Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 736: đệ nhất thiên bảng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng mà khi Lăng Tiêu chạy đến chính giữa ba cột đá này thì đột nhiên nghe thấy trong tai vang lên tiếng rít kịch liệt. Âm thanh cầu cứu lập tức rõ ràng hơn vô số lần!

- Cứu cứu ta … Cứu ta … Cứu ta … …

Thân hình ba cột đá bỗng nhiên bộc phát ra hào quang cực kì mãnh liệt. Thậm chí hào quang này còn mãnh liệt hơn so với ánh sáng mặt trời! Trong nháy mắt hướng về bốn phương tám hướng trong đại trận!

Toàn bộ tất cả … Đều tan thành mây khói dưới hào quang này!

Bất kể là hồ nước xuyên núi, hay là các loại hung cầm mãnh thú! Hào quang trên cột đá giống như một lực lương pháp tắc hùng mạnh, dễ dàng làm cho tất cả mọi thứ hóa thành hư vô!

Nhưng mà Lăng Tiêu cũng cảm giác được rất rõ ràng, tất cả thứ đó cũng không tiêu tan, mà là dùng một phương thức khác, hóa thành dòng chảy năng lượng khổng lồ, chảy về phía ba cột đá này!

Tòa đại trận này cách Thục Sơn phái rất xa, nhưng động tĩnh của nơi này thì gây chấn động tới rất nhiều người của Thục Sơn phái, trông thấy hiện tượng thiên văn ở nơi này cực kỳ quỷ dị!

Đừng nói hào quang ngàn dặm kia, cho dù là mười vạn dặm cũng thấy được!

Khắp bầu trời đều được hào quang này chiếu rọi sáng như ban ngày, liên tiếp giằng co mấy tháng! Rất nhiều người đến đây để nhìn, nhưng lại không muốn tiến vào trong vòng trăm dặm của ngọn nguồn hào quang!

Lực pháp tắc hùng mạnh kia vô tình giết chết ý đồ tiến vào của mỗi một người!

Diệp Tử với cái bụng khá lớn hạ tử lệnh, không được đến gần nơi đó. Thật ra Diệp Tử đã sớm biết rằng, Lăng Tiêu đan ở trong đại trận kia. Động tĩnh này e rằng là do phu quân tạo ra.

Xét thấy những năm gần đây, mọi người gần như có loại sùng bái tín ngưỡng với Lăng Tiêu, tự nhiên không ai cho rằng Lăng Tiêu gặp nguy hiểm gì.

Bởi vì sắp tới Liên minh Nam châu và Thục Sơn quốc chiến đấu kịch liệt, cho nên hiện tượng thiên văn ở nơi này cũng không khiến chop hong ba quá lớn. Chiến tranh còn đang tiến hành hừng hực khí thế!

Lăng Tiêu cảm giác được, tất cả mọi thứ trong cả đại trận đều hóa thành lực lượng căn nguyên, không ngừng bổ sung cho truyền tống trận trước mắt. Dường như muốn đưa bản thân mình đi đến nơi nào đó.

Cho nên, mặc dù Lăng Tiêu thèm nhỏ dãi năng lượng căn nguyên tinh thuần này nhưng cũng không có bất cứ hành động gì, tùy ý những năng lượng này đều dung nhập vào trong cột đá lớn.

Cuối cùng khi năng lượng của thạch trận cũng đạt tới điểm giới hạn thì Lăng Tiêu có thể cảm giác được rất rõ ràng, có một loại … Cảm giác muốn phi thăng!

Lăng Tiêu không kiềm nổi trong lòng cả kinh. Tuy nhiên lập tức bình thản lại. Hành động phi thăng, lúc đó chẳng phải là muốn rời khỏi tinh cầu vốn có sao?

Trong Thánh Vực có rất nhiều cường giả có thực lực đạt tới đỉnh, cũng ở chỗ trận pháp phát động, trong nháy mắt truyền tống Lăng Tiêu đi. Cả người run lên, rất nhiều người cũng từ trong bế quan nhiều năm đi ra, nhìn về phía Nam với ánh mắt phức tạp. Trong miệng phần lớn thì thào tự nói :

- Cánh cửa Thần giới … Lại mở ra sao?

- Cánh cửa Thần giới lại mở ra lần nữa sao? Vì sao ta không cảm giác được?

Một người thanh niên anh tuấn đội mũ vàng nói với vẻ nghi hoặc, một người thanh niên có diện mạo giống hắn vô cùng ở bên cạnh, thần sắc có chút mỏi mệt, đó là đệ nhị Thiên bảng Vương Tá bị thương chạy ngày đó!

Mà người đội mũ vàng, chính là đệ nhất Thiên bảng Vương Lâm có danh tiếng khắp Thánh Vực!

Giờ phút này Vương Lâm nhìn đệ đệ, thản nhiên cười nói :

- Ngươi nên bớt buồn phiền, Lăng Tiêu kia cũng không phải người trong Thần giới, mà là rất có khả năng … Đến từ La Ma giới! Chẳng lẽ ngươi đã quên chí cao thần Thanh Hà có thái độ đối xử với người ở nơi đó sao?

Vương Tá khẽ thở dài một tiếng :

- Ca ca, hiện giờ gã Thanh Hà kia cũng chưa hoàn toàn khôi phục, còn đang trong ngủ say. Lần này Lăng Tiêu thật sự phi thăng, lúc này cho hắn tiến vào Thần giới, nắm giữ Thần miếu thì làm sao còn có vị trí của huynh đệ chúng ta chứ?

Vương Lâm xua tay cười, thản nhiên nói :

- Ngươi yên tâm đi, Thần miếu căn bản không ở trong Thần giới! Ta hoài nghi gã Lăng Tiêu này dùng pháp lực hùng mạnh, phá khai phong ấn của Thần giới. Sau khi hắn đi vào sẽ phát hiện, Thần điện thì có một, chí cao thần Thanh Hà ngũ say sao? Hắn hiện tại cũng chưa chắc có thể đối phó!

- Cái gì?

Vương Tá không để ý câu sau của Vương Lâm, mà là bị kinh ngạc bởi câu đầu của hắn :

- Ngươi nói Thần miếu không ở trong Thần giới?

Vương Lâm gật gật đầu, thở dài nói :

- Gần đây ta cũng mới biết thôi, Thanh Hà không hổ là chí cao thần. Chỉ số thông minh của hắn cao hơn quá nhiều so với tất cả chúng ta! Hắn biết, sau khi những thần linh như chúng ta sống lại, khẳng định sẽ muốn trở về Thần giới, lại tranh đoạt vận mệnh Thần giới với hắn, nên hắn đã phong ấn Thần giới, trừ phi chúng ta cố gắng đột phá. Nhưng như vậy có khả năng người khác được lợi. Cho nên, trong thời gian mười vạn năm, không ai hành động. Tất cả mọi người phát triển thực lực của mình thật cẩn thận, bao gồm chính Thanh Hà cũng như thế!

Vương Lâm nói xong, nhìn thoáng qua thế giới bàng bạc xung quanh, ở phía Nam rất xa, có một tòa núi băng vô cùng to lớn, cao chừng mấy vạn thước!

Chắn ngang trước mặt bọn họ, hoàn toàn ngăn cách nơi này với bên ngoài.

Vương Lâm thở dài nói :

- Chúng ta cũng biết bảo vệ mình thì tại sao Thanh Hà không biết? Sau khi hắn ném Thần miếu xuống Nhân giới, lại khống chế Nhân giới phát động chiến tranh, còn tạo ra phân thân, chính là Thánh Vực Đại Đế dám xúc phạm! Ha, hắn phá hủy mọi thứ ở Thần miếu. Cuối cùng, cũng phong ấn toà Thần miếu kia, che dấu nơi tiến vào Nhân giới. Nếu như chúng ta giáng lâm xuống Nhân giới, thực lực chắc chắn tổn hao nhiều. Đến lúc đó, những người luyện võ dũng mãnh ở Nhân giới, cũng có lực chiến đấu với chúng ta, muốn tìm cách khống chế Thần miếu, nói thì dễ hơn làm sao?

- Hóa ra Thánh Vực Đại Đế là phân thân của Thanh Hà … Ca ca không nói thì ta vẫn không hay biết gì!

Vương Tá nói với vẻ kinh hãi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Vương Lâm cười khổ nói :

- Ôi, gần đây ta cũng mới biết, chẳng những hắn làm nhiều việc như vậy, mà còn có thể nhẫn tâm tách ra phân thân và bản thể! Dung nhập vào trong quy tắc Thánh Vực, trở thành một phần của quy tắc Thánh Vực! Ta tự hỏi … mình không làm được đến mức như hắn! Ta không quyết đoán như Thanh Hà!

- Hắn làm như vậy thì có thể có ý tốt gì chứ?

Vương Tá cau mày nhìn ca ca, đừng nhìn hắn đứng thứ hai trong Thiên bảng, là tuyệt thế cường giả trong mắt của những người trong Thánh Vực!

Nhưng trên thực tế, tất cả thành tựu của hắn, đều phát ra từ chỗ ca ca Vương Lâm! Cho dù năm đó khi ở Thần giới, hắn vẫn sinh sống dưới đôi cánh của Vương Lâm. Vị trí thứ hai của hắn, tuy rằng cao hơn đám người Đông Hải Quái Khách một mảng lớn nhưng nếu so với Vương Lâm thì kém không biết bao nhiêu lần!

Nếu không phải Vương Lâm nghĩ đệ đệ của mình quá yếu, huynh đệ tình thâm, với thực lực của Vương Lâm, e rằng đã sớm xé rách hư không, cố gắng phá vỡ phong ấn để trở về Thần giới!

Mặc dù có một phần nguyên nhân là không muốn đối mặt quá sớm với chí cao thần Thanh Hà, nhưng hơn thế nữa, chính là Vương Tá hắn trong dĩ vãng!

Vương Lâm nhìn thoáng qua huynh đệ, nhẹ giọng nói :

- Chỗ tốt? Chỗ tốt nhiều lắm! Thứ nhất, hắn có thể tùy ý biết rõ bất cứ nơi nào trong Thánh Vực. Tuy rằng không thể hoàn toàn nhưng tuyệt đối càng hiểu biết hơn các loại tình huống so với ta và ngươi trong Thánh Vực! Thứ hai, hắn còn có thể gián tiếp không chế một số chuyện ở Nhân giới. Ngươi có nhớ năm xưa Thánh Bi bị người bóp nát, đó chính là Thanh Hà làm! Ngươi nhớ Lăng Tiêu bị đuổi giết, đó cũng là Thanh Hà! Ha, chuyện này đều là lực quy tắc của Thánh Vực Đại Đế!

Vương Tá nghe đến nổi trợn mắt há hốc miệng, không kiềm nổi, hỏi :

- Huynh làm sao mà biết chuyện này?

Sau khi hỏi xong, Vương Tá cảm thấy vấn đề mình hỏi có chút ngu xuẩn. Phải biết rằng năm đó ca ca ở Thần giới, cũng đồng thời là một trong chí cao thần! Chẳng qua là Thần lực kém hơn Thanh Hà rất nhiều thôi.

Hiện tại đang ngủ đông trong Thánh Vực, cũng chỉ đang đợi một cơ hội, chính là cơ hội đại loạn trong Thánh Vực! Sau đó nhất thống Thánh Vực, thành lập quốc gia thuộc về hắn! Thanh trừ hoàn toàn tất cả các thế lực của Thanh Hà trong Thánh Vực! Lại thành lập Thần miếu thuộc về mình! Kẹp chặc trong Thánh Vực! Bởi vì chỉ có chiến loạn, chỉ có giết chóc, mới có thể khiến người ta dễ dàng sinh ra tín ngưỡng kiên cố!

Đến lúc đó, Thành Hà có gì có thể đấu với mình chứ?

Vương Lâm cười lạnh nói :

- Dự tính của Thanh Hà cũng rất tinh tế, đáng tiếc chính là, hắn thật sự không ngờ, một thiên tài tuyệt thé ngang trời xuất thế, Lăng Tiêu. Ha ha, kẻ mà chỉ mới mấy trăm tuổi, không ngờ có thể quấy cho nước của Thánh Vực đục, mà ngay cả Thanh Hà cũng không có cách nào với hắn! Thật sự là buồn cười, ta muốn xem một chút, sau khi người thanh niên này phi thăng Thần giới, có thể chiến đấu với Thanh Hà đến trình độ nào? Ha ha ha!

Nhìn ca ca vui vẻ, Vương Tá lại hỏi :

- Ca ca cho rằng Lăng Tiêu và Thanh Hà nhất định sẽ đánh nhau sao? Cho dù Lăng Tiêu là người đến từ La Ma giới, nhưng e rằng Thanh Hà tạm thời bỏ qua thù hận, liên thủ với Lăng Tiêu để đối phó với chúng ta chứ?

Vương Lâm lắc đầu :

- Ngươi sai rồi, ở trong mắt Thanh Hà, toàn bộ đám thần linh chúng ta ở cùng một chỗ, hắn cũng sẽ không để vào mắt! Nguyên nhân duy nhất mà năm đó hắn thất bại, là bởi vì cường giả thần bí ở La Ma giới kia! Ha ha, chỉ là một cái phân thân của người ta, đã làm hắn bị trọng thương! Sự sợ hãi và oán hận của hắn với La Ma giới, tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của ngươi!

Vương Tá nghe xong, cũng không kiềm nổi, sau đó nói :

- Ca ca, thiên hạ đại thế hiện giờ ở Thánh Vực … …

Vương Lâm khoát tay :

- Không cần vội, chờ một chút! Còn chưa đủ loạn! Chờ đến khi năm châu và ngoài biển của Thánh Vực đều loạn … Hừ, chung quy sẽ có người không kiềm nổi, nhảy ra chuẩn bị hái thành quả thắng lợi! Những thần linh này, ta đã quá hiểu rồi! Bọn họ nghĩ đến, thực lực của bọn họ cũng đủ hùng mạnh ở Thánh Vực rồi! Bởi vì thế giới này càng cường đại thì căn bản không có biện pháp sinh tồn, một đám ếch ngồi đáy giếng! Bọn họ mãi mãi cũng không hiểu được, cho dù ếch ngồi đáy giếng nhảy ra miệng giếng … Thì cũng nhảy cũng không được bao xa!

… ….

Lăng Tiêu lòng tràn đầy rung động, nhìn cảnh tượng trước mắt, chỗ đập vào mắt, một cảnh tượng diệt vong, tường đổ, núi lớn sụp đổ, hồ nước khô nứt, hàng loạt kiến trúc sụp đổ … ….

Theo lý đối với người tu chân Đại Thừa kỳ mà nói, đây cũng không có gì đáng phải rung động, chỉ có điều … Tất cả mọi cảnh vật trước mắt, đối với Lăng Tiêu mà nói, cũng quá lớn!

Thậm chí còn muốn lớn hơn con kiến và hoàng cung!

Kiến trúc kia cao chừng hơn vạn thước! Hơn nữa … Không ngờ có thể sập.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio