Hai chiếc xe ngựa xa hoa chạy song song trên con đường rộng bằng phẳng. Người phu xe điều khiển cặp ngựa cực kỳ thần tuấn. Xe chạy như bay, phía sau bụi bốc lên mờ mịt. Xe chạy phóng qua rừng rậm, xuyên qua thảo nguyên, thẳng một đường chạy về thành Vọng Thiên.
Lăng Tiêu tựa vào tấm đệm mềm mại, từ cửa sổ trên xe ngựa nhìn ra phía ngoài, trong lòng bỗng nhiên nhớ lại những gì mình đã trải qua khi ở nhân giới. Khi mình còn là một cậu bé vẫn thường ngồi trên một chiếc xe ngựa còn xa hoa hơn bây giờ du lịch khắp nơi. Từ khi thực lực đề cao, gần như đã không còn ngồi xe ngựa như vậy nữa, đều là đến đi một cách vội vàng.
Lăng Tiêu bỗng nhiên có chút nhớ tới thân nhân ở nhân giới. Một đời này nhập thế tu hành, trong lòng Lăng Tiêu chưa từng có chút hối hận! Với những gì hắn đã trải qua, thế gian này không chỉ có sự xấu xa của những tranh đấu giữa người với người, của những trò ta lừa ngươi gạt bẩn thỉu. Thế gian đồng thời cũng có mặt hiền hòa ôn nhu!
Bất kể là tình thân máu mủ, tình bạn hay tình yêu đều đem đến cho tâm hồn của Lăng Tiêu sự ấm áp, khiến hắn cảm nhận được mặt tốt đẹp của thế gian này!
Mặc kệ là tốt hay là xấu, đối với Lăng Tiêu mà nói, đều là những cảm ngộ mà nếu cứ ở lỳ ở Thục Sơn kiếm phái ở Tu Chân Giới một vạn năm cũng không cảm ngộ được!
Làm người thân sung sướng làm kẻ thù đau khổ thì sống một đời mới không uổng phí! Lý luận này ẩn sâu trong công pháp của Thục Sơn kiếm tu, nhưng Lăng Tiêu chỉ có chân chính hiểu được ở kiếp này.
Vô tình đến thế giới này. Hơn ba mươi năm, quay đầu nhìn lại, thực lực đã đề thăng đến cảnh giới mà chính mình cũng có chút giật mình!
Hợp Thể kỳ!
Cảnh giới này cho dù ở Tu Chân giới tiền thế của Lăng Tiêu cũng đã xem như một tu sĩ cường đại! Trong môn phái cũng được, ở bên ngoài cũng được đều là nhân vật mà người khác không dám trêu chọc!
Linh khí của thế giới này thật sự là rất tốt! Lăng Tiêu cảm thán, nếu có thể đem linh khí của thế giới này đến Tu Chân Giới, chỉ sợ trong vòng năm trăm năm Thục Sơn kiếm phái có thể xuất hiện vô số tu sĩ Đại Thừa kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng!
Đáng tiếc là, thành tựu của ta, các ngươi lại không thể sẻ chia!
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu không khỏi hơi hơi có chút buồn bã. Người xưa bảo phú quý không về quê như mặc áo gấm đi đêm, quả thật là như thế. Thành tựu của một người cần phải có người tán thành!
Hai tỷ đệ Lam Thiên Mai và Lam Thiên Tầm cũng ngồi trong xe với Lăng Tiêu. Lam Thiên Tầm lúc đầu còn hào hứng tràn trề từ cửa xe nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Sau rồi, cũng có cảm giác chán nản.
Hắn cho rằng bên thế giới bên ngoài cũng không có ngọan mục như trong tưởng tượng của hắn! Thậm chí còn không bằng Lam gia sơn trang nữa. Tuy nhiên, mặc dù chưa từng trải nhiều nhưng Lam Thiên Tầm cũng hiểu được. Lần ra đi này, coi như cùng Lam gia hoàn toàn đọan tuyệt. Cuộc đời này sẽ không có cơ hội trở lại Lam gia. Được đôi cánh to lớn của Lam gia che chở nhiều năm, bất thình lình rời khỏi đôi cánh đó, có chút cảm giác chẳng biết đi đâu về đâu.
Lam Thiên Mai thì không thế. Nàng vốn đã không muốn sống trong Lam gia. Lúc này chính là cơ hội tuyệt hảo để vĩnh viễn thoát khỏi cái gia tộc như gông cùm xiềng xích nàng. Trong lòng nàng vô cùng thoải mái, trên mặt lúc nào cũng mang theo vẻ tươi cười.
