- Nếu ngươi là người đàn ông thì ra đây cùng đấu một trận với ta! Không nên giống như một kẻ nhu nhược tránh trong hang ổ của mình, trốn cũng đã nhiều năm rồi!
- Ngươi biết vì sao ta đánh khắp tất cả các cao thủ trẻ tuổi rồi mới tìm ngươi không? Đó là vì tuy rằng những người đó bị đánh bại nhưng bọn họ còn là người đàn ông hơn ngươi!
- Thục Sơn phái của các ngươi có khá nhiều phụ nữ xinh đẹp, mà ta thì thích phụ nữ xinh đẹp, không thích giết phụ nữ, nhưng nếu ngươi không ra ngoài đánh với ta một trận thì ta không dám đảm bảo khi những phụ nữ của ngươi gặp lại ngươi có đầy đủ không!
… ….
Lăng Tiêu khoanh chân ngồi ở nơi đó, nghe Tương Vân Sơn nói Diệp Thiên đang chế giễu Lăng Tiêu, vẻ mặt bình thản, nhưng trái lại nếu là người khác thì rất phẫn nộ.
Thậm chí ngay cả Lam Hi thích trêu cợt Lăng Tiêu thì cũng có chút nổi giận, nhíu mày nói :
- Khẩu khí của tên nhóc con này ghê gớm thật! Hơn nữa mở miệng liền gom tất cả phụ nữ của Thục Sơn phái vào, thật là thứ có mẹ sinh mà không được mẹ dạy! Ngươi muốn hay không … Ta đi dạy cho hắn, cho hắn biết làm sao để làm người?
Lam Hi là một người cổ quái hay thay đổi tính tình, đừng nhìn bà đã trải qua vô số năm tháng nhưng tính tình thì cũng không biến hóa chút nào, thuộc loại người thích gây chuyện!
Miệng bà không nói nhưng chuyện gia đình Lam Thiên Mai bị trục xuất khỏi Lam gia, làm sao mà không tức giận. Nếu không thể nói gì với người của Lam gia mình, thủ phạm Diệp gia trong chuyện này, tự nhiên sẽ khiến bà không vui.
Những người khác cũng có vẻ mặt giận dữ. Một năm trước Lam Thiên mai đã đột phá tới cảnh giới Đại Viên Mãn. Cuối cùng Lăng Tiêu cũng trả cho nàng bộ thủ sáo kia, còn truyền cho nàng một bộ công pháp. Vốn là muốn cho Hoàng Phủ Nguyệt, tuy nhiên nếu đã là người một nhà thì điều đó có chút không tốt lắm.
Sau khi Lam Thiên Mai từ chối vài lần, cũng tiếp nhận ý tốt của Lăng Tiêu. Dù sao đây cũng là di vật của sư phụ nàng, đã mất một Hàn Tàm Ti, cái này có thể trở về tay mình thì tự nhiên nàng sẽ vô cùng vui mừng.
Hơn nữa chẳng những Lăng Tiêu truyền cho nàng một bộ công pháp, còn muốn luyện chế Băng Hồn Bảo Thạch thủ sáo một lần nữa, năng lượng ẩn chứa trong đó cũng hơn xa lúc trước!
Cho nên, trong lòng Lam Thiên Mai trước sau cũng cảm thấy thiếu tông chủ một thiên đại nhân tình. Nàng vốn là người không muốn chiếm tiện nghi của người, vừa nghe Diệp Thiên nói lời nhục mạ Lăng Tiêu, cũng không kiềm nổi nhảy lên một cái, lạnh lùng nói :
- Ta sẽ đi gặp hắn!
Lăng Tiêu khoát tay ngăn lại, cười nói :
- Đừng, các người đừng đi, không nghe ý tứ trong lời nói của hắn sao? Lam tiền bối, thật ra hắn chính là sợ ngài, nếu ngài ra tay, hắn làm sao còn một chút phản kháng sống sót nào?
