- Các ngươi... tạm thời rời khỏi phạm vi thế lực của Thục Sơn phái. Nếu có gì tò mò với Thục Sơn thì đợi ta trở về sẽ dẫn các ngươi đi dạo một vòng ngó qua Thục Sơn, coi xem nơi này rốt cuộc có cái gì kỳ lạ.
Diệp Thiên nói mà không coi ai ra gì.
Những người đó nghe xong, cái cảm giác bất mãn và ủy khuất do bị đuổi lập tức biến mất. Sau đó còn dùng ánh mắt đắc ý nhìn Lăng Tiêu trên bầu trời, lui ra bên ngoài.
Hoắc Thanh Thanh như con thú bị nhốt trong chuồng, không ngờ đi tới đi lui ở trong phòng, miệng không ngừng nói:
- Tức chết ta, tức chết ta, tông chủ thật là! Vì sao không cho ta ra ngoài chém giết cho sướng tay? Đám chết tiệt kia. Thật đáng giận.
Diệp tử cười nói:
- Được rồi được rồi, thôi ngươi đừng đi qua đi lại nữa. Ta nhìn muốn chóng cả mặt rồi. Trước hết không nói đến trong mấy ngàn người kia quả thực cũng có rất nhiều cao thủ thực lực không tồi. chỉ nói đến mục đích phu quân giữ lại đám người kia... Ha ha, Thanh Thanh, ngươi còn trẻ, ngươi nghĩ lại xem giết đám này trút giận có tốt hơn hay là giữ lại một đám để hù cho kẻ khác vỡ mật, để cho bọn họ truyền tụng uy danh của chúng ta tốt hơn?
Dọa vỡ mật?
(Thiếu một đoạn)
Thiên bị đánh tè ra quần. Nghĩ đến chỗ buồn cười, không khỏi xì một tiếng cười vang.
Đám người Tương VÂn Sơn và Lam Hải lập tức cười khổ, thầm nghĩ Thục Sơn phái có một đám nữ nhân cường đại, thật là một áp lực lớn lao. Xem ra phải liều mạng tu luyện, đừng để đến lúc đó không bằng mấy tiểu cô nương này, sau đó bị cười nhạo là tè ra quần... thì thật là quá mất mặt!
Hai bóng người, một trước một sau, dùng tốc độ cực nhanh lao vào không gian, cách mặt đất càng ngày càng xa, cúi đầu nhìn xuống dưới chân thấy núi cao sông lớn như một bức tranh to lớn mà thê lương! Dãy núi kéo dài như những rễ cây khổng lồ, vằn lên rõ rệt.
Lăng Tiêu nhìn Diệp Thiên đứng đối diện, thần sắc thản nhiên, một tay cầm Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, sau đó nói:
(Thiếu một đoạn)
cách khiến ta đối với ngươi có vài phần kính trọng. Các loại bản lĩnh ngươi đang có đều vô cùng thần kỳ, thậm chí khiến người ta nghĩ rằng đó là những bản lĩnh không thuộc về thế giới này. Tuy nhiên, với ta mà nói, ngươi vẫn còn quá non nớt. Ngươi không phải là đối thủ của ta. Lựa chọn đi theo ta, ta cam đoan, thế giới của ngươi sẽ trở nên rộng lớn vô cùng. Ta sẽ bày ra cho ngươi một thiên địa hoàn toàn mới. Xem ý của ngươi, là muốn đem Thục Sơn phái phát triển trở thành Nam Châu đệ nhất môn phái phải không? Nhưng nguơi biết không, ở trong mắt ta, toàn bộ Thánh vực chỉ là một sân chơi của ta mà thôi.
Lăng Tiêu thản nhiên cười, sau đó nói:
- Diệp THiên, ngươi không cần phải nói nữa. Ta là tuyệt đối không có khả năng đồng ý với ngươi. TÌnh hình THục Sơn phái? Ha ha. Chuyện đó không cần ngươi
(Thiếu một đoạn)
Nói xong, trong tay Diệp Thiên hiện ra một khối màu vàng to bằng bàn tay, trên bề mặt có hào quang chuyển động. Có một cỗ năng lượng như có như không không ngừng phát ra từ bề mặt thứ đồ đó. Diệp Thiên cầm thứ này, ánh mắt lộ ra một tia thản nhiên bất biến, khoé miệng nhếch lên cười tự giễu, trong lòng nghĩ: "Không thể tưởng được có một ngày Diệp Thiên ta cũng sẽ cầm bảo vật của người khác đi đánh nhau. Tuy nhiên, từ giờ trở đi, bảo vật này đã là của Diệp Thiên ta rồi!".
Lăng Tiêu hơi động tâm, bỗng nhiên có cảm giác nguy hiểm, nhìn chăm chú vào khối màu vàng trong tay Diệp Thiên, theo năng lượng dao động cảm nhận được một cỗ năng lượng hỏa hệ khổng lồ và bất tận.
- Bảo vật chân chính sao?
Lăng Tiêu khóe miệng lộ ra một chút cười: "Được rồi, vậy nhìn đi!".
Sắc mặt Diệp Thiên nghiêm trọng, miệng niệm chú ngữ, chỉ thấy khối màu vàng trong tay hắn đột nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ, như mặt trời soi sáng, ánh vàng tỏa xa vạn trượng, xẹt về phía Lăng Tiêu!
Một lực lượng mênh mông như dời non lấp biển ập thẳng chính diện.
Đây là quan niệm của Diệp Thiên, một khi khai chiến, sẽ toàn lực ra tay.
Ngoài miệng Diệp Thiên khinh thị Lăng Tiêu, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng coi trọng Lăng Tiêu, coi trọng trận chiến đấu này. Một trăm năm trước hai người giao thủ đã đánh đến lưỡng bại câu thương. MỘt trăm năm trôi qua, tuy rằng Diệp Thiên vô cùng tự tin cảnh giới hiện tại của mình có thể vững vàng áp chế Lăng TIêu. Nhưng đối với Lăng Tiêu này cũng không thể xem như kẻ bình thường.
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu điểm tới, một luồng sáng hồng bay ra, hướng lao tới vầng hào quang màu vàng.
Ầm!
Hai cỗ năng lượng âm thầm va vào nhau. Trong giây lát nổ tung. Hào quang màu vàng và màu đỏ đan vào nhau. Hào quang rực sáng mấy cây số, tạo nên một cảnh đẹp vô cùng.
Lăng Tiêu cảm giác được có một cỗ lực lượng vô cùng lớn đang đánh về phía mình. Cỗ lực lượng này đánh vào hộ thể chân khí chung quanh người Lăng Tiêu, trong nháy mắt va chạm hơn một ngàn lần.
Thân thể Lăng TIêu bắt đầu lùi về phía sau. Trong cỗ năng lượng khổng lồ kia ẩn chứa rất nhiều pháp tắc của thiên địa. Loại uy áp của những áo nghĩa chân chính đẳng cấp cao này không phải là thứ mà người có cảnh giới như Lăng Tiêu có khả năng ngăn cản. Giống như người bình thường khi đối mặt với đủ loại thiên tượng của thiên nhiên thì thường cảm thấy vô cùng bất lực.
Tuy nhiên cũng giống như người thường không ngăn được ông trời làm mưa to gió lớn, nhưng mưa gió này cũng chẳng làm gì được hắn.
Cho nên, thân thể Lăng Tiêu mặc dù lui về phía sau rất nhanh, nhưng trên thực tế cũng không bị thương tổn gì.
Mà DIệp Thiên hiển nhiên cũng phát hiện sự thật này. Ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, trong lúc nhất thời không ngờ có chút thát thần. Tuy rằng đã sớm nghĩ trăm năm qua Lăng Tiêu nhất định cũng sẽ có đề thăng. Nhưng Lăng Tiêu không bị Đại Nhật Kim cuơng Ấn của mình gây chút thương tổn nào khiến hắn kinh ngạc.
Mặc dù đây chỉ là một mảnh vỡ của Đại Nhật Kim Cương Ấn, nhưng vấn đề là... Đại Nhật Kim Cương Ấn hoàn chỉnh... là vũ khí đả thần.
"Lăng Tiêu hắn làm sao có khả năng có thần thực lực chứ?".
Diệp THiên nghĩ vậy, thúc dục Đại nhật Kim Cương Ấn trên không trung, chỉ thấy khối to bằng bàn tay trên không trung đột nhiên biến thành một quả cầu lửa thật lớn màu vàng chu vi hơn trăm mét, giống như một mặt trời nho nhỏ, rực sáng vạn đạo hào quang.
Bằng một tốc độ không thể tin nổi, nhanh như tia chớp đánh tới Lăng Tiêu.
"Nếu chúng ta không có thể làm bằng hữu, vậy ngươi hãy... chết đi!".
Trong lòng Diệp THiên sinh ra ý nghĩ ác độc, thúc dục Đại Nhật Kim Cương Ấn, chỉ thấy Đại Nhật Kim Cương Ấn vốn dĩ tốc đọ đã cực nhanh đột nhiên lại bộc phát ra hào quang càng thêm mãnh liệt, cách Lăng Tiêu vạn thước mà gần như lập tức đã tới nơi.
Diệp THiên nhắm chặt hai mắt lại, trong lòng lãnh đạm nghĩ: "Lăng Tiêu chuyển thế đi thôi":
Bịch!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Không gian vốn không có không khí không thể phát ra chút thanh âm nào. Nhưng uy thế như diệt thế này làm cho người ta cảm giác như sấm sét không tiếng động đánh mạnh vào tinh thần con người.
Phạm vi mấy trăm dặm không gian yên tĩnh, toàn bộ bị một cỗ năng lượng bạo ngược bao phủ. Sau đó như gợn sóng khuếch tán ra chung quanh. Toàn bộ không gian bị xé rách, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Các loại thiên địa pháp tắc như ẩn như hiện ở trong đó.
Diệp Thiên gần như ở trong nháy mắt liền mở mắt ra, sau đó nhìn thấy đạo hào quang màu vàng kia như một quả bóng cao su dưới chan đứa nhỏ bướng bỉnh, bị sút một cái thật mạnh bay vèo đi như sao băng biến mất ở đằng xa.
Sau đó, Diệp Thiên trợn mắt đến muốn rách da khi thấy một cái đỉnh to lớn vô cùng cao hơn vạn thước xuất hiện ở trước mắt hắn.
Trước mặt cái đỉnh khổng lồ, Diệp Thiên như là một con kiến đứng trước mặt con voi. Áp lực khổng lồ và cảm giác vô cùng bất lực trong nháy mắt làm trái tim hắn co lại. Tuy rằng hắn vẫn còn cảm ứng với mảnh vỡ của Đại Nhật Kim Cương Ấn nhưng rất hiển nhiên đã bị cái đỉnh to như quái vật này đánh một cái văng đi rất xa.
Ngẫm lại những gì mình vừa nói qua, Diệp Thiên lập tức có cảm giác xấu hổ muốn chết. Quả thật cảm giác chẳng khác nào chính mình tự động đưa mặt ra cho người ta vung tay lên tát một cái thật mạnh.
Đánh cho hắn nổ đom đóm mắt, xấu hổ vạn phần.
Nhưng hắn thậm chí còn chưa kịp có phản ứng gì đã thấy cái đỉnh khổng lồ, mang theo một cỗ khí thế không thể địch nổi ầm ầm lao về phía hắn. Không gian xung quanh bị xé nát mở ra vô số khe hở, ở không gian khôgn có gió dần cuộn lên những cơn lốc năng lượng cuồng bạo.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Thiên, chính là xoay người bỏ chạy.
Nhưng đã không còn kịp rồi, chỉ có thể vận khởi năng lượng toàn thân, bất chấp tất cả, đánh tới cái đỉnh đang lao đến.
- Đi chết đi!
Sợ hãi và giận dữ đan xen, khiến Diệp Thiên bộc phát ra thực lực cao hơn bản thân.
Bang.
Cổ lực lượng kinh thiên do hắn phát ra hung hắng đánh vào cái đỉnh khổng lồ. lúc này Diệp Thiên mới đột nhiên phát hiện, trên thân đỉnh không ngờ như ẩn như hiện một tòa núi thật cao lớn. Hắn thậm chí còn cảm nhận được sự sống đang tồn tại trên ngọn núi này.
Bang. Bang.
Diệp Thiên lại phát ra hai cổ khí kình rất mạnh đánh vào mặt đỉnh, sau đó hắn thấy cái đỉnh khổng lồ vẫn sừng sững như ngọn núi, không hề lay động.
Hắn có cản giác như kiến càng lay cổ thụ, như châu chấu đá xe.
Ngay sau đó... một cổ lực lượng mạnh hơn hắn trong giây lát cuộn tới, như gió lốc mãnh liệt.
Ầm.
Hung hăng đập mạnh vào người Diệp THiên.
Diệp Thiên nghe cổ họng ngòn ngọt, liền mạnh mẽ ngăn một ngụm máu tươi sắp phun ra xuống. Sau đó thân mình như lá khô trước gió, bị đánh bay đi thật xa. Trong cơn hoảng hốt, hắn ngửa đầu nhìn lên, bỗng nhiên thấy trên cái đỉnh khổng lồ kia có một bóng người đang đứng.
Phì.
Một ngụm máu tươi, rốt cục không thể ngăn được nữa liền phun ra, tung tóe giữa không trung. Diệp Thiên triệu hồi mảnh vỡ Đại Nhật Kim Cương Ấn về, rốt cuộc cũng chẳng còn lòng dạ nào đi gặp đám người phía dưới đang đợi hắn chiến thắng trở về. Mặt vàng như nghệ, thân mình như một làn khói nhẹ, biến mất giữa không gian.
Lăng Tiêu khẽ thở ra một hơi, ánh mắt thâm thúy nhìn theo DIệp Thiên đang dần biến mất, trong miệng thì thào tự nói: "Pháp bảo kia tuy không hoàn chỉnh nhưng nếu dùng để trang điểm thế giới trong đỉnh thì không gì tốt hơn. ừ, chờ hắn tìm được toàn bộ rồi sẽ lại đoạt lấy là được".
lúc này, cả người Lăng Tiêu bỗng nhiên run lên, trong giây lát quay đầu lại. Không gian vô cùng yên tĩnh, không có chút thanh âm nào, cũng không có bất cứ thứ gì tồn tại. Không gian vừa mới hỗn loạn kia cũng đang dần dần bình phục. Ngẫu nhiên có vài tia điện lưu từ giữa xẹt qua, hiện lên mấy tia lửa điện hoặc hồng hoặc lam, sáng lên từng đợt hào quan rực rỡ.
Trừ những thứ đó ra, không có gì nữa cả. Truyện Tiên Hiệp
Lăng Tiêu hơi hơi nhíu mày, cảm giác vừa mới bị người khác nhìn chằm chằm càng mãnh liệt. Thật ra trước khi hai người chiến đấu, Lăng tiêu đã mơ hô cảm giác được dương như có người đang nhìn mình chằm chằm. Trong nháy mắt Hàm hàn bảo đỉnh đánh bay Diệp Thiên, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Trong lòng Lăng Tiêu không tự chủ được nghĩ đến bàn tay khổng lồ năm đó xuất hiện ở Câm địa của thần, hơi hơi lắc đầu. Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm cũng không tốt. tuy nhiên đồng thời, Lăng Tiêu cũng có cảm giác, hoặc là đối phương không có ác ý gì với mình, hoặc là đối phương chẳng làm gì được mình.
Nhưng ngẫm lại Thánh bia kiên cố vô cùng vỡ thành từng mảnh, yếu ớt như một khối đậu hủ mềm nhũn dưới ngón tay khổng lồ kia, trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một chút sợ hãi rất nhỏ. Thân thể của mình vẫn chưa kiên cố như khối Thánh bia kia.
Tuy nhiên nghĩ lại, Thánh Bia là vật chết, mình không phải. cho dù bàn tay khổng lồ kia có từ trên trời giáng xuống, hắn cũng có biện pháp có thể tránh được.
Thần sao?
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn lên không gian yên tĩnh, thầm nghĩ: "Một ngày nào đó, ta sẽ nhìn thấy hình dáng của ngươi".
Bên ngoài Thục Sơn, mấy nghìn người ngồi im lặng. Trên mặt bọn họ mang theo cảm giác vô cùng thoải mái. Mấy người quen biết nhau còn trêu đùa. Có vài người còn mang rượu thịt ra bày trên mặt đất. Mọi người nâng chén bù khú với nhau. Khi thì thấp giọng nhỏ nhẹ, khi thì thoải mái cười to, ung dung như đi dã ngoại. Hoàn toàn không giống đi canh giữ môn phái người ta. thỉnh thoảng, còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm đám đệ tử Thục sơn phái gần trong gang tấc.
Dù là hoắc Thanh Thanh có mười phàn tin tưởng rằng Lăng Tiêu sẽ chiến thắng Diệp Thiên, cũng không kìm lòng nổi, mặt như sương lạnh : "Các ngươi cứ đắc ý đi. Các ngươi cứ càn rỡ đi. Hừ, đợi lát nữa Diệp Thiên bị đánh tè ra quần chạy trở về, ta coi các ngươi sẽ có bộ dạng gì". Nhưng Hoắc Thanh thanh không ngờ được rằng Diệp gia thiếu gia ngay cả mặt mũi cũng không chẳng dám lòi ra.
Trong đám người kia, có người thấy Hoắc thanh Thanh ngày thường xinh đẹp, liền nổi lòng trêu ghẹo.
- Kia tiểu nương tử kia, lại đây bồi đại gia uống một chén nha?
Một người trẻ tuổi diện mạo không tồi, cử chỉ có chút lỗ mãng cợt nhả.
- Về nhà tìm tỷ muội của ngươi mà tiếp ngươi.
Thanh âm lạnh như băng của Hoắc Thanh thanh vang lên.
Đám người đối diện lạp tức cười rộ lên.
Người trẻ tuổi cảm thấy không chịu nổi, đứng dậy chỉ vào hoắc thanh thanh mắng:
- Ngươi đừng hỗn láo. Đại gia coi trọng ngươi , đó là phúc của ngươi. con mẹ nó, chờ Diệp thiếu gia đem tông chủ chó má của các ngươi đánh cho tè ra quần, Thục Sơn phái các ngươi sau này sẽ là vườn hoa của nhà người ta. Đến lúc đó, cho dù ngươi quỳ xuống liếm ngón chân đại gia, đại gia cũng không thèm sủng ái ngươi đâu.
Hoắc thanh Thanh là một thiếu nữ chưa lấy chồng, sao có thể chịu được những lời dơ bẩn ấy, tức giận đến nỗi mặt như phủ sương, cắn răng một cái, vừa muốn rút bảo kiếm ra, bỗng nhiên nghe thấy trên bầu trời vang lên một thanh âm lồng lộng.
- Đúng không?
Mắt Hoắc thanh thanh ứa lệ, ủy khuất hô:
- Tông chủ.
- Không có việc gì, ta sẽ làm chủ cho ngươi, ngươi lui ra.
Lăng Tiêu an ủi Hoắc Thanh Thanh một câu, nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó ghé mắt nhìn người trẻ tuổi khẽ nhếch miệng nuốt câu thô tục sắc nói vào.
- Vừa rồi là ngươi nói?
Người trẻ tuổi kia ngây ngốc nhìn Lăng Tiêu. Trong ánh mắt đã không còn là cái nhìn không thể tin nổi hoặc không dám tin mà là... dại ra. Hắn hoàn toàn si ngốc. Người vừa rồi còn đầy niềm tin, hung hăng vú cả lấp miệng em giờ khác cả trăm lần hiện tại. Dường như hoàn toàn đổi thành một người khác.
Khuôn mặt hắn không khỏi co rúm lại, thân mình hơi hơi run run. Uy thế Lăng Tiêu biểu hiện lúc trước căn bản là không phải những người này có khả năng ngăn cản.
Trên thực tế, mấy nghìn người này sở dĩ có can đảm như thế đến trước cửa Thục Sơn phái diễu võ dương oai, là do tin tưởng hoàn toàn vào Diệp thiếu gia được xưng là vô địch.
Diệp gia là ngôi sao mới ở Nam Phương liên minh, còn Diệp thiếu gia là nhân vật trung tâm trong tương lai của DIệp gia. Bây giờ nịnh bợ hắn, so với ngày sau khi Diệp thiếu gia đã hoàn toàn phát triển, địa vị và thân phận đã cao hơn mấy lần mới đi nịnh bợ thì tốt hơn rất nhiều.
Diệp Thiên từ khi xuất đạo tới nay, chưa bao giờ bại. Phải biết rằng, hắn đánh bại rất nhiều người tuổi cũng không còn trẻ. Đó đều là những nhân vật cấp bậc trưởng lão có uy danh hiển hách trong các đại gia tộc ở Nam Châu.
chuyện này tuy rằng bí mật, không có tuyền truyền rộng rãi nhưng giấy không gói được lửa. Hơn nữa, ngay cả cao thủ các nhà bị đánh bại cũng tự mình thừa nhận, Diệp gia thiếu gia là tuyệt đỉnh thiên tài mười vạn năm qua chưa từng có ai như thế. Bại dưới tay hắn cũng không mất mặt.
Trận chiến khi xưa giữa Diệp Thiên và Lăng Tiêu, hai người đến cuối cùng dường như cũng không phân thắng bại. Nhưng có đôi khi, vầng hào quang trên mình một người chưa chắc đã là chuyện tốt. Thân phận luyện đan tông sư của Lăng Tiêu trong lòng mọi người đã ăn sâu vào xương tủy, rất khó thay đổi cái nhìn của mọi người đối với hắn. Cho nên, cho dù năm đó Lăng Tiêu và Diệp Thiên đánh nhau bất phân thắng bại, nhưng trong lòng mọi người vẫn cho rằng Diệp THiên lợi hại hơn một ít.
những người này hôm nay đến đây, căn bản là không nghĩ tới DIệp Thiên sẽ bại như thế nào? Kỳ thật cho dù có người nghĩ tới vấn đề này, thì cũng chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất. Dù sao bọn họ chỉ là một đám đến xem náo nhiệt, cho dù Diệp Thiên bị đánh bại, Lăng Tiêu có thể giết sạch bọn họ sao? Để rồi sau đó là địch với mấy trăm thế lực trung cấp hoặc đỉnh cấp ở Nam Châu sao?
Đã nghĩ như thế, trong lòng tự nhiên cũng sẽ không e ngại gì.
Nhưng những chuyện người ta chắc chắn, nhiều khi đến lúc đối diện lại không phải như thế.
Cho nên mặc dù lúc này trên người Lăng Tiêu không tản mát ra uy áp gì, chỉ đứng ở đó, nhưng cũng đủ làm cho mấy nghìn người này cảm giác như là bị một tảng đá lớn đè ngang ngực.
nếu không phải tin rằng Lăng Tiêu không dám đồng thời đối địch với nhiều gia tộc như vậy, chỉ sợ đám người này hai chân đã nhũn ra, sớm chạy mất tăm mất tích.
- Ngươi không trả lời, ta coi như ngươi đồng ý.
Trên mặt Lăng Tiêu hiện ra một nụ cười, thoạt nhìn giống như là bằng hữu vui đùa với nhau.
Người trẻ tuổi này rốt cục cũng gom được một ít can đảm, hai đùi ngừng run rẩy, hướng về phía Lăng Tiêu nói:
- Ta , ta chỉ đùa một chút mà thôi. Lăng tông chủ, ngươi là người có thân phận, tại hạ Nam Châu...
Bộp.
Như là một bọt nước bị bóp vỡ.
Màu đỏ, màu trắng... văng đầy mặt, đầu cổ người xung quanh.
Gần như trái tim mọi người đều theo cái đầu vỡ toạc của người thanh niên này mà rớt xuốgn vực sâu vạn trượng.
cho rằng Lăng Tiêu sẽ bỏ người thanh niên này, Hoắc Thanh Thanh vừa mới há miẹng định nói, bỗng nhiên ngồi xổm trên mặt đất, một bàn tay vỗ vỗ yết hầu, lập tức nôn thốc nôn tháo.
- A.
Giữa đám người, cũng không biết là ai bị dọa đến vỡ mật, giống như phát điên, mạnh mẽ đánh về phía Lăng Tiêu. Giữa không trung bùng lên một đạo kiếm khí tỏa ra hào quang màu trắng hướng về phía Lăng Tiêu chém tới.
- Ta giết ngươi.
Rống lên môt tiếng bằng tất cả sức lực bình sinh, người nọ như sấm chớp vạch ngang không trung, dùng một cây bảo kiếm màu bạc cực kỳ sắc bén đâm thẳng về phía Lăng Tiêu. Mắt thấy đạo kiếm khí kia sắp đâm trúng yết hầu Lăng Tiêu, trong ánh mắt người này lộ ra vẻ điên cuồng mà lại đắc ý.
Trong mắt Lăng Tiêu không có biểu tình gì. Nhưng trong mắt Lam Hi vẫn đứng đó hiện lên một chút thương hại. Nàng vẫn âm thầm đứng đó, lúc nãy thiếu chút nữa đã thay Hoắc Thanh thanh ra tay giáo huấn người trẻ tuổi bị đánh vỡ đầu.
nàng xoay người trở về. Nàng biết, hôm nay này mấy ngàn cường giả các gia tộc ở Nam Châu cho dù không chết cũng sẽ không có kết cục gì tốt.
Lũ ngu ngốc.
Lam Hi thầm mắng: "Chẳng lẽ các ngươi không biết, Nam Phương liên minh đã tuyên chiến với Thục Sơn phái? nếu đã tuyên chiến, vậy mấy người các người đại biểu cho đám người Nam Phương liên minh, là kẻ thù của Thục Sơn phái. Hôm nay thả các ngươi đi, gia tộc các ngươi sẽ bỏ qua cho Thục Sơn sao?
Ở Thục Sơn phái một trăm năm, Lam Hi đã không còn là lão cô nương chẳng màng thế sự cuả năm xưa nữa. Lam gia có ca ca nàng, có gia chủ các đời. Còn ở THục Sơn phái, nàng là "danh dự trưởng lão" được mọii người tôn kính. Tiếp xúc hồng trần, tiếp xúc thế sự, đối với việc này cho dù ngày xưa không hiểu, hiện tại cũng minh bạch.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng hừ một tiếng, kiếm khí do bảo kiếm kia bắn ra cách Lăng Tiêu chỉ một chút nữa thì đầu ngươi kia không hề có tiếng động nào vỡ toạc.
Cao thủ cảnh giới tu luyện giả ở trước mặt Lăng tiêu không ngờ yếu ớt đến như vậy. Sự khủng bố của người tu chân là điều người của thế giới này không có khả năng lý giải.
Cái này, cho dù thằng ngốc cũng hiểu được bọn nó gặp phải chuyện gì. Tiếng phần phật vang lên. Mấy nghìn người đột nhiên như chim bay thú chạy, tản ra bốn phương tám hướng điên cuồng chạy trốn.
Lúc này trong lòng họ chỉ có một ý niệm trong đầu: chỉ hận cha mẹ sinh cho bọn hắn chỉ có hai cái đùi.
- coi địa bàn của ta là chỗ nào? Muôn tới thì tới, còn muốn đi thì đi à?
Thanh âm lãnh đạm của Lăng Tiêu đột nhiên vang vọng trong tim mỗi người. Trên mặt mọi người lộ ra vẻ hoảng sợ đến cực điểm. Bởi vì bọn họ đột nhiên cảm giác hai chân bên dưới đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, căn bản là không bước nổi một bước.
Đừng nói là chạy.
Hoắc Thanh thanh đứng trên một cái cây to, tay ôm tán lá, bĩu môi mắng:
- Đáng đời. Ai biểu các ngươi ức hiếp ta. Để các ngươi thấy giá phải trả là như thế nào.