Xe ngựa bọn họ sau khi rời khỏi Lam gia hơn sáu ngàn dặm đường thì gặp một chuyện bất ngờ.
Lăng Tiêu ngồi đó nhìn như có vẻ đang nhập định, nhưng trên thực tế trong phạm vi mấy trăm dặm chung quanh không chuyện gì có thể giấu diếm được hắn. Khiến Lăng Tiêu hơi có chút kinh ngạc chính là, ở đây hắn không ngờ cảm nhận được một cỗ khí tức rất tinh thuần. Là Hoàng Phủ Nguyệt!
Lăng Tiêu có chút buồn bực, nghĩ Hoàng Phủ Nguyệt sao lại đến đây? Tuy nhiên lại nghĩ đến chuyện Hoàng Phủ Nguyệt phụ trách chuyện đàm phán kinh doanh với các đại gia tộc, lại nghĩ đến con đường này cũng chính là con đường dẫn đến thành Vọng Thiên. Vậy chuyện Hoàng Phủ Nguyệt xuất hiện ở đây cũng bình thường, chỉ là có chút trùng hợp mà thôi.
Lăng Tiêu vẫn chưa cảm giác được Hoàng Phủ Nguyệt có nguy hiểm gì, cho nên vốn cũng không muốn biểu hiện ra ngoài.
Cách đó hơn ba trăm dặm có một tòa thành cũng không phải nhỏ tên là Phiền thành, có chừng trăm vạn dân! Tòa thành này là Lam gia, Tương gia và Diệp gia ba nhà cùng nhau khống chế.
Vị trí địa lý của tòa thành này cũng rất đặc thù, vừa đẹp nằm ở giữa ba nhà. Khoảng cách từ mỗi nhà đến tòa thành này đều không khác nhau là mấy.
Lăng Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lam Thiên Mai nói:
- Bao tay của ngươi, ta sẽ đưa cho người khác. Tuy nhiên, để bồi thường, ta sẽ giúp cho ngươi trong vòng trăm năm, tiến vào cảnh giới đại viên mãn! Ngươi nghĩ sao?
Lam Thiên Mai nao nao, lập tức nói:
- Ta không đồng ý!
Lam Thiên Tầm đứng bên cạnh cũng không rõ lắm cái gọi là bao tay này là cái gì, nhưng hắn hiểu được tiến vào cảnh giới đại viên mãn có nghĩa là gì, không kìm nổi thất thanh nói:
- Tỷ, tỷ đừng ngốc thế! Còn chần chờ gì mà không đáp ứng, mau đáp ứng đi!
Đôi mắt xinh đẹp của Lam Thiên Mai nhìn Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Bao tay kia là để cảm ơn ngươi đã cứu ta. Từ đầu đã là của ngươi. Ngươi muốn làm gì thì làm không cần hỏi ý của ta. Bây giờ ngươi cùng ta trao đổi như thế, ngươi chẳng phải là chịu thiệt ư? Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi! Gia nhập Thục Sơn phái là lời hứa của cá nhân Thiên Mai! Đừng xem Thiên Mai chỉ là một nữ nhân tầm thường. Ta vẫn hết lòng tuân thủ lời hứa!
Lăng Tiêu mỉm cười gật gật đầu, trên mặt mang theo một chút bội phục, sau đó nói:
- Một khi đã như vậy, ta vẫn giữ nguyên lời nói cũ. Trong vòng trăm năm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tiến vào cảnh giới đại viên mãn!
Hai mắt Lam Thiên Mai bùng lên tinh quang, thần sắc kiên định nói:
- Lam Thiên Mai từ nay về sau, tùy ngài sai phái!
Lam Thiên Tầm cũng vội vàng nói:
- Lam Thiên Tầm cũng tùy ngươi sai phái!
Lam Thiên Mai trợn mắt nhìn đệ đệ:
- Đệ muốn làm gì? Tu luyện đến đại viên mãn cho ta mới có tư cách nói chuyện!
Lam Thiên Tầm vẻ mặt đau khổ oán giận nói:
- Thật sự là sợ tỷ. Tỷ, tỷ vẫn như trước không thèm để ý tới đệ sao...
- ...
Lúc này, hai cỗ xe ngựa đã đến gần Phiền thành. Lăng Tiêu sớm đã cố ý tản ra khí tức bản thân cho nên Hoàng Phủ Nguyệt cũng cảm ứng được Lăng Tiêu đã đến, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Nàng đã sớm bị đám người này làm phiền muốn chết. Đối phương cũng không phải khiêu khích gây chuyện, cũng không phải theo đuổi nàng và Vân Tuyết, mà là một tên quản sự cao cấp của Diệp gia ở Phiền thành, cũng không có chuyện gì chỉ là muốn xin thêm một chút hạn ngạch kinh doanh đan dược.
Nhu cầu mua đan dược của Thục Sơn phái rất cao. Còn Hoàng Phủ Nguyệt thì căn cứ tình hình thực tế từng khu vực, sau đó chia ra phân phối một số lượng đan dược nhất định cho các gia tộc.
Bởi vì nơi này coi như là phạm vi thế lực của Tương gia, nên Lăng Tiêu và Tương Vân Sơn đều không muốn cho Tương gia bán được quá nhiều đan dược của Thục Sơn phái. Bởi vậy hạn ngạch cấp ra rất thấp.
Cho nên gã quản sự của Diệp gia này đành suốt ngày như nô bộc đi theo phía sau Hoàng Phủ Nguyệt, cẩn thận hầu hạ, chờ lúc nào tâm tình vị bà cô tốt tốt liền xin thêm một chút đan dược.
Hoàng Phủ Nguyệt hai kiếp làm người vận khí đều rất tốt, chưa từng chịu khổ một ngày. Nhất là đến thế giới này, từ nhỏ đến lớn đã được người ta vây quanh, như các vì sao vây quanh mặt trăng! Cho nên, nàng chẳng có chút cảm giác nào đối với sự nịnh nọt của gã quản sự Diệp gia này, cũng căn bản là không thèm để ý tới.
Hôm nay nàng chuẩn bị quay về Thục Sơn phái. Mấy người bọn họ mỗi lần đi ra ngoài, lượng đan dược mang theo đều có ghi sổ, hơn nữa số lượng rõ ràng, căn bản không cho phép có chuyện tham ô. Lần này đi chỉ là để bàn về vấn đề phân phối ích lợi sau khi hợp tác với Diệp gia.
Khiến Hoàng Phủ Nguyệt hơi có chút khó chịu chính là, Diệp gia còn có thêm một đồng bọn hợp tác. Gã quản sự của Diệp gia này còn tính dùng lý do này để thuyết phục Hoàng Phủ Nguyệt. Hai gia tộc hùng mạnh hợp tác tất sẽ làm việc kinh doanh đan dược ở vùng này càng thêm thuận lợi! Nói thẳng ra, chẳng những ảnh hưởng đến lợi ích của Thục Sơn phái mà Diệp gia cũng kiếm thêm được không ít.
Kiếm nhiều hay ít là chuyện của các ngươi! Ai cho các ngươi tự ý kêu người khác hợp tác? Hoàng Phủ Nguyệt lý do cũng rất vững vàng. Hơn nữa các ngươi tiền trảm hậu tấu, có để Thục Sơn phái ta vào mắt không? Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng hai nhà các ngươi đạt thành hiệp nghị thì ta sẽ theo ý các ngươi, cấp nhiều hơn một chút đan dược cho các ngươi sao?
Đám người Hoàng Phủ Nguyệt và Hạ Tuyết Ngọc muốn về Thục Sơn phái, gã cao cấp quản sự của Diệp gia cứ lẵng nhẵng theo sau, buộc Hạ Tuyết Ngọc phải tự mình bảo những người này rời khỏi.
- Các ngươi đi theo chúng ta cũng vô ích. Nói thật, Thục Sơn phái các ngươi căn bản là không vào được.
Hạ Tuyết Ngọc hóa trang thành Vân Tuyết tao nhã thản nhiên nói.
- Hai vị cô nương... Người xem, ta đã nói đến mức này. Chúng ta đồng ý tăng giá thêm mười phần trăm để đổi lấy nhiều hơn một ít đan dược!
Gã cao cấp quản sự của Diệp gia thần sắc tươi cười, vô cùng thành khẩn nói.