Trông thấy vẻ mặt Lam Hi có chút vui, tuy nhiên nhìn Lăng Tiêu có chút lo lắng, nói :
- Ta sống nhiều năm như vậy, vì duyên cớ tu luyện công pháp này, dạng khó nghe gì mà chưa nghe qua chứ? Ta cũng không quan tâm tên nhóc con đó nói gì, ta chỉ cảm thấy, thực lực hiện tại của ngươi cũng không phải đối thủ của hắn!
Lam Hi luôn luôn nói chuyện trực tiếp, hơn nữa ở đây đều là người tuyệt đối trung thành với Lăng Tiêu, cũng dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình trong lòng.
Lăng Tiêu cười nói :
- Yên tâm đi, chuyện không nắm chắc ta sẽ không làm. Gã Diệp Thiên này là vì trước đây chúng hủy bỏ chuyện hợp tác với Diệp gia nên vẫn còn canh cánh trong lòng với ta, cũng mấy năm rồi không lập tức động thủ, thân thể cũng có chút rỉ sét. Ta phải đi gặp gã Diệp Thiên này, xem hắn rốt cuộc có bản lãnh gì!
Lam Hi gật gật đầu nói :
- Cũng được! Dù sao ngươi cũng là tông chủ một phái. Tuy nhiên nguyên nhân chính là vậy nên ngươi ngàn vạn lần cần phải cẩn thận, trước sau Diệp Thiên cũng không phải là thứ tốt! Diệp Thiên có ý bất lương. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ áp trận cho ngươi. Trái lại ta muốn nhìn, cái gọi là người luyện võ thiên tài này, có thể thiên tài tới loại cảnh giới gì!
… ….
Trên bầu trời cách phía Tây thành Vọng Thiên hơn ba trăm dặm, Diệp Thiên thản nhiên lơ lững đứng ở nơi đó, dưới chân là một vùng cánh đồng vừa nhìn là cánh đồng hoang vu. Lúc này, phía dưới ước chừng hơn vạn người ở nơi rất xa, tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Đều cũng do cuộc chiến đấu của hai người Diệp Thiên và Lăng Tiêu mà hấp dẫn tới.
- Ngươi nói hai người Diệp Thiên và Lăng tông chủ, ai sẽ thắng?
Trong đám người ở phía dưới, có người đang hỏi người bên cạnh.
- Điều này ai biết, những năm gần đây Diệp Thiên xuất đạo cũng chưa có một lần thất bại! Hơn nữa, thật sự khiêu chiến với cao thủ trẻ tuổi của vô số thế lực lớn. Hơn nữa, trái lại ta cảm thấy, khả năng Diệp Thiên thắng cao hơn một chút!
Có người đồng ý nói :
- Đúng vậy, tuy rằng Lăng Tiêu tông chủ cũng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn nhưng dù sao cũng đến từ Nhân giới. Hơn nữa, sở trường của hắn chính là đan dược thần kì, mà cũng không phải vũ lực. Ôi, cũng không biết vì sao Diệp Thiên kia muốn gây khó dễ với Lăng tông chủ. Chẳng lẽ hắn không biết, nếu thật sự đắc tội với Lăng tông chủ, cho dù thực lực hắn mạnh mẽ, cho dù Diệp Thiên hắn có mấy năm quật khởi. Nhưng nếu Lăng tông chủ muốn so đo với hắn, hợp lại những gia tộc lớn tạo ra áp lực với Diệp gia thì Diệp gia cũng chịu không được!
- Ha, Chẳng lẽ ngươi không biết nói vì sao sao? Ta thì biết!
Một người trong đám người này dương dương tự đắc nói :
- Năm đó khi Thục Sơn phái vừa mới hợp tác với những gia tộc lớn ở Nam châu tiêu thụ đan dược, Diệp gia đã từng kinh doanh một năm, sau này không biết vì sao không cho gia tộc bọn họ kinh doanh nữa! Ta nghĩ, nhất định là vì chuyện này, Diệp Thiên mới ghi hận trong lòng!
