Câu nói của Hoàng Phủ Nguyệt như long trời lở đất, hoàn toàn đẩy câu mắng vừa rồi của Đỗ Vũ với đại hồ tử!
Sau khi nói xong, toàn trường im lặng, đương nhiên hầu như mọi người đều cho rằng cô bé xấu không biết phân biệt này … Chết chắc rồi!
Đỗ Vũ ngửa mặt lên trời cười to, một luồng tinh thần uy áp vô cùng khổng lồ áp bách về phía Hoàng Phủ Nguyệt, đồng thời trong miệng giận dữ hét lên :
- Do cô muốn chết, đừng trách ta! Hôm nay ai dám ngăn cản ta thì kẻ đó đang đối nghịch với Khuê Sơn phái !
Ngay cả người thanh niên kia cũng không lấy cớ nhúng tay vào chuyện này. Hơn nữa, chuyện tới bước này rồi hắn cũng không có cách nào nhúng tay vào. Mặc dù hắn chướng mắt với người kiêu ngạo ưng ngạch như Đỗ Vũ nhưng trong lòng người thanh niên này cũng không tán thành với hành động của cô bé xấu này, quả thực là một kẻ chán sống!
Cô cũng không nhìn lại thực lực của mình, có thực lực kiêu ngạo mới thật sự là kiêu ngạo, còn không có thực lực mà kiêu ngạo thì đó là đồ ngốc!
Cho nên ngay trong nháy mắt Đỗ Vũ bùng nổ, thân hình người thanh niên vô cùng lý trí này lướt về phía sau, khóe miệng nổi lên một chút ý cười cổ quái, thầm nói : Đúng lúc ngươi giết nàng, ta sẽ nhân cơ hội này cướp vật này. Ác danh giết người đoạt bảo này đều đặt lên lưng phó đường chủ rồi!
Lúc này đám người đại hồ tử không kịp khuyên bảo Hoàng Phủ Nguyệt, trong lòng thậm chí ngay cả ý niệm trách Hoàng Phủ Nguyệt thức thời trong đầu không cũng không có. Ngay trong quá trình sợi chỉ treo chuông, cả người đại hồ tử bùng lên khí thế vô cùng hùng mạnh, che ở trước người Hoàng Phủ Nguyệt, hét lớn :
- Cô chạy mau!
Thời điểm này, mới thấy nhân tính!
Thật ra thế gian này càng có nhiều người thường được tạo ra trong thế giới này,bất kể là Nhân giới cũng được, Thánh Vực cũng được. Người thường sống trong cuộc sống bình thường thông thường không hiển ra một chút điểm chớp giật này. Chỉ có loại thời điểm trong lúc nguy cấp này, thậm chí không kịp suy nghĩ gì, Hoàng Phủ Nguyệt nao nao, trong lòng dâng lên một niềm cảm động.
Đại hồ tử này là người tốt!
Sở dĩ nàng dám không kiêng nể mà nói với Đỗ Vũ tự nhiên là có được sự ra hiệu của Lăng Tiêu : Nàng có thể tùy tiện giúp bọn họ trút giận!
Khi Lăng Tiêu đuổi đến đây, ở rất xa trông thấy bảo vật khai quật kia, không ngờ lại bay vào trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt, khiến trong lòng cảm thấy tò mò, đồng thời sử dụng thần niệm tra xét những người này một lần, phát hiện trong những cường giả này cũng không ai có thể gây uy hiếp cho mình. Trung châu này cũng phải nơi mình ở lâu. Cho dù gặp phải người hùng mạnh thì đó cũng không quá nghiêm trọng.
Cho nên, Lăng Tiêu vẫn đang âm thầm quan sát, cảm giác được gã Đỗ Vũ kia bị tức giận đến mức giới hạn. Thần thức của Lăng Tiêu gắt gao tập trung vào Đỗ Vũ. Ngay trong khoảnh khắc Đỗ Vũ bùng nổ, luồng tinh thần lực dời non lấp biển của Lăng Tiêu tràn đến!
Không nghĩ tới không ngờ lại sinh ra biến cố. Đại hồ tử kia nhìn như có chút khiếp nhược, không ngờ cũng có dũng khí che trước mặt Hoàng Phủ Nguyệt! Khiến Lăng Tiêu hơi chút kinh hãi, ngay sau đó, liền thấy trong nhóm người đại hồ tử, có một nửa số người cũng không muốn sống mà rút binh khí ra xông tới Đỗ Vũ, cũng điên cuồng hét lên trong miệng.
- Thực lực mạnh là giỏi lắm sao?
- Hãy giết chết tất cả chúng ta!
- Không biết xấu hổ! Xuất thủ đối phó với một cô gái yếu ớt!
Nhìn thấy người thanh niên kia và lão già lui rất xa, và một số ít của nhóm người kia cũng trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ cũng chán sống sao? Biết rõ xông lên là tìm chết, không ngờ còn dám xông về phía trước!
- Các ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn … A!
Lời của Đỗ Vũ còn chưa dứt, bỗng nhiên hoảng sợ đến cực điểm mà kêu lên một tiếng, đồng thời thân hình giống như diều đứt dây, như là bị một luồng gió mạnh cuồn cuộn bốc lên, mạnh mẽ ném hắn bay về phía sau!
Phù phù một tiếng!
Thân hình Đỗ Vũ ngã vào hồ sâu ở phía sau, bắn lên một đám bọt nước rất cao.
Ngay sau đó, thân hình Đỗ Vũ nhãy vọt ra từ hồ sâu kia, toàn thân đều ướt đẫm, chật vật ướt như chuột lột! Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía hư không, mắt bắn ra hào quang kinh hãi vô cùng, nhìn thật kỹ, tay hắn không ngừng run nhè nhẹ.
- Ôi, là ai? Ra đây cho ta!
Đỗ Vũ lớn tiếng quát.
Trong không khí vang lên một giọng nói thản nhiên :
- Ngươi cho mình là ai chứ? Ngươi không xứng nói chuyện với ta!
Lời nói này không khác lắm so với Hoàng Phủ Nguyệt nói lúc nãy! Lúc này chỉ cần người không ngốc thì nhất định biết được, người vừa tới nhất định có liên quan tới cô gái vô cùng xấu xí này.
Lúc này trên mặt người thanh niên kia lộ ra vẻ hưng phấn, lúc nãy tuy rằng hắn cũng có tâm tư có chút không tốt, nhìn thì không có biểu lộ cảm xúc ra ngoài, xem ra câu nói của những ông cụ cũng không sai nha – Làm người phải khiêm tốn!
Hiện tại rốt cuộc ta cũng học được từ "khiêm tốn" cho nên tai họa lần này không ngờ không liên hệ đến mình!
Người thanh niên kia mừng thầm trong lòng, khuôn mặt anh tuấn nhìn đám hộ vệ, đồng thời trong lòng hắn cũng dâng lên một luồng cảm giác mát mẻ, nghĩ mà có chút sợ. Thực lực của đối phương rõ ràng cao hơn bọn họ quá nhiều, chỉ nghe giọng nói mà không thấy người, đủ để giải thích trong mắt người ta căn bản cũng không thèm nhìn đám người bọn họ.
Người thanh niên lại liếc mắt nhìn cô bé xấu xí kia, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác vớ vẫn. Người ta kinh tởm những người bọn mình, giống như mình khinh thường đám người đại hồ tử kia thì có gì khác nhau?
Lúc này, Đỗ Vũ rùng mình một cái, đối mặt với cường giả ngay cả bóng dáng người ta cũng không thấy. Loại cảm giác sợ hãi trong lòng hắn cũng không ngăn lại mà tràn ra. Đột nhiên khuôn mặt Đỗ Vũ đổi thành vẻ tươi cười, chắp tay quay về phía hư không nói :
- Không biết tiền bối đến từ nơi nào? Phó đường chủ Hổ Uy đường của Khuê Sơn phái tại đây thi lễ, vừa rồi quá đắc tội, mong tiền bối bỏ qua.
Tuy Khuê Sơn phái ở Trung châu không phải là thế lực cao nhất nhưng được coi là danh môn đại phái, người bình thường không dám khinh thường bọn họ. Chưởng môn nhân Trương Thanh Phong đã tiến vào cảnh giới Đại Viên Mãn, hơn nữa người mạnh nhất Khuê Sơn phái vẫn không phải là gã chưởng môn nhân Trương Thanh Phong này, mà là một số trưởng lão chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt thế nhân!
Những người đó là những người cùng với Trương Thanh Phong năm xưa thành lập Khuê Sơn phái. Vốn thực lực của bọn họ cũng không yếu, theo thực lực môn phái tăng lên, những người đó cũng càng ngày càng mạnh hơn. Đến bây giờ đã qua rất nhiều năm ở trước mặt công chúng chỉ có chưởng môn nhân Trương Thanh Phong, còn tự mình quản lý chuyện vặt của Khuê Sơn phái. Tuy rằng đến bây giờ cũng không cần lão quản lí bất cứ chuyện gì nhưng Trương Thanh Phong cũng coi như là một trong số ít những cường giả mạnh đến cực điểm mà không bế quan tu luyện.
Theo lời đồn, Trương Thanh Phong còn là một trong những người che dấu khuyết điểm, chỉ cần có người bắt nạt người của lão, người của thủ hạ lão cũng không chừng thì lão sẽ tự mình tìm đến cửa để đòi công đạo.
Cho nên chỉ cần người trong Trung châu Thánh Vực, người chưa nghe nói về Trương Thanh Phong … Hầu như không có, hơn nữa, mặc kệ là ai, cho dù là người của thế lực lớn cũng không nên dễ dàng trêu chọc người của Khuê Sơn phái. Cho nên, hôm nay khi người thanh niên này khiêu khích Đỗ Vũ thì Đỗ Vũ có cảm giác không thể tin nổi, mới có thể nổi trận lôi đình!
Tuy nhiên, nơi này cũng không phải là phạm vi thế lực của Khuê Sơn phái, trong lòng Đỗ Vũ cũng hiểu được điểm ấy, nhưng một người quen ngang ngược, muốn kiềm chế, trong lúc nhất thời vẫn chưa dể dàng làm được?
Hơn nữa, rừng núi hoang vắng này sợ rằng cũng không thuộc về phạm vi thế lực nào. Đó hiển nhiên là ai có nắm tay lớn thì người đó là lão đại rồi.
Hiện tại người đến đây có nắm tay lớn hơn hắn, lời nói không yếu thế, e rằng cũng gặp phải họa sát thân!
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, đây chính là lời nói xuất phát từ chính miệng chưởng môn Trương Thanh Phong. Khi gặp nguy hiểm, trước hết phải bảo đảm sinh mạng của mình, báo thù … Đó là sau khi mình bảo vệ sinh mệnh rồi mới nghĩ đến điều đó!
Cho nên, khi đối mặt với cường thế, phản ứng đầu tiên của Đỗ Vũ là biểu hiện cực kì khiêm cung, phối hợp vẻ một thân ướt sũng, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Hoàng Phủ Nguyệt cười cười một tiếng, không nói gì, nhưng tiếng cười này giống như một thanh đao nhỏ sắc bén mạnh mẽ cắm vào trong lòng Đỗ Vũ. Loại phẫn nộ này khiến hắn thiếu chút nữa trong nháy mắt bùng nổ nữa.
Tuy nhiên vẫn nhịn xuống, Đỗ Vũ nhìn về phía trong hư không, thần thái bình tĩnh hơn, nói tiếp :
- Từ trước đến nay chưởng môn của nhà ta hiếu khách, nếu như nhìn thấy cường giả như tiền bối thì nhất định người sẽ rất vui. Chuyện hôm nay có lẽ là hiểu lầm nên ta mời tiền bối hiện thân gặp mặt.
Trong không khí truyền đến giọng nói lúc ẩn lúc hiện giữa hư không :
- Hiểu lầm? Thật không? Từ lúc nãy đến giờ ta cũng thấy hết tất cả những chuyện đã xảy ra, ta làm sao không nhìn thấy có hiểu lầm hay không? Ta chỉ thấy có người thẹn quá thành giận, mạnh mẽ mua không thành thì liền giết người đoạt bảo! Khuê Sơn phái rất lợi hại sao? Chuyện rắc rối nhất là ngươi dựa vào người phía sau nên kiêu ngạo! Ở trong mắt ta rắm ngươi cũng không phải! Ngươi không có tư cách gặp ta! Hôm nay gặp lúc tâm tình ta không tệ nên không muốn giết người, ngươi hãy nhanh chóng lăn khỏi nơi này! À, lăn càng xa càng tốt!
Sâu trong mắt Đỗ Vũ hiện lên tràn ngập vẻ oán độc, khuôn mặt tái mét cười lạnh vài tiếng, sau đó nói :
- Được, tiền bối quả nhiên có phong phạm của cao nhân! Hôm nay may mắn Đỗ Vũ ta nhận thức rồi!
Nói xong truyền đạt với thủ hạ :
- Chúng ta đi!
Trước khi đi, Đỗ Vũ dùng mắt lạnh nhìn thoáng qua đám người đại hồ tử, thầm nói : Ta nhớ kỹ bộ dáng của các ngươi, thù này không báo không thể làm người!
Lực lượng của một kích vừa rồi khiến Đỗ Vũ đã bị thương rất nặng. Lúc này miễn cưỡng áp chế mới không có bộc phát ra ngoài. Cho nên nếu không ly khai thì e rằng cũng không thể ly khai rồi!
Đỗ Vũ căm giận dẫn người rời khỏi, đội ngũ bảy tám người cân nhắc liếc mắt nhìn bên này một cái, cũng không nói gì, trầm mặc dẫn người rời khỏi nơi này.
Đối với bọn họ mà nói, tuy rằng bảo vật không chiếm được nhưng không bị tổn thương gì thì chính là may mắn hơn Đỗ Vũ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Lão già kia nhìn thoáng qua không trung, cũng không cảm giác được dấu vết gì có người tồn tại, trong lòng biết đối phương không muốn thấy những người này, cũng chắp tay về phía hư không, nói :
- Tiền bối, vãn bối cáo lui.
Nói xong mang theo người, rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Người thanh niên kia thấy những nhóm người kia đi, do dự một chút, mới nói :
- Tiền bối, vãn bối chính là thiếu chủ Lục Tuấn của Nam Hoang phái ở Trung châu, khẩn cầu tiền bối hãy đi Nam Hoang phái làm khách!
Nói xong cúi người thi lễ, chuyển thân dẫn đám thủ hạ rời khỏi.
Lúc này đám người đại hồ tử mới thét lên một tiếng kinh hãi, khó trách người thanh niên này không để gã Đỗ Vũ kia vào trong mắt. Nam Hoang phái ở Trung câu cũng có uy danh hiển hách, thực lực tương xứng với Khuê Sơn phái!
Một phó đường chủ có địa vị bậc trung, người kia là thiếu chủ môn phái! Trong ánh mắt hiển nhiên sẽ không coi trọng Đỗ Vũ rồi.
Lúc này Hoàng Phủ Nguyệt nhìn đại hồ tử, nghiêm túc nói :
- Hồ đại ca, cảm ơn huynh! Chuyện này gây phiền hà đến huynh rồi, tuy nhiên phu quân của chúng ta sẽ an bài các người thật tốt. Cho nên không cần phải lo lắng.
- Phu quân … Các người … ….
Mặt đại hồ tử ra sức co giật, thầm nói : Các nàng đã có hình dáng như vậy thì phu quân các nàng có hình dạng gì?
Sau đó, nhìn thấy trong hư không dần dần hiện ra hình dáng một gã anh tuấn tiêu sái, người thanh niên có khí chất cao quý, khiến bọn họ ngu ngơ trợn mắt há hốc mồm tại chỗ.