Hạ Tuyết Ngọc thản nhiên cười, sau đó nói:
- Diệp quản sự, ngươi cũng không phải không biết. Chúng ta sở dĩ thống nhất giá cả, đồng thời bắt buộc các ngươi dựa theo đó mà bán ra, chính là không muồn nhiễu loạn thị trường đan dược! Nếu không, các ngươi tranh nhau nâng giá, đẩy giá đan dược lên ào ào đến vô cùng, đến cuối cùng chịu thiệt nhất định là chúng ta! Ngươi nói tăng giá mười phần trăm, chỉ sợ sau đó, giá cả ít nhất sẽ tăng thêm hai mươi phần trăm! Ngươi không cần nói gì thêm nữa, chúng ta nếu đã quyết định rồi, sẽ không sẽ thay đổi... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Hạ Tuyết Ngọc nói xong, lúc này thấy trên đường từ rất xa có hai chiếc xe ngựa đang phóng nhanh đến gần bọn họ sau đó mạnh mẽ dừng lại, thấy Lăng Tiêu cười dài từ trên xe bước xuống. Hạ Tuyết Ngọc thậm chí nghĩ mình hoa mắt, sao có thể gặp tông chủ ở đây?
Hoàng Phủ Nguyệt đi tới, thấp giọng cười nói:
- Huynh sao lại ở đây?
Lăng Tiêu cười nói:
- Huynh vừa mới đi Lam gia một chuyến, chuẩn bị trở về.
Lam gia? Lỗ tai gã quản sự cao cấp của Diệp gia kia vừa mới nghe thấy, tuy rằng không biết thanh niên này là ai nhưng có thể khiến hai bà cô người phát ngôn của Thục Sơn phái có thái độ như vậy, nhưng hắn cảm giác được, gặp thanh niên này có lẽ chính là một bước đột phá!
Nghĩ vậy, hắn khẩn trương bước lại gần, thi lễ với Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Xin chào vị tiên sinh này. Xin hỏi ngài đi Lam gia là gặp người nào ở Lam gia?
Lăng Tiêu khẽ cau mày, bình tĩnh hỏi:
- Ngươi là người phương nào?
Hoàng Phủ Nguyệt ở một bên giải thích nói:
- Đây là Diệp gia quản sự, là gia tộc cùng chúng ta hợp tác kinh doanh đan dược.
Gã quản sự này của vừa nghe càng thêm cao hứng. Thanh niên này cũng là Thục Sơn phái, vậy tốt rồi, vội vàng đến gần hơn nữa, sau đó vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, nói:
- Ngài nếu đã đến Nam Châu đỉnh cấp gia tộc băng sương Lam gia, vừa đúng lúc lần này Diệp gia chúng ta và Lam gia cùng nhau kinh doanh đan dược của quý phái!
Lam Thiên Mai cũng bước xuống theo, vừa mới đi tới, nghe thấy lời này, sau đó hỏi:
- Ngươi là người nhà Diệp gia?
Gã quản sự này của Diệp gia vừa thấy Lam Thiên Mai, trong lòng lập tức cả kinh, đồng thời hối hận không ngừng. Mình sao có thể chưa biết rõ tình hình mà đã lên tiếng. Nữ nhân này hắn từng nhìn thấy từ xa một lần, liền cả đời đều quên không được khuôn mặt kì quái kia! Bởi vì năm đó hắn là tâm phúc bên cạnh Tứ công tử! Lúc cầu thân từng gặp qua Lam Thiên Mai một lần!
Chẳng lẽ nam nhân này đi Lam gia lại là vì yêu nữ này sao? Nếu như vậy, mọi việc hoàn toàn đảo loạn. Diệp gia quản sự hận không thể rút lại lời mình vừa nói. Bởi vì chuyện Diệp, Lam hai nhà hợp tác, hắn biết rất rõ ràng! Thậm chí ngay cả chuyện Diệp gia Tứ công tử yêu cầu trục xuất Lam Hải khỏi Lam gia, hắn cũng biết rành mạch!
Mồ hôi trên trán gã quản sự của Diệp gia này vã ra như tắm, làm bộ như không biết Lam Thiên Mai, nói:
- Ta là Diệp gia quản sự.
Hắn thậm chí không dám hỏi thân phận của Lam Thiên Mai. Không hỏi có khi còn vãn hồi được, nếu hỏi, chắc chắn không còn đường quay lại!
Hiện tại, gã quản sự của Diệp gia chỉ có thể thầm khấn cầu cho người thanh niên này ở Thục Sơn không phải là nhân vật trọng yếu. Có lẽ chỉ vì bình thường cư xử tốt mới được hai nữ nhân này chú ý đến nhiều một chút.
