Rầm.....
Cánh tay của Thanh Hà vỡ vụn tới tận cổ tay!
Mỗi một mãnh vỡ đều ẩn chứa năng lượng kinh người, rơi xuống phía dưới đánh lên những kiến trúc trên mặt đất pháp ra những vụ nổ mãnh liệt, rung trời chuyển đất. Mỗi một vụ nổ đó đều khiến cho người ta tổn thương tới run rẫy.
Mặc dù nơi này đã cách Phỉ Địch Á Tư thành một khoảng nhưng cuối cùng thì vẫn là địa bàn của Thanh Hà giáo, mỗi một người bị tổn thương khiến lửa giận của Thanh Hà bùng phát.
Sau khi bị Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm liều mạng làm tổn thương một bàn tay, nơi này lại xuất hiện một bàn tay khác. Chỉ có điều Lăng Tiêu có thể cảm nhận được, hình chiếu của Thanh Hà ở nhân giới đã suy yếu đi rất nhiều.
Nếu như bản thân không bị thương thì còn có thể dây dưa với Thanh Hà một phen. Nhưng hiện giờ chính mình cũng bị thương không nhẹ, đối phó với một kẻ bình thường thì không vấn đề gì nhưng gặp phải cường giả có cảnh giới như Thanh Hà, dù chỉ là một hình chiếu thì cũng hiển nhiên là không đủ.
Trong đôi nhãn thần của Thanh Hà hừng hực lửa giận, giống như muốn nhớ thật kĩ hình dáng của Lăng Tiêu, dùng cánh tay không bị thương kia vung lên. Thanh cự kiếm bằng năng lượng trong tay hắn hướng về phía Lăng Tiêu hung hăng chém tới.
Vèo......
Trên bầu trời hiện ra một cảnh tượng quỷ dị. Bầu trời xanh thẳm dường như cực kì yếu ớt, bị một kiếm này của Thanh Hà tọa thành một vết thương vừa dài vừa sâu, bên trong vết thương lộ ra hắc ám vô tận! Thứ hắc àm này cực kì kinh khủng, khiến người ta phải sợ hãi, dường như là cả ánh sáng cũng có thể bị nó cắn nuốt vậy!
Thiên địa pháp tắc ở nơi đó có vẻ vô cùng hỗn loạn. Thứ pháp tắc này chiếu lên mặt đất khiến mặt đất bắt đầu sụp đổ, tạo thành những vết nứt cực lớn. Núi cao sụp xuống, sông biển đều dâng lên những con sóng khổng lồ...một đại lục tràn ngập sinh cơ trong nháy mắt hầu như bắt đầu tan nát!
- Quy tắc kiếm!
Tiếng nói của Thanh Hà vang lên không có một chút tình cảm:
- Lăng Tiêu, đây là ngươi tự chuốc lấy! Ta xem ngươi hôm nay làm sao có thể chạy thoát một kiếm do quy tắc ngưng kết thành này!
Lăng Tiêu có thể cảm nhận thấy rõ ràng, ngay khi Thanh Hà nói xong thì pháp tắc thiên địa liền bắt đầu trói buộc mình, không khí trở nên dính vô cùng. Mỗi một cử động của Lăng Tiêu, mỗi một hơi thở đều trở nên vô cùng khó khăn. Cùng lúc đó, hàng ngàn hàng vạn ý niệm đêu tập trung về phía hắn, mỗi một ý niệm đều là một đạo kiếm ý.
Kiếm kĩ có cảnh giới cao nhất không phải là sử dụng kiếm thi triển mà là chỉ cần một loại ý niệm, liền có thể hình thành kiếm khí mang sát khí mãnh liệt, cường đại vô cùng!
Chỉ cần nơi thần thức bao trùm là có thể dùng ý nghĩ giết người!
- Chủ nhân, phải nhớ tới ta!
Trong lúc vạn phần khẩn cấp, Huyền Thiên đột nhiên phát ra một tiếng rống giận kinh thiên. Một thân ảnh bắn về phía hình chiếu của Thanh Hà, thoáng quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ dứt khoát!
- Không!
Lăng Tiêu bi phẫn gầm lên một tiếng:
- Trở về ngay, ta còn có biện pháp!
Trên khuôn mặt Huyền Thiên đột nhiên hiện lên một nụ cười hiền lành. Nụ cười này giống như là một ông lão nhìn thấy đứa cháu tinh nghịch của mình. Ánh mắt cưng chiều và thỏa mãn này nào phải của một linh hồn thể tham lam giảo hoạt chứ? Rõ ràng là của một con người có huyết nhục, có thình thân...một con người sống!
Trái tim Lăng Tiêu như bị dao cắt. Mặc dù hắn biết Huyền Thiên từ khi biết chân tướng sự kiện của Không Huyền Tử thì bắt đầu buồn bực không vui nhưng ai ngờ hắn lại có ý nghĩ tìm chết thế này chứ?
Đây chính là Huyền Thiên khiếp nhược sao?
Trong chớp mắt khi Thanh Hà vận dụng lực lượng pháp tắc của thiên địa muốn liều mạng hiểu diệt cả nhân giới thì Huyền Thiên xuất hiện. Hắn thậm chí không có cơ hội lưu lại bất cứ lời nào, càng không như trước kia luôn kể công tích với Lăng Tiêu. Hắn chỉ có một ý nghĩ...liều mạng lao tới!
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ vô cùng mãnh liệt trong nháy mắt vang lên. Lăng Tiêu phát hiện khuôn mặt lớn của Thanh Hà tràn ngập vẻ sợ hãi.
Hình chiếu chết đi đối với hắn....tuyệt đối là tổn thương không nhỏ!
Chỉ mong cái chết của ta có giá trị. Ta cũng không phải là bởi vì Không Huyền Tử. Năm đó hắn sau khi vứt bỏ ta, ta đã không còn quan hệ với hắn! Việc ta làm hôm nay chỉ là vì chủ nhân của ta!
Người đó chính là chủ nhân của ta...Lăng Tiêu!
Khóe miệng Huyền Thiên nở nụ cười, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hình chiếu của Thanh Hà, vẻ tươi cười đầy trào phúng: Năm đó ta có thể đánh cho ngươi vô cùng thê thảm, hôm nay ta vẫn có thể khiến ngươi phải chịu tổn thương thảm trọng!
Tạm biệt nhé, tiểu chủ nhân của ta!
Một luồng lực lượng mãnh liệt tới cực điểm trong giây lát đẩy tung Lăng Tiêu ra ngoài ngàn dặm! Trong tích tắc hắn bị văng đi, khóe mắt có một giọt nước mắt rơi xuống.
- A!
Một tiếng rống tràn ngập bi phẫn quanh quẩn khắp trong trời đất.
Trong vòng ngàn dặm ở Tây Phương đại lục không còn bất cứ sinh vật gì!
Phỉ Địch Tư Á thánh thành thậm chí ngay cả một mảnh ngói vụn cũng không còn. Trong phạm vi ngàn dặm chỉ còn mặt đất cháy đen. Dù là núi non, đất bằng hay sông hồ hiện giờ đều biến thành một vùng đất đen bằng phẳng. Có lẽ sau này rất nhiều năm, nơi này sẽ biến thành một bình nguyên nổi tiếng.
Sự kiện này đối với Thanh Hà là một đả kích quá lớn. Ngay cả hình chiếu của Thanh Hà kia ngay khi Huyền Thiên tự bạo cũng bị nổ thành tro bụi chứ đừng nói là những hộ vệ cường đại thực lực mạnh mẽ của Thanh Hà giáo, sau vụ nổ này đã chết gần hết. Còn những kẻ đang phân tán khắp nơi thì không thể chống lại thực lực của Thục Sơn phái.
Tiếng kêu than của tín đồ Thanh Hà giáo vang dậy trời đất. Trên Thục Sơn giáo lại là quang cảnh vui sướng. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là thánh tích của giáo chủ. Danh vọng của Thục Sơn giáo tại nhân giới lên đến đỉnh điểm!
Lăng Tiêu sau khi dùng một lượng lớn tín ngưỡng lực để khôi phục thực lực lại dùng lực lượng này đưa trở lại một số tín đồ trung thành của mình, tạo thành một thần tích nữa. Thục Sơn giáo tại Thương Lan đại lục đã trở thành đệ nhất giáo phái của loài người!
….
Lăng Tiêu lẳng lặng đứng nhìn mảnh đất cháy đen. Nơi này là phạm vi của chiến trường ngày đó. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ mĩ lệ, chính là Tiểu Yêu.
Trong tay Lăng Tiêu đang vuốt ve khối Huyền Thiên lệnh bài. Đã không còn Huyền Thiên, lệnh bài chỉ còn là một mảnh tử khí. Thứ này vốn là bảo vật tiên thiên, sau khi không có Huyền Thiên thì đã không còn người áp chế khí thế của nó. Nếu như sử dụng thích đáng thì thậm chí còn mạnh hơn nhiều lần so với khi còn có Huyền Thiên!
Là tiên thiên linh bảo chính thức, chỉ cần người sử dụng nó còn lực lượng thì bản thân pháp bảo có bao giờ lại bị khô kiệt chứ?
nhưngLăng Tiêu lại tình nguyện giữ cái nhát gan tham hư vinh kia còn hơn là nắm trong tay tiên thiên chí bảo chính thức này.
- Huyền Thiên ơi là Huyền Thiên, ngươi tại sao lại khổ vậy chứ? Ngươi cũng biết là cho dù ngươi không ra thì ta cũng không thể chết trong tay Thanh Hà. Cùng lắm là ta bị thương một chút mà thôi....
Thần sắc Lăng Tiêu đầy bi thương, tiếng nói trầm thấp thì thào.
- Chủ nhân. Người cũng không nên thương tâm quá. Hành động này của Huyền Thiên đại khái chính là việc mà loại người nói: Cầu người thì được người phải không?
Tiểu Yêu đứng bên cạnh nhẹ giọng an ủi Lăng Tiêu:
- Từ khi Huyền Thiên biết Không Huyền Tử tùy ý bỏ rơi hắn, hắn liền trầm mặc. Chẳng qua chủ nhân à, ta tin tưởng Huyền Thiên hắn nhất định không phải vì Không Huyền Tử mà chủ động muốn chết. Hắn là vì muốn bảo vệ người!
Tiểu Yêu có thể hiểu rõ đạo lí này, lẽ nào Lăng Tiêu không hiểu?
Nhân sinh buồn vui lần lượt trôi qua mới có thể coi là trọn vẹn. Hỉ nộ ái ố nếu không trải qua một lần, không cảm nhận tư vị của nó thì làm sao có thể trọn một đời người chứ?
Lăng Tiêu chưa từng cảm thấy mình là một chủ nhân thật tốt. Được linh vật đáng giá như Huyền Thiên báo đáp ngược lại hắn cảm thấy từ trước tới nay đã không coi trọng Huyền Thiên. Thậm chí so với Hàm Hàn bảo đỉnh không phải là pháp bảo có linh tính cao kia cũng không bằng chứ đừng nói gì so với vị trí Tiểu Yêu trong mắt hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác đều là pháp bảo kia vì mình mà hi sinh! Thật sự là khiến người ta cảm thán không thôi!
- Huyền Thiên, ngươi yên tâm đi. Thù này ta nhất định sẽ báo cho ngươi!
Lăng Tiêu vừa nói xong, một luồng hơi nóng liền chảy khắp toàn thân. Luồng hơi nóng này khiến cho Lăng Tiêu có cảm giác nhiệt huyết toàn thân dâng lên, nắm Huyền Thiên lệnh bào trong tay càng chặt. Một luồng lực không kìm hãm được đưa vào bên trong Huyền Thiên lệnh bài.
Lăng Tiêu và Tiểu Yêu cũng không chú ý tới, theo tiên lực của Lăng Tiêu bất tri bất giác đưa vào, bên trong Huyền Thiên lệnh bài có một tia dao động cực kì yếu ớt xuất hiện. Yếu ớt tới độ một người đạt tới cảnh giới như Lăng Tiêu cũng không phát hiện ra. Nó giống như là một đốm lửa nơi dã ngoại, có thể bị dập tắt bất cứ lúc này nhưng cũng có thể bùng cháy mọi lúc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng xoay người rời đi. Tiểu Yêu hóa thành một luồng sáng tiến vào trong Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm. Huyền Thiên tự bạo tử vong khiến cho Tiểu Yêu dường như cũng mất đi hứng thú nói chuyện.
Lăng Tiêu cũng không sợ Thanh Hà trở lại trả thù căn cơ ở nhân giới của mình. Trừ phi mình chết, nếu không Thanh Hà vĩnh viễn sẽ không làm như vậy! Bởi vì thần có sự kiêu ngạo của bản thân!
Phỉ Địch Á Tư thành bị huỷ diệt, đó là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hình chiếu của Thanh Hà bị diệt, Phỉ Địch Á Tư thành bị huỷ, hiển nhiên là nằm trong tính lý.
Về việc tranh đoạt tín ngưỡng lực ở nhân giới thì có thể nói đã kết thúc. Lăng Tiêu trở lại Thục Sơn phái, chuẩn bị truyền tống trận trở lại Thánh Vực.
Diệt hình chiếu của Thanh Hà khiến Thanh Hà giáo tổn thất nhưng lại mất đi pháp bảo có tinh tính có tình cảm như Huyền Thiên, cho nên trong lòng Lăng Tiêu cũng chẳng hề có chút cao hứng nào.
Cũng bởi trận đánh này mà Lăng Tiêu cảm nhận rõ ràng được sự cường đại của Thanh Hà. Hiện tại hắn vẫn chưa phải là đối thủ, trừ phi có thể lợi dụng được tín ngưỡng lực, hoàn toàn khống chế và sử dụng được lực lượng này! Đồng thời còn phải thống nhất Thánh Vực, tập hợp cả tín ngưỡng lực trong Thánh Vực. Có lẽ khi đó thì mới có thể đánh với Thanh Hà một trận!
Trong lòng Lăng Tiêu ôm một nữ anh, đôi mắt thuần tịnh trong sáng nhìn thế giới luân hồi. Trên mặt hắn lúc này cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, khiến cho những người đi theo đang khẩn trương vạn phần cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Ánh sáng của truyền tống trận lóe lên, thân hình Lăng Tiêu biến mất, khi trở lại đã ở Thánh Vực!