Lại có người nói :
- Ta biết ngươi vẫn chưa thuật lại tỉ mỉ! Ca ca của em vợ lão bà ta chính là đệ tử ở bên ngoài của Thục Sơn phái, chuyện này nói đến rất dài … …
Một người gầy dường như muốn khoe ra toàn bộ chuyện này một lần, rất nhiều người tụ tập chung quanh, trên mặt hắn càng đắc ý hơn, sau đó nói :
- Nghiêm khắc mà nói, giữa Diệp gia và Thục Sơn phái quả thật có chút oán hận, các ngươi nói có phải vậy không?
Mọi người đều gật đầu, sau đó nhìn ánh mắt nghiêm nghị của người gầy này với vẻ tôn kính, không vì chuyện gì khác, mà bởi vì ca ca của cậu em vợ lão bà của hắn là đệ tử ở bên ngoài! Hiện tại ai mà chẳng biết chỗ tốt khi gia nhập Thục Sơn, không nói thù lao có thể so với gia tộc lớn, còn có thể cho vay một số đan dược không định kì. Phải biết rằng, đan dược tầm thường mà Thục Sơn phái tạo ra, cũng có thể bán ra với giá trên trời ở chợ đen!
Dù sao Thánh Vực này quá mức mênh mông, mà sản lượng đan dược của Thục Sơn phái chỉ có giới hạn! Hơn nữa, đan dược mà những gia tộc lớn tiêu thụ, ngoại trừ một số ít có thể tạo ra, thì bị gia tộc của bọn họ lưu lại!
Có thể có cơ hội phát triển gia tộc mình, làm sao bọn họ có thể bỏ qua chứ?
Diệp Thiên đứng trên không trung, trên mặt lộ ra vẻ cười thản nhiên, âm thanh tranh luận của những người ở bên dưới, hắn nghe được rõ ràng, nhưng không có biểu tình gì. Cảm nhận được loại tâm tình hưng phấn của đám người xem náo nhiệt, khóe miệng hắn hiện lên một chút cười lạnh.
Thật sự là đám người vô tri mà lại ngu xuẩn! Nếu không vì khiến cho Lăng Tiêu xấu mặt, làm sao mà ta đưa tới đám cặn bã này chứ? Một đám không nghĩ tiến thủ, còn ở đó bình luận người khác! Người ngu xuẩn quả nhiên lúc nào cũng ngu xuẩn!
Thù hận? Với ta mà nói, chút thù hận này có thể tính là gì chứ? Giữa hai gia tộc hay sao? Ha ha, quá ngây thơ!
Trong lòng nghĩ, ánh mắt Diệp Thiên lắp lánh, trái lại gã Lăng Tiêu này không ngờ có thể được vị kia quan tâm đến, thật không biết hắn xuất sắc ở chỗ nào chứ? Hừ, tuy nhiên, quan tâm cho ngươi thì sao chứ? Cho dù đan dược của hắn có thần kì hơn nữa thì cũng trị không nổi thương thế của ngươi! Khiến ngươi không thể chọn lựa luân hồi! Còn tưởng rằng Thần giới chỉ còn lại một mình ngươi thì ngươi có thể độc bá hay sao? Thật đáng chê cười! Ngu ngốc!
Trên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Thiên bỗng nhiên trở nên có chút vặn cẹo, đồng thời có chút bực bội nghĩ : Trước đây vật kia tứ phân ngũ liệt thật khó tìm! Mấy năm nay ta dùng cách khiêu chiến đánh khắp Nam châu, mà ngay cả một chút dấu vết của vật đó cũng không có! Xem ra, có lẽ nó không có ở Nam châu! Chờ đến khi đánh tàn phế Lăng Tiêu. Sau khi hoàn toàn dẫm nát dưới chân, thì ta phải đi Đông châu khiêu chiến!
Một ngày nào đó, ta muốn đánh khắp Thánh Vực, sau đó tìm ra vật kia. Ha ha, ngươi hãy ngoan ngoãn chờ ta ở Thần giới! Ta sẽ gây cho ngươi một sự ngạc nhiên vui mừng thật lớn!
