Mây đen cuồn cuộn trên không trung, kiếm khí màu đỏ dần dần tiêu tan. Tuy nhiên khi Lăng Tiêu thi triển Luân Hồi, trong trời đất bắn ra vô số những đạo kiếm khí màu đỏ tươi, hướng về mười mấy người mặc áo trắng đạt tới cảnh giới đại viên mãn kia vọt tới.
Mỗi lần bắn trúng một người, trong không khí liền bộc phát ra một luồng ánh sáng chói mắt cực kỳ kinh người. Những người ở dưới từ xa nhìn lại như thể không trung ở đằng xa đang bốc cháy! Toàn bộ không trung hoàn toàn ánh lên một màu đỏ, mây đen lúc trước vẫn còn lưu lại, rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy!
Hai tay Diệp Thiên nắm chặt áo bào, trong lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi, ánh mắt hắn cũng tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Uy thế này với sức mạnh hiện tại của hắn cũng không có khả năng chịu đựng được!
Kia không phải là thần lực, nhưng sức mạnh này cũng tuyệt đối không thua kém một một vị thần tiền kiếp! Diệp Thiên trong lòng tràn ngập những ý nghĩ kinh hãi, không kìm nổi trong lòng tự hỏi:
- Lăng Tiêu… rốt cuộc ngươi là ai?
Tôn Hạo Thiên và Tư Đồ Dũng cùng với những cao thủ của Nam Châu có rất nhiều tâm tư khác nhau, có vui có buồn. Tư Đồ Dũng nhẹ giọng nói với đứa con cả Tư Đồ Bằng Hạc bên cạnh:
- Hạc nhi con xem, may mà Lăng Tiêu là người ở cùng một phe với chúng ta, hơn nữa những năm gần đây cha đối với hắn vẫn luôn luôn trọng đãi, cho dù cũng có sơ suất nhưng chắc cũng đã được bỏ qua. Hy vọng, hy vọng là như vậy!
Sau đó hắn lại thở dài nói:
- So sánh với hắn thì con hay Diệp Thiên kia cũng đều kém rất xa! Kẻ này mới thật sự là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Nam Châu!
Tư Đồ Dũng nói xong, sau đó bỗng phát hiện Tư Đồ Bằng Hạc đứng ở đó vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhớ tới đứa con cả này mấy năm nay vẫn vô cùng khôn ngoan, hơn nữa còn rất chăm chỉ, so với Tư Đồ Bằng Phi tính tình thâm trầm, về phương diện nâng cao thực lực cũng không có luyện tập nhiều, thì Hạc nhi hắn cũng có thể gọi là một người ưu tú.
Vì thế hắn loại khuyên nhủ:
- Tuy nhiên Hạc nhi con đừng buồn. Người như Lăng Tiêu đừng nói ngàn vạn năm, trong toàn bộ Thánh Vực từ sau Thần Chiến, ta chưa từng gặp qua một người nào lợi hại như hắn! Bất kể là người trẻ tuổi hay lão nhân, so với hắn đều không thể xuất sắc hơn! Quả thực hắn giống như là một người trẻ tuổi dị thường, cho nên con cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, có biết không? Hạc nhi!
- A, con, con biết rồi… biết rồi, thưa cha!
Tư Đồ Bằng Hạc trong giây lát như thể vừa hoàn hồn, vội vàng nói không ngừng, sau đó trên mặt còn hiện ra một nụ cười rất không tự nhiên, hiển nhiên hoàn toàn không hề nghe thấy phụ thân vừa mới nói gì!
Tư Đồ Dũng trong lòng nghi hoặc, Hạc nhi trước kia không phải như vậy, loại thất thần này luôn chỉ có ở tên xú tiểu tử Bằng Phi kia, chẳng lẽ sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu kia một lần cưới tám người vợ tuyệt sắc, hắn cũng đã động lòng?
Đúng, nhất định là như thế!
Tư Đồ Dũng cho rằng mình đã tìm được nguyên nhân thật sự, nghĩ mình năm đó cũng đã từng có những lúc như vậy. Dù sao một nam nhân bình thường ai cũng có những tâm tư và suy nghĩ này, đây là chuyện vô cùng bình thường.
Vì thế hắn nói:
- Hạc nhi à, con yên tâm, chờ lần này sau khi trở về, cha sẽ cho con cưới con gái của Ngô gia kia về. Tuy nhiên giống như Lăng tông chủ một lần cưới tám người vợ thì có chút khó khăn. Tuy Ngô gia đối với chúng ta không đáng để nhắc tới, nhưng sau lưng Ngô gia là Thục Sơn Phái, là một phái mà chúng ta không được đắc tội, nhưng cha sẽ đáp ứng cho con, quyết sẽ không để cho con chịu uất ức, đến lúc đó con muốn gì, cha sẽ đều thỏa mãn cho con. Sau đó chờ việc hôn nhân qua đi, cha sẽ lại cho con lựa chọn mười mấy nữ tử tuyệt sắc để làm thê thiếp! Đến lúc đó, cha sẽ chỉ còn xem con có thể nối dõi tông đường cho Tư Đồ gia hay không thôi, ha ha ha!
Tư Đồ Dũng nói đến chỗ vui vẻ, không kìm nổi mỉm cười.
Lại là Thục Sơn, lại là Lăng Tiêu!
Tư Đồ Bằng Hạc nắm chặt lấy nắm tay của mình, cơ mặt co giật, cố gắng không để lộ ra sự phẫn nộ của mình. Cho dù vừa rồi hắn không chú ý đến trận chiến trên không trung ở đằng xa kia, nhưng hắn là một người có thực lực đại viên mãn, sao có thể không biết sự hùng mạnh của Lăng Tiêu kia? Nếu Lăng Tiêu bình an trở về, chỉ sợ từ nay về sau, danh hiệu vinh quang Nam Châu đệ nhất nhân từ xưa đến này chưa từng có cũng sẽ là của hắn!
Hy vọng… tiếng động lớn kia không phải là Lăng Tiêu gây ra! Mà hắn… hắn đã chết!
Tư Đồ Bằng Hạc ra sức mím môi, sau đó cố gắng gật đầu, trên mặt hiện lên một vẻ tươi cười cứng ngắc. Ngô Tú Nhi ở đằng xa xuyên qua đám người lặng lẽ quan sát Tư Đồ Bằng Hạc vài lần, sau đó bĩu môi hết sức, nháy đôi mắt linh động nhìn thoáng qua màu đỏ trên không trung ở đằng xa, nhẹ nhàng khéo léo khẽ xoay người, nhanh nhẹn rời đi.
Một lát sau, một đạo hào quang màu lam từ xa bay nhanh tới gần, khi tới trước mắt mọi người, Lăng Tiêu hạ xuống mặt đất, trường bào màu lam khắp toàn thân trên mặt thậm chí còn không có một chỗ nhàu nát nào!
Điều này làm cho không ít người không kìm nổi ở trong lòng hung hăng thở ra một hơi khí lạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực… Người này… có phải là người sống hay không? Trải qua một trận chiến đấu trời long đất lở mà trên quần áo không ngờ lại không hề có một nếp nhăn nào!
Thật sự là quá khó tin!
Gần như trong lòng mọi người đều có cùng một suy nghĩ, nếu ai dám hoài nghi nói Lăng Tiêu có phải sau khi chiến đấu đã thay một bộ quần áo khác giống y hệt hay không, chắc chắn sẽ bị những người khác vây đánh cho không có chỗ để xoay xở.
Nguyên nhân rất đơn giản, những người này là ai? Nếu ngay cả một người có thay quần áo hay không mà bọn họ cũng không nhìn ra, thì có hãy về nhà đào một cái hố mà tự chôn mình đi.
Lăng Tiêu hướng về phía mọi người ôm quyền, khẽ mỉm cười, thanh âm tràn đầy khí thế cao giọng nói:
- Khiến chư vị phải đợi lâu, thật sự xin lỗi, Lăng Tiêu sẽ tự phạt ba chén!
Tất cả mọi người đều nghe được khí tức trong giọng nói của hắn vẫn đều, không giống như vừa mới trải qua một trận chiến sinh tử. Cho dù không biết người tới là ai, nhưng động tĩnh ở trên không trung chẳng khác nào cho những người này biết tới đây không phải chỉ có một người, hơn nữa còn không phải là một đám người tầm thường!
Bởi vậy, những người đến từ những châu khác nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt đều tràn đầy vẻ kinh hãi. Bọn họ đều thật không ngờ, lúc đầu vốn định đến môn phái luyện đan ở Thục Sơn này để thương lượng, không ngờ lại có thu hoạch kinh người như vậy! Tông chủ của Thục Sơn Phái được xưng là luyện đan tông sư một đời không ngờ còn có một thực lực kinh khủng như vậy. Tuy vậy Thục Sơn Phái này mới phát triển trong thời gian ngắn ngủi hơn một trăm năm!
Trong lòng mọi người thì đang thán phục nhưng trong đầu Lăng Tiêu lại nhanh chóng suy xét. Những người mặc đồ trắng này đem lại cho Lăng Tiêu một ấn tượng không thể phai mờ. Ngoại trừ một kẻ bỏ trốn, tất cả những người bị mình giết chết đều không hề để ý đến chuyện sống chết, điều này khiến Lăng Tiêu không kìm nổi toát ra mồ hôi lạnh.
Nếu hôm nay những người này đến nơi đây mục tiêu không phải là chính mình mà là những người khác, thì một đám cao thủ cảnh giới đại viên mãn lấy tinh thần tự bạo đan điền xông lên, có mấy người sẽ có thể tránh được?
Nhìn những vị khách hôm nay, chẳng những có đại bộ phận những người của những gia tộc có thế lực lớn ở Nam Châu, còn có người đến từ Trung Châu, Bắc Châu, Đông Châu, Tây Châu. Nếu không thể lợi dụng được một chút thế lực của bọn họ, một mình Thục Sơn Phái tự giải quyết việc này, dường như có chút hơi quá đáng!
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu một mặt mời mọi người quay trở vào trong lễ đường, một mặt ở trên đài hướng về phía mọi người ôm quyền, sau đó thần sắc nghiêm túc nói:
- Mọi người đối với cuộc chiến vừa phát sinh kia đều vô cùng tò mò, cũng không phải là Lăng Tiêu keo kiệt, không chịu cho mọi người đi tới xem cuộc chiến, mà thật sự đám người đó đều là một đám không sợ chết! Nếu Lăng Tiêu không có pháp bảo hộ thân, chỉ sợ hôm nay đã gặp nguy hiểm rồi!
- Lăng tông chủ, những người đó là ai vậy? Làm sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy? Chúng ta ở cách đó hơn trăm dặm đều có thể cảm thấy được một năng lượng kinh khủng dao động!
- Đúng vậy Lăng tông chủ, ngài mau nói cho chúng ta biết một chút đi!
- Lăng tông chủ sao lại gặp phải một kẻ thù hùng mạnh như vậy? Quả thật là làm cho người ta lo lắng!
Đây là một đám người lo thiên hạ chưa loạn đang gây ồn ào.
Những người có ý tưởng không hơn gì những người này thật là không ít, lời này vừa nói ra, không ít người đều đứng lên phụ họa.
Sau đó tất cả mọi người vẻ mặt đều chờ đợi nhìn Lăng Tiêu, Tương Vân Sơn lúc này cũng trầm ngâm nói:
- Lăng tông chủ, thật sự là thế lực nào có thể có được thực lực hùng mạnh như vậy? Ta đúng là chưa hề nghe nói ngoài Nam Phương Liên Minh và Nam Châu Liên Minh lại có thế lực hùng mạnh như thế!
- Tư Đồ Dũng, lời này của ngươi là có ý gì?
Tôn Hạo Thiên vừa nghe liền lập tức nói, trong lòng nghĩ Tư Đồ Dũng ngươi cũng không phải là cái giống gì, giữa lúc này lại vu họa cho ta, ngươi hiếu kỳ, ta sẽ càng hiếu kỳ cho ngươi xem!
- Ha hả, ngươi nhạy cảm quá… Tôn… minh chủ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Tư Đồ Dũng cố ý kéo dài một tiếng, sau đó nói tiếp:
- Ý của ta là… xem ra sự phân chia của Nam Châu Liên Minh là đúng, ta là minh chủ cảm thấy rất hổ thẹn, ngay cả Nam Châu từ lúc nào lại xuất hiện một thế lực hùng mạnh như vậy mà cũng không biết. Ôi, thật sự là thất bại rồi!
Tôn Hạo Thiên và những người của Nam Phương Liên Minh dùng một ánh mắt thù địch nhìn Tư Đồ Dũng, không thể tưởng tượng được tên cáo già này từng lời nói đều giả bộ để hướng vào Nam Phương Liên Minh.
Đúng vậy, chỉ suy nghĩ một chút là có thể nhận thấy, hiện giờ thế lực mạnh như vậy mà trong lúc đó lại có thù hận với Lăng Tiêu thì đúng là chỉ có những gia tộc trong Nam Phương Liên Minh.
Cho nên, không ít người lập tức đều lấy ánh mắt khác thường nhìn về những người của Nam Phương Liên Minh.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tư Đồ Dũng, trong lòng nói không hổ là minh chủ của Nam Châu Liên Minh, mấy câu ngắn ngủi mà có thể dẫn dắt vô số suy đoán và liên tưởng, thật đúng là không phải người bình thường.
Tôn Hạo Thiên vô cùng tức tối, không thèm nhìn Tư Đồ Dũng, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói:
- Lăng tông chủ, bất kể Nam Phương Liên Minh và Thục Sơn Phái lúc trước đã có ân oán gì, lão phu mấy ngày nay đến nơi đây, cũng đều đã tan thành mây khói, xin ngươi hãy nói lời công bằng, những người đó có phải là của Nam Phương Liên Minh ta không?
- Hừ, ai biết được, từ trước tới giờ chưa từng thấy qua người của gia tộc nào khắc tên của gia tộc mình lên mặt cả!
Tư Đồ Bằng Hạc bên cạnh Tư Đồ Dũng không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên nói một câu.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tư Đồ Bằng Hạc, rõ ràng cảm thấy vị Tư Đồ đại công tử này thái độ đối xử với mình so với lần đầu tiên gặp mặt có sự thay đổi rất lớn, dường như… coi mình là kẻ thù!
Đúng vậy, chính là ánh mắt thù địch!
Lăng Tiêu trong lòng có chút tò mò, không biết mình đã đắc tội với hắn khi nào, đối với lời hắn nói, Lăng Tiêu cũng không có hứng thú trả lời, thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn lên người mình, Lăng Tiêu cười khổ lắc đầu, sau đó nói:
- Ta có thể chứng minh, những người hôm này không phải là người của Nam Phương Liên Minh!
Tất cả những người của Nam Phương Liên Minh đều thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là họ đã sợ Lăng Tiêu dùng việc công để trả thù riêng, kiên quyết vu oan cho người của Nam Phương Liên Minh. Hiện giờ Lăng Tiêu nói lời công bằng, không ít người vốn có thù oán với Lăng Tiêu cũng đều không kìm nổi đối với Lăng Tiêu dâng lên một tình cảm kính nể.
Lăng Tiêu nói tiếp:
- Cho dù là người của Nam Phương Liên Minh, ta dám khẳng định, bọn họ chắc chắn là những kẻ phản bội!
- Vì sao?
Người hỏi câu này là Tư Đồ Dũng. Ngay cả hắn hiện giờ trong đầu cũng bắt đầu nghi hoặc, người chọn ngày hôm nay để công kích Lăng Tiêu là ai.
Lăng Tiêu trên mặt mỉm cười, sau đó nói:
- Bởi vì bọn họ là một đám tín đồ của thần!
- Rào rào!
Đám người lập tức giống như là một nồi nước sôi nổ tung, gần như tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh hãi châu đầu ghé tai thì thầm.
Thần, chữ này đối với bọn họ mà nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ!
Quen thuộc bởi vì thần đã từng tồn tại, và vô cùng hùng mạnh, đây là chuyện vô cùng quen thuộc với mọi người. Hơn nữa cho tới hôm nay, pháp bảo của thời đại Thần Chiến cổ đại vẫn còn đang không ngừng từ dưới mặt đất chui lên, gần như gia tộc nào chỉ cần hơi có một chút năng lực đều có ít nhiều từ một đến hai chiếc.
Ngẫu nhiên có được một loại uy lực hùng mạnh, uy danh của cả gia tộc thậm chí vì thế mà được nâng cao một cách nhất định!
- Tín đồ của Thần? Thần, hiện tại trong thánh vực này còn có ai tin vào thần?
- Ta không tin, ta chỉ tin vào vũ lực!
- Ta chỉ tin vào chính mình! Cho nên ta cũng không tin!
- Đúng vậy. Thần tuy rằng đã từng tồn tại, nhưng bọn họ so với chúng ta cũng chỉ là một đám người mạnh hơn mà thôi, họ có năng lực gì? Dựa vào cái gì mà phải sùng bái họ?
- Ừ, từ sau Thần Chiến, tất cả các thần đều toàn bộ ngã xuống, làm gì còn có thần nữa?
Rất nhiều người đều tranh luận sôi nổi, nhưng thật ra Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên cùng đám người Diệp Thiên đều đưa ánh mắt nhìn lên người Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hơi thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Ta cũng không rõ lắm vì sao bọn họ lại tới tìm ta. Đám người kia có ba bốn trăm người, thực lực yếu nhất cũng phải đến cảnh giới sơ cấp đại viên mãn!
Đám người nghe xong lời này của Lăng Tiêu, lại một trận tiếng kinh hô phát ra. Cảnh giới đại viên mãn tuy rằng các gia tộc đều có, nhưng trên thực tế cho dù là những gia tộc có thực lực mạnh nhất, những cao thủ đạt tới cảnh giới đại viên mãn cũng vô cùng hữu hạn, thông thường cũng chỉ hơn hai mươi người, nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá năm mươi!
Gia tộc có thể có được năm mươi người đạt tới cảnh giới đại viên mãn cũng cực kỳ ít ỏi, trong một đại châu cũng chỉ là những gia tộc số một số hai!
Mà đám người này có hơn ba trăm người?
Rất nhiều người đồng thời nghĩ tới một vấn đề còn quan trọng hơn. Nếu thật sự có mấy trăm cao thủ cảnh giới đại viên mãn tới đây, thì Lăng Tiêu kia… hắn có thực lực như thế nào?
Trời ơi! Có người không kìm nổi ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ, không kìm nổi che miệng mình lại, chỉ sợ hô lên sẽ bị người khác chế nhạo. Nhưng trên thực tế, trong đám người có không ít người ở tại chỗ phát ra tiếng kinh hô.
Lăng Tiêu rất vừa lòng với phản ứng của những người này, tiếp theo còn nói thêm:
- Bọn họ còn có một chút không sợ chết, nếu đánh không lại ngươi sẽ sử dụng thủ đoạn đồng quy vu tận hướng về phía ngươi, sau đó tự bạo đan điền! Tất cả mọi người đều đã biết, cao thủ đạt tới cảnh giới đại viên mãn nếu tự bạo đan điền… thì không có nhiều người có thể chịu đựng được! May mắn là trong tay ta có một cực phẩm bảo vật để phòng ngự!
Sắc mặt Diệp Thiên âm tình bất định, bởi vì hắn gần như đã có thể xác định Lăng Tiêu không có nói sai. Trong đám người mỗi người hiểu Lăng Tiêu một cách khác nhau, nhưng Diệp Thiên tự cho là mình đã hiểu đúng Lăng Tiêu! Giống như là hiểu người của mình, thông thường không phải là bằng hữu, mà là địch thủ!
Hơn nữa Diệp Thiên đã nếm qua Hàm Hàn Bảo Đỉnh, đương nhiên biết được bảo vật phòng ngự mà Lăng Tiêu nói là gì, trong lòng nghĩ khó trách quần áo người này không hề có một chút nếp nhăn, chắc chắn đã tiến vào bên trong pháp bảo phòng ngự! Về phần những người kia có phải đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn hay không lại càng đơn giản. Chỉ cần nhìn một loạt những động tĩnh vừa rồi, nếu ai dám có ý nghi ngờ thì không phải là người hiểu biết!
- Tín đồ của thần?
Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, trong lòng kinh hô:
- Chẳng lẽ là hắn?
- Lăng tông chủ, lời ngài nói có phải là sự thật?
Trong đám người có một người lên tiếng hỏi.
Lăng Tiêu nhìn lướt qua người vừa nói trong đám người, sau đó thản nhiên cười:
- Tuy ngươi tới để tham dự hôn lễ của ta, ta rất cảm kích, nhưng ta muốn nói là, ngươi… không có tư cách nghi ngờ ta! Ngươi là người của phe nào? Hãy hỏi thủ lĩnh của ngươi thì biết!
Người nọ sắc mặt đỏ bừng, không kìm nổi trong lòng tức giận với lời nói thẳng của Lăng Tiêu, lại không nghĩ là chính mình lắm mồm, làm cho người ta thấy vô cùng phản cảm.
Tôn Hạo Thiên nhìn thoáng qua người vừa hỏi, phát hiện ra không phải là người phe mình, trên mặt nổi lên một chút tươi cười đắc ý, trong lòng nói Nam Châu Liên Minh hủ bại thối nát không chịu nổi, những gia tộc trong đó tốt xấu lẫn lộn, hình như người bị Lăng Tiêu châm chọc hình như là gia chủ của một gia tộc, ngay cả đạo lý cơ bản nhất mà cũng không hiểu được.
Hôm nay Lăng Tiêu có thể nói là đứng trước anh hùng thiên hạ nói ra những lời này, nếu những lời này là giả, thì cũng chỉ có người của bản thân Lăng Tiêu hắn phải chịu, không có liên quan gì tới người khác!
Hơn nữa những người đó đều đã chết dưới kiếm của Lăng Tiêu, hắn cần gì phải bịa chuyện để lừa gạt người? Nếu chỉ là muốn hư danh, thì danh hiệu nhất đại luyện đan tông sư của Thánh Vực chẳng phải là hấp dẫn hơn sao?
Lăng Tiêu cũng không bị người nọ làm cho ảnh hưởng, trao đổi ánh mắt với đám nữ nhân một chút, rồi nói tiếp:
- Về phần tín đồ của thần gì đó, nếu có người không hiểu, sau này có thể hỏi rõ, ta cũng không giải thích, hiện giờ ta chỉ muốn nói nhóm người này hiện giờ thoạt nhìn số lượng còn ít, hơn nữa có vẻ như là nhằm vào Lăng Tiêu. Nhưng ta muốn nhắc nhở các vị một câu, phải cẩn thận một chút! Bởi vì nếu thật sự còn có thần ở Thần Giới, muốn đối phó với những người luyện võ trong Thánh Vực ta cũng không phải là một việc khó! Các ngươi xem, ngay cả Tư Đồ Dũng minh chủ lúc trước cũng nói đối với tổ chức này vô cùng xa lạ, chứ chưa nói đến chúng ta.
Trên mặt Tư Đồ Dũng lộ ra vẻ hơi mỉm cười, những lời này của Lăng Tiêu không phải là hạ thấp hắn mà là đang nâng hắn lên. Hắn gắng sức gật đầu, nhìn Lăng Tiêu hỏi:
- Lăng tông chủ, chẳng lẽ những tín đồ của thần này ngay cả một cỗ thi thể cũng không hề lưu lại?
Lăng Tiêu hơi lắc đầu, hắn vốn cũng nghĩ là đám người kia thế nào cũng sẽ lưu lại một vài thi thể, để cho bọn họ có thể nhìn xem đó là người của gia tộc nào, nhưng không ngờ rằng sau khi chiến đấu Lăng Tiêu hoàn toàn không tìm được một cỗ thi thể nào! Ngay cả những người ở dưới mặt đất ở đó cũng không thấy người nào rơi xuống. Vì vậy, cho dù đối với bản thân Lăng Tiêu mà nói, những người tự xưng là tín đồ của thần này, lại lịch của bọn họ vẫn là một điều bí ẩn.