Lăng Tiêu lúc này đã là cảnh giới Hợp Thể Kỳ đỉnh phong. Nếu phải đơn đấu với những cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong trong Thánh Vực thì hắn cũng không còn gì phải sợ nữa, nếu thật sự phải chiến đấu thì thắng bại là năm năm. Nếu Lăng Tiêu thật sự đột phá lên Độ Kiếp Kỳ thì hắn cơ bản sẽ đứng trên đỉnh cao nhất trong Thánh Vực.
Điều này cũng không phải Lăng Tiêu tiến lên Độ Kiếp Kỳ thì trở thành thiên hạ vô địch, toàn bộ Thánh Vực không còn ai là đối thủ. Mà chỉ khi thật sự tiến vào Độ Kiếp Kỳ thì Lăng Tiêu mới chân chính có tư cách xưng là cường giả đỉnh cấp trong Thánh Vực.
Nếu không, tuy Lăng Tiêu cũng rất mạnh, nhưng phải biết rằng giữa cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong và cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp có sự khác biệt về bản chất.
Nếu bọn họ có điều kiện như Lăng Tiêu, có hệ thống công pháp tu luyện hoàn chỉnh thì sợ rằng đã sớm đột phá cảnh giới đại viên mãn cao cấp để tiến vào một cảnh giới hoàn toàn khác rồi.
Nhưng cho dù cường giả mạnh nhất trong thánh vực được người khác công nhận là những võ giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, thì cũng không có người nào dám vỗ ngực nói không còn tồn tại nào mạnh hơn đại viên mãn đỉnh phong.
Mười lăm vạn năm sau Thần chiến không có bất kỳ cường giả nào phi thăng lên Thần giới, tình cảnh này rõ ràng rất không bình thường. Hơn nữa cũng có rất nhiều người tin là nhất định có cường giả đã vượt qua cảnh giới đại viên mãn.
Hơn nữa, Thánh Vực này cũng thật sự quá lớn.
Thánh vực lớn đến mức bất kỳ một gia tộc hoặc môn phái khổng lồ nào cũng không dám nói mình đã hoàn toàn hiểu rõ từng ngọn cỏ từng tấc đất ở đây. Chưa nói đến toàn bộ Thánh Vực, cho dù là gia tộc cường đại uy tín lâu năm ở Nam Châu như Tư Đồ, cũng không dám nói bọn họ đã hiểu rõ từng tấc đất ở Nam Châu, đừng nói đến toàn bộ Thánh Vực.
Còn có rất nhiều dị tộc vô cùng thần bí ngoài biển, sau rất nhiều năm như vậy mà không có bất kỳ tin tức gì của họ. Tuy nói những dị tộc này không lớn bằng nhân loại nhưng chưa từng có người nào dám trêu chọc bọn họ.
Ông trời rất công bằng, đã cho con người trí thông minh đồng thời cũng cho những dị tộc kia thể chất đặc biệt. Dị tộc trong Thánh Vực nâng cao thực lực không phải những võ giả có thể so sánh được.
Triệu Dũng bắt đầu tu luyện công pháp ma đạo, nên Lăng Tiêu dùng khoảng thời gian hai năm để mang Triệu Dũng theo và truyền cho hắn công pháp. Sau đó Lăng Tiêu lại tự mình chỉ điểm cho Triệu Dũng hai năm.
Tuy Lăng Tiêu chưa bao giờ nhắc đến chuyện thu Triệu Dũng làm đồ đệ, nhưng trong lòng hắn Lăng Tiêu đã sớm trở thành sư phụ rồi.
Trong khoảng thời gian hai năm, Lăng Tiêu vừa truyền thụ cho Triệu Dũng các loại kiến thức và kinh nghiệm, dần đưa tên thanh niên phàm nhân chân chính đi trên một con đường tu đạo. Lăng Tiêu lại vừa chạy khắp mọi nơi trên Nam Châu tìm kiếm tin tức về một số tài liệu có thể luyện khí và bảo vật xuất thổ.
Đồng thời Lăng Tiêu cũng luôn chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ để tiến hành quá trình đột phát lên Độ Kiếp Kỳ. Đối mặt với một cánh cửa quan trọng nhất trên con đường tu chân, Lăng Tiêu không hy vọng xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Hai năm trôi qua rất nhanh, Lúc này Triệu Dũng đã đem huyết sát tu luyện đến mức có thể ngưng tụ lại thành thực thể. Tu ma giả chỉ là có trái tim cố chấp một chút chứ chẳng phải không có tình cảm. Tuy trong lòng Triệu Dũng không muốn tách ra khỏi Lăng Tiêu, hai năm cùng tông chủ ở cùng một chỗ còn tuyệt vời hơn rất nhiều so với hai mươi mấy năm trước kia của hắn.
- Tông Chủ, Triệu Dũng may mắn có thể đi theo bên cạnh ngài hai năm, tuy Triệu Dũng không có tư cách trở thành đệ tử của tông chủ, nhưng cả đời này cho dù có nhập vào ma đạo, cho dù bị người đời khinh bỉ…Nhưng trong lòng của Triệu Dũng, tông chủ vĩnh viễn là một người sư phụ. Thục Sơn Phái…Vĩnh viễn là nhà của Triệu Dũng."
Lăng Tiêu cũng không phải vô tình, hắn đưa Triệu Dũng đi theo hai năm, sao lại không đối đãi với hắn như đồ đệ của mình được? Thậm chí trong lòng Lăng Tiêu cũng đã nghĩ tới chuyện muốn công khai thừa nhận thân phận của Triệu Dũng, để tên này tuân theo tác phong bá đạo của Thục Sơn Phái. Đệ tử của Lăng Tiêu ta cho dù là một tu ma giả thì sao? Tên nào dám há miệng ra nói, toàn bộ phi kiếm của Thục Sơn Phái sẽ phóng thẳng về phía hắn.
Nhưng lý trí của Lăng Tiêu vẫn chiến thắng cảm tình, Thục Sơn Phái trên thế giới này cũng chưa đạt đến trình độ của Thục Sơn Phái trên tu chân giới. Hơn nữa lại vì lo lắng cho tương lai sau này, một tu ma giả chưa nói đến kẻ khác, sợ rằng ngay cả bản thân Thục Sơn Phái cũng có rất nhiều người sinh ra phản cảm theo bản năng.
Bởi vì không phải là tất cả mọi người đều biết Triệu Dũng, cũng không phải tất cả mọi người đều muốn đi hỏi Triệu Dũng vì sao lại biến thành một người như vậy. Tuy trong Thánh Vực không có thuyết pháp về những loại ma đạo, nhưng một người hai bàn tay đầy máu, sát tâm cực mạnh, hầu như là không thể dung nhập vào bất kỳ một tổ chức nào.
Lăng Tiêu nhìn Triệu Dũng đang quỳ gối trước mặt mình, trầm giọng nói:
- Triệu Dũng, tuy ta không thể cho ngươi một danh phận sư đồ chân chính, ngươi cũng biết ta không quan tâm người khác sẽ đối xử với mình thế nào. Nhưng ta nhất định phải suy nghĩ cho tương lai sau này của Thục Sơn Phái, trong lòng ta ngươi và những đệ tử của ta không có bất kỳ điều gì khác biệt. Sau này ta cũng sẽ nói cho bọn chúng biết, chúng còn có một tiểu sư đệ. Dù ngươi là tiên hay là ma, tương lai sau này trong bài vị của Thục Sơn, sẽ có một địa vị của riêng ngươi.
- Đa tạ…Sư tôn đại nhân!
Triệu Dũng nghẹn ngào quỳ rạp trên mặt đất, hai bàn tay hắn bóp chặt lấy nhau, những sợi gân xanh trên tay nổi lên, bờ vai không thể áp chế được phải trở nên run rẩy. Sau đó Triệu Dũng dập đầu ba cái với Lăng Tiêu, hắn đứng thẳng người lên, ánh mắt vô cùng kiên nghị nói:
- Sư phụ, Triệu Dũng đi đây, nếu có bất kỳ người nào dám gây khó dễ Thục Sơn Phái thì dù cho ở chân trời góc biển Triệu Dũng cũng nhất định sẽ giết chết hắn!
Lăng Tiêu khẽ thở dài, sau đó nói:
- Cố gắng bảo trọng!
Triệu Dũng gật đật thật mạnh, sau đó xoay người lại bay thẳng về phương xa như điện xẹt rồi nhanh chóng biến mất giữa không trung.
Lăng Tiêu nhìn về phía Triệu Dũng bay đi rồi khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: "Triệu Dũng, ngươi yêu tâm, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi một thân phận!"
Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa phóng về phía ngược lại, vì hắn đã chuẩn bị tốt cho quá trình đột phá lên Độ Kiếp Kỳ. Kiện bảo vật năm xưa hắn đoạt được ở chỗ con mãng xà đen là một hạt châu màu đỏ bên trong ẩn chứa một luồng lực lượng khổng lồ. Khi dùng hạt châu này tấn công kẻ địch thì có thể phát ra những luồng hào quang vạn trượng. Tuy hạt châu này khá nhỏ nhưng uy lực của nó cũng đủ làm cho những cường giả cảnh giới đại viên mãn biến sắc.
Lăng Tiêu tặng hạt châu kia cho Triệu Dũng, đồng thời Lăng Tiêu cũng truyền cho hắn bản lĩnh luyện hóa pháp bảo bản mệnh. Hạt châu màu đỏ trở thành vũ khí bảo mệnh tốt nhất của Triệu Dũng.
Tuy hai năm qua Lăng Tiêu không đoạt được pháp bảo nào, nhưng trong nhẫn đã có rất nhiều tài liệu luyện khí. Sau khi trở về Lăng Tiêu có thể luyện chế được rất nhiều pháp khí, ít nhất cũng đủ cung cấp cho Hoàng Phổ Nguyệt, Diệp Tử, Vận Nhi và mười đại đệ tử sử dụng, như vậy cũng coi là đủ.
Khi Lăng Tiêu đi đã sớm để lại công pháp luyện khí và luyện đan. Hắn là tông chủ một phái chứ không phải một bảo mẫu, đệ tử nội môn nhất định phải học được kỹ năng luyện khí và luyện đan của mình. Thiên tài địa bảo trong Thánh Vực hầu như có thể bắt gặp ở khắp nơi với số lượng khổng lồ, dưới tình cảnh này mà những đệ tử nội môn còn không học được phương pháp luyện đan thì cũng không đủ tư cách trở thành đệ tử của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu để lại phương pháp luyện khí cho đám người Hoàng Phủ Nguyệt, vì thực lực của bọn họ cũng đã đủ cao. Pháp khí càng cao cấp lọt vào trong tay bọn họ càng có thể phát huy ra hiệu quả khổng lồ.
Lăng Tiêu cũng đã tìm được vài loại tài liệu có thể khôi phục được Huyền Thiên. Sau khi luyện hóa thì Huyền Thiên bắt đầu bế quan, mà Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm lại càng trở nên hùng mạnh. Hai năm qua phần lớn Lăng Tiêu đều đi lại ở những địa phương hoang vắng, gặp phải vài dã thú hoặc ma thú có thực lực đều để Triệu Dũng xuất thủ đánh đuổi. Mà những ma thú quá mạnh thì khi đến cách Lăng Tiêu hơn mười dặm thậm chí trên trăm dặm đã sớm bỏ trốn mât dạng rồi, căn bản sẽ không cho Lăng Tiêu cơ hội đối mặt.
Giác quan thứ sáu của động vật mạnh hơn so với con người rất nhiều. Đặc biệt là những con ma thú cường đại, khi đi vào ranh giới nguy hiểm thường sinh ra những phản ứng từ rất sớm. Nguồn:
Cho nên Tiểu Yêu cũng không có cơ hội để uống máu, nhưng sau khi Tiểu Yêu hấp thu máu của con mãng xà đen khổng lồ đã chiếm được thân xác của một vị thần thì thực lực lại càng trở nên mạnh mẽ. Thậm chí Tiểu Yêu cũng đã có thể tự mình chống lại một tên cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp, chứ đừng nói đến chuyện Lăng Tiêu cầm trong tay.
Lăng Tiêu thông qua Truyền Âm Phù cũng biết trong môn phái không xảy ra bất kỳ thay đổi nào. Lăng Tiêu nhờ may mắn mà Liên Minh Phương Nam hầu như cũng đã hiểu hắn không phải loại người dễ trêu chọc, cũng không dám tiếp tục tấn công Thục Sơn Phái để hoàn toàn chọc giận Lăng Tiêu. Huống chi Thục Sơn Phái cũng không phải là nầm cá, hiện nay tất cả những thế lực ở Nam Châu đều phải nghiên cứu xem trận pháp thần kỳ kia là cái gì. Ngay cả những thế lực nhỏ cũng có một số người chuyên nghiên cứu những thứ này. Bởi vì một khi bọn họ nghiên cứu ra kết quả thì dù phải đầu tư bao nhiêu đều có giá trị.
(Nầm: Vùng thịt giữa bụng."
Có nhiều thế lực gia tộc vì học tập trận pháp của Thục Sơn Phái mà không tiếc phái gia tộc đệ tử mai anh ẩn tính gia nhập vào Thục Sơn Phái. Sau hai năm, thật ra bọn họ cũng học tập được một số thứ. Bởi vì Tàng Thư Các của Thục Sơn Phái đều căn cứ vào cống hiến của mỗi người, chỉ cần có đủ điều kiện đều được phép mở ra.
Tàng Thư Các cũng không phải chỉ có Tinh Vũ Đường hoặc đệ tử nội môn mới có thể đi vào, mà rất nhiều ngoại môn đệ tử chỉ cần đủ cống hiến đối với môn phái đều có thể đi vào giữa Tàng Thư Các đọc các loại công pháp của Thục Sơn Phái.
Tất cả đệ tử từng đi vào Tàng Thư Các đều có cùng sự ngạc nhiên thú vị: "Không biết tông chủ từ nơi nào lấy được đủ loại sách vở như vậy? Có rất nhiều thứ mà căn bản đều là bọn họ chưa từng thấy và chưa từng được nghe. Hơn nữa lại có rất nhiều thực vật vẫn ở bên cạnh bọn họ mà chưa từng có ai để ý lại là đủ loại bảo vật có tác dụng khổng lồ, thậm chí có thể nói là vô giá.
Thật ra những người này làm sao biết được, bí mật của Thục Sơn Phái không phải nằm ở Tàng Thư Các mà lại là Tàng Kinh Các. Nhưng trong Tàng Kinh Các lại không giống như Tàng Thư Các, không phải được mở ra với tất cả học trò. Chỉ có đệ tử nội môn chân chính của Thục Sơn Phái mới được đi vào xem xét, hơn nữa còn có đủ loại quy luật.
Khi những tên đệ tử của các môn phái thế gia trà trộn vào đang hoan hô và vui sướng vì tưởng mình đã tìm được bảo vật, thì trong lòng những đệ tử nội môn Thục Sơn Phái lại thầm cười khẩy.
- Tàng Thư Các sao? Ai thèm đi đến những chỗ như vậy chứ!
Lúc này Lăng Tiêu cũng đã tìm được một vị trí vô cùng đặc biệt trong núi. Đặc biệt vì nó là một đầm lầy ở giữa những dãy núi.
Trong đầm lầy có rất nhiều loài thực vật mọc thành lùm ở bên trên, mà những lùm cỏ nhỏ to này lại liên tục bập bềnh rồi nổi lên từng đợt bọt khí trên mặt đầm.