Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 512: pháp thuật đại vận chuyển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Dương vừa thốt ra lời này, khiến mọi người trên bàn thiếu chút nữa cười sặc sụa. đến ngay cả Lục Hải cũng không nhịn cười được vỗ đầu Trương Dương mắng:

- Ngươi đứa nhỏ này! Sao có thể nói như vậy chứ?

Từ đó, cũng có thể nhìn ra mối tình càm thắm thiết giữa thầy trò hai người.

Lăng Tiêu cũng cười khổ không ngừng, hắn thở dài nói:

- Hoá ra hình tượng của ta ở trong lòng các ngươi, chính là thế này?

Trương Dương cũng biết Lăng Tiêu không có tức giận, vì thế nói:

- Đương nhiên! Càng hiểu biết nhiều về những việc tông chủ đại nhân gây ra ở nhân giới trước đây, thì càng có loại cảm giác luyến tiếc vì không sống ở nhân giới! Kỹ năng trận pháp của tông chủ, quả thực quá mức thần kỳ! Trương Dương tin rằng trận pháp kia hữu dụng ở nhân giới, thì cũng sẽ có ích ở Thánh Vực!

Thiết Đản từ đầu vẫn cắm cúi ăn đột nhiên cảm thấy chính mình cần phải lên tiếng nói gì đó, hắn cộc lốc nói:

- Đúng vậy! Trận pháp của ca ca đó, trước đây mấy ngày lão nhân mặc áo xanh cũng không dám tiến vào, các ngươi không phải nói lão nhân kia là cường giả cảnh giới Người Tu Luyện sao?

Tương Vân Sơn gật gật đầu, nghiêm túc nói:

- Đúng vậy! Lão già đó thực lực phi thường hùng mạnh, mà đối mặt với trận pháp phòng ngự của chủ công bày ra, lại căn bản là không dám tiến vào, chỉ thốt ra mấy câu mạnh miệng sau đó bỏ đi.

Lúc này Lục Hải hơi nhíu mày hỏi:

- Lão già áo xanh đó, các ngươi nói lần nữa xem diện mạo của hắn thế nào, lão phu có cảm giác như đã gặp qua người này ở đâu thì phải?

Đám người Lăng Tiêu đều chấn động tinh thần! Lăng Tiêu tả lại chi tiết hình dáng diện mạo của lão già áo xanh với Lục Hải, Lục Hải trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu, nói:

- Tạm thời nghĩ không ra! Nhưng ta hẳn là có ấn tượng với người này. Những năm gần đây, trừ bỏ vài lần đoạt bảo, người ta đã gặp cũng không tính là nhiều, cho nên người này... ta ắt đã gặp qua. Tông chủ đừng vội, chờ ta nhớ ra rồi, nhất định sẽ nói ngay cho ngươi biết! Tuy nhiên, rốt cuộc tông chủ đã dùng biện pháp gì đánh lão già kia bị thương? Người có cảnh giới Người Tu Luyện, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta không nghĩ rằng tông chủ hiện tại có được thực lực đánh thắng Người Tu Luyện!

Lăng Tiêu cười nói:

- Nếu là lấy thực lực bản thân, đương nhiên không có khả năng chiến thắng người nọ, tuy nhiên Lục trưởng lão sợ là có điều không biết: trong người Lăng Tiêu, còn có vài món bảo vật. Ngày đó nói đến cũng rất may mắn, lão già áo xanh kia hẳn là hiểu biết về Lăng Tiêu cũng không rõ ràng lắm.

Lăng Tiêu cũng không nói hết sự thật, lão già áo xanh kia hiểu biết rất tường tận về Lăng Tiêu. Thậm chí cả đến chuyện Lăng Tiêu có pháp bảo lão cũng biết rõ.

Tuy nhiên có một số việc Lăng Tiêu cũng không nói thẳng ra, hắn cũng không muốn để lộ ra sự tồn tại của phân thân mình. Đối với phân thân đương nhiên người biết đến càng ít thì càng an toàn!

Lăng Tiêu hy vọng có thể gây dựng cho mình một loại hình tượng: ngoại trừ việc luyện đan thì không còn gì khác. Vì điều này, hắn thật rất muốn hấp dẫn số vũ giả hùng mạnh đến càng nhiều càng tốt. Ví dụ cao thủ cỡ như Lục Hải cảnh giới Người Tu Luyện như vậy!

