Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 91: cuộc chiến lớn và thủ đoạn nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con người không phải là sắt, chạy hết cả nửa đêm, mọi người đều mệt không chịu nổi, rốt cục, Tiêu Lâm hung hăng mắng một câu:

- Con bà nó, mệt chết, ngay cả hình dạng cái bọn súc sinh đó còn chưa thấy, ta thấy truy binh của chúng không nhiều, nếu như cứ gặp phải nhân loại lại đuổi theo như thế, xem chừng không đợi đến được thị trấn Tạp Mai Long, chúng đã phân tán ra rồi.

Triệu Kiệt nhổ một bãi nước bọt xuống đất, chạy tới bờ sông vúc nước lạnh lên, mạnh mẽ tát vào mặt, không thèm quan tâm đến quần áo bị ướt, hình ảnh nho nhã và phong độ quý tộc khi còn ở Học viện sớm đã quẳng lên chín tầng mây rồi.

Nước sông trong vắt mát lạnh, không vì nơi này là vùng nhiệt đới mà thay đổi. Mọi người đều lấy túi nước ra, đổ hết nước cũ, sau đó thay bằng nước sông nơi này.

Tô Tú và Thượng Quan Vũ Đồng cũng rửa mặt, động tác thực tao nhã, sau đó ngừng lại, nhìn thấy phía sau ước chừng có hơn ba mươi thân ảnh cao lớn của đám thú nhân đuổi theo. Ban đêm còn chưa thể thấy rõ diện mạo của chúng, giờ phút này đến cả Lăng Tiêu cũng bị vẻ bề ngoài xấu xí của chúng làm cho hoảng sợ.

Hơn ba mươi tên này toàn bộ đều là người đầu sói, ở bên hông mặc một tấm da thú, thoạt nhìn không có gì khác so với dã nhân, nhất là cả đám đều đỏ ngầu cả mắt, miệng đầy răng nanh, từ rất xa đã phẫn nộ gầm rú lao tới chỗ mấy người bên này.

Sắc mặt Tô Tú và Thượng Quan Vũ Đồng tái nhợt lại, nhất là Thượng Quan Vũ Đồng, phát hiện ra đêm qua những kẻ mình giết không ngờ lại là loại quái vật này, lập tức cảm thấy ghê tởm.

Bộ lông trên đầu lang nhân rất dài, trong ánh mắt màu đỏ tươi ánh lên hào quang tàn nhẫn hung ác, trên cánh tay tráng kiện cầm lang nha bổng cực lớn, có mấy tên còn cầm vũ khí của nhân loại, có búa, có khảm đao, không ngờ còn có cả kiếm. Mặc dù nhìn chúng cầm không được tự nhiên, chẳng ra cái gì cả, nhưng không ai dám khinh thường thực lực của chúng.

Khí tức hùng mạnh của chúng làm cho Thượng Quan Vũ Đồng hơi giật mình, phải biết rằng trước đó bọn họ đã chạy trước cả nửa đêm, đám thú nhân này cũng đuổi theo cả nửa đêm!

Đến giờ mọi người đã có chút mệt mỏi, mà trái lại, tinh thần cả đám thú nhân đều vẫn sung mãn, giống như lúc bình thường vậy.

- Các ngươi vì sao lại đuổi theo chúng ta không tha?

Thượng Quan Vũ Đồng híp mắt, đi tới phía trước vài bước, lạnh nhạt nói với đám thú nhân này.

Trong truyền thuyết, thú nhân nằm có thể nói được ngôn ngữ của con người, nhưng chúng cũng có ngôn ngữ của bản thân chúng, hơn nữa thú nhân không phải không có trí tuệ, ít nhất phải thông minh hơn so với ma thú bình thường.

- Các ngươi, nhân loại, đồng bạn của chúng ta, sát hại!

Lúc này, tên lang nhân cầm kiếm đi từ trong đội ngũ ra, nhìn chằm chằm vào dáng người tuyệt mĩ của Thượng Quan Vũ Đồng, một dòng nước miếng chảy ra từ khóe miệng:

- Các ngươi, nhân loại, không tha!

Thượng Quan Vũ Đồng bị lang nhân này nhìn thẳng thì cảm thấy ghê tởm, giận dữ quát một tiếng:

- Vậy ngươi chết trước đi!

Vừa nói xong, một đạo kiếm khí bảy màu chợt phát ra, theo trường kiếm bắn ra hai thước, chém về phía thú nhân trước mắt.

Lang nhân nổi giận gầm lên một tiếng, thân mình tránh sang bên cạnh, trên vai lập tức thủng một lỗ máu bằng ngón tay, một dòng máu bắn ra, lang nhân tru lên một tiếng, hơn ba mươi tên lang nhân phía sau thấy máu tươi liền bị kích thích nổi điên lên.

Mọi người muốn lui cũng không lui được, đều cố lấy dũng khí hét to rồi xông lên!

Lăng Tiêu dùng một bộ pháp kỳ dị, chạy đan xen giữa đám thú nhân. Truy binh này phải mạnh hơn không ít so với đám đã giết tối qua, không ngờ yếu nhất cũng có thực lực Kiếm Sư Bậc bốn.

Lang nha bổng to lớn không ngừng phát ra tiếng xé gió gào thét, mang theo sức mạnh vô cùng, tấn công tới bằng một phương thức đơn giản mà thô bạo.

Nhất là vài tên lang nhân thực lực mạnh, thân thể cứng như sắt thép, là một Đại Kiếm Sư bậc bốn như Tô Tú một kiếm chém lên thân một tên, không ngờ chỉ để lại một vết thương nhỏ!

Lang nhân kia ngược lại lại bị kích thích hung tính, thiết chùy to lớn trong tay đập xuống đầu Tô Tú, tốc độ cực kỳ nhanh, khóe miệng hắn không ngờ còn nhếch lên, lộ ra răng nanh hung ác.

Triệu Kiệt gần Tô Tú nhất một tay đẩy Tô Tú ra, đồng thời hét lớn một tiếng, kiếm trong tay bắn ra một đạo kiếm khí màu xám, nghênh đón song chùy của lang nhân.

Leng keng một tiếng do kim loại va chạm vang lên, thân là một Đại Kiếm Sư bậc sáu, vậy mà không ngờ Triệu Kiệt bị đẩy lui hai bước, lang nhân kia sau khi lùi lại ba bốn bước, trong con mắt đỏ ngầu bắn ra hào quang hưng phấn, tiếp tục tru lên nhằm về phía Triệu Kiết đánh tới. Bên này Lăng Tiêu nghiêng người lao đến đâm một kiếm vào miệng một tên lang nhân. Mũi kiếm xuất hiện sau gáy hắn!

Trong mắt lang nhân này hiện lên vẻ khó tin, thân hình chậm rãi mềm rũ xuống.

Triệu Kiệt giơ ngón tay cái về phía Lăng Tiêu, hai người liếc nhau, lại chạy ào vào giữa đám thú nhân. Tô Tú từ trong kinh hiểm được cứu thoát, tuy rằng còn đang hoảng hồn chưa tỉnh, nhưng dường như cũng kích phát một mặt hung ác, học theo cách của Lăng Tiêu, cũng bắt đầu dùng kiếm hướng tới những chỗ có phòng ngự yếu nhất của lang nhân.

Kiếm kỹ của Tiêu Lâm mạnh mẽ lại trầm ổn, mỗi một chiêu đều ẩn chứa lực lượng rất lớn, ngược lại đám thú nhân lại càng thích. Vài tên lang nhân mỗi lần bị đánh lui vài bước, thậm chí hộc máu, ngay sau đó lại gào rú xông lên, bất kể sống chết. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -

Tiêu Lâm dường như cũng cố ý dùng mấy tên lang nhân có sức mạnh lớn này để tập luyện, cũng không giết chúng, mỗi lần đều dùng sức mạnh đánh chúng lui lại.

Sau khi Thượng Quan Vũ Đồng một kiếm giết một tên lang nhân, nói với Tiêu Lâm:

- Đừng đùa nữa, giết chúng đi, dường như lại có thú nhân tới đây!

Lúc này Tiêu Lâm mới chấn chỉnh thần sắc, khí thế lập tức biến đổi, Cuồng Kiếm Sư và Đại Kiếm Sư chênh lệch rất lớn! Hắn vung kiếm lên, một kiếm kỹ làm cho người ta hoa cả mắt được thi triển, lang nhân trước mắt nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ hồng!

Mà Triệu Kiệt chỉ có thể học theo cách của Lăng Tiêu tấn công yết hầu hoặc bụng của lang nhân, bởi vì phần lớn cơ thể chúng cứng rắn như sắt, một kiếm chém lên cùng lắm chỉ có thể cắt được một miệng vết thương, căn bản không thể tạo thành thương tổn trí mạng.

Mà hiện tại mọi người cũng đã nhìn ra, những thú nhân này căn bản không có công pháp kỹ năng gì, hoàn toàn dựa vào sức lực cực mạnh và phòng thủ biến thái.

Có câu " Loạn quyền đánh chết sư phụ già", hậu quả của loại cậy mạnh này thực đau xót. Biết yết hầu và mắt là nhược điểm, lang nhân cũng mười phần thông minh, tận lực tránh thương tổn những chỗ đó.

Chẳng qua kiếm kỹ của Lăng Tiêu quá mức quỷ dị và xảo quyệt, mỗi một kiếm nhất định phải có một lang nhân trọng thương. Nếu không phải nguyên nhân tố chất thân thể, ba mươi lang nhân này cũng chẳng đủ cho hắn giết.

Mà hiệu suất chém giết của Lăng Tiêu quá cao dẫn đến sự cảnh giác của lang nhân thủ lĩnh, liền chỉ vài tên lang nhân xúm về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu là dựa vào sự linh hoạt, nếu bị vây khốn lại, vậy mỗi lang nhân cho hắn một nhát phỏng chừng Lăng Tiêu liền biến thành đống thịt vụn. Thân mình hắn lập tức lùi cực nhanh về phía sau. Lúc này Triệu Kiệt cũng cố gắng đi tới dựa vào một bên Lăng Tiêu.

Hai người dựa lưng vào nhau, Triệu Kiệt cười nói:

- Ha ha, Lăng Tiêu, nếu lần này có thể thoát hiểm, ngươi phải chỉ điểm kiếm kỹ cho ta đó!

Hiện tại ai cũng nhìn ra được, kiếm kỹ của Lăng Tiêu dù không phải là Thần cấp thì ít nhất cũng là Thánh cấp! Nếu không chỉ một Kiếm Sư bậc bốn thôi, cho dù lợi hại cũng không có thể có khả năng giết địch còn nhiều hơn cả Ma Kiếm Sĩ Thượng Quan Vũ Đồng nữa!

Lăng Tiêu cười nói:

- Kiếm kỹ của ngài cũng không kém! Luyện tập tốt nhất định sẽ có tiền đồ!

- Ta coi như ngươi đã đáp ứng!

Triệu Kiệt nói xong, hét lớn một tiếng, đánh tới vòng vây phía trước. Kinh mạch của Đại Kiếm Sư bậc sáu gần như đã đả thông hết, có thể tồn trữ nội lực thâm hậu, mỗi kiếm đều mang theo kiếm khí linh hoạt, sắc bén, khiến lang nhân da dày thịt béo cũng không kìm nổi phải liên tục rít gào.

Lăng Tiêu một kiếm nhắm chuẩn phía trước, có Triệu Kiệt liều mạng bảo vệ, xác xuất thành công của hắn lại càng được nâng cao.

Thủ lĩnh lang nhân giận dữ hét lên:

- Đê tiện, nhân loại!

- Ngươi ăn phân đi!

Tiêu Lâm hét lớn một tiếng, kiếm khí màu đỏ bổ về phía lang nhân thủ lĩnh. Đồng thời, Thượng Quan Vũ Đồng cũng quét Kiếm khí bảy màu về phía đó, đúng là hai người định hợp lực giết thú nhân thủ lĩnh này trước.

Hai lang nhân thân hình cao lớn một trái một phải gầm rú nghênh đón hai đạo kiếm khí, ngăn cản một kích này cho thủ lĩnh của chúng! Một tên bị kiếm khí màu đỏ nhạt của Tiêu Lâm chém thành hai nửa, máu tươi bắn ra! Tên còn lại cũng bị kiếm khí bảy màu của Thượng Quan Vũ Đồng chém làm hai đoạn, cảnh tượng này thực tanh máu!

Lang nhân thủ lĩnh kia ném thanh kiếm trong tay đi, cơ thể tức thì bành trướng, khối da thú quấn quanh hông " Phanh" một tiếng rách ra, thân mình bỗng chốc lớn lên gấp đôi, giẫm lên đất một cái, lập tức truyền đến một trận rung chuyển.

- Cuồng hóa!

Các giáo sư của Học viện Đế quốc gần như á khẩu, trước kia chưa từng gặp qua thú nhân, không có nghĩa là chưa từng nghe nói về truyền thuyết thú nhân, đây là kỹ năng kích thích biến dị, được gọi là cuồng hóa.

Sau khi cuồng hóa, bất kể công kích hay phòng ngự của thú nhân đều gia tăng mấy lần so với trước khi cuồng hóa! Trước khi cuồng hóa, lang nhân này đã khiến cho mọi người phải đau đầu, thực lực của Thượng Quan Vũ Đồng cũng không thể nhanh chóng giết nó, vậy sau khi cuồng hóa, có phải là càng khủng bố?

- Các ngươi, chết!

Lang nhân thủ lĩnh gầm rú vang vọng cả chung quanh, hai tay giơ lên, móng vuốt sắc bén như đao hung hăng chụp vào kiếm của Thượng Quan Vũ Đồng, kiếm khí bảy màu khiến móng vuốt lang nhân xuất hiện từng vết máu thật sâu, nhưng lang nhân thủ lĩnh hoàn toàn không sợ. Một tay giữ chặt kiếm của Thượng Quan Vũ Đồng, một tay giương móng vuốt lên, hung hăng cào tới khuôn mặt mềm mại như ngọc của Thượng Quan Vũ Đồng!

Thượng Quan Vũ Đồng mạnh mẽ kéo kiếm trong tay về, không ngờ không rút về được liền quyết đoán quăng kiếm, đồng thời quát lên một tiếng, cả người bộc phát một vầng sáng bảy màu!

- Hộ thể chân khí!

Tiêu Lâm thất thanh kêu lên, hai mắt tràn ngập kinh hãi!

Thượng Quan Vũ Đồng mím môi, cánh tay đã mất đi kiếm cũng dâng lên kiếm khí bảy màu, trong mắt tràn ngập sự kiên nghị, nghênh hướng móng vuốt sắc bén của lang nhân thủ lĩnh!

Lăng Tiêu sau khi một kiếm đâm thủng yết hầu một gã lang nhân, hai chân mạnh mẽ đạp lên người nó, thân mình bay lên trời, giống như diều hâu săn thỏ. Tế Liễu Kiếm trong tay mạnh mẽ đâm vào cổ lang nhân thủ lĩnh! Đồng thời, ngón tay liên tục ấn nút ba cái, phụ ma kiếm bậc hai bắn ra ba đạo kiếm khí, toàn bộ bắn vào cổ lang nhân thủ lĩnh!

Lang nhân thủ lĩnh tru một tiếng, lợi trảo đang chụp tới Thượng Quan Vũ Đồng lập tức chuyển hướng sang Lăng Tiêu!

Cổ của nó…không ngờ lại không bị kiếm khí của Lăng Tiêu xuyên thủng! Thậm chí nhìn chỗ lông xù lên nơi cổ còn không thấy có thương tổn gì!

Lang nhân thủ lĩnh trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, đồng thời còn mang theo một tia châm chọc, như là cười nhạo những người này vô tri!

Thú nhân sau khi cuồng hóa lại có thể bị loại vũ khí này đả thương hay sao?

Lăng Tiêu mặt không đổi sắc, tay kia sớm đã vốc một nắm cát. Vừa mới nắm vào tay đã đón nhận ánh mắt mỉa mai kia.

Không chút do dự ném vào mắt nó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio