Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 560: mừng gặp lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thục Sơn thành, giáo đường Thục Sơn giáo, một người phụ nữ trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt, nức nở nói:

- Cảm tạ thần, không gì thần không làm được. Ta rốt cục cũng có thể nhìn thấy rồi! Thế giới này thật xinh đẹp, thật xinh đẹp!

Người phụ nữ này vừa khóc vừa cúi người hôn lên mặt sàn giáo đường làm bằng đá cẩm thạch trơn bóng.

Rất nhiều người biết người phụ nữ này. Nàng bị mù từ khi còn trẻ, không ngờ sau nhìn năm lại có một ngày sáng mắt, không kìm nổi kích động khóc rống lên.

Một tên lính đánh thuê đang quấn băng treo tay vào cổ cũng đứng lên, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin nổi, lớn tiếng nói:

- Ta, ta cũng cảm giác được thần tích. Trời ơi, là sự thật, thần thật sự phù hộ chúng ta!

Nói xong hắn tháo sạch lớp băng đang quấn chặt cánh tay của mình, giơ cánh tay nói:

- Các ngươi xem, mấy hôm trước trong lúc chiến đấu với ma thú, ta bị gãy tay. Bây giờ đã hoàn toàn bình phục rồi!

Chuyện như vậy, trong nháy mắt này, không ngừng xảy ra trên Thương Lan đông và tây đại lục!

Chuyện thần giáng lâm, thần tích xuất hiện gần như trong nháy mắt truyền đến khắp các ngõ ngách!

Giật mình nhất chính là đệ tử Thục Sơn giáo và giáo chủ các địa phương. Bọn họ mới chính là những người sùng bái Lăng Tiêu trung thành nhất! Bởi vì mấy vị giáo chủ này về cơ bản đều là nhóm đệ tử đầu tiên của Thục Sơn phái do Lăng Tiêu thu nhận năm xưa! Người có thiên phú tu chân thực ra cũng không nhiều. Đại đa số người sau khi phục dùng đan dược, thực lực đều tăng lên tới ít nhất là cảnh giới Ma Kiếm Sư trở lên. Sau đó được phái đến giáo đường ở khắp nơi, bắt đầu cuộc đời truyền giáo của bọn họ!

Sự trung thành về mặt tín ngưỡng của những người này đối với Lăng Tiêu đã đạt tới mức không thể tin nổi. Cho nên, Lăng Tiêu thần tích xuất hiện, bọn họ là những người đầu tiên cảm nhận được!

Tất cả những người này đều rưng rưng dòng lệ nóng. Bọn họ không như các tín đồ khác, bọn họ đều đã tận mắt nhìn thấy Lăng Tiêu! Tận mắt nhìn thấy tông chủ của bọn họ, một người luyện võ thực lực cường đại, một người mạnh nhất trên toàn đại lục. Một người sau khi phi thăng, liền được xưng tụng là thần!

Về cơ bản trong lòng từng đệ tử của Thục Sơn phái đều đã sớm coi Lăng Tiêu trở thành thần của bọn họ. Bọn họ vốn có chút buồn bực vì có mấy tôn giáo khác âm thầm quật khởi. Nhưng bây giờ tâm tình đó đã hoàn toàn biến mất!

Hơn nữa, Lăng Tiêu lần này vô ý hiển lộ thần tích, lại rất đúng lúc, dường như trong cõi hư vô đã có sự sắp định sẵn, đánh cho mấy tôn giáo vừa mới âm thầm quật khởi tan tác!

Bởi vì lí luận mà mấy tôn giáo ngầm này đưa ra để đả kích Thục Sơn giáo chính là: Lăng Tiêu là một người phàm ở nhân giới, cho dù có thể phi thăng Thánh Vực thì đã sao? Vạn nghìn năm qua, người luyện võ phi thăng Thánh Vực có biết ba nhiêu cho kể! Hắn lại không hiển lộ thần tích gì cả. Dựa vào cái gì mà nói hắn chính là chân thần?

Không ngờ Lăng Tiêu đột nhiên giáng lâm, hơn nữa phát hiện tín ngưỡng lực quá mức hùng mạnh. Chính mình vốn đang phong bế chân chính thực lực, nếu hấp thu tín ngưỡng lực khẳng định sẽ dẫn đến thiên địa biến hóa, cho nên đã đem tín ngưỡng lực vốn dĩ đã tích lũy quá nhiều năm tháng lập tức lại truyền ngược trở về!

Mà trải qua sự tinh lọc của một người tu chân cũng xem như là cường đại Lăng Tiêu, tín ngưỡng lực trở nên tinh thuần hơn vô số lần! Cho nên, người càng tín ngưỡng Lăng Tiêu hết lòng, càng được ưu đãi nhiều hơn!

Trong khoảnh khắc, toàn bộ Đông Tây hai đại lục sôi trào. Rất nhiều hoàng tộc các quốc gia vốn e ngại sức ảnh hưởng quá lớn của Thục Sơn giáo, sau khi nghe được tin tức này, gần như đều bị dọa đến ngây người, khẩn cấp triệu tập quần thần bắt đầu suy xét để tìm ra đối sách.

Còn lúc này Lăng Tiêu thì đã tiến vào trong đế quốc Tái Nhĩ. Càng về đến gần quê nhà, Lăng Tiêu càng có cảm giác tâm tình kích động.

Hắn lao đi như tia chớp, trên không trung chỉ còn thấy vái cái bóng mờ, ngay sau đó xuất hiện ở một chỗ xa hơn. Mặc dù đã áp chế lực lượng, nhưng lĩnh ngộ của Lăng Tiêu đối với công pháp và kỹ xảo lúc này có lẽ đã chẳng còn ai có thể bì kịp!

Khi Lăng Tiêu xuất hiện cách Thục Sơn phái hơn hai mươi dặm, nhất cử nhất động của người trong kiếm phái, Lăng Tiêu đều có thể nhìn thấy rõ ràng!

Lúc này, bỗng nhiên có người hét lớn một tiếng:

- Kẻ nào dám xông phạm vi Thục Sơn, hãy xưng tên ra!

Một thiếu nữ vô cùng trẻ, thoạt nhìn chỉ có hơn hai mươi tuổi quát một tiếng. Nàng toàn thân quần áo đỏ sẫm, xẹt qua giữa không trung như một đạo hồng quang, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu.

Nhìn đôi mắt tinh thuần của Lăng Tiêu, khiến trái tim thiếu nữ đập mạnh, thầm nghĩ: "Vì sao người thanh niên này có cảm giác rất quen thuộc? Còn nữa, ánh mắt của hắn thực mê người!"

Hơn hai mươi tuổi, thực lực Kiếm Tông, không tồi! Lăng Tiêu trong lòng tán thưởng một tiếng, sau đó cười nói:

- Ngươi là Thục Sơn đệ tử?

Vẻ mặt hồng y thiếu nữ lúc này bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, sau đó nói:

- Đúng vậy, ta khuyên ngươi mau chóng đi khỏi đây! Này không là nơi ngươi có thể tới! Đừng tưởng rằng bộ dạng ngươi rất tuấn tú là có thể mê hoặc người khác! Mỗi ngày người nhàm chán giống như ngươi vậy đến đây rất nhiều!

Thiếu nữ nói xong, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, bởi vì nàng nói dối. Thục Sơn kiếm phái những năm gần đây uy thế càng ngày càng thịnh, làm sao còn có bao nhiêu người dám chạy tới tìm phiền toái?

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:

- Ta không tới tìm phiền toái, nơi này là nhà của ta, ta về nhà mà thôi.

- Ngươi nói bậy!

Bộ dáng thiếu nữ lúc tức giận thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, rút kiếm ra, trỏ mũi kiếm chỉ Lăng Tiêu:

- Nếu ngươi không đi, ta sẽ không khách khí!

Tuy rằng thời gian cấp bách, nhưng trên thực tế, đối với Lăng Tiêu mà nói, chỉ cần lấy tinh thần lực hùng mạnh, sau khi xác định vị trí của Thục Sơn kiếm phái, nhiệm vụ của hắn coi như hoàn thành. Gấp gáp chẳng qua là muốn sớm một chút nhìn thấy người thân mà thôi. Dù sao khi truyền tống trận đã mở, sau này đem cả thế lực ở nhân giới đến Thánh Vực cũng không phải là không thể được!

Mặc dù truyền tống trận mỗi lần chỉ có thể truyền tống vài người, nhưng thứ mà bây giờ Lăng Tiêu không thiếu nhất, chỉ e chính là tinh thạch! Cho dù không có tinh thạch mạch khoáng, chỉ bằng vào việc tiêu thụ đan dược của Thục Sơn phái, số lượng tinh thạch mỗi ngày thu được đã là một con số cực kỳ khủng bố!

Một tháng thu vào thậm chí cũng đã nhiều hơn một trung cấp gia tộc có mạch khoáng kiếm được trong một năm!

Cho nên, nụ cười trên mặt Lăng Tiêu không giảm, đang định tiếp tục nói gì đấy để trêu chọc thiếu nữ đồ tử đồ tôn của mình, thì xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, một cái bóng màu vàng, dùng tốc độ kinh người, trên không trung chỉ thấy mấy cái bóng mờ, lao tới Lăng Tiêu, lập tức liền nhào vào lòng Lăng Tiêu, sau đó ngạc nhiên vui mừng hô to:

- Tam ca, muội nhớ ca muốn chết!

Hồng y thiếu nữ trợn mắt há hốc mồm đứng đó, thầm nghĩ Vận Nhi sư thúc tổ khi nào thì có một Tam ca? Nàng không phải chỉ có một đại ca và Nhị tỷ sao? Tam ca là ai? Từ từ... Vận nhi sư thúc tổ Tam ca... Không phải chính là, không phải chính là người đã phi thăng... Sư tổ đại nhân sao!

Không đợi Hồng y thiếu nữ kịp phản ứng, lại có hai bóng người phóng nhanh tới, chính là Minh Nguyệt sư tổ và Phong Linh sư tổ! Theo sát sau đó còn có Isa sư tổ...

Ba nàng không nhào vào lòng Lăng Tiêu như Lăng Vận Nhi, chỉ đứng đó mặt đầy nước mắt, khóc không thành tiếng nhìn Lăng Tiêu, nói không ra lời.

Lăng Tiêu trở về trong nháy mắt kinh động toàn bộ Thục Sơn kiếm phái. Mười đại đệ tử, Mạnh Ly, vợ chồng Lăng Thiên Khiếu, vẫn ở đây suốt Công Tôn Kiếm, Phúc bá đã già nua vô cùng, Thu Thần lão nguyên soái... Mọi người xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu, còn có một ít thành viên binh đoàn Tia Chớp vẫn chưa đi ra ngoài. Năm đó chỉ là những anh lính trẻ, bây giờ tất cả đều đã lão luyện trầm ổn, thực lực không thấp hơn tu vi Kiếm Tông!

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Lăng Tiêu đều đầy ngạc nhiên vui mừng và không thể tin được!

Không ai nghĩ đến, Lăng Tiêu sau phi thăng Thánh Vực nhiều năm bặt vô âm tín sẽ đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ. Cảm giác giống như người cả đời đi đường đột nhiên thấy một cục vàng từ trên trời rơi xuống trước mặt hắn.

Lúc Hoàng Phủ Nguyệt các nàng phi thăng, mọi người cũng từng mơ mộng, Lăng Tiêu sẽ nhanh chóng giáng lâm...

Đáng tiếc là, tất cả mọi người đã xem thường sự phức tạp và mênh mông của Thánh Vực. Đừng nói giáng lâm, ngay cả Hoàng Phủ Nguyệt các nàng cũng hoàn toàn mất tin tức.

Cho nên những người ở lại nhân giới, cứ chờ đợi rồi dần dần thất vọng. Rất nhiều người không có hi vọng đột phá đến Kiếm Thánh, rõ ràng không còn muốn tiến vào Thánh Vực.

Cảm giác như là từ thiên đường rớt xuống địa ngục, sau đó lại từ địa ngục bay lên phía thiên đường. Cho nên, ngay cả đám người Phúc bá cũng không thể chịu nổi, đều rơi lệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hồng y thiếu nữ đáng yêu kia hoàn toàn đứng ngây ra đó. Mãi đến khi những người đó lăng không đi, biến mất trước mắt của nàng, nàng mới trong giây lát kêu ra một tiếng:

- Tông chủ!

Sau khi Lăng Tiêu trở lại sơn môn, thấy vô số người nhanh chóng tụ lại trên quảng trường, rất nhiều người Lăng Tiêu còn có ấn tượng mơ hồ. Nhưng càng có nhiều người rất mới đối với Lăng Tiêu.

Tuy nhiên sự cuồng nhiệt trong mắt những người đó lại hoàn toàn giống nhau!

Quảng trường hơn vạn người, không ngờ im lặng đến mức có thể nghe thấy tim mình đập. Sự cuồng nhiệt hình của những người đó lan ra tất cả mọi người!

Trên mặt Lăng Tiêu mang theo nụ cười thản nhiên, hướng tới phía dưới phất phất tay, một làn sóng hoan hô lập tức vang vọng toàn bộ bầu trời Thục Sơn phái!

Tinh thần lực của Lăng Tiêu trong nháy mắt bao phủ tất cả mọi người trong quảng trường, bao gồm cả hồng y thiếu nữ vừa mới cấp tốc chạy về. Lúc này, hồng y thiếu nữ trên quảng trường, nhìn nam nhân trẻ tuổi đang đứng, cảm giác như hào quang tỏa sáng vạn trượng, trong lòng hối hận sự liều lĩnh của mình lúc nãy nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn. Nếu đám đồng môn biết ta từng nói chuyện như thế với sư tổ, nhất định sẽ hâm mộ đến phát điên mất!

Tinh thần lực của Lăng Tiêu theo kinh mạch của mỗi người mà tiến vào trong cơ thể bọn họ. Đám đệ tử kinh mạch còn chưa hoàn toàn đả thông trong nháy mắt liền cảm giác được những kinh mạch vốn đang tắc toàn bộ được đả thông. Năng lượng chuyển động trong cơ thể hoàn toàn thông suốt, cảm giác rất thư thái!

Còn những người kinh mạch sớm đả thông thì cảm giác được năng lượng trong cơ thể mình lập tức trở nên tinh thuần hơn. Không chỉ như thế, sự dẻo dai của kinh mạch cũng cao hơn trước vô số lần!

Sự thay đổi từ gốc rễ làm thành tựu của bọn họ trong tương lai lại đạt đến một tầm cao mới!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio