- Hừ! Các ngươi đúng là rất mạnh, nhưng trên đời này cũng có rất nhiều loại người các ngươi không nên trêu vào.
Kiếm quang trong tay người thanh niên này bùng lên, hắn quát lớn:
- Người của chúng ta sẽ lập tức chạy đến đây, bây giờ các ngươi hối hận thì vẫn còn kịp.
Lăng Tiêu cười một tiếng rồi thu hồi Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm, hắn dùng ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua người thanh niên kia:
- Trên đời này cũng có người không biết sống chết, người như các ngươi sao? Nếu đều là những người như ngươi thì có đến đây trăm tên ngàn tên cũng làm được gì?
Lăng Tiêu không đợi người thanh niên này kịp tức giận gầm rống lên, đột nhiên thấy Lăng Tiêu vung tay trái lên rồi lấy ngón trỏ điểm một chỉ về phía người thanh niên. Người này không cảm giác được một chút lực lượng nào, đang định buông tiếng cười nhạo thì đột nhiên cảm thấy quần áo trên người mình có chút không thích hợp. Khoảnh khắc khi tên này cúi đầu thì tình cảnh trước mắt làm hắn hoảng sợ, bộ y phục cao quý trên người hắn, hơn nữa bên trong còn lót một bộ giáp nhẹ vô cùng cứng rắn lại hóa thành bột mà không có bất kỳ dấu hiệu nào. Khi một luồng gió thổi qua thì tiêu tán sạch sẽ.
Người thanh niên này dùng tay che lấy bộ phận bên dưới của mình, trong đầu hắn đã hoàn toàn bị sự sợ hãi bao trùm. Thậm chí lúc này hắn cũng quên không căm hận Lăng Tiêu, nếu vừa rồi Lăng Tiêu muốn giết thì hắn căn bản chẳng có năng lực để phản kháng, sẽ chết một cách hồ đồ.
Thực lực như thế này, chẳng lẽ hắn là thần sao?
Người thanh niên này tự nhiên lấy ra một chiếc áo choàng che phủ thân thể lại. Tình cảnh này xảy ra, cảm giác giận dữ và xấu hổ kinh khủng cũng làm hắn muốn ngất xỉu. Đối phương làm như vậy không bằng một kiếm giết chết hắn, loại nhục nhã vĩ đại thế này quả thật làm người ta sống không bằng chết.
Lúc này vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn rất hờ hững, hắn nói:
- Đưa kiếm của ngươi cho ta.
- Ta…Còn lâu… ….
Người thanh niên kia đột nhiên nhìn thấy Lăng Tiêu dựng ngược mày lên, cơ thể hắn lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn ném cây kiếm trong tay qua cho Lăng Tiêu theo bản năng, đối mặt với một siêu cấp cường giả có thể lấy tính mạng của mình dễ như trở bàn tay, hắn căn bản không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào để tìm đường sống.
Lăng Tiêu chụp lấy cây bảo kiếm màu tím hầu như trong suốt vào trong tay, hắn cũng chẳng thèm nhìn mà dùng tay còn lại gỡ viên đá quý màu tím to như mắt trâu ở trên chuôi kiếm ra. Người thanh niên kia nhìn thấy tình cảnh này thì vô cùng lo sợ, thanh kiếm này vốn cũng không phải là danh kiếm, nhưng tổ tiên của hắn trong một lần ngẫu nhiên đã tìm được viên đá quý màu tím kia rồi đem khảm vào trên chuôi kiếm. Sau khi bảo vệ và chăm sóc một vạn năm thì thanh kiếm trước đó cũng chỉ có thể là bảo kiếm sắc bén lại trở thành một thần binh. Nếu người nào biết được chuyện này thì đều hiểu rõ đây chính là tác dụng của viên đá quý kia.
Không ngờ chỉ sau một lần xung đột, chưa nói đến chuyện chính mình đã điên cuồng mất đi thể diện mà ngay cả thanh bảo kiếm cũng không giữ lại được. Nếu hắn có thể còn sống rời khỏi đây thì loại cảm giác sỉ nhục này sẽ mãi mãi không bao giờ quên.
Sau khi Lăng Tiêu gỡ viên đá quý màu tím ra thì những luồng hào quang trên thanh bảo kiếm tối sầm lại, nhưng nó vẫn không sinh ra những thay đổi ngay lập tức. Dù sao thì thanh kiếm kia cũng đã trải qua vài vạn năm, cũng không thể khôi phục lại được trạng thái ban đầu nhanh như vậy. Lăng Tiêu tùy tiện ném thanh bảo kiếm màu tím cho người thanh niên kia, sau đó hắn nhìn đám người vẫn còn quấn lấy nhau chiến đấu rồi hướng về phía người thanh nhiên hờ hững nói:
- Bảo người của ngươi dừng tay lại đi, ta căn bản cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này. Hôm nay ta đến đây vừa may lấy được viên đá quý trên thanh kiếm của ngươi. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ không phải tất cả mọi người trên đời này ngươi đều trêu chọc. Ta biết trong lòng ngươi không phục nhưng không sao, đến một ngày nào đó ngươi cảm thấy chính mình có năng lực chiến thắng thì hãy đến Thục Sơn tìm ta.
Người thanh niên này nghe xong thì không nhịn được phải cảm thấy chấn động, vẻ mặt biến sắc. Hắn nhìn về phía Lăng Tiêu rồi run giọng nói:
- Ngươi…Ngươi…Ngươi là Lăng Tiêu sao?
- Đúng vậy!
Lăng Tiêu trả lời người thanh niên với vẻ mặt không có chút biểu cảm gì.
- Dừng tay, tất cả quay về!
Vẻ mặt người thanh niên biến đổi vài lần, hắn hướng về phía những người bên cạnh lớn tiếng hét lên. Mấy người bên kia sau khi nghe thấy thì lập tức rời khỏi trận đấu rồi phóng trở về bên cạnh người thanh niên, thật ra trong lòng bọn họ cũng không muốn đánh nữa.
Người trong đám bọn họ vừa bị giết không phải là rất mạnh nhưng cũng chẳng phải kẻ quá yếu, nhưng lại bị người phụ nữ xinh đẹp kia giết chết dễ như trở bàn tay. Sau đó nàng ta lại đứng yên tại chỗ đó nhìn bọn họ như hổ rình mồi. Cho dù bọn họ đều là những người từng gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng đối mặt với cái chết thì có mấy người thản nhiên được chứ?
Cho nên vừa nghe thấy thiếu chủ hô dừng tay là cả đám vội vàng bay trở về. Nhưng không ngờ khi người thanh niên kia hô dừng thì đám thủ hạ ở phía bên kia lại tưởng rằng kêu bọn họ dừng tay, cả đám đều sửng sốt, ngừng lại nhưng trong lòng vẫn còn thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ thiếu chủ bị điên rồi sao?
Bọn họ vừa ngừng tay lại thì đối phương bên kia lại không ngừng tay, loại cơ hội tốt ngàn năm có một này làm sao những người kia có thể bỏ qua được? Vì vậy là chỉ trong nháy mắt cả đám người cùng đánh một người, sau khoảnh khắc đã có hai người chết. Lúc này đám người kia mới phản ứng trở lại, bọn họ gầm lên một tiếng rồi tiếp tục chiến đấu.
Vẻ mặt người thanh niên này trở nên tái mét, nhưng hắn cũng không rỗi hơi đi quản chuyện xảy ra ở bên kia. Hắn nhìn Lăng Tiêu nói:
- Lăng Tiêu, ta và người của ta chưa bao giờ nhúng chàm Thục Sơn. Chuyện hôm nay chẳng qua chỉ là hiểu lầm, chúng ta xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được không? Còn nữa, trong tay ta có rất nhiều tinh thạch và bảo vật, ta muốn đổi lấy viên đá quý vừa nãy, ngươi ra giá đi!
Lăng Tiêu hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua người thanh niên này, quả nhiên những người đã đạt đến một cảnh giới nhất định sẽ không phải ngu ngốc.
- Có lẽ ngay từ đầu bon họ đã coi thường chính mình, tưởng mình là một tên đệ tử nhà giàu không biết trời cao đất rộng, chỉ biết mang theo một đám người đẹp đi khắp nơi khoe khoang. Nếu không tình cảnh xung đột ngày hôm nay rất khó phát sinh.
Lăng thầm nghĩ trong lòng rồi lắc đầu nói:
- Có phải hiểu lầm hay không cũng chẳng quan trọng. Viên đá quý này ta thấy nó có tác dụng nên sẽ không trả lại cho ngươi. Vẫn là câu nói cũ, nếu ngươi muốn thì Lăng Tiêu sẽ ở Thục Sơn bồi tiếp!
- Được!
Người thanh niên kia cắn răng, vẻ mặt âm độc nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu:
- Nhớ kỹ những lời ngươi nói ngày hôm nay, mai này cũng đừng hối hận. Sau này nếu phải cầu xin ta cũng không chấp nhận.
Lúc này tám cô gái đều đã vây quanh bên người Lăng Tiêu. Ánh mắt Lăng Tiêu chuyển lên người Phong Linh rồi hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịm màng của nàng, điều này làm mặt Phong Linh đỏ bừng lên vì xấu hổ.
- Linh nhi, đợi khi nào vi phu có thời gian sẽ luyện chế cho muội một pháp bảo để khen thưởng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Đôi mắt trong như nước của Phong Linh lóe lên một chú vui mừng và kinh ngạc, nàng dùng sức gật đầu.
- Phu quân bất công! Chúng ta cũng muốn!
Xuân Lan ở bên cạnh cũng lớn tiếng nói, sau đó lại khẽ nói một câu:
- Nếu không phải ngừng tay thì chúng ta đã có thể giết được tên kia rồi.
Người thanh niên và đám người bên cạnh tức giận đến mức mặt mũi xanh đen. Nếu nói theo thực lực thì đám người bên này vượt xa những người phụ nữ của Lăng Tiêu, nhưng lại bị đám người kia coi thường và sỉ nhục, đối với bọn họ đây cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Lăng Tiêu cũng không thèm liếc mắt nhìn sang người thanh niên bên kia, hắn chỉ gật đầu nói:
- Được, ta đồng ý với các nàng, đợi đến khi ta tìm được tài liệu phù hợp sẽ nhất định luyện chế cho mỗi người một pháp bảo.
- Phu quân thật tốt!
Tống Minh Nguyệt đi lên ôm lấy cổ Lăng Tiêu, sau đó nàng hôn mạnh lên mặt Lăng Tiêu một cái rồi đỏ mặt bước ra.
- Tốt lắm, đừng ầm ĩ nữa, chúng ta đi thôi!
Lăng Tiêu dùng tay vuốt lên phần da mặt vừa bị Tống Minh Nguyệt hôn lên rồi cười một tiếng hì hì rất ngây ngô, hắn xoay người bước đi trong ánh mắt xem thường của các thê tử.
Nhìn đám người kia cứ như vậy mà rời đi, vẻ mặt người thanh niên và những tên hộ vệ ở bên cạnh đều trở nên tái xanh. Nhưng đám người bọn họ không ai có gan tiến lên ngăn cản Lăng Tiêu.
Ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của người thanh niên nhìn chằm chằm vào bóng lưng ung dung của đám người Lăng Tiêu. Trong lòng tên này rất tức giận thầm nghĩ:
- Lăng Tiêu, hôm nay ta có chuyện quan trọng nên tạm thời không muốn chấp nhất với ngươi. Sau này hãy mở mắt mà xem ta tàn sát Thục Sơn phái của ngươi, đem tất cả đám nữ nhân của ngươi trở thành nữ nô bộc, như vậy mới giải được mối hận trong lòng ta.
- Phu quân, chúng ta cứ thế này mà đi sao?
Hoàng Phủ Nguyệt hơi lo lắng nhìn thoáng qua đám người đang hăng say chiến đấu:
- Chúng ta có nên giúp đỡ đám người ít hơn bên kia không? Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè chúng ta đấy!
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng nói:
- Tình hình Thánh Vực hiện nay quá phức tạp, kẻ thù của kẻ thù cũng có thể là kẻ thù. Chúng ta không có lý do và lập trường để nhúng tay vào những tranh chấp của bọn họ. Hôm nay mục đích ta tới đây cũng chỉ vì viên đá quý màu tím này thôi, đang lo không biết phải làm sao để cướp lấy nó thì tên kia lại liều lĩnh dâng lên tận cửa, điều này cũng rất hợp với ý ta.
- Sao?
Hoàng Phủ Nguyệt cảm thấy sửng sốt, nàng cùng Thượng Quan Vũ Đồng và Diệp Tử liếc mắt nhìn nhau, cái miệng nhỏ nhắn và sáng bóng khẽ nhếch lên, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng đáng yêu nói:
- Phu quân, chàng quá xấu xa, nếu những người kia biết được sự thật thì chắc chắn sẽ hận chàng đến chết.
Điệp Tử cũng mỉm cười:
- Cho dù là bây giờ thì những ý nghĩ căm hận của người kia đối với phu quân cũng không phải là ít. Nhưng chuyện này cũng có gì đâu? Ai bảo thực lực của phu quân chúng ta hơn bọn họ quá xa chứ!
Tốc độ rời khỏi của đám người Lăng Tiêu cũng không phải quá nhanh, mọi người chỉ cất bước rất chậm trên bầu trời nên cũng không rời xa khỏi chỗ vừa rồi. Lúc này đám người Lăng Tiêu lại đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng, lại nhìn thấy chiến trường của hai đám người kia đột nhiên chuyển dần về phía mình.
Vẻ mặt Lăng Tiêu trở nên hơi khó coi, hắn nhăn mày lại thầm nghĩ:
- Muốn dẫn họa về phía ta sao? Tuy ta không có thiện cảm với tên thanh niên kia, nhưng đối với các ngươi cũng có chút tình cảm. Các ngươi dám đem chiến trường di chuyển lên người ta, chẳng lẽ…Tưởng rằng Lăng Tiêu ta ăn không ngồi rồi à?
Tám người phụ nữ vây quanh bên người Lăng Tiêu nhìn đám người kia đang càng đánh càng hăng. Lúc này Thượng Quan Vũ Đồng nhíu mày, khẽ nói:
- Phu quân, chúng ta rời khỏi chỗ này thôi, những người kia thật đáng ghét!
Hoàng Phủ Nguyệt cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng ta đừng nên dính dáng với bọn họ.
Các nàng đều là những người thất khiếu nhanh nhạy, sao lại nhìn không ra bên ít người kia đang chủ động kéo chiến trường về phía bên này chứ? Vừa rồi các nàng còn thông cảm với đám người đó, nhưng lúc này đã lập tức không còn bất kỳ thiện cảm gì nữa.
Lăng Tiêu cũng cảm thấy chẳng chút thú vị, những người này hắn cũng không quen biết, tất nhiên cũng không có ham muốn nhúng tay vào. Nếu muốn phô bày sự hùng mạnh của mình cũng chẳng cần phải sử dụng phương pháp này.
Cho nên Lăng Tiêu mới nói với các nàng:
- Được rồi, cho các muội đi trước để xem tốc độ của ai nhanh hơn.
- Vậy phu quân phải chấp chúng ta năm nghìn dặm mới được!
Diệp Tử cười tủm tỉm nói, sau đó nàng lại thấy những người khác phóng về phía trước như chớp thì không nhịn được phải líu lưỡi:
- Các ngươi chạy nhanh thế…Ta còn chưa nói xong mà…Này, đợi ta với!
Diệp Tử nói xong thì cơ thể cũng lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên một nụ cười ôn hòa, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía tám tên của hai đám người kia đang càng đánh càng gần rồi lạnh lùng mở miệng quát:
- Cút!
Nhóm người này còn chưa kịp phản ứng thì đều hoảng sợ nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một tiếng gầm rống kinh hoàng, nó đang cuốn thẳng về phía chính mình.
Trong một tiếng gầm giận dữ của Lăng Tiêu có chứa đạo pháp tối cao. Khi người tu chân đạt đến một cảnh giới nhất định thì ném lá tung hoa cũng có thể trở thành vũ khí giết người. Chưa nói đến chuyện hắn đem đạo pháp và kiếm kỹ uẩn hàm vào trong tiếng gầm, đám người này có thể ngăn cản được sao?
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoàng. Lúc này làm gì còn ai có tư tưởng chém giết nhau nữa chứ? Bỏ chạy còn không kịp nữa là.
Trong nháy mắt đám người này đã vội vàng tránh ra bốn phía, nhưng cũng có nhiều người bị con sóng không khí này quét qua, cơ thể lập tức giống như một chiếc lá trong cơn cuồng phong rồi quay cuồng lộn nhào trên không trung. Những người này căn bản không có chút năng lực phản kháng nào, khi bị con sóng khí này cuốn đến thì chỉ còn một việc duy nhất có thể làm là dùng hết tất cả khí lực của toàn thân để tiến hành phòng ngự, để tranh thủ làm cho những tổn thương mà chính mình gặp phải không đến mức nghiêm trọng.
Cho dù đã làm tất cả như vậy nhưng rất nhiều người bị tiếng gầm giận dữ ẩn chứa đạo pháp tối cao này làm cho bị thương nặng. Trong đám người này tuyệt đại đa số đều là thủ hạ của tên thanh niên lúc nãy.
Sau khi Lăng Tiêu gầm lên một tiếng thì vẻ mặt người thanh niên kia lập tức trở nên trắng bệch, vẻ oán giận trong ánh mắt hắn cũng tan biến, thay vào đó chính là sự sợ hãi nồng đậm phát ra từ tận đáy lòng.
Tận mắt nhìn thấy uy lực kinh khủng của một tiếng gầm, người này có thể không kinh hoàng được sao?
Lúc này hắn mới hiểu được vì sao phụ thân đến tận bây giờ vẫn không kéo dài phạm vi thế lực đến Thục Sơn phái, vì sao cha mình lại đặt Lăng Tiêu vào trong nhóm những lão quái vật, đối đãi với Lăng Tiêu như những nhân vật nguy hiểm hạng nhất.