Mắt thấy tới thời gian ước định, Lăng Tiêu thì vẫn chưa xuất hiện ở trước mặt người ta, đám người phía dưới bắt đầu có một chút xao động. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Có người bất mãn than thở nói :
- Không phải Lăng tông chủ sợ rồi sao? Chẳng lẽ hắn không dám tới?
- Ngươi nói bậy! Làm sao mà Lăng tông chủ lại sợ tên nhóc con Diệp gia miệng còn hôi sữa chứ?
Có kẻ phản bác tới mặt đỏ tía tai.
- Nếu không sợ, như thế nào đến giờ Thìn rồi mà ngay cả mặt cũng chưa lộ? Rõ ràng là sợ!
- Ngươi nói nữa!
Cả người của người đó bất thình lình bùng lên một luồng khí thế.
- Lão tử nói đó, ngươi có thể làm gì lão tử chứ?
Phía trên còn chưa đấu, ngược lại phía dưới đã đánh rồi. Mọi người nhanh chóng đi ra một chỗ, hai người vừa mới động thủ liền phát hiện không ngờ họ có thế lực ngang nhau, ai cũng không thể đánh bại người kia. Mắt thấy đã đến giờ, có người bỗng nhiên kinh hô :
- Đến đây!
Hai người đánh nhau ở bên này đồng thời căm tức, liếc mắt một cái, sau đó thu hồi binh khí. Mắt thấy một bóng người giống như khoảng hạt đậu tương ở nơi rất xa, gần như trong khoảnh khắc liền từ không trung bay tới!
Bước đi thong thả, cử chỉ tao nhã, một thân khí chất đạm bạc khiến cho người ta có cảm giác phóng khoáng thoát tục. Những người phía dưới trông thấy Lăng Tiêu, lại nhìn Diệp Thiên với vẻ lạnh lùng cũng đứng trên không trung, lập tức cảm thấy thoạt nhìn Lăng Tiêu có lẽ thân thiết hơn một chút.
Hơn nữa Lăng Tiêu cũng thuộc một phần của thành Vọng Thiên, cho nên từ tron g lòng mà nói, phần lớn số người ở đây chỉ muốn hy vọng Lăng Tiêu có thể thắng.
- Ngươi đã tới chậm rồi.
Diệp Thiên nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra một chút dao động cảm xúc nào.
- Là ngươi đến sớm.
Lăng Tiêu cười với vẻ không vấn đề gì
Lúc này, Diệp Thiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hư không, mày hơi hơi nhăn lại, sau đó nhìn Lăng Tiêu, khóe miệng hiện lên một chút châm chọc nhàn nhạt :
- Không thể tưởng được ngươi lại nhát gan như vậy, cuối cùng vẫn đưa lão tổ bà bà đến đây. Một khi đã như vậy, sao ngươi không gọi bà đến đây trực tiếp đánh bại ta, không phải tốt hơn sao?
Đối mặt với sự trào phúng của Diệp Thiên, Lăng Tiêu chỉ có chút cười thản nhiên, lấy tay chỉ những người phía dưới, sau đó nói :
- Giống như bọn họ, chỉ là người xem náo nhiệt thôi. Nếu trong lòng ngươi không để ý thì cần gì phải nói ra?
Diệp Thiên nao nao, lập tức cười chế giễu, sau đó nói :
- Không thể tưởng được, lá gan ngươi thật đúng quá nhỏ. Được rồi, cho là Lăng Tiêu ngươi nói có lý! Lăng Tiêu, hôm nay ta chiến đấu với ngươi một trận, cũng không liên hệ với gia tộc ta!
Diệp Thiên nói xong, chậm rãi rút ra trường kiếm của mình, kiếm quang lóe lên, nhìn ra được là một thanh bảo kiếm được luyện chế bởi tài liệu thượng đẳng, hướng về phía Lăng Tiêu lạnh lùng cười, nói :
- Đến đây đi, hãy cho ta xem, cuối cùng ngươi thật sự nổi danh hay thật sự không xứng đáng!