Đáng tiếc chính là, chuyện này nếu có thể như hắn nguyện cầu thì đã không có câu: người sống trên đời mười chuyện thì hết tám chín chuyện là không như ý.
Bởi vì Lam Thiên Mai nói một câu khiến gã quản sự cao cấp của Diệp gia hoàn toàn rớt xuống vực sâu.
- Lăng Tiêu, Diệp gia này chính là gia tộc năm đó cầu hôn ta.
Đôi mắt xinh đẹp của Lam Thiên Mai không ngừng chớp chớp, bỗng nhiên nói:
- Ta hiểu rồi. Lần này cha ta vô duyên vô cớ bị đuổi ra khỏi Lam gia, có lẽ chính là do Diệp gia này giở trò quỷ!
- Ta, ta... Ta oan uổng quá!
Chuyện mà gã quản sự cấp cap của Diệp gia sợ nhất đã dùng tốc độ nhanh nhất đập vào mặt hắn, khiến hắn thiếu chút nữa choáng váng, hai mắt tối sầm, thật sự là sợ đến muốn chết, Lăng Tiêu? Lăng tông chủ? Ông trời của ta ơi!
Khuôn mặt y vô cùng đau khổ giải thích nói:
- Sao có thể có chuyện như thế được? Tiểu thư, loại sự tình này nàng không thể nói bừa nha! Thật là muốn cái mạng già của ta, nhà nào lo việc nhà ấy, chúng ta làm sao có thể can thiệp vào?
Lam Thiên Mai khuôn mặt lạnh lẽo, hung hăng trừng mắt nhìn gã quản sự cao cấp của Diệp gia, lại không nói gì. Nàng không thể yêu cầu Lăng Tiêu vì nàng làm bất cứ chuyện gì cả. Lăng Tiêu cũng đã làm quá nhiều điều cho cả nhà bọn họ rồi!
Cho nên, mối hận này chỉ có thể khắc ghi trong lòng.
Ai cũng không ngốc, đã xảy ra chuyện gì, liếc mắt một cái cũng thấy. Cho dù Hoàng Phủ Nguyệt không rõ đã xảy ra cái gì, cũng không cản được nàng từ mấy câu đối đáp giữa Lăng Tiêu và Lam Thiên Mai biết được nàng phải làm gì, không kìm nổi nhìn gã quản sự cao cấp của Diệp gia đầy thương xót.
Sau đó nói với Lăng Tiêu:
- Lăng Tiêu, ta đã ký khế ước với Diệp gia...
- Đúng vậy đúng vậy.
Gã quản sự cao cấp của Diệp gia mừng như bắt được vàng, khẩn trương phụ họa nói:
- Chúng ta đã ký khế ước, ngàn vạn lần không thể đổi ý đó! Tất cả mọi người đều là gia tộc có uy tín ở Nam Châu...
Lăng Tiêu không để ý đến hắn, hỏi Hoàng Phủ Nguyệt:
- Ký mấy năm?
Hoàng Phủ Nguyệt khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Mỗi năm một lần.
Gã quản sự cao cấp của Diệp gia há to miệng, kinh hãi đến muốn rớt con mắt ra. Cả đám tùy tùng phía sau hắn đều co giật mặt liên tục. Gã quản sự cao cấp của Diệp gia ngay từ đầu đã cảm thấy khế ước một năm ký kết một lần rất phiền toái, không hiểu vì sao bọn họ muốn làm làm như vậy. Bởi vì trong Thánh Vực việc buôn bán giữa các gia tộc, yếu tố uy tín cơ bản là không có vấn đề. Cho nên, khế ước thường là ký mấy trăm năm đến một ngàn năm, thậm chí có cả điều khoản trọn đời.
Khế ước ký hàng năm như vậy lần đầu tiên mới gặp! Nhưng lúc ấy gặp Hoàng Phủ Nguyệt dung mạo cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa khôn khéo, cho dù không có ý gì khác, cứ nhìn mãi cái khuôn mặt xinh đẹp ấy, cũng sẽ nghĩ rằng người ta đã không sợ phiền toái, tại sao mình phải sợ!
Nhưng không nghĩ tới, lỗ hổng lớn như vậy không ngờ chính là ở thời gian ký này! Nếu Diệp gia lần này không nhanh chóng xử lý chuyện này cho tốt, sau một năm ngắn ngủi, quyền kinh doanh đan dược ở khu vực này, về cơ bản đương nhiên sẽ rơi vào tay gia tộc khác!
Phải biết rằng, trong phạm vi mười vạn dặm không chỉ có riêng ba nhà Tương gia, Diệp gia và Lam gia. Thế lực mạnh nhất tuy là ba nhà bọn họ, nhưng một ít gia tộc chỉ kém hơn so với bọn họ một chút không ít hơn mười nhà!
Đến lúc đó nếu thật sự mất đi quyền kinh doanh này, không chỉ có mỗi vấn đề là số tinh thạch kiếm được do việc buôn bán của Diệp gia ít đi một chút mà danh vọng của gia tộc cũng sẽ xuống dốc không phanh!
Tứ công tử của ta, Tứ gia của ta, tiểu tổ tông của ta ơi. Ngươi nói xem ngươi chọc phải ai đây! Chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, lão nhân gia ngài sao cứ còn canh cánh trong lòng. Để bây giờ thảm rồi!
Gã quản sự cao cấp của Diệp gia toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tóc ướt sũng. Thật không ngờ một cường giả cảnh giới Kiếm Thần chỉ bị một câu nói dọa liền trở thành như vậy. Lúc này hắn thậm chí còn cực kỳ oán hận hai nữ nhân gian trá kia, không ngờ đưa ra khế ước một năm ký kết một lần.
Hắn hướng về phía Lăng Tiêu thi lễ thật sâu, sau đó nói:
- Vị này chính là Lăng tông chủ ư? Mong rằng Lăng tông chủ có thể cho Diệp gia chúng ta một cơ hội giải thích và sửa chữa sai lầm. Nhất định sẽ có một công đạo cho chuyện của Lam tiểu thư!
Sau khi nói xong, mang theo một đám người, vội vàng rời đi. Lúc này mà còn giấu diếm nữa, vậy không chỉ là thách thức sự thông minh của người khác, mà còn là trắng trợn bôi xấu mình. Cho nên sự thẳng thắn của gã quản sự Diệp gia làm Lăng Tiêu vô cùng tán thưởng.
Tuy nhiên tán thưởng là tán thưởng. Quyền kinh doanh sau một năm có cấp cho Diệp gia hay không còn chưa xác định. Ấn tượng một người không thể ảnh hưởng đến ích lợi cả chỉnh thể!
Lam Hải vẫn đứng một bên, không nói gì. Thấy người của Diệp gia nhân kia đi rồi, mới ôm quyền nói với Lăng Tiêu:
- Đại ân của tông chủ, Lam Hải suốt đời không quên!
Tình hình Lam phu nhân sau nhiều ngày rời nhà rốt cục cũng chuyển biến tốt đẹp hơn. Lần đầu tiên bà suy nghĩ, rời khỏi Lam gia, có lẽ cũng không phải là chuyện gì tồi tệ lắm!
Gã quản sự Diệp gia này dám nói như vậy, nghĩa là địa vị cũng không quá thấp, thậm chí có thể không kém hơn Lam Hải ngày xưa, nhưng đối với thủ hạ của Lăng Tiêu còn phải dùng thái độ như thế. Vậy chẳng phải nói lên rằng Thục Sơn phái này cũng không tệ lắm!!
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Vào môn phái của ta, sẽ là người của Thục Sơn phái ta. Ta đương nhiên không cho phép bất cứ kẻ nào ức hiếp người trong nhà!
Câu này tuy Hoàng Phủ Nguyệt đã từng nghe qua, nhưng bây giờ nghe lại, vẫn có cảm giác như cũ rằng trong lời nói của Lăng Tiêu mang theo sự quyết tâm và nghiêm túc!
Hắn sẽ không phải nói chỉ để mà nói thôi!
Không phải chỉ có mình Hoàng Phủ Nguyệt nghĩ như thế. Trong mắt đám người Thục Sơn phái, kể cả Hạ Tuyết Ngọc đều lộ ra quang mang kích động.
Tông chủ tuy rằng không có nói với bọn họ, nhưng lời tuyên bố bình thản này lại làm cho người ta cảm giác cực kỳ an toàn!
Vẻ mờ mịt trong mắt Lam phu nhân và con trai là Lam Thiên Tầm đã ít đi rất nhiều.
- Có người!
Lam Thiên Mai bỗng nhiên kinh hô một tiếng. Lúc này, một đạo kiếm quang không hề báo trước theo hư không bắn thẳng về phía Lăng Tiêu.