Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 623: tiếng chuông vang lên (p1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Thiên đứng ở trước tảng đá ở sơn môn của Thục Sơn phái dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn tám chữ lớn như rồng bay phượng múa kia, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh không dễ thay đổi, quay đầu lại, nhìn về đám tộc nhân phía sau, nói:

- Giết người của ta, giết cả nhà ngươi. Các ngươi có cảm thấy Lăng Tiêu này có phải khoác lác quá hay không? Hả? Ha ha.

Đây cũng chính là chỗ thông minh của Diệp Thiên, tuy trong lòng hắn vẫn khinh thường những người này như những con kiến nhưng tạm thời vẫn cần lợi dụng bọn họ để làm nhiều việc phục vụ cho hắn. Những mưu mô mánh khóe tiểu nhân như vậy đối với hắn quả thực vô cùng đơn giản.

Sau khi Diệp Thiên đảm nhiệm chức gia chủ, gần như lấy khí thế lôi đình đàn áp tất cả những sự bất mãn, cho nên hiện tại Diệp gia hoàn toàn không hề phản đối tiếng nói của Diệp Thiên. Những người lần này được Diệp Thiên dẫn theo tới đây, thực lực cũng không phải quá mạnh, đều là những người không được thành công ở Diêu gia, hiện tại có được một cơ hội đi theo gia chủ, cả đám đều đang chờ đợi cơ hội để được thể hiện.

Diệp Thiên sau khi nói xong, phía sau lập tức có người cười ha hả, nói:

- Có phải khoác lác hay không thì không dám nói, nhưng tảng đá này cũng là đủ lớn, ha ha ha.

- Đúng vậy, tảng đá này rất lớn, như thể là một ngọn núi, không biết muốn khắc được hết tám chữ này, phải cần thời gian mấy năm, ha ha!

Những người khác cũng đều theo đó hưởng ứng cười rộ lên. Tuy nhiên Diệp Thiên đang quay lưng về phía bọn họ vẻ mặt cũng tái mét, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng. Bởi vì ở nơi đây còn có những người khác, có không ít người ánh mắt không kìm nổi lộ ra vẻ khinh bỉ nhìn những tên nịnh bợ kia, trong lòng đều nghĩ: những người này là người của gia tộc nào, thật sự là một lũ ngu ngốc! Chẳng lẽ bọn họ không thể biết tám chữ kia là do người ta sử dụng kiếm để một lần viết ra? Chẳng lẽ bọn họ không thể nhìn ra được trên tám chữ này có ẩn chứa kiếm ý vô thượng? Ẩn chứa tinh hoa kiếm thuật của trời đất? Nếu có thể tham ngộ tám chữ này, việc trở thành cao thủ chân chính trong Thánh Vực này hoàn toàn không phải là giấc mộng!

Cũng may lần này Diệp gia tới đây không phải toàn bộ đều là hạng người vô tri, trong đó có một người trung niên sắc mặt ngưng trọng ngẩn người nhìn tám chữ này. Sau khi người bên cạnh phát hiện ra hắn có sự khác thường, nhẹ nhàng huých vào người một cái, sau đó nói:

- Những chữ này khá đẹp, ngươi say mê luyện võ như vậy, từ lúc nào lại thích cả thư pháp?

Người của Diệp gia này đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn người cùng tộc đang cười nịnh nọt, ánh mắt lạnh như băng nói:

- Ngu ngốc, ngươi hãy tự nhìn lại mình đi, còn gì là thể diện của Diệp gia, còn chưa đủ nhục hay sao?

Nụ cười trên mặt người này lập tức cứng lại, có chút không thể tin nổi nhìn tộc nhân say mê võ thuật hàng đầu trong Diệp gia này, khóe miệng co rúm lại, xoay người nhìn thoáng qua tám chữ lớn khí thế hùng hồn phía trên tảng đá. Kỳ thật người có thể cùng với Diệp Thiên tới đây, tại sao lại quá kém cỏi như vậy? Vừa rồi không không nhìn ra được rõ ràng, hiện giờ lại phải nhờ người khác nhắc nhở, lúc nhìn lại tám chữ kia mới phản ứng lại, càng nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt càng đậm, cuối cùng, hoàn toàn đứng ngây ở đó, không nói được tiếng nào.

Diệp Thiên lúc này cũng quay đầu lại, nhìn thoáng qua mấy người phía sau mình, sau đó lại nhìn thoáng qua đám người cười nhạo, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó lặng lẽ nói:

- Đi thôi.

Những tộc nhân của Diệp gia câm như hến, không nghĩ tới tân tộc trưởng thủ đoạn rất tàn nhẫn này cũng không hề trách cứ họ nửa câu, trong lòng đều dâng lên một cảm giác áy náy, cảm thấy chính mình đã làm mất mặt tộc trưởng, mất mặt Diệp gia. Cả đám cuối đầu đi vào trong sơn môn, trong lòng đều hạ quyết tâm sau này nhất định thề sống chết báo đáp gia chủ.

Trong đám người ở sơn môn, có một thân ảnh gầy gò chậm rãi lùi trở lại vào bên trong khu rừng rậm rạp, sau đó theo một đường nhỏ, bay nhanh biến mất giữa rừng rậm.

Một lát sau, người này xuất hiện trong phòng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đang ngồi đọc sách ngẩng đầu lên, nhìn người vừa tới điểm đạm cười nói:

- Mạnh Ly, ngươi đã trở lại rồi.

Người nọ ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một vẻ xúc động sâu sắc, sau đó cười nói:

- Nếu như biết linh khí ở Thánh Vực dồi dào như vậy, ta đã sớm đi tới nơi này.

Lăng Tiêu cười ha hả nói:

- Mạnh Ly à Mạnh Ly, việc này thì ngươi không trách được ta, năm đó là ngươi chủ động yêu cầu được ở lại Nhân Giới ba trăm năm, ha ha ha.

Mạnh Ly sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói:

- May mà nhân tài ở Thục Sơn trong Nhân Giới lớp lớp xuất hiện, rốt cuộc ta cũng đã đào tạo được một người nối nghiệp xuất sắc. Đại hôn của chủ công quang trọng như vậy, làm sao có thể thiếu Mạnh Ly ta?

Lăng Tiêu vỗ vỗ bả vai Mạnh Ly, có chút cảm khái nói:

- Mạnh Ly à, mấy năm nay thực lực của ngươi nâng cao rất nhanh.

Mạnh Ly nhìn Lăng Tiêu trong lòng tràn đầy sự cảm khái, không thể tưởng tượng một quyết định năm đó của mình khiến cho cả cuộc đời đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hiện giờ nghĩ đến, giống như là tỉnh lại sau một giấc mộng trăm năm, làm cho người ta có một cảm giác thổn thức.

Mạnh Ly trong lòng nghĩ, sau đó nói:

- Đúng vậy, nếu không có chủ công giúp đỡ, Mạnh Ly đến bây giờ sớm đã trở thành một nắm đất, làm sao nghĩ được có thể có ngày thành tựu như hôm nay? Kiếm Thánh… từ trước tới giờ ngay cả nghĩ đến cũng không dám nghĩ, không thể tưởng tượng được sau thời gian trăm năm, không ngờ cũng đã đạt tới được cảnh giới này.

Mạnh Ly nói xong, sau đó lại nói:

- Đúng rồi chủ công, vừa rồi ta mới ở sơn môn lĩnh ngộ kiếm ý trên tảng đá kia có nhìn thấy một đám người đến nơi đây. Tướng mạo của người cầm đầu, hình như bọn họ gọi là cái gì đó Diệp Thiên, đối nhân xử thế thật sự vô cùng cuồng ngạo. Tuy nhiên thuộc hạ cảm thấy người này không phải đơn giản, chủ công phải đề phòng hơn một chút.

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:

- Ngươi nói người đó thật sự không đơn giản là như thế nào?

Mạnh Ly ánh mắt lóe lên, nói:

- Người kia tuy đối với chủ công có chút châm chọc, nhưng trên thực tế thuộc hạ cảm thấy người đó vô cùng coi trọng chủ công, cũng hy vọng những người bên cạnh cũng có thể hiểu được tâm tư của mình. Điều đáng tiếc chính là những người kia đối với tám chữ này lại thể hiện sự châm chọc, ở chỗ đó bị rất nhiều người chế nhạo, tuy vậy nhưng Diệp Thiên kia vẫn không ở trước mặt người khác nặng lời trách móc thuộc hạ của mình. Ta lại nhìn ra được từ trong mắt hắn đối với thuộc hạ của mình có một sự khinh thường được cất giấu ở sâu trong lòng, nhưng sự khoan dung thể hiện ra ngoài cũng khiến cho người ta cảm động đến rơi nước mắt. Bởi vậy, thuộc hạ mới cho rằng, người đó là một kẻ kiêu hùng!

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:

- Người này tự xưng là thần chuyển thế từ Thần Giới, tốc độ nâng cao tu vi quả thật làm cho người ta có chút giật mình. Tuy nhiên việc này không quan trọng, hắn là ai cũng được, đã tới Thục Sơn phái chúng ta thì sẽ là khách của chúng ta, nếu muốn gây chuyện thị phi… …

Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười thản nhiên. Nụ cười bình thản, lại khiến cho Mạnh Ly mười phần hiểu rõ Lăng Tiêu trở nên run cầm cập. Bởi vì hắn biết rõ Lăng Tiêu, một khi Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười như thế này, hơn năm phần chắc chắn là sẽ có người phải gặp xui xẻo.

Mạnh Ly lại nói:

- Nghe nói gần đây có một đám người vô cùng cổ quái, đang xuyên qua sông suối rừng núi, hướng về phía nơi này của chúng ta đi bộ đến. Đám người kia toàn bộ đều mặc áo trắng, đội mũ trắng, cử chỉ vô cùng quỷ dị, hơn nữa còn nghe nói những người đó thực lực cũng hùng mạnh vô cùng. Chuyến đi này của họ không biết có liên quan tới chủ công hay không?

Lăng Tiêu ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói:

- Tuy ta đã đi vào Thánh Vực được hơn một trăm năm, nhưng thực tế kẻ thù thật sự cũng không nhiều. Âu Dương gia có thể xem như là một, tuy nhiên bọn họ hẳn không có bản lĩnh kia, cũng không có cái gan đó, trừ phi… …

Lăng Tiêu do dự một chút, nói:

- Trừ phi bọn họ có được một chút kỳ ngộ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Khi Lăng Tiêu nói những lời này liền khe khẽ thở dài, thực ra tu vi của Lăng Tiêu đã đạt tới Độ Kiếp Kỳ, đối những phát sinh trên thân thể mình, hoặc là những đại sự sắp phát sinh trong Thánh Vực cũng đều cảm nhận được mơ hồ.

Hơn nữa còn có Côn Tông Hoàng là cao nhân bói toán, trước đó vài ngày cũng đã suy đoán ra Âu Dương gia sẽ có thể gây ra tai họa đẫm máu. Hơn nữa căn cứ vào quẻ tượng, Lăng Tiêu ứng với quẻ có kinh hãi nhưng không gặp nguy hiểm, cho nên lúc ấy Lăng Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều. Hiện giờ Mạnh Ly nhắc tới, hắn mới nhớ đến quẻ tượng này, khẽ mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.

Diệp Thiên sau khi đi vào Thục Sơn liền trở nên vô cùng im lặng, việc hắn thích làm nhất mỗi ngày chính là cùng với đám người kia chạy tới cốc khẩu, tìm hiểu tám chữ của Lăng Tiêu lưu lại.

Sự việc thuộc hạ của Diệp Thiên cười nhạo tám chữ này hôm đó cũng không biết bởi vì sao được truyền rộng ra. Rất nhiều người biết con người của Diệp Thiên, nhìn thấy người này vốn là một thiên tài luyện võ, nhưng hiện giờ ánh mắt nhìn gia chủ Diệp gia có chút là lạ, không thể tưởng được một người trẻ tuổi kiêu ngạo có thế lực như vậy, tại sao lại mang theo một đám thuộc hạ ngu ngốc như thế đến đây.

Tuy nhiên Diệp Thiên đối với chuyện này không có phản ứng gì, hắn cũng hoàn toàn không cần quan tâm người khác sẽ nghĩ thế nào về hắn. Ngược lại mỗi ngày đều tràn trề hứng thú đi ra cốc khẩu, không cần quan tâm đến ai, tìm hiểu tám chữ kia.

Những người của Diệp gia hôm đó châm biếm Lăng Tiêu cũng đều đi theo phía sau Diệp Thiên, yên lặng chịu đựng ánh mắt coi thường của người khác. Đối với họ mà nói, loại ánh mắt này quả thực so với giết bọn họ còn khó chịu hơn. Bọn họ vốn là một đám người không được coi trọng ở Diệp gia, chỉ hy vọng vào lần này đi theo gia chủ, từ nay về sau sẽ được coi trọng, không hề nghĩ tới sau một lần nịnh nọt lại khiến cho cả gia chủ lẫn bọn họ phải cùng nhau chịu nhục. Mắt thấy biểu hiện của Diệp Thiên luôn luôn bình tĩnh, những người này trong lòng vô cùng khổ sở. Tuy nhiên những người đó cũng không có liên tục như vậy, thực tế ở phía trước tảng đá này, gần như không có ai đem quá nhiều tinh lực để sử dụng lên người của kẻ khác, trong lúc đó không bằng đi tìm hiểu một chút kiếm ý sâu sắc ẩn chứa trên bề mặt tấm bia đá này!

Gồm có Tư Đồ Dũng, Tư Đồ Bằng Hạc, Tôn Hạo Thiên, Diệp Thiên cùng với tất cả những người có thực lực đã vượt qua cảnh giới của người tu luyện đã đến Nam Châu này, về cơ bản mỗi ngày đều đến nơi đây tìm hiểu kiếm ý trên tấm bia đá.

Những người đến từ những châu khác tất cả cũng tụ tập đến nơi đây, mỗi ngày đều tập trung tinh thần tìm hiểu tấm bia đá. Hơn nữa họ còn chạy tới Vọng Thiên Thành mời đại gia thư pháp đến để viết lại những chữ trên tấm bia đá này để đem về nghiên cứu.

Không ngờ đại gia thư pháp sau khi nhìn những chữ trên tảng đá này, gần như cũng có cùng một phản ứng, lập tức đứng ngây ra ở đó, trong ánh mắt lóe lên hào quang tỏ vẻ không thể tin nổi, sau đó trong miệng thì thào tự nói:

- Đây, đây không phải là những chữ mà con người có thể viết ra! Không phải!

Sau đó ngươi đó hồn bay phách lạc rời khỏi, những người còn lại hưng phấn đứng ở nơi đó, không ngừng khoa chân múa tay, khoa tay múa chân, trên mặt cuối cùng tràn đầy vẻ thất vọng. Bởi vì bọn họ phát hiện người có thể viết ra những chữ này hoàn toàn không phải là người mà khả năng của bọn họ có thể lý giải!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio