Lúc này trong mắt và trong lòng Diệp Tử chỉ có một mình Lăng Tiêu. Đối việc đám người Đinh gia Thiếu chủ theo mình đi ra rồi lặng lẽ bỏ đi cũng không có chút cảm giác. Lăng Tiêu cũng thấy Đinh Hỏa đuổi theo Diệp Tử, sau đó lại mang vẻ mặt khó chịu rời đi, tuy nhiên cũng chẳng buốn hỏi Diệp Tử người nọ là ai. Lúc này tâm tình Lăng Tiêu cũng rất kích động. Sự sung sướng vì được gặp lại Diệp Tử xa cách từ lâu lập tức giúp hắn vứt hết toàn bộ những ức chế trong lòng trong suốt hơn mười năm qua kể từ khi hắn phi thăng Thánh Vực. Lăng Tiêu ôm chặt lấy Diệp Tử, nói:
- Bảo bối, chúng ta về nhà thôi!
- Huynh, huynh gọi muội là gì?
Diệp Tử đang gục vào lồng ngực Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, mắt như nước hồ thu nhìn đăm đăm Lăng Tiêu. Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, trái tim đập liên hồi. Từ khi gặp qua Lăng Tiêu cho tới bây giờ quen biết đã gần hai mươi năm, chưa từng nghe nam nhân như đầu gỗ này nói qua mấy câu tình cảm như thế.
Nếu không có khí chất quen thuộc trên người Lăng Tiêu, thâm tình vô hạn trong ánh mắt và mùi hương nàng vô cùng quen thuộc, Diệp Tử thậm chí nghĩ nam nhân trước mắt này không phải là Lăng Tiêu.
- Sao thế? Nàng không thích ta gọi nàng như vậy à? Vậy ta sẽ gọi nàng bằng Diệp Tử cũng được!
Lăng Tiêu nồng nàn nhìn Diệp Tử, cười nói.
- A, không, không cần!
Diệp Tử vội la lên, cảm giác hai má mình nóng lên, trái tim đập liên hồi, thốt lên:
- Lúc trước huynh chưa từng nói như thế... Huynh, huynh gọi muội như vậy, muội rất vui mừng!
Diệp Tử tựa cằm vào vai Lăng Tiêu, đôi tay ôm thắt lưng Lăng Tiêu. Lăng Tiêu khẽ vuốt ve lưng Diệp Tử, một bàn tay khoát lên nàng bờ lưng mềm mại đầy tính đàn hồi đến kinh người của nàng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Cái gọi là lãng mạn, kỳ thật đều là không học mà biết. Khác biệt duy nhất chỉ là vấn đề có nghĩ đến hay không mà thôi.
Hai tay Lăng Tiêu nắm lấy bờ vai thơm ngát của Diệp Tử, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Diệp Tử đầy tình cảm nồng nàn, Lăng Tiêu nói:
- Diệp Tử, ta rất nhớ nàng!
Một câu vừa nói ra khiến Diệp Tử tâm tình vừa mới có chút bình phục, lại không kìm nổi lệ rơi đầy mặt.
Hơn mười năm đằng đẵng, khắc khổ tu luyện, nguyện cầu chỉ đơn giản hai chữ: "gặp lại"! Hiện giờ gặp mặt, trong lòng vừa chua xót vừa cảm giác hạnh phúc, khiến Diệp Tử thậm chí không biết nên dùng câu gì, chữ gì, cách gì mới có thể diễn tả hết nỗi lòng nàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Nàng ra sức gật đầu, sau đó có chút nghẹn ngào cười nói:
- Huynh xấu lắm. Mặt của muội nhất định đã tèm lem như mặt mèo rồi!
Lăng Tiêu lấy tay lau đi giọt lệ trong khóe mắt Diệp Tử, dịu dàng nói:
- Vậy nàng sẽ là con mèo nhỏ xinh đẹp nhất trên đời này!
Diệp Tử dùng ánh mắt si ngốc nhìn Lăng Tiêu:
- Muội phát hiện huynh đã thay đổi, càng trở nên mê người hơn.
Nói xong khẽ cắn môi dưới, ánh mắt mơ màng nói:
- Muội rất sợ, đó chỉ là một giấc mộng! Nhưng cho dù là mộng, muội cũng nguyện ý không tỉnh lại!
Khuôn mặt Lăng Tiêu hiện lên vẻ chua xót, nhẹ giọng nói:
- Lúc xưa ta quá đam mê tu luyện, bỏ qua cảm thụ của các nàng. Nàng yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không mặc kệ các nàng! Trên đời này đáng để ta quý trọng cũng chỉ có các nàng mà thôi! Cho nên, ta sẽ cố gắng đem đến hạnh phúc chân chính cho các nàng!
Diệp Tử tựa đầu vào vai Lăng Tiêu, líu ríu nói:
- Hạnh phúc của chúng muội, là được ở bên cạnh huynh.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu, vội vàng nói:
- Đúng rồi, muội cùng Nha Nha, Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan tỷ tỷ bốn người phi thăng, cùng nhau tiến vào cánh cổng Thánh Vực. Nhưng chỉ mình muội xuất hiện ở đây. Ba người kia, ta tìm không thấy! Phu quân, huynh nói các tỷ muội có nguy hiểm gì không?
Lăng Tiêu nghe xong, cũng sửng sốt. Hắn đối với cánh cổng Thánh Vực tuy rằng đã có chút hiểu biết. Hơn nữa, chỉ sợ tuyệt đại đa số người của Thánh Vực đều không biết được nhiều như Lăng Tiêu.
Nhưng vấn đề là, Lăng Tiêu chưa bao giờ nghĩ tới, cùng nhau bước vào một cánh cổng Thánh Vực, không ngờ cũng có thể xuất hiện ở những chỗ khác nhau!
Như vậy xem ra, năm đó ở Cấm địa của Thần, Âu Dương gia tộc mở ra cánh cổng Thánh Vực, tuy rằng hút đi Long tộc, Tinh Linh tộc và không ít người luyện võ nhân loại có mặt lúc đó, nhưng Long tộc và Tinh Linh tộc cùng với không ít người luyện võ nhân loại căn bản là không có rơi xuống địa điểm mà Âu Dương gia muốn! Nhưng chính mình lại thấy Âu Dương gia tộc Âu Dương Trường Không! Điều đó có phải nghĩa là cánh cổng Thánh Vực do con người mở ra chỉ có thể tập trung hút vào vài người? Mà lúc ấy cấm chế của Cấm địa của Thần biến mất, cũng đồng thời kích phát cánh cửa Thánh Vực tự động mở ra, hai hợp làm một, cho nên mới có loại ảo giác là Âu Dương gia hút vào một số lượng lớn người luyện võ thánh giai?
- Phu quân, huynh đang suy nghĩ cái gì thế?
Diệp Tử thấy Lăng Tiêu ra vẻ trầm tư suy nghĩ không thông bèn cất tiếng hỏi.
- À, không có gì, ta đang suy nghĩ đến vài chuyện trước giờ vẫn nghĩ không ra.
Lăng Tiêu thuận miệng đáp:
- Còn về cánh cổng Thánh Vực... Tạm thời bỏ qua. Nếu không nghĩ ra, vậy không suy nghĩ tới nữa. Ta tin tưởng ba nàng ấy sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý. Chỉ cần các nàng ở trong phạm vi Nam Châu thì nhất định sẽ biết đến sự tồn tại của ta. Nếu các nàng không ở Nam Châu, như vậy chỉ cần các nàng ở trong Thánh Vực, chân trời góc biển, ta cũng phải tìm cho ra các nàng!
Diệp Tử trong lòng tuy rằng hơi có chút ghen tuông. Tuy nhiên, chẳng phải mình yêu phu quân vì huynh ấy là người chí tình chí nghĩa sao? Huống chi nhiều năm như vậy, chúng nữ ở chung với nhau sớm đã thân như tỷ muội, thậm chí vốn dĩ còn ước định cùng nhau phi thăng Thánh Vực nữa mà!
Diệp Tử gật gật đầu, sau đó còn nói thêm:
- Đúng rồi, chúng ta quay về Song Châu quận một chuyến đi. Người vừa rồi là Đinh gia Thiếu gia của Song Châu quận. Khi muội mới đến chốn này, tiêu xài tất cả mọi thứ đều là do hắn chu cấp. Trừ huynh ra, muội không muốn nợ bất cứ kẻ nào. Huynh là nam nhân của muội, cho nên, chút nợ nần này giao cho huynh.
Diệp Tử có chút nghịch ngợm nói.
Lăng Tiêu cười nói:
- Cũng được. Đinh gia này cũng là một gia tộc không tồi. Tuy nhiên quan hệ với hầu hết các gia tộc ở Nam Châu cũng không nhiều. Nói gì đi nữa, nơi này cũng là biên giới Đông Châu mà.
Diệp Tử đối với tình hình bên trong Thánh Vực cũng không quen thuộc. Hơn nữa, ở trước mặt nam nhân của mình, nàng càng nguyện ý làm một nữ nhân chân chất. Chuyện náo động kia, là việc nên để cho nam nhân làm.
Nơi đường chân trời, tia sáng cuối cùng cũng tắt ngấm, đêm tối lặng lẽ bao trùm tất cả. Gió lạnh thổi hiu hiu, vô cùng dễ chịu. Hai người hạ xuống đất, chậm rãi đi ngược trở về thành.
Từ trước đến nay nam nhân mà Đinh Hỏa khinh thường nhất chính là loại nam nhân không có phong độ, ăn chơi trác táng, vì nữ nhân mà ghen tuông. Trong mắt hắn, chuyện này không thể dùng lẽ thường mà phán xét. Của ngươi thì sẽ là của ngươi. Không phải của ngươi cưỡng cầu có tác dụng gì đâu?
Tuy nhiên, tâm lý này hết thảy đều là căn cứ vào chuyện hắn chưa từng thất bại trong chốn tình trường mà sinh ra. Hôm nay, Đinh Hỏa rốt cục cũng thưởng thức được loại cảm giác mất mát này. Dường như có cảm giác trong lòng như muốn phát cuồng.
Thực ra, Tô Tuệ Nhi tuy là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng trong Thánh Vực, người nhiều vô số. Chẳng cần nói đâu xa, chỉ riêng trong phạm vi thế lực của Song Châu quận này đã có hơn ngàn vạn mạng người. Hơn nữa người luyện võ cao cấp đều có tuổi thọ rất dài. Dạng nữ nhân nào mà không có?
Nhưng con người luôn là như thế, bất kể nam nữ, cái không chiếm được bao giờ cũng là cái tốt nhất!
Đinh Hỏa rốt cục cũng hơi hiểu được tâm lý vì một người con gái mà trở thành một kẻ ăn chơi trác táng.
Kỳ thật, cũng chưa chắc là bởi vì nữ nhân kia, mà là bởi vì mặt mũi của mình kìa! Bởi vì ngay cả Đinh thiếu gia như hắn bây giờ cũng cảm thấy mình rất mất mặt!
Trong sân tập võ của nhà mình, hắn hung hăng một hơi bổ nát mười mấy hình người bằng sắt. Kiếm kỹ tinh diệu đến mức chỉ một kiếm đã chém mấy hình người này thành mấy khúc. Lại nhìn thật kỹ, kích thước mấy mảnh vỡ này không ngờ giống hệt nhau!
Lúc này, có người vào báo lại.
- Đại thiếu gia, bên ngoài có người cầu kiến!
- Sao?
Đinh Hỏa người đầy mồ hôi nhận lấy khăn mặt do tùy tùng đưa, lau qua mặt mũi một cái, nhìn thoáng qua tên thuộc hạ, không nói gì.
Tùy tùng bên cạnh Đinh Hỏa nhíu mày nói:
- Đinh Kiện à, ngươi đã ở đây cũng không phải một ngày hai ngày, chẳng lẽ không biết nói thiếu gia hôm nay tâm tình không tốt, ai cũng không gặp ư?
Người trẻ tuổi tên Đinh Kiện vẻ mặt vẻ xấu hổ, giải thích:
- Người đến chính là Tô cô nương, còn có, còn có một nam nhân đi cùng.
Tùy tùng bên cạnh Đinh Hỏa lập tức im lặng. Hắn đi theo thiếu gia cũng không phải một ngày hai ngày, tự nhiên hiểu rất rõ tính tình của Đinh gia Thiếu gia thực lực cường đại mà kiêu ngạo, càng hiểu rõ lý do vì sao hôm nay thiếu gia tức giận.
Đinh Hỏa khóe miệng hơi hơi nheo lại, nghĩ thầm: "Sao chứ? Đừng nói rằng nam nhân kia là cái bình dấm chua (CBRO: ý nói là hay ghen). Bổn thiếu gia đi rồi còn không chịu, còn muốn đến nhà ta lập uy sao?" Tuy nhiên hắn lại nghĩ lại: "Nếu người nọ ngu xuẩn như vậy, Tô cô nương làm sao mà coi trọng hắn được?" Nghĩ vậy, Đinh Hỏa liền cảm thấy có chút khó hiểu bèn phất tay, vừa định muốn nói không gặp. Tuy nhiên vừa thấy ánh mắt của vài tùy tùng, hắn lại đổi ý, thầm nghĩ: "Nếu ta mà không ra gặp bọn họ, chuyện này truyền ra ngoài, dường như có vẻ ta sợ bọn họ!
Đinh Hỏa ta chưa từng sợ ai cả!" Nghĩ thế, Đinh Hỏa nói:
- Dẫn bọn họ đến phòng khách chờ ta, ta sẽ ra ngay lập tức!
Đinh Hỏa tuy rằng rất phong lưu, nhưng đồng thời tính tình cũng rất sảng khoái, sẽ không vì một chuyện nhỏ mà canh cánh trong lòng. Cho nên, Lăng Tiêu và Diệp Tử hai người chờ chưa nguội một chén trà đã thấy Đinh Hỏa tóc ướt sũng, vừa mới tắm xong đi ra.
Lăng Tiêu quan sát người trẻ tuổi anh tuấn đứng trước mặt, sau đó đứng dậy, mỉm cười nói:
- Tại hạ Lăng Tiêu, cảm tạ Đinh thiếu gia mấy ngày gần đây chiếu cố thê tử của ta. Chút tâm ý nho nhỏ, mong Đinh thiếu gia không chối từ.
Nói xong, đem một hộp gỗ hình chữ nhật hộp gỗ đặt lên chiếc bàn bằng gỗ đen đối diện.
Thấy bàn gỗ kia, trong lòng Lăng Tiêu không khỏi tán thưởng sự khác biệt của đại gia tộc. Loại vạn năm thiết mộc này không ngờ tùy tiện đâu trong nhà cũng có thể thấy.
Lúc Đinh Hỏa nghe tên Lăng Tiêu, không kìm nổi hơi hơi có chút ngẩn ra. Theo bản năng vừa định chối từ, tay vừa giơ ra đã thấy người ta khuôn mặt tươi cười. Người ta mang theo lễ vật tới cửa cảm tạ, tươi cười chân thành, Đinh Hỏa có kiêu ngạo, cũng không thể trực tiếp trở mặt đuổi người ta đi? Nhưng lập tức cảm thấy tên Lăng Tiêu này quả thật rất khéo léo thành thục. Trong giây lát nghĩ đến một chuyện, sau đó trợn trừng hai mắt, lấy tay chỉ vào mặt Lăng Tiêu, khuôn mặt co rúm, nghẹn họng nhìn trân trối hỏi:
- Ngươi, ngươi chính là Vọng Thiên thành, Thục Sơn phái Lăng Tiêu?
Lăng Tiêu vô cùng tự nhiên gật gật đầu. Trực tiếp nói ra thân phận của mình cho hắn biết, trong đó có một nguyên nhân chính là, Đinh Hỏa là một trong số rất ít người thích hồng nhan của mình nhưng không quấn riết làm phiền mà nhiều năm như vậy Lăng Tiêu mới thấy qua một người. Cho nên, trong tiềm thức, Lăng Tiêu có chút tán thưởng hắn.
Còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn, nếu Hoàng Phủ Nguyệt, Nha Nha và Vũ Đồng tất cả đều đã đến Thánh Vực. Vậy Lăng Tiêu tất nhiên cần phải trong thời gian ngắn nhất, lại khiến Thục Sơn nổi danh!
Để các nàng biết ta đang ở đây!