Lục Hải không có hỏi tiếp, mỗi người đều có bí mật và sự riêng tư thuộc về mình, không muốn nói là chuyện bình thường. Cũng giống như Lục Hải, không phải lão cũng có giấu diếm một vài điều với Lăng Tiêu sao? Tuy nhiên tin rằng song phương đều giống nhau, loại giấu diếm này chỉ là chuyện nhỏ không quan trọng. Ít nhất, Lục Hải gia nhập vào chỗ Lăng Tiêu này cũng không có tâm tư xấu xa gì, điều lão giấu diếm, không nói ra cũng không có ảnh hưởng chút nào tới quan hệ với Lăng Tiêu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -

Lục Hải nói:

- Nếu đã như vậy, chúng ta cứ mau chóng chuyển dời căn cứ tới đó mới tốt! Phương gia cách nơi này tuy xa tới hơn vạn dặm, nhưng với một gia tộc có thực lực mà nói; nhất là lại phát hiện loại bảo tàng mạch khoáng tinh thạch này ẩn chứa của cải thật lớn, ta tin rằng phản ứng của họ nhất định sẽ rất nhanh!

Lăng Tiêu gật đầu phụ họa, sau đó nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta ngày mai sẽ lên đường!

.......

Ngày hôm sau, Thục Sơn phái chia quân làm hai đường, trong đó một đường ước chừng có hơn năm trăm người. Những người này đều là người trẻ tuổi không chịu nổi cảnh tịch mịch, thích tu luyện ở giữa trần thế, bọn họ cùng nhau đi theo Hạ Tuyết Ngọc, phân tán đến khắp nơi ở Nam châu, phụ trách công việc kinh doanh Trú Nhan đan.

Hạ Tuyết Ngọc và Tương Vân Sơn tạm thời tách ra, trong lòng dù không muốn xa nhau, tuy nhiên tận đáy lòng lại có một loại cảm giác hãnh diện! Chuyện công án năm xưa, Tương Vân Sơn đã mất đi rất nhiều thứ, Hạ Tuyết Ngọc lại phải chịu hàm oan mang tiếng xấu, phải chịu đựng biết bao áp lực, cũng đâu có ít chứ?

Chịu nhục, làm thủ hạ bên người Tương Vân Bưu hai mươi năm. Cuối cùng nàng mới phát hiện, chính mình lại là kẻ ngốc như thế, nàng vì lợi ích toàn cục phải chịu ủy khuất nhân nhượng mà người nhà của nàng cũng không thể được sống lâu thêm. Nàng đúng ra đã sớm biết Tương Vân Bưu là hạng người như thế nào chứ! Nhưng ảo tưởng của nữ nhân đã khiến nàng nghĩ rằng chính mình chịu chút ủy khuất cũng không sao, chỉ cần có thể giữ được an toàn cho người nhà, giữ an toàn cho Vân Sơn vậy là đủ rồi!

Cuối cùng, là Tương Vân Sơn lại lần nữa vùng lên, giúp Hạ Tuyết Ngọc đột nhiên thông suốt, mới khiến nàng hiểu được rất nhiều chuyện chỉ dựa vào người khác bố thí là không thực tế! Nếu như mình không cố gắng, không dốc sức thực hiện, như vậy thì hạnh phúc vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về mình!

Hình dáng của Hạ Tuyết Ngọc đã hoàn toàn biến thành một người khác, một nữ nhân thoạt nhìn cao quý thanh lịch, hoàn toàn khác hẳn nữ nhân lạnh như băng trước kia.

Hình dạng này là chính Hạ Tuyết Ngọc tự mình lựa chọn, trong những ngày giả chết hôm trước, đầu óc của Hạ Tuyết Ngọc vẫn không có ngừng sự sống, nàng cũng đã nghĩ thông suốt: nàng muốn chính mình trở thành một danh nhân nổi tiếng khắp Nam châu! Sau đó, Vân Sơn một lần nữa đứng ở trước đài, hôm đó nàng sẽ dỡ xuống tấm mặt nạ che mặt mình, tuyên cáo với thế nhân: chuyện năm xưa không phải chúng ta làm! Ta và Vân Sơn tự do yêu nhau, từ trước tới nay chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Tương gia!

Thời khắc đó, nhất định sẽ rất tuyệt vời đây!

Hạ Tuyết Ngọc thầm nghĩ trong lòng như vậy và ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, trong đầu nghĩ đến người trẻ tuổi kia, trong lòng nàng tràn đầy cảm kích.

Theo những người này rời khỏi, căn cứ lập tức trống vắng đi một phần ba.

Lăng Tiêu lệnh cho tất cả mọi người đều rời khỏi phòng của mình, sau đó dưới ánh mắt trợn tròn mồm há hốc của mọi người: hắn nhắm hai mắt lại, giống như một thần côn biểu diễn một màn ma thuật cực kỳ thần kỳ!

Cả doanh địa rộng lớn, dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người... đột nhiên biến mất!

Đến ngay cả nền đất kia cũng bị khoét vuông vức xuống sâu hơn mười thước!

Gần như mọi người, đều hoảng sợ đến ngây người. Bọn họ đúng thực từ trước tới giờ chưa từng nghe nói qua còn có thần thông như vậy. Càng không thể tưởng được, trước đó Lăng Tiêu cũng không có đánh động dặn dò một tiếng nào, đột nhiên liền ra tay chỉ trong nháy mắt như vậy, quả thực khiến người ta có cảm giác như đã đánh mất năng lực suy nghĩ.

Nhìn mọi người dường như biến thành những pho tượng, Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, đón gió bay lên, nói:

- Hãy theo ta!

Nói xong thân mình hóa thành một đạo hào quang, nhanh chóng biến mất trên không trung.

Lúc này, đám người Lục Hải mới phản ứng lại, nhìn đám người Bạch lão cùng nhau cười khổ. Thân mình Lục Hải không thấy có động tác gì, liền phóng vọt lên không trung, cười khổ nói:

- Đây là thủ đoạn gì... của tông chủ đây?

Bạch lão cũng lắc đầu nói:

- Tiểu tử này... thật không thể tưởng tượng nổi! Ngươi nói xem, chúng ta nếu không học được những thứ này, về sau có thể khiến người ta khinh thường hay không vậy?

Lục Hải thoáng sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói:

- Đúng vậy đúng vậy! Nhất định phải theo tông chủ học cho bằng được chiêu thức ấy. Mẹ nó! Thật cũng làm cho người ta dao động quá rồi!

Về phần hơn một ngàn người còn lại ở căn cứ kia, nhìn nơi ở của mình một thời gian khá lâu bỗng nhiên biến thành một cái hố sâu hình vuông thật lớn, bốn phía vách hố bằng phẳng cứ giống như bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén gọt qua. Cả đám sớm đã như si như ngốc, nhìn thấy nhiều người bay lên không trung, bọn họ mơ mơ màng màng bay theo phía sau, không ai ngoài tông chủ lão nhân gia có thể hiểu được chiêu thức ấy đến tột cùng là cái công phu gì!

Người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên có năng lực một kiếm san bằng một ngọn núi lớn, có năng lực cuốn lên một khối đất lớn, thậm chí có năng lực tạo ra một cơn gió lốc đáng sợ. Nhưng không ai có thể làm được như Lăng Tiêu, chỉ phất tay một cái, cả một vùng kiến trúc lớn như vậy liền biến mất không thấy!

Mà thời điểm khi bọn họ đi vào chỗ bình đài giống như tiên cảnh trống không kia, lại cả kinh há hốc mồm cơ hồ muốn rớt cằm xuống đất, thậm chí đến tiếng gầm rú của thác nước xa xa cũng không lọt vào tai, không nghe không thấy.

Bởi vì cả vùng kiến trúc vừa mới biến mất kia, thật hoàn hảo không một chút tổn hao gì xuất hiện ở mặt trên bình đài chỗ vô cùng rộng lớn kia! Tuy rằng chỉ chiếm một phần mười diện tích của bình đài, nhưng phương vị, kết cấu, cùng với các phòng ốc đường xá trong đó vẫn không mảy may thay đổi chút nào!

Toàn bộ căn cứ trước đó, hoàn toàn được Lăng Tiêu vận chuyển lại đây!

Mà ngay cả Tương Vân Sơn, cũng không kìm được bị rúng động đến bàng hoàng cả người, sau đó hắn đi tới gần Lăng Tiêu, hắn không có nhờ bất cứ người nào trợ giúp, dám một mình từng chút từng chút một bay lên. Bởi vì khi hắn đến nơi, bên người Lăng Tiêu đã vây quanh quá nhiều người, chỉ vì hắn cũng muốn hỏi ra những phòng ốc đó là dùng phương pháp gì để vận chuyển tới đây được.

Mặc kệ ai hỏi, Lăng Tiêu cũng chỉ cười cười mà không nói. Quả thực không tránh khỏi, rốt cục Lăng Tiêu tung ra một miếng mồi nhử đầu tiên trong thời gian lập phái ở Thánh Vực khiến người ta không thể cự tuyệt!

- Trong vòng trăm năm, cho mỗi người các ngươi đều có thể hiểu được nguyên lý này! Về phần có thể làm được thần thông như ta hay không, vậy thì để xem duyên phận pháp thuật của mọi người rồi!

Trong lúc nhất thời, đến ngay cả Lục Hải và Bạch lão, đều có cảm giác hưng phấn mãnh liệt, trong lòng hai người không khỏi càng bội phục Lăng Tiêu hơn. Hôm nay một chiêu ấy tuy rằng vô cùng bất ngờ, nhưng suy xét kỹ lại cũng không có gì đột ngột, mọi người đi theo cường giả, cam tâm tình nguyện làm việc cho ngươi, cho ngươi sử dụng, điều này... đơn giản chỉ vì hai chữ danh lợi.

Mà trong lòng các cao thủ trong Thánh Vực: "Chữ danh", là muốn nói ra chỗ dựa lưng của mình, có thể chấn nhiếp kẻ thù, có thể bảo hộ chính mình, giống như liên minh Nam Châu, giống như gia tộc Tư Đồ!

Cái gọi là "người có danh cây có bóng", những người của gia tộc đỉnh cao xuất hiện ở bất cứ địa phương nào cũng sẽ nhận được sự tôn kính của mọi người. Chẳng lẽ những người đó tôn kính bản thân bọn họ sao? Đương nhiên không phải, tôn kính là tôn kính gia tộc và thế lực sau lưng những người đó. Cái loại cảm giác này dường như phải nói là kính sợ thì càng chuẩn xác hơn.

Còn "Chữ lợi", đối với những vũ giả mà nói, đương nhiên chính là đề cao chính mình! Cầu trường sinh cũng tốt, cầu chung cực võ đạo cũng tốt, luôn phải có mục tiêu theo đuổi.

Mà Lăng Tiêu là một tông chủ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, một thân vừa thần bí vừa hùng mạnh, không phải chính là người đạt yêu cầu của bọn họ sao?

Ở thời điểm những người này hoàn toàn rung động, trong lòng Lăng Tiêu cười thầm, lại ra tay bố trí một trận pháp mang theo kết giới trên phiến bình đài rộng lớn. Kết quả, trong khoảnh khắc vừa thiết lập xong trận pháp, tiếng nước chảy ầm vang từ thác nước, chợt biến mất! Toàn bộ bên trong kết giới mọi âm thanh đều tĩnh lặng!

Vừa mới đây mọi người còn cảm thấy duy nhất không hoàn mỹ chính là tiếng nước chảy ầm ĩ, giờ phút này hoàn toàn không có chút động tĩnh gì.

Tông chủ... quá tài năng mà!

Mà sau khi Lăng Tiêu ở làm xong tất cả, chân nguyên trong cơ thể tiêu hao hơn phân nửa! Vận chuyển lớn như vậy là pháp thuật cao nhất trong đạo thuật! Tu luyện đến mức cao nhất, nghe nói có được uy lực dời non lấp biển!

Tuy nhiên đối với Lăng Tiêu mà nói, có thể làm được như thế đã là quá mức đặc biệt rồi!

Tuy nhiên ở Lăng Tiêu xem ra, hôm nay để lộ ra chiêu thức ấy cũng rất đáng giá rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio