Nếu trước đây ta biết được thực lực thật sự của Lăng Tiêu thì sẽ không bao giờ tấn công nơi này trước. Cho dù có tấn công Liên Minh Phương Nam cũng sẽ không đụng đến Thục Sơn."
"Ngày hôm nay mình đã ăn phải trái đắng rồi."
Thủy Trường Xuân thầm nghĩ trong lòng, lão quét ánh mắt nhìn thoáng qua những tên đang đứng xem nào nhiệt ở rất xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười ác độc, lão thầm nghĩ:
- Muốn theo dõi cuộc chiến của Kiếp Tiền Thần à? Nếu không trả một cái giá đắt, thì có thể sao?
Lăng Tiêu nhìn Thủy Trường Xuân rồi khẽ nói:
- Ngươi có biết, mỗi khi ngươi đứng ở chỗ này một lần hít thở thì thuộc hạ của chính mình sẽ chết đi một người. Sau ngày hôm nay sẽ không còn Liên Minh Phương Nam nữa.
- Tiểu tử, đừng khoác lác.
Trên mặt Thủy Trường Xuân lộ ra một nụ cười châm biếm:
- Chỉ dựa vào những tên vô tích sự của Thục Sơn này sao? Nếu không phải vì ngươi thì sơn môn này đã không biết bị người ta đánh tan từ khi nào rồi. Muốn giết được ta thì toàn gia ngươi cũng phải chết. Ha ha, lão phu chưa từng gặp qua tên tiểu bối nào vô tri và kiêu ngạo như ngươi.
- Sao? Thật không?
Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên vẻ hứng thú, hắn nhìn Thủy Trường Xuân cười nói:
- Dù sao ta cũng đứng đây quá lâu rồi, ngươi nên nói cho ta biết đã từng gặp qua người nào kiêu ngạo hơn ta chưa, được không?
- Ngươi..Ngươi… ….
Thủy Trường Xuân tức giận đến mức máu sôi lên sùng sục, đây là lần đầu tiên trong đời có người dám nói chuyện với lão như vậy, hơn nữa đối diện với lão mà vẻ mặt không chút biến đổi. Nhưng lão cũng lập tức bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ:
- Mình làm sao vậy? Chẳng lẽ vì chuyện con trai chết đi mà bị đả kích như vậy sao? Chuyện này có gì đâu, nên nhớ ngươi chính là thần, ngươi là một vị thần chân chính.
Trong mắt Thủy Trường Xuân lóe lên những luồng hào quang sắc bén. Lão nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu rồi đột nhiên mỉm cười, giọng nói trở nên hơi khàn khàn:
- Tên tu ma giết chết con trai ta có quan hệ gì với Thục Sơn ngươi?
Sau khi nói xong thì ánh mắt Thủy Trường Xuân vẫn nhìn chăm chăm vào Lăng Tiêu. Lão cảm nhận được những con sóng dao động trên người Lăng Tiêu, dù tên này không thừa nhận cũng chẳng sao, dù sao thì sau ngày hôm nay mình sẽ đem chuyện này truyền ra khắp Thánh Vực.
"Hơn nữa…Ta còn lấy danh nghĩa của minh chủ Liên Minh Phương Nam phát thề, đến lúc đó…Để ta xem Thục Sơn phái của các ngươi gặp phải những phiền phức gì!"
Nhưng không ngờ cặp mắt Lăng Tiêu vẫn cực kỳ thanh tĩnh, hắn nhìn Thủy Trường Xuân rồi thản nhiên cười nói:
- Ngươi nói đến hắn sao? Hắn là đệ tử của ta, đệ tử làm chuyện gì thì người làm sư phụ như ta gánh vác. Không phải ngươi muốn báo thù à? Đến đây đi, không muốn chiến đấu ở đây sao?
Thủy Trường Xuân đột nhiên trở nên sửng sốt, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong ánh mắt lão nhìn Lăng Tiêu tràn đầy vẻ không thể tin, sắc mặt cũng có những biến đổi lớn:
- Ngươi…Ngươi nói tên tu ma kia chính là đệ tử của ngươi?
Sau khi nói xong thì Thủy Trường Xuân lại nghiến răng kèn kẹt:
- Thục Sơn phái của các ngươi lại dám thu nhận loại đệ tử tà ác… ….
- Ha ha, đúng vậy, chuyện này thì có sao?
Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên nụ cười, không có chút tức giận nào. Nguồn:
- Tốt, tốt!
Thủy Trường Xuân tức giận đến mức không biết nói lời nào. Sau khi lão áp chế sự giận dữ xuống lồng ngực thì mở miệng nói:
- Lăng Tiêu, chúng ta đều là người có thân phận, ta không muốn đấu võ mồm với ngươi, nếu có gan thì cùng ta chiến đấu một trận.
Vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn lộ ra nụ cười, hắn gật đầu nói:
- Như ngươi mong muốn.
Lăng Tiêu vừa nói xong thì thân thể đột nhiên phóng thẳng lên trời rồi biến mất trong không gian. Thủy Trường Xuân cảm thấy sửng sốt nhưng sau đó lại phóng thẳng ra ngoài không gian theo phía sau Lăng Tiêu.
Hai người đều biết nếu ra tay dùng toàn lực ra tay ở đây thì sợ rằng chu vi vạn dặm sẽ bị ảnh hưởng, mức độ thiệt hại này không có bất kỳ một tên võ giả nào có thể chịu đựng được.
Những cường giả đã vượt qua cảnh giới đại viên mãn, nếu chiến đấu trên mặt đất hoặc giữa bầu trời thì dù chết trận cũng không thể áp chế được lực lượng phá hủy cực kỳ khổng lồ. Trừ khi giao chiến trên trời cao hoặc ngoài không gian mới có thể mạnh tay thi triển toàn lực.
… ….
Rất nhiều quân đội của Liên Minh Phương Nam điên cuồng phóng vào khe hở của Hộ Sơn đại trận Thục Sơn phái giống như thủy triều. Tất cả mọi người đều biết đây là cơ hội duy nhất để bọn họ có thể đánh tan Thục Sơn, đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ được phép tiến về phía trước không được lui.
Lần này tất cả các gia tộc của Liên Minh Phương Nam đã đều xuất hết vốn, nếu bọn họ không thể đánh tan Thục Sơn phái thì từ nay về sau Liên Minh Phương Nam không còn thể diện nào nữa.
Hơn nữa những đan dược thần kỳ của Thục Sơn phái hấp dẫn bọn họ giống như vàng đối với phàm nhân, làm cho những gia tộc này trở nên điên cuồng. Điều đặc biệt nhất chính là những phương pháp luyện đan, thứ này có thể bảo đảm năng lực khổng lồ của mỗi gia tộc trong tương lai. Nếu bọn họ còn đạt được những bí mật khác của Thục Sơn phái thì cũng coi như đã thật sự phát tài.
Ba nghìn binh lính của binh đoàn Tia Chớp chia thành một ngàn tổ nhỏ, mỗi tổ ba người tạo thành Kim Cương Phục Ma kiếm trận. Khi đối mặt với những đội quân hung ác và mãnh liệt đang phóng đến thì trên mặt bọn họ không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, ngược lại tất cả mọi người còn mơ hồ cảm thấy hưng phấn.
Những loại cảm giác háo hức này của binh lính binh đoàn Tia Chớp đã ảnh hưởng đến vài vạn đệ tử Thục Sơn ở phía sau. Đám đệ tử này chia ra năm người một tổ, cũng dùng Kim Cương Phục Ma kiếm trận.
Nhiều đệ tử vẻ mặt vẫn còn mang theo những khí chất rất non nớt, nếu tính theo tuổi thì đã có người bốn năm trăm tuổi nhưng nếu xét trên kinh nghiệm chiến đấu thì lại không có gì khác biệt với một đứa bé tám chín tuổi trên nhân giới.
Nhiều đệ tử từ khi còn ba bốn tuổi đã bị mang đến Thục Sơn, từ đó cũng bắt đầu lớn lên ở Thục Sơn phái. Đám đệ tử này từ lúc nhỏ đến tận khi trưởng thành phần lớn đều chưa đi ra sơn môn Thục Sơn phái, những gì hiểu biết về thế giới bên ngoài chỉ được giới hạn bên trong những miêu tả của đám đồng môn bình thường được xuống núi rèn luyện.
Những người này đều rất đơn giản, cũng vì vậy mà lòng trung thành của bọn họ đối với Thục Sơn phái lại cực kỳ mạnh mẽ.
Đây chính là nhà của bọn họ, sư phụ...Chính là cha mẹ của bọn họ! Kẻ nào muốn đến đây phá hoại mái nhà thì những người này sẽ liều mạng với chúng.
Khi phải đối mặt với đại quân hùng mạnh của Liên Minh Phương Nam phóng tới, những người có địa vị cao trong Thục Sơn phái đứng ở hàng đầu tiên vẻ mặt đều không biến đổi, trong ánh mắt...Đều là sát khí.
Lãnh Thiên Thiên đứng trong đám người, nàng cùng hai nữ đệ tử của Thục Sơn phái đứng chúng một chỗ. Những người bên cạnh không ai biết được người phụ nữ xinh đẹp và lạnh lùng này năm xưa còn có vai vế cao hơn cả Lăng Tiêu. Mà cũng không có người nào biết Thượng Quan Vũ Đồng một trong tám vị phu nhân của Lăng Tiêu cũng từng là thuộc hạ của Lãnh Thiên Thiên.
Mỗi khi Thục Sơn phái có những hành động lớn, Lãnh Thiên Thiên đều phải trầm tĩnh đứng bên trong đám đệ tử Thục Sơn phái. Ngoài những khi Lăng Tiêu gọi nàng vào tụ tập với nội bộ thì Lãnh Thiên Thiên đều phải cố gắng quên đi thân phận của chính mình. Nàng chỉ biết rõ hiện tại mình chính là một đệ tử bình thường của Thục Sơn phái. Nàng từng cố gắng để tiến vào Tinh Vũ Đường, vì thiên phú của bản thân rất cao, hơn nữa lại có thân phận là bạn cũ của Lăng Tiêu nên Lãnh Thiên Thiên vẫn không thể tránh khỏi có nhiều cơ hội và lợi ích hơn những người khác. Hiện nay nàng đã trở thành thần tượng trong mắt rất nhiều đệ tử Tinh Vũ Đường.
Lúc này thực lực của Lãnh Thiên Thiên đã đạt đến cảnh giới của người tu chân, chỉ còn thiếu một bước chân nữa là có thể tiến lên mức độ đỉnh phong của những võ giả trong Thánh Vực.
Lãnh Thiên Thiên cố gắng dùng thực lực để chứng minh mình không thua kém bất kỳ người nào khác. Trong suy nghĩ của nàng cũng từng có một chút ái mộ đối với Lăng Tiêu, nhưng khi thời gian dần trôi qua nàng đã đem tất cả tâm tư của mình đặt hết lên trên tu luyện giống như Ngô Tú Nhi và Hoắc Thanh Thanh. Cũng vì nguyên nhân này mà tốc độ đề thăng thực lực của các nàng nhanh hơn rất nhiều những người khác.
Dù so sánh với đám phu nhân bên cạnh Lăng Tiêu, các nàng cũng không thua kém nhiều lắm.
Ngày hôm nay nàng lại được nhìn thấy Lăng Tiêu, vẻ mặt hắn vẫn còn trẻ đến mức quá đáng. Hắn bình tĩnh nói chuyện với kẻ cầm đầu đám người đến tấn công Thục Sơn, thời điểm này là lúc Thục Sơn cần đến sự góp sức của đám người bọn họ.
Tâm tình của Lãnh Thiên Thiên đã trở nên bình tĩnh từ rất lâu rồi, bây giờ lại giống như một tảng đá ném vào giữa mặt hồ làm bùng lên những con sóng rung động. Lúc này nàng cảm nhận được mặt đất dưới chân đang chấn động, nàng biết từ khi Thục Sơn phái được thành lập đến nay, đây mới thật sự là trận đại chiến đầu tiên.
Nàng sợ sao? Lãnh Thiên Thiên lắc đầu, trong lòng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ:
- Nếu mình chết trận thì không biết hắn có cảm thấy một chút đau buồn nào không?
Đúng lúc này đột nhiên Lãnh Thiên Thiên nghe thấy Thu Thần hét lớn:
- Giết!
Lãnh Thiên Thiên không nhịn được phải nắm chặt thanh bảo kiếm được Lăng Tiêu tự tay mang về tặng cho nàng. Lúc này trong ánh mắt của nàng trở nên vô cùng bình tĩnh, vì quân mà chiến...Chết không hối tiếc!
(Tác giả bỏ một chữ quân, có thể là phu quân, cũng có thể là quân vương)
- Đừng rối loạn đội hình, tất cả mọi người không cần hoảng hốt! Kẻ địch cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi, dù kẻ thù có cảnh giới đại viên mãn tiến vào trong trận pháp của chúng ta cũng chắc chắc bị vây khốn tính mạng.
Giọng nói của Lăng Thiên Khiếu vang vọng bên tai tất cả mọi người. Đúng là phụ thân đại nhân của tôn chủ, gươm quý không bao giờ cùn.
- Mọi người cứ xem như đang luyện tập giống ngày thường, đẩy lui bọn họ, giết sạch kẻ địch. Mọi người hãy tiến lên tạo dựng sự nghiệp làm rạng rỡ tổ tông. Vì thế hệ con cháu sau này, vì xây dựng một giang sơn rộng lớn, mọi thứ sẽ được bắt đầu ngày hôm nay.
Giọng nói này vẫn là của Lăng Thiên Khiếu.
Bởi vì không phải tất cả mọi người trong Thánh Vực đều có tư cách chạm đến những ý nghĩa cuối cùng trong những lời nói kia, cũng không phải tất cả mọi người đều vì trường sinh bất tử.
Có thể tu luyện kéo dài tuổi thọ mấy ngàn năm, có thể trở nên giàu sang, hai thứ này cũng đều là một mục tiêu mê người đối với võ giả.
Lăng Thiên Khiếu nói như vậy để làm gì? Đây là một vị tướng quân được tôi luyện ra trong chiến trường trên nhân giới, tuy tính tình rất chính trực nhưng cũng hiểu rất rõ tâm lý con người. Những lời Lăng Thiên Khiếu vừa nói ra không có bất kỳ sai lầm nào.
Quả nhiên tất cả mọi người đều hưởng ứng.
Quân đội của Liên Minh Phương Nam đến bất ngờ giống như từ trên trời giáng xuống. Bởi vì nhóm người trước đây tiến vào Thục Sơn trấn chỉ có ba trăm tên nên cũng không tạo ra bất kỳ động tĩnh gì quá lớn trong thành thị mới xây dựng ngoài Thục Sơn phái. Mà nhóm người đến đây hôm nay chính là những tên đã ẩn nấp ở địa phương cách Thục Sơn trấn vài nghìn dặm, hơn nữa bọ họ cũng được phân tán ra. Hiện giờ bọn chúng có thể đến đây kịp thời cũng đã trải qua một chuyến hành quân tốc độ cực cao.
Một đội ngũ như vậy có khí thế rất kinh người, nếu bọn họ chỉ cần rống lên một tiếng thì cũng đủ làm cho tinh thần trở nên hăng hái. Cho nên dù là Thu Thần hay Lăng Thiên Khiếu hoặc là bất kỳ một người có địa vị cao nào trong Thục Sơn phái đều hiểu rất rõ một điều, bọn họ bắt buộc phải ngăn cản kẻ địch lại.
Những đợt tấn công thật sự là trên mặt đất, bay lượn trên bầu trời cũng không phù hợp với những trận chiến quy mô lớn này. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến đám người địa vị cao trong Liên Minh Phương Nam đứng trên trời xem náo nhiệt.
Rất nhiều tên có vẻ mặt rất thoải mái, Thủy Quân đã chết, Thủy Trường Xuân cũng phóng ra ngoài không gian chiến đấu với Lăng Tiêu. Cái bọn họ mong muốn chính là hai bên đều lưỡng bại câu thương hoặc cả hai cùng chết cũng tốt, ít nhất thì hai tên kia cũng đều phải trọng thương.
Quân đội của Liên Minh Phương Nam tổng cộng có hơn mười vạn người.
Liên Minh Phương Nam còn có mười vạn quân đang đóng tại bản doanh, nói cách khác trận chiến lần này Liên Minh Phương Nam cũng đã dốc hết vốn, lực lượng tổng cộng là hai mươi vạn quân tinh nhuệ, đã có mười vạn người được điều động.
Thục Sơn phái tổng cộng có bao nhiêu người? Một môn phái được thành lập chưa đến vài trăm năm thì cho dù có cường thịnh, thì mạnh được đến mức nào? Ba vạn người Thục Sơn phái cho dù là người kém cỏi nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên.
Nhưng đối mặt với mười vạn đối thủ cũng thấp nhất là cảnh giới Tiên Thiên thì bọn họ có cơ hội không?
Đây là điều mà tất cả những người có địa vị cao trong Liên Minh Phương Nam đều hiểu được, điều duy nhất bọn họ cần lo lắng lúc này là làm sao để giảm bớt thương vong của chính bản thân mình. Đúng vậy, vì quân đội của Liên Minh Phương Nam là một liên quân.
Đã là người thì đều có tư tâm, mà những tên này ở Liên Minh Phương Nam tư tâm lại càng sâu đậm. Bọn họ đều nghĩ đến chuyện phải phân chia lợi ích ở Thục Sơn phái như thế nào. Nếu Thủy Trường Xuân thật sự may mắn chết đi, như vậy phải làm sao để phân chia thế lực Liên Minh Phương Nam một lần nữa...Tất cả những điều này đều làm cho đám gia chủ phải cân nhắc.
Nếu Thục Sơn phái không có trận pháp bảo vệ thì cũng giống như một con rùa mất mai, không thể chịu nổi một lần tấn công.
Thậm chí ngay cả ba tên gia chủ ở Vọng Thiên thành và Mạc Vong hoàng đế Đại Sở Quốc, trong lòng đám người này cũng đều nghĩ như vậy. Cho nên đám người này cũng chọn cách đứng xem náo nhiệt.
Nhưng Tôn Thiết gia chủ Tôn gia luôn là người minh mẫn nhất, có thể trở thành người đứng đầu một gia tộc đồng thời cũng là minh chủ trước đây của Liên Minh Phương Nam tất nhiên sẽ không phải loại người chẳng có kiến thức. Lúc này lão cau mày nhìn xuống trận hình của Thục Sơn phái bên dưới, dù lão nhìn thế nào thì cũng thấy đây là một trận pháp vô cùng khổng lồ.
- Có lẽ...Ta đã hoa mắt!
Tôn Thiết thầm nghĩ.