Mạc Vong vừa nói xong, cả người trong giây lát bộc phát ra khí thế vô cùng hùng mạnh. Trông như một con mãnh hổ, hét lớn một tiếng, phóng vọt tới Lăng Tiêu, chấn động trên người hắn phát ra tầng tầng lớp lớp gợn sóng dao động năng lượng, làm cho toàn bộ ngoài không gian chấn động như sóng nước. Vào giờ khắc này không gian pháp tắc trở nên vô cùng yếu ớt, giống như là một người sắp đột phá cảnh giới Đại viên mãn, trở thành Kiếp tiền Thần chuẩn bị phi thăng Thần giới. Thế giới này rốt cuộc không thể tiếp nhận được loại sức mạnh này của hắn!
Trái lại, toàn thân Lăng Tiêu nhìn không ra chút dao động gì, mà ngay cả ánh mắt của Lăng Tiêu, cũng cùng một dạnh tỉnh lặng không dao động, không có mảy may biến hóa gì. Ở trong mắt Lăng Tiêu thân hình Mạc Vong càng ngày càng gần!
Thình thịch!
Khí thế hai người va vào nhau giữa không gian, chợt bùng nổ tản ra một vầng hào quang chói mắt, uy lực của loại năng lượng hùng mạnh bùng phát này, làm cho cả vùng trời ngoài không gian trong nháy mắt sụp lún hơn trăm dặm! Bất đồng với trước kia chính là: lúc này đây vô số pháp tắc không gian chỉ trong nháy mắt biểu hiện ra năng lực khôi phục cực mạnh, gần như thoáng cái đã tu bổ vùng không gian sụp đổ này trở lại gần như lúc ban đầu.
Lại nhìn Lăng Tiêu và Mạc Vong thân thể hai người đều bật lùi về phía sau hơn mười dặm!
Mạc Vong biến sắc mặt thành tái nhợt, lục phủ ngũ tạng của hắn đều quay cuồng kịch liệt, dường như bị luồng lực lượng kinh thiên này chấn động đến rời khỏi vị trí, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ở chỗ sâu trong mắt Mạc Vong, hiện lên vẻ kiêng dè. Võ giả Nam châu gần như chỉ cần có chút thân phận, đều đã nghe nói tới uy danh của Lăng Tiêu, đã xác định thân phận của Lăng Tiêu chỉ là một thế hệ tông sư luyện đan, mà dễ dàng chém chết mấy trăm cường giả chí cao cảnh giới Đại viên mãn của hội Thanh Thần. Quả thực điều đó đã giúp Lăng Tiêu đứng vững gót chân ở Thánh Vực cường giả vi tôn này.
Không còn có bất cứ kẻ nào dám khinh thị người trẻ tuổi chỉ mới phi thăng đến Thánh Vực trong vòng mấy trăm năm đó, càng không có người nào dám đi vào Thục Sơn nơi này gây chuyện thị phi.
Nhưng từ trước tới nay Mạc gia đều cực kỳ khiêm tốn, lại rất ít nghe nói tới mấy tin tức này. Cho dù ngẫu nhiên nghe được, phần lớn cũng đều cười châm biếm bỏ qua: có mạnh đến mấy đi nữa cũng chỉ là một người phi thăng từ nhân giới mà thôi! Cho dù là Thần chuyển thế, vậy có thể làm được gì chứ?
Người đời phần lớn thích nghe lời đồn nhãm, chuyện không có cơ sở khuyếch đại lên cũng là bản chất ham thích của mọi người. Vì thế cho tới bây giờ Mạc Vong vẫn không tin Lăng Tiêu có thể một mình chém chết mấy trăm võ giả cảnh giới Đại viên mãn!
Ở trong Thánh Vực, trước đây bình thường mà nói, chuyện chênh lệch đẳng cấp là phi thường rõ ràng, nhưng cũng không phải nói cao cấp hơn thì sẽ là vô địch.
Bởi vì căn cứ kiếm kỹ công pháp tu luyện bất đồng, giữa người luyện võ cùng một đẳng cấp cũng sẽ có chênh lệch rất lớn, càng đừng nói cho dù là cường giả bậc cao, hắn cũng sẽ có một khoảnh khắc nào đó hao hết lực lượng! Mà khoảnh khắc đó... chính là thời điểm hắn rơi vào cảnh nguy hiểm!
Cứ lấy cường giả cảnh giới Đại viên mãn làm ví dụ: sau khi đạt tới cảnh giới Đại viên mãn, hai mươi cường giả Đại viên mãn sơ cấp, thì có thể chiến thắng một cường giả Đại viên mãn trung cấp; năm mươi cường giả cảnh giới Đại viên mãn trung cấp, có thể chiến thắng một cường giả cảnh giới Đại viên mãn cao cấp.
Nếu như muốn chiến thắng cảnh giới Đại viên mãn siêu cấp đỉnh cao, nếu có một trăm cường giả cảnh giới Đại viên mãn cao cấp vây công, vậy cho dù là cảnh giới đỉnh cao, cũng không phải không có khả năng ngã xuống!
Nếu không thời điểm Thần chiến năm đó, rất nhiều Thần chết ở trong tay nhân loại, vậy thì chết như thế nào chứ?
Năm đó nghe nói đám tín đồ của hội Thanh Thần, đa số đều đã đạt tới cảnh giới Đại viên mãn cao cấp, mà Lăng Tiêu nhiều lắm cũng chỉ là một cường giả cảnh giới Đại viên mãn đỉnh cao, vậy thời điểm hắn đối mặt với hội Thanh Thần, giữ cho mình không bị đánh bại ngã xuống cũng đã là chuyện rất khó khăn rồi, còn làm thế nào có khả năng chém chết nhiều người như vậy chứ?
Trừ phi, trong hội Thanh Thần lúc đó, đa số đều là cảnh giới Đại viên mãn sơ cấp, hoặc bản thân họ ngay cả sơ cấp cũng chưa đạt tới!
Cho nên, tận đáy lòng Mạc Vong, từ trước đến giờ đều không có thực sự xem Lăng Tiêu trở thành là một đối thủ có thể ngang tài ngang sức với mình!
Hôm nay đánh nhau một trận, hắn mới phát hiện người này chẳng những có sức đánh một trận với mình, hơn nữa... dường như còn có dư lực!
Cùng lúc Mạc Vong đang kiêng dè, trong lòng cũng dâng lên chiến ý mãnh liệt!
Mạc gia khiêm tốn hơn mười vạn năm, từ trước đến giờ cho dù là luận bàn so chiêu cũng đều là người cùng gia tộc so với nhau, mỗi lần đều có cảm giác như bị bó tay bó chân. Vì thế Mạc Vong cũng vẫn luôn mong ngóng đến khi nào thì có thể có một trận đại chiến cho thỏa thích.
Hôm nay, cơ hội tới rồi.
Bảo kiếm trong tay Mạc Vong run lên, phát ra một tràng tiếng rồng gầm vang động. Chân không ngoài không gian vừa rồi đã bị một chiêu kia của hai người phá vỡ. Đạt tới loại cảnh giới của bọn họ, đối với các loại pháp tắc trong thiên địa ít nhiều đã bắt đầu lướt qua, cho nên đều nhìn ra vừa rồi không gian tu bổ phi thường mau, nhưng cũng không trọn vẹn, ít nhất đối với hai người mà nói, hiện tại tác dụng của pháp tắc không gian này không lớn!
Mạc Vong thầm nghĩ trong lòng: "Xem ra lực lượng của Lăng Tiêu không có kém mấy so với ta, nếu muốn chiến thắng hắn, vậy nhất định phải cần tốc độ và chiêu thức vô cùng tinh diệu! Nghe nói Lăng Tiêu này ở phương diện kiếm kỹ là độc bộ thiên hạ, kể cả bản thân mình cũng đã xem qua từ môn nhân mang về dấu vết ngộ kiếm trên tảng đá ở Thục Sơn, cũng cảm thấy giật mình kinh sợ với năng lực kiếm kỹ của Lăng Tiêu."
"Nếu đã như thế." Mạc Vong cười gằn một tiếng: "Vậy ta sẽ dùng tốc độ đánh bại ngươi!"
Thân mình Mạc Vong chợt biến mất trong không khí, ngay sau đó, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Lăng Tiêu, bảo kiếm trong tay không có chút động tác hoa mỹ gì, chính là đâm thẳng một kiếm!
Đâm thẳng vào tim Lăng Tiêu! Bảo kiếm sắc bén như thế, tốc độ quỷ mị như thế, khiến Mạc Vong hoàn toàn có lý do tin tưởng vào chính mình, chỉ một kiếm nhất định có thể đâm xuyên qua tim Lăng Tiêu!
"Phá Kiếm Thức!"
Lăng Tiêu khẽ quát một tiếng, đồng thời Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay đẩy về phía trước, mũi kiếm cực kỳ chuẩn xác vừa lúc chạm đúng mũi kiếm của Mạc Vong.
"Đinh" phát ra một tiếng vang nhỏ giòn tan.
Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!
Lại là liên tiếp bốn tiếng vang! Mũi kiếm của hai người, đều vô cùng chuẩn xác liên tiếp chạm vào nhau cùng một chỗ. Điều này làm cho mặt Mạc Vong biến sắc trông cực kỳ khó coi. Hắn không nghĩ tới, tốc độ bách phát bách trúng, tốc độ mà hắn tự hào nhất... vậy mà tới trước mặt Lăng Tiêu, không ngờ lại mất đi tác dụng.
Trong mắt Mạc Vong hiện lên một tia sát khí nồng đậm, người như thế không những là thiên tài, mà còn là một người toàn tài! Chỉ sợ cho dù ở Thần Giới, cũng không có khả năng có người biến thái như thế!
"Người này không thể lưu mạng sống lại được!" Mạc Vong vừa nghĩ trong lòng vừa sử dụng tốc độ của mình rất nhanh bay lên thật cao, Sau đó trở ngược đầu dưới chân trên, hai tay nắm chặt đốc kiếm. Trên thân kiếm tỏa ra một đạo khí thế năng lượng hùng vĩ, và một đạo kiếm khí đỏ tươi phóng ra từ thân bảo kiếm dài tới hơn ngàn thước!
Không ngờ Mạc Vong này lại sở trường kiếm kỹ hai loại thuộc tính băng hỏa!
Kiếm khí màu đỏ tươi giống như là một luồng lửa trời, thiêu đốt tất cả vật thể có thể bốc cháy ngoài không gian, chỉ trong nháy mắt đã biến nơi này thành một hỏa lò thật lớn. Hơn nữa ngọn lửa này thiêu đốt không phải da thịt, mà là linh hồn con người!
Đạo kiếm khí này vừa xuất hiện, Lăng Tiêu liền cảm thấy không bình thường, trong hai mắt Lăng Tiêu đồng thời bắn ra hai tia hào quang băng lạnh đến cực điểm. Tâm niệm vừa động, Lăng Tiêu liền tế ra Huyền Thiên lệnh bài, chỉ nháy mắt lệnh bài đã biến thành một mặt bài cực kỳ to lớn! Đồng thời truyền đến tiếng cười ngạo ngễ của Huyền Thiên.
- A ha ha! Đây là món ăn Huyền Thiên đại gia thích nhất nha!
Chỉ trong giây lát trên mặt Huyền Thiên lệnh bài bộc phát ra một vầng hào quang màu vàng nâu khí thế ngút trời, hoàn toàn chặn đứng luồng kiếm khí màu đỏ tươi kia. Nguồn năng lượng vô cùng khổng lồ ẩn chứa trong kiếm khí màu đỏ đó giống như một dòng suối chảy vào biển rộng bao la, cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong lệnh bài Huyền Thiên.
Mạc Vong sắc mặt đại biến, bởi vì năng lượng của hắn từ bảo kiếm không ngừng cuồn cuộn tuôn ra ngoài, lại nhìn đến mặt lệnh bài màu đen lớn hơn vạn thước kia, vô số hoa văn trên mặt giống như là một đám trận pháp khủng bố, mà trong vầng hào quang vàng ánh đó lại ẩn chứa vô tận sát khí!
Mạc Vong nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm truyền lan ngoài không gian tới ngoài ngàn dặm! Giống như tiếng sấm rền vang vọng.
"Ah!"
Thanh bảo kiếm trong tay Mạc Vong chợt rời tay, nhắm phía lệnh bài Huyền Thiên phía dưới bay vọt tới, đồng thời Mạc Vong lại hét to một tiếng, thân mình hắn như một vì sao xẹt cực nhanh đuổi theo bảo kiếm của mình. Bảo kiếm rời tay, đối với một võ giả mà nói, quả thực là điều vô cùng nhục nhã. Huống chi thanh bảo kiếm trong tay Mạc Vong, đã đi theo hắn mấy vạn năm nay, đã là một thanh bảo khí có linh tính! Vừa rồi thời điểm hắn không thể không rời tay buông thanh bảo kiếm, tận tâm hồn hắn bỗng nhiên truyền đến một cảm giác rúng động, dường như hắn nghe thanh bảo kiếm của mình phát ra một tiếng gào ai oán!
- Không được!
Mí mắt Mạc Vong như muốn nứt ra, hắn điên cuồng quát một tiếng.
Lúc này, chỉ thấy trên mặt lệnh bài màu đen vô cùng to lớn phía dưới kia, bạo phát ra một vầng mây đỏ cực lớn, hòa trộn cùng một chỗ với hào quang màu vàng. Hoà lẫn vào nhau cùng tỏa sáng, cái màu sắc đẹp kinh người này quả thực có thể khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải đắm chìm trong đó!
Mãi đến lúc này, mới truyền đến một tiếng nổ rung trời.
"Ầm" một tiếng!
Lệnh bài màu đen khẽ nhoáng lên một cái, ngay sau đó, mặc kệ là hào quang của vầng mây màu đỏ, hay là hào quang màu vàng, toàn bộ đều bị hút hết vào lệnh bài.
Thời điểm thân mình Mạc Vong với tốc độ như tia chớp, nhanh đến làm cho người ta hoàn toàn không kịp phản ứng, sắp bổ nhào vào mặt trên lệnh bài Huyền Thiên, thì từ trên lệnh bài bất chợt bộc phát ra một luồng khí tức cực kỳ mãnh liệt, thân mình Mạc Vong vừa bổ nhào vào sát lệnh bài Huyền Thiên liền kinh hồn bạt vía vạch một đường cong hình chữ "u", bay vọt lên cao.
Huyền Thiên trong lòng thầm líu lưỡi nghĩ: "Nguy hiểm thật! Người này thực hùng mạnh! Chỉ riêng khí tức đã khiến cho Huyền Thiên đại gia cảm thấy cả người khó chịu, nếu không phải dọa được hắn thối lui, chỉ sợ bản tôn cũng không thể dễ dàng nuốt toàn bộ năng lượng này." Huyền Thiên vừa nghĩ trong lòng, vừa hóa thành một đạo hào quang, bay trở về trong tay Lăng Tiêu. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Lăng Tiêu! Ngươi dám hủy bảo kiếm của ta!
Thoạt nhìn trên nét mặt Mạc Vong dường như đã khôi phục bình tĩnh, nhưng ở chỗ sâu trong đôi mắt, lại như một ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Hắn cố gượng áp chế mình, bảo kiếm nhiều năm đi theo mình bị hủy, cùng với tổn thương tới tôn nghiêm của người luyện võ, khiến Mạc Vong gần như rơi vào tâm trạng điên cuồng.
- Hủy bảo kiếm của ngươi rồi sao?
Lăng Tiêu nhếch khóe môi mỉm cười, lấy tay chỉ xuống phía dưới:
- Những người bị ngươi giết chết kia, cũng không vô tội rất giống vậy sao? Hơn nữa, là ngươi tấn công địa bàn của ta.
- Địa bàn của ngươi? Ha ha ha ha!
Mạc Vong bỗng nhiên cất tiếng cười to:
- Lăng Tiêu a Lăng Tiêu! Nếu ngươi thực nghĩ ba gia tộc kia là người một nhà, như thế nào bây giờ mới xuất hiện ở nơi này?
Lăng Tiêu cúi đầu, trên gương mặt bình thản hơi lộ một chút vẻ trào phúng, ngẩng đầu, thản nhiên đánh giá Mạc Vong:
- Ba gia tộc ư? Ngô gia đích xác ở thời điểm ta vừa chân ướt chân ráo đến thành Vọng Thiên đã trợ giúp ta, cho nên ta có thể nói bọn họ là một nhà. Còn hai gia tộc kia, đâu có quan hệ gì với ta? Hơn nữa, địa bàn của ta, và ba đại gia tộc... đâu có quan hệ gì?
Mạc Vong bỗng nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, nhíu mày nói:
- Lăng Tiêu! Ngươi... có ý gì?