hiện thấy gì?

Vương Chân cười ha hả, nhẹ giọng nói:

- Mạch khoáng!

- Cái gì?

Lăng Tiêu không nhịn được phải động dung, nói:

- Ngươi nói lại lần nữa?

Trên mặt Vương Chân lộ ra vẻ đắc ý, nhẹ giọng:

- Mạch khoáng! Người của chúng ta trong tháng này đang tìm kiếm thì ngẫu nhiên phát hiện một mạch khoáng hư hư thực thực, lúc ấy vì nóng lòng tìm ngài cho nên chưa có dừng lại xem, giờ ngài đã trở lại tiểu tử kia lập tức chạy đi xác nhận một chút, phát hiện nơi đó tám chin phần mười có một mạch khoáng tinh thạch rất lớn! Chủ công, ngài nói đây có phải tin tốt quá lớn hay không?

Lăng Tiêu ngược lại lại bình tĩnh dần, khẽ nhíu mày nói:

- Vương Chân, loại chuyện thế này không thể đùa vui được, thành Vọng Thiên này xung quanh sợ đã bị các gia tộc ở đây đạp nát ra rồi, ai không muốn tìm một cái khoáng mạch tinh thạch đây? Việc này, ngươi có mấy phần chắc chắn?

Gương mặt Vương Chân nghiêm túc hẳn, nói:

- Chủ công, chuyện lớn như vậy sao Vương Chân dám tùy tiện nói đùa, mà là những thuộc hạ của chúng ta đã xác định mấy lần, phụ thân và ông nội của hắn đều dành cả đời đi tìm khoáng mạch, cho nên nhà bọn họ có một ít biện pháp tìm kiếm khoáng mạch gia truyền lâu đời. Nơi mà hắn phát hiện ra là hai ngọn núi cực cao, ở giữa còn có một con sông, à đúng rồi, nơi có một cái thác nước rất lớn!

- Hả?

Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng, cả kinh, thầm nói: nơi đó không phải nơi ta bế quan tu luyện một tháng đó chứ?

Vương Chân không ngờ tới được nguyên nhân kinh ngạc của Lăng Tiêu, tiếp tục nói:

- Trước đó không phải chủ công muốn di dời môn phái đi sao, tôi thấy nơi đó cực kỳ thích hợp. Vừa rồi tôi cũng đã phái vài người đi một chuyến, chính là để xác nhận chuyện này, nơi đó thực sự là địa phương tốt!

Vương Chân nói tới đây gương mặt còn đầy hưng phấn:

- Hơn nữa, ngài nhất định là không thể tưởng được chỗ của cái khoáng mạch kia ở nơi nào đâu, cũng khó trách lại không có người phát hiện ra!

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Vương Chân, thầm nói nếu ngươi dám nói là phát hiện ra ở sau thác nước, lão tử…lão tử lập tức một cước đá ngươi ra ngoài.

Vương Chân cố nói:

- Giữa hai tòa núi cao kia hình thành một khe núi sâu vạn trượng, dưới đó là dòng nước chảy xiết, ngay tại chỗ mà dòng nước và khe núi tương giao đó ngẫu nhiên có một chỗ mà nước chảy vào, một chỗ chỉ lớn hơn bàn tay như thế nếu không phải người của chúng ta kinh nghiệm phong phú, hơn nữa lúc ấy lại cố ý quan sát, căn bản là không phát hiện được!

Lăng Tiêu vừa mới tập trung thần thức vào Vương Chân, thấy hắn không nói dối, tuy người thanh niên này trước nay cũng có dã tâm, nhưng đối với mình chưa từng có ý khác, hơn nữa, chuyện như thế này hắn không có lý do để nói dối.

Vương Chân nói xong, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lăng Tiêu:

- Chủ công, chuyện này đối với chúng ta thật sự là cực kỳ tốt! Hơn nữa, tôi còn muốn nói, chúng ta khai thác không phải trên mặt đất, nếu có khả năng khai thác dưới nước thì tốt rồi, khi đó, chúng ta có thể lặng lẽ…ha ha…

Lăng Tiêu không biết nói gì, không thể tưởng được Vương Chân lại có một bộ mặt khác như thế này, ngẫm nghĩ một chút, Lăng Tiêu nói:

- Chuyện này, người biết chỉ có hai người các ngươi thôi sao?

Vương Chân khẽ cau mày:

- Hẳn là không có người thứ ba phát hiện, ngày mai chúng ta lập tức động thủ luôn!

Lăng Tiêu gật đầu nói:

- Tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng, ngày mai chúng ta lập tức đi luôn, trước tiên hãy dựng phòng ốc trước. Về phận khai thác khoáng mạch kia nếu không bị truyền ra ngoài, vậy cứ đợi tới khi môn phái của chúng ta kiến tạo xong, lại bày ra một tòa trận pháp lớn, cho dù có người có chủ ý đánh nơi đó cũng không có khả năng!

Vương Chân gật đầu, vui sướng nói:

- Chủ kiến này rất tốt!

Đáng tiếc, rất nhiều chuyện đều không giống như kế hoạch. Ngày hôm sau khi đoàn người Lăng Tiêu đi tới chỗ thác nước nơi khe núi kia, lại thấy trên một chỗ đất bằng giữa sườn núi đã đứng một đám người.

Vương Chân và Lăng Tiêu rùng mình, chuyện này còn chưa kịp nói với Tương Vân Sơn, chỉ có Lăng tiêu và Vương Chân là người biết chuyện khoáng mạch kia, giờ bỗng nhiên lại thấy có người ngoài xuất hiện, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Nơi này địa thế hiểm yếu, từ dưới bay lên cần rất nhiều thời gian, mà trừ phi hành ra gần như không còn phương pháp trèo lên chỗ đất bằng này.

Đám người kia hiện tại cũng đã thấy Lăng Tiêu, lập tức có một người bay ra, người bên Lăng Tiêu lập tức cảnh giới, lại thấy Lăng Tiêu nói:

- Đừng, người này ta nhận ra!

Trong tiếng nói của Lăng Tiêu lộ ra chút kinh hãi, sau đó hắn bay nhanh tới chỗ người nọ, ngạc nhiên vui mừng hỏi:

- Công Tôn tiền bối, sao có thể gặp được người ở đây vậy?

Hóa ra người này chính là ông nội của huynh đệ Công Tôn Kiếm của Lăng Tiêu dưới Nhân giới, phi thăng tới Thánh Vực trước Lăng Tiêu, Công Tôn Hoàng!

Công Tôn Hoàng nhìn thấy Lăng Tiêu cũng kinh ngạc vui mừng không ngừng, cười lớn nói:

- Thật sự là nhân sinh không đâu không gặp, không thể tưởng được lại có thể gặp tiểu hữu ở chốn này! Thật sự là rất khó được!

Lăng Tiêu nhìn vẻ tươi cười trên gương mặt Công Tôn Hoàng, một phần giả bộ cũng không có, hoàn toàn là thái độ của người xa nhà gặp bạn cố tri, trong lòng có phần nghi hoặc, bản thân mình làm mưa làm gió ở Nam Châu, ngay đến cả những người trước kia không biết mình, hiện giờ cũng đều đã biết là có một thanh niên thần kỳ tới từ Nhân giới … Vậy mà sao Công Tôn Hoàng không nghe thấy chút nào về mình?

Nghĩ một chút, Lăng Tiêu hỏi:

- Công Tôn tiền bối, mấy năm ngài sống trong Thánh Vực thế nào rồi?

- Không tồi, không tồi!

Lăng Tiêu đã nhìn ra được, ngoài miệng thì Công Tôn Hoàng nói không tồi, nhưng trong mắt hiện lên một chút đau thương thoáng qua, thầm nói không đúng, xem chừng có vấn đề.

Lúc này lại nghe thấy mấy người ở dưới hô lên:

- Công Tô lão nhân, ngươi ôn chuyện xong chưa vậy? Xong rồi thì để họ đi đi! Nơi này đã là địa bàn của Thắng Thiên Phái chúng ta rồi!

Thần sắc Lăng Tiêu ngưng lại, híp mắt, trong đó hiện lên hai đạo hàn quang. Công Tôn Hoàng phi thường rõ ràng tính tình của vị tiêu hữu này, nhỏ giọng nói:

- Tiểu hữu đừng vội, bọn họ cũng không có ác ý, ôi, phải đi xuống giải thích với họ một phen!

Lăng Tiêu nhẹ giọng hỏi:

- Công tôn tiền bối, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?

Công Tôn Hoàng thấy mười mấy người sau lưng Lăng Tiêu, cả đám đều không nhìn ra nông sâu, hơn nữa xem ra thực lực cũng không yếu, trong lòng cảm khái: Quả nhiên là thiếu niên anh hung, năm đó dưới Nhân giới là rồng trong loài người, đi vào Thánh Vực này, không ngờ nhanh như vậy đã có được thế lực của chính mình!

- Ôi!

Công Tôn Hoàng nhẹ giọng thở dài:

- Tại Thánh Vực này, nếu không có thế lực riêng thì một tán nhân nửa bước khó đi!

Lúc này, người ở dưới lại lớn tiếng quát:

- Công Tôn Hoàng, đội trưởng có lệnh, ngươi lập tức trở về!

Lông mày Lăng Tiêu cau lại, không đợi hắn nói chuyện, Vương Chân đã hừ nhẹ một tiếng:

- Đội trưởng kia của các ngươi là cái thứ gì vậy? Không thấy chủ công nhà ta đang nói chuyện sao? Hừ, không biết làm sao mà chẳng có giáo dục gì cả! Mặt khác… phiền toái các ngươi rời khỏi chỗ đó đi, nơi này là lãnh địa của chúng ta!

Công Tôn Hoàng nhìn Lăng Tiêu, vội vàng nói:

- Tiểu hữu, ngàn vạn lần đừng xung đột với bọn họ, bọn họ, đến cả gia tộc ta cũng không thể trêu vào!

Lăng Tiêu mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa nhìn Công Tôn Hoàng, nói:

- Tiền bối đừng sợ, bọn họ cũng là một thế lực ở Nam Châu sao?

Công Tôn Hoàng gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện lại thấy từ dưới đất bay lên ba bốn người, đám người đó đều phát ra khí tức hùng mạnh, sau đó lạnh lung quét mắt qua Lăng Tiêu và đám người Vương Chân.

Một trung niên nam nhân có chòm râu rậm lạnh lùng nhìn Vương Chân nói:

- Vừa rồi là ngươi ăn nói ngông cuồng?

Công Tôn Hoàng chỉ có thể than nhẹ một tiếng:

- Phó đội trưởng đại nhân, vị này là bạn vong niên nơi Nhân giới của tôi, mong ngài nể mặt tôi, không nên làm khó họ…

Người trung niên kia sờ sờ râu, khinh thường nhìn đám người Lăng tiêu, sau đó bĩu môi, như cười như không nói:

- Vậy sao? Tới từ Nhân giới? Ha ha, ta nói sao lại vô tri như thế chứ! Cũng giống với cái đồ ngu ngốc, quên đi, xem như ngày thường Công Tôn lão chịu mệt nhọc, giặt giũ nấu cơm nước cho chúng ta, cho nên sẽ không chấp nhặt với chúng!

Nói xong lạng lùng nhin Vương Chân:

- Tiểu tử, chú ý một tí, Thánh Vực không phải Nhân giới các ngươi! Nói bậy là chết đó, địa bàn của các ngươi hả? Hừ, cho dù các ngươi chết thì chỗ này cũng không nhận mai tang mấy kẻ yếu các ngươi đâu!

Lăng Tiêu đã giận tím mặt, nghĩ năm đó dưới Nhân giới Công Tôn Hoàng là một trưởng giả tự nhiên tự tại thế nào chứ, huống chi, Công Tôn Kiếm là huynh đệ của mình, vậy Công Tôn Hoàng cũng là trưởng bối của mình. Hiện giờ trưởng bối của mình bị người ta gọi đến kêu đi, thét vào mặt không nói, không ngờ đến từ giặt giũ nấu cơm còn nghe thấy, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Công Tôn Hoàng, sau đó nói:

- Công Tôn tiền bối, điều hắn nói… là thật sao?

Lúc Lăng Tiêu nói lời này, trong giọng nói dày đặc hàn ý, khiến cho đáy lòng đám người Vương Chân đứng sau không nhịn được sợ run cả người, thầm nghĩ đi theo chủ công lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn phẫn nộ thế này!

Vương Chân từng nghĩ, Lăng Tiêu thỉnh thoảng làm ra vẻ ta đây, có phải là thu mua lòng người hay không? Tuy nhiên, dần dà đi theo Lăng Tiêu, hắn phát hiện tính tình của Lăng Tiêu thuộc dạng, người kính ta một thước ta kính người một trượng! Hôm nay thấy Lăng Tiêu đối đãi với một người rõ ràng chỉ có thực lực bình thường cũng vẫn như trước, dị tâm của hắn với Lăng Tiêu đã hoàn toàn bị ném ra khỏi đầu. Một lòng nhiệt huyết dâng lên, chiến ý nghiêm túc nhìn đối phương, chỉ chờ một câu nói của Lăng Tiêu!

Vài thanh niên bên người Vương Chân và Lăng Tiêu đều có thực lực có thể gia nhập thế lực bậc trung, họ cũng đang sôi trào nhiệt huyết, ai không muốn theo một kẻ hùng mạnh? Ai không có người xuất đầu lúc nguy nan nhất? Có một chủ công như thế, trong tương lai, họ sẽ cô độc sao? Sẽ bị ức hiếp sao?

Trên mặt Công Tôn Hoàng hiện lên vài phần xấu hổ, nói:

- Một tổ tông trong gia tộc ta vì bọn họ hiệu lực, ôi, ta, ta cũng là bất đắc dĩ, ta làm sao không muốn tiêu diêu tự tại như quá khứ chứ. Truyện Sắc Hiệp

Gã trung niên nam tử râu rậm mà Công Tôn Hoàng gọi là phó đội trưởng nghe xong cười ha ha:

- Tiêu diêu tự tại? Ta nhìn ngươi giống phường hát hơn! Công Tôn Hoàng, ngươi thì tính là cái rắm gì? Con mẹ nó, ngươi còn làm bộ làm tịch, ngươi chỉ là một võ giả thánh giai, trong mắt chúng ta chẳng bằng chó má! Nếu không phải tổ tiên gia tộc ngươi hiệu lực cho chúng ta nhiều năm, ngươi bây giờ lại là đồng liêu của ta, ngươi cho là ta sẽ mang ngươi đi sao? Giặt giũ nấu cơm cũng không đến phần ngươi!

Lúc này, trên mặt Công Tôn Hoàng cuối cùng đã lộ ra sự giận dữ, quay đầu lại nhìn người trung niên trầm giọng nói:

- Phó đội trưởng đại nhân, kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục, Công Tôn Hoàng dù tới từ Nhân giới, tuy rằng thực lực không cao, nhưng không phải là ngươi có thể chửi bới làm nhục ta! Ngươi thấy ta chướng mắt, vậy thì trở về gia tộc báo cáo gia chủ trục xuất ta khỏi gia tộc đi, tốt xấu gì ta cũng coi như là chính thức tiến vào gia tộc! Còn nữa, vị tiểu hữu này của ta cũng tới từ Nhân giới, nhưng thực lực hùng mạnh hơn ta nhiều lắm, sự tình ngày hôm này đều do một mình Công Tôn Hoàng ta, nhưng nếu ngươi muốn gây bất lợi cho hắn, vậy phải giẫm lên thi thể của ta đã!

Nói xong, trong tay liền xuất hiện một thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa, cả người phát ra một luồng khí thế lẫm liệt, lạnh lùng nhìn người trung niên kia.

Lăng Tiêu lúc này mới thản nhiên nói:

- Công Tôn tiền bối, ngài không cần phải thế, gia tộc các ngươi cũng thuộc Nam châu đi? Là nhà ai, có thể để cho ta được mở rộng tầm mắt được không?

Người trung niên phó đội trưởng quát lên:

- Công Tôn Hoàng, ngươi thật là lớn gan, hiện giờ ta lấy thân phận phó đội trưởng ra lện cho ngươi, lập tức quay về đội ngũ, chính ngươi tự tìm phiền phức, về đến gia tộc tự nhiên sẽ có người thỏa mãn ngươi!

Sau đó gã chỉ thẳng mặt Lăng Tiêu:

- Tiểu súc sinh, ngươi còn không xứng để biết Thắng Thiên Phái chúng ta là người môn phái nào!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio