Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 615: phong khởi vân dũng(gió dậy mây tuôn) (p2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Minh Nguyệt khẽ cười nói:

- Có nhân vật truyền kỳ như phu quân ở trước mặt là được rồi, chúng ta tự nguyện là những nữ nhân đi phía sau phu quân.

Lăng phu nhân ở bên cạnh nói một câu rất thích hợp:

- Tiêu Nhi, khi nào ta mới được ôm một đứa cháu đây?

Lăng phu nhân vừa nói lời này ra, vẻ mặt đám phụ nữ đều đỏ bừng. Tuy đều là những người trên trăm tuổi, nhưng năm tháng trong Thánh Vực trôi qua rất nhanh, hơn nữa mỗi lần bế quan đã là năm năm hay mười năm rồi. Nếu nói về tâm tính thì các nàng cũng không có nhiều thay đổi lớn so với năm xưa.

Lăng Vận Nhi ở bên cạnh cười ngây thơ nói:

- Trước đây ta cũng đã từng nghĩ đến chuyện làm tiểu cô cô, không ngờ bây giờ đã trở thành một người trăm tuổi mà cô cô thì vẫn còn chưa được làm.

Lăng Tố che miệng cười khẽ, sau đó nói:

- Ngươi có thể đi tìm Hoa đại ca.

Lăng Vận Nhi bĩu môi, cặp mắt xinh đẹp của nàng đảo qua đảo lại rồi khinh thường nói:

- Suốt ngày không thấy được hình bóng của Đại ca ở đâu cả, nói là vì cảm thấy tu vi của mình mà cảm thấy xấu hổ nên suốt ngày bế quan, ngay cả một người nữ nhân ở bên cạnh cũng không có. Còn Tam ca không tốt à! Ta có nhiều chị dâu như vậy, cho nên, Tam ca, huynh cần phải nỗ lực đấy!

Lúc này Lăng phu nhân ở bên cạnh cười mắng:

- Nha đầu quỷ, không biết lớn nhỏ!

Lăng Vận Nhi thè cái lưỡi nhỏ ra, thật ra nàng cũng có lời muốn nói rõ với mẫu thân, về chuyện nàng và tỷ tỷ. Nếu như số mệnh không phát sinh những thay đổi lớn như vậy thì các nàng vẫn là những cô con gái nhà quý tộc, như vậy không biết đã lập gia đình biết bao năm trước rồi. Cho dù không phải thông qua gia tộc thì cũng nhất định sẽ tìm được người yêu thích hợp với mình. Hơn nữa đã trăm năm trôi qua, sợ rằng đã sớm trở thành một bà cô rồi.

Nghĩ lại những cừu nhân đối đầu năm xưa, bây giờ sợ rằng đã không còn ở nhân thế nữa. Dù vẫn còn sống thì sợ rằng cũng già sắp chết, mà bây giờ mọi người ở đây vẫn còn trẻ, vẫn xinh đẹp như xưa.

Nên trong lòng Lăng Vận Nhi và Lăng Tố tình cảm không còn là thứ mà bọn họ muốn theo đuổi nữa. Sau khi đã từng trải thì ánh mắt tất nhiên cũng cao hơn, huống hồ còn có Lăng Tiêu ở đây sắp đặt sẵn tất cả. Nhà mình có một người thân ưu tú như vậy là một loại hạnh phúc, đồng thời cũng là một loại bất hạnh. Bởi vì các nàng muốn tìm được một người xuất sắc hơn Lăng Tiêu là một chuyện không có khả năng, nếu không bằng Lăng Tiêu các nàng cũng cảm thấy chướng mắt.

Cho nên dùng lời Lăng Tố để nói thì tìm kiếm tình cảm không bằng cầu trường sinh.

Ngày hôm nay Xuân Lan và Thu Nguyệt cũng đã thoát khỏi thân phận tỳ nữ và có địa vị cực cao trong Thục Sơn phái. Nhưng hai nàng vẫn tỏ ra sẵn lòng mãi mãi làm thị nữ của Lăng Tiêu.

Tương Vân Sơn lúc này cũng đi lại nói:

- Thuộc hạ cả gan khẩn cầu chủ công cử hành hôn lễ. Một mai khi chủ công đến ngày phi thăng, Thục Sơn phái…Cần phải có hậu nhân của chủ công tọa trấn!

- Đúng vậy, chúng ta cũng khẩn cầu chủ công làm đại hôn. Hơn nữa, ta còn kiến nghị để Vân Sơn huynh và chủ công làm hôn lễ cùng một ngày, nhân tiện cũng mời đoàn người Tương gia, để xem vẻ mặt của Tương Vân Bưu lúc đó như thế nào, ha ha!

Những người chỉ sợ thiên hạ không loạn, không phải chỉ có mình Vương Chân.

Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc cũng hơi xấu hổ, từ ánh mắt tràn đầy tình cảm khi hai người nhìn nhau là có thể biết được. Nếu Lăng Tiêu đồng ý, tất nhiên hai người sẽ nghìn lần vạn lần bằng lòng.

Lúc này những người khác cũng bắt đầu ồn ào theo, cơ hội để trêu ghẹo Lăng Tiêu quả thật quá ít. Hơn nữa khi thực lực liên tục tăng mạnh, trên người Lăng Tiêu lại có một luồng khí phách ôn hòa và tự nhiên rất nồng đậm, lại càng làm cho người khác có một loại uy áp nói không nên lời. Khi đối mặt với hắn thì không kìm được phải sinh ra cảm giác kính sợ.

Thượng Quan Vũ Đồng lúc này cũng vừa cười vừa nói:

- Được rồi, các ngươi không nên ồn ào nữa. Ngày nay Thục Sơn phái chúng ta tuy không còn điều gì phải lo lắng, nhưng vẫn còn họa xâm lược, Liên Minh Phương Nam vẫn nhìn chằm chằm như hổ đói. Tuy chúng ta dùng đan dược để giúp đỡ Liên Minh Nam Châu nhưng ta cũng cảm thấy không xem trọng đám người này. Tất cả gia tộc trong Liên Minh Phương Nam đều có thù hận đối với chúng ta, nếu Liên Minh Nam Châu ngã xuống thì chúng ta sẽ là mục tiêu đứng mũi chịu sào. Cho nên lúc này nhiệm vụ của chúng ta là vừa nỗ lực toàn thể, đề thăng thực lực của mình, mặt khác phải cố gắng lôi kéo một số minh hữu. Ta tin, cuối cùng thì Liên Minh Phương Nam cũng sẽ chọn phương pháp thỏa hiệp với chúng ta.

Lời nói của Thượng Quan Vũ Đồng làm cho mọi người đang cười đùa ầm ĩ lại trở nên trầm mặc. Hiện nay ai cũng biết tình cảnh Thục Sơn phái phải đối mặt, trừ khi mãi mãi không muốn phát triển, nếu không cũng chỉ có thể dựa vào sự mạnh mẽ của Lăng Tiêu, đây không phải là một biện pháp có thể an nhàn cả đời được.

Hơn nữa tuy tâm của các nàng đều đặt trên người Lăng Tiêu nhưng ngay cả Diệp Tử cũng không dám nói hoàn toàn hiểu rõ những ý nghĩ trong lòng Lăng Tiêu. Khi thực lực đề thăng càng cao thì lại càng có thể cảm giác được sự thần bí của Lăng Tiêu. Hơn nữa những loại truy cầu chí cao vô thượng này làm các càng thật sự không có lòng tin giữ lại bước chân tiến về phía trước của Lăng Tiêu.

Cho nên không phải các nàng không có ý kiến, nhưng thật sự không ai có hy vọng xa vời sẽ được gã cho Lăng Tiêu, đôi chim sẽ cùng nhau cất cánh giống như phu thê trong phàm tục.

Có thể giữ lại loại cảm giác tri kỷ tinh thần ở mức độ như hiện nay thì các nàng đã cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc rồi.

Bởi vì các nàng là những người đầu tiên đi vào trong cõi lòng Lăng Tiêu, cũng đúng lúc hắn chưa quật khởi, đã từng đồng cam cộng khổ mới có thể chiếm được một vị trí nhỏ trong lòng hắn.

Những người tới sau như Lãnh Thiên Thiên ưu tú và xinh đẹp, như Hoắc Thanh Thanh tràn đầy tuổi xuân và nóng bỏng, nào có ai không phải những cô gái xuất sắc? Nhưng ở trong lòng Lăng Tiêu, thái độ của hắn đối với các nàng sợ rằng cũng chỉ giống như đối với bạn bè và đệ tử mà không có bất kỳ suy nghĩ gì khác.

Cho nên khi nghe thấy lời nói của Thượng Quan Vũ Đồng, chúng nữ cũng không thất vọng, theo bản năng tất cả đều muốn chuyển đề tài sang vấn đề Thượng Quan Vũ Đồng đang nói. Mà trong mắt Lăng phu nhân lại lóe lên một tia thất vọng.

Bà vô cùng hy vọng Lăng gia có hậu nhân, tuổi thọ quá dài cũng có chút khổ não. Loại cảm giác trống rỗng và cô quạnh cứ dài dằng dặc làm bà đặc biệt muốn có một tiểu hài tử để đùa giỡn. Cho nên trong lòng Lăng phu nhân rất hoài niệm về nhân giới năm xưa, khi bốn anh em họ Lăng vẫn còn nhỏ. Tam nhi Lăng Tiêu tuy là người có thiên mạch, nhưng trong lòng người làm mẹ như bà thì hắn và những người con khác không có gì khác biệt.

Khi mọi người bắt đầu đem những suy nghĩ của mình chuyển đến đề tài của Thượng Quan Vũ Đồng thì lại nghe thấy giọng nói ôn hòa và bình tĩnh của Lăng Tiêu truyền đến.

- Mẫu thân đã vất vả nhiều rồi, chúng ta chuẩn bị làm chuyện hôn sự thôi. Ta đối với phương diện này không hiểu chút nào, nên cứ làm phiền mẫu thân vậy!

Lăng Tiêu nói xong cũng không ngẩng đầu lên nhìn những vẻ mặt khác nhau, nhưng tất cả mọi người đứng ở đây đều ngây ngẩn người. Hắn lại nói tiếp:

- Vân Sơn theo ta nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì, để hắn cùng làm hôn lễ với ta cũng được. Còn chuyện Tương gia bên kia cứ tùy vào ý nguyện của Vân Sơn ngươi. Ta tin ngươi sẽ không muốn nhìn Tương gia bị diệt môn, dù sao đó cũng là người thân của ngươi. Nhưng những người năm xưa hại ngươi cũng không thành vấn đề, cho dù ngươi muốn lúc đó Tương Vân Bưu đến đây tự nhận lỗi, ta cũng có thể làm được cho ngươi.

Tương Vân Sơn nhìn Hạ Tuyết Ngọc lúc này nước mắt đã chảy thành dòng, hắn cũng cảm thấy vành mắt mình đã đỏ hồng. Hai mươi năm cũng chỉ là một khoảng thời gian để một người cường giả trong Thánh Vực bế quan, trong dòng lịch sử dài dằng dặc của Thánh Vực thì ngay cả một rung động thật nhỏ cũng chẳng đáng là gì, nhưng đối với Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc thì hai mươi năm kia đã hầu như phá hoại cả đời bọn họ.

Hạ Tuyết Ngọc dùng sức lắc đầu, không che giấu những giọt lệ đang chảy trên gương mặt xinh đẹp. Sau đó nàng nức nở nói:

- Tông chủ, nếu như vậy thì lúc này gương mặt của ta có thể trở về như xưa không?

Trong đám người ở đây có rất nhiều người sửng sốt, trong mắt họ thì Tuyết Ngọc là một người phụ nữ cao quý và xinh đẹp nổi danh khắp Nam Châu, hầu như nàng đã được coi là người phát ngôn của Thục Sơn phái.

Địa vị thế này ngay cả tộc trưởng của những gia tộc đỉnh cấp cũng không dám xem thường. Phần lớn mọi người đều biết Tuyết Ngọc là nữ nhân trong lòng của Tương Vân Sơn, nhưng tất cả mọi người đều không biết những tình hình phong ba năm xưa.

Mà cũng không ngờ khuôn mặt xinh đẹp kia của Tuyết Ngọc lại là mặt nạ! Người nào có thể làm được loại mặt nạ cao siêu như vậy? Đã đạt đến mức độ không thể phân biệt được thật giả, thậm chí những người ở đây thực lực cường đại mắt sáng như đuốc mà cũng nhìn không ra!

Tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt lên người Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:

- Tuyết Ngọc, nhiều năm qua muội đã phải oan ức, muội và Vân Sơn đều là môn hạ Thục Sơn, tất nhiên ta muốn trả lại một công đạo cho các ngươi. Tuy nó đến muộn nhưng ta sẽ làm cho tất cả mọi người ở Nam Châu biết các ngươi bị oan.

Hạ Tuyết Ngọc ra sức cắn môi, sau đó khẽ dùng tay chà xát lên gương mặt mình. Một mặt nạ mỏng trong suốt dần lộ ra, khi Tuyết Ngọc kéo mặt nạ xuống, xuất hiện trước mặt mọi người là một gương mặt có cách biệt một trời một vực so với mặt nạ...Gương mặt tuyệt đại giai nhân.

Mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh, đôi mắt xinh đẹp của Lam Thiên Mai đang nhìn chằm chằm vào gương mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của Tuyết Ngọc. Nàng nhịn không được phải lắc đầu than nhẹ:

- Kỹ thuật như thần, đúng là kỹ thuật như thần!

Nàng nói xong thì cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên một tia ảm đạm. Nàng không phát hiện ra ánh mắt của Lam Hi lúc này, từ khi Lăng Tiêu nói đến chuyện hôn sự thì đã bắt đầu có chút mất tự nhiên. Nhưng Lam Hi dù sao cũng là người có tu vi tuyệt thế, muốn che giấu tâm tình của mình thì rất dễ dàng.

Lam Hi để lộ ra một chút tình cảm như vậy cũng vì chút mục đích khác. Nàng có lẽ đang hy vọng Lăng Tiêu có thể nhìn thấy, nhưng đáng tiếc là lúc này lực chú ý của Lăng Tiêu cũng không phải đặt trên người nàng.

Lam Hi thanh nhẹ một tiếng, nhịn không được phải cười khổ trong lòng:

- Tiểu tử kia, cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, sao ta lại sinh ra hứng thú với hắn như vậy chứ? Thục Sơn phái đang dần trở nên hùng mạnh, tất nhiên cũng không cần ta thủ hộ nữa rồi. Cho nên đây là lúc ta cần đi ra ngoài nhìn thế giới chân thực. Ừ! Sau khi bọn họ làm đại hôn, cái Lam Hi ta muốn chính là một độ cao mới.

Nàng cũng không biết sau khi Lăng Tiêu đưa ra quyết định này, thì những người có tâm tình tổn thương và chán nản, chỉ có mình nàng thôi sao?

Lãnh Thiên Thiên là người đầu tiên cúi đầu, nàng lặng lẽ đứng ở phía sau. Lam Thiên Mai cũng thở dài trong lòng, vẻ mặt không có gì biểu hiện ra bên ngoài mà vẫn rất trong sáng. Hoắc Thanh Thanh dám yêu dám hận lại đem tất cả các loại mất mát trực tiếp viết lên trên mặt, trong lòng thầm nghĩ:

- Cuối cùng hắn cũng thành thân rồi.

Mà trong lòng hai người Xuân Lan và Thu Nguyệt lại càng trở nên thấp thỏm không yên. Bởi vì các nàng không biết cho đến bây giờ trong lòng Lăng Tiêu có hình bóng của mình hay không.

Nhưng đối với đám người Lăng phu nhân đây lại là một tin tức quá tốt! Thậm chí bọn họ còn cảm thấy vui mừng hơn khi Thục Sơn phái trở thành môn phái đệ nhất trong Thánh Vực. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Đặc biệt là Phong Linh và Y Toa lại trở nên ngây dại, vẻ mặt xinh đẹp lộ vẻ khó tin, sợ rằng dù thế nào cũng không thể ngờ Lăng Tiêu lại đột nhiên đưa ra quyết định này.

Nếu không phải trong lòng Phong Linh vẫn còn giữ lại vài phần lý trí, thì sợ rằng đã thốt lên câu hỏi:

- Đây là thật sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio