Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 97: hỗn chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cùng tham chiến với đoàn quân đầy đủ sức lực của Học viện Đế quốc này, những người lính đánh thuê tự phát lao ra và cả các thanh niên bản địa đầy nhiệt huyết của thị trấn Tạp Mai Long. Cuộc chiến lần đầu tiên xuất hiện chuyển biến đảo ngược!

Mà khi Đại thống lĩnh Phan Ân một thân áo giáp kỵ sĩ cưỡi chiến mã xuất hiện, lúc này một bầu hào khí đã tăng tới cực hạn, tất cả Phòng vệ quân giống như tìm được người đáng tin cậy, một lần nữa trở nên chỉnh tề anh dũng hẳn lên!

Tố chất thân thể của bọn người thú hùng mạnh hơn nhiều so với nhân loại, công kích và phòng ngự cũng cực kỳ xuất sắc. Nhưng chúng nó cùng có một khuyết điểm chết người giống hệt nhau: đó là cả một đám đều tự mình chiến đấu, không có tổ chức và kỷ luật!

Đúng vậy, nếu là trận chiến mặt đối mặt trên bình nguyên, có thể bày binh bố trận thành một hàng dài, sau đó giục một hồi trống làm tinh thần hăng hái xung phong tấn công quân địch. Thì đó cũng đã là trận hình hoàn mỹ nhất mà phần lớn bọn chỉ huy của người thú có thể nghĩ ra!

Nhưng trên đường phố nhà cửa chằng chịt ở thị trấn Tạp Mai Long này, bọn người thú tất cả gần như đều tự mình chiến đấu, đồng thời, chúng còn đâm đầu vào các cửa hàng cướp bóc tưng bừng, tên nào tên nấy đều không muốn tài bảo trong túi tiền của mình ít hơn người khác. Dưới tình hình này, thế công của đội quân người thú chùng lại, rơi vào thế bị động không thể chống đỡ được. Bị chống cự lại như một kỳ tích, hơn nữa dần dần có dấu hiệu bị áp chế, đó cũng là điều hiển nhiên chẳng có gì lạ.

Các học viên của Học viện Đế quốc bình thường cả ngày trừ thời gian tu luyện vũ kỹ của bản thân mình, còn phần lớn thời gian chỉ dùng trên phương diện chỉ huy. Bởi vậy, dưới sự dẫn dắt của giáo sư ở mỗi một tổ, kỷ luật rất nghiêm minh, tiến lui có chừng mực, không ngờ cũng ra vẻ hệt như một đoàn quân!

Lúc này càng ngày càng nhiều người tham gia vào trận chiến, khiến thế cân bằng của cuộc chiến bắt đầu nghiêng hẳn về bên nhân loại này.

Mà Chiến Tranh Cự Tượng Komodo vốn có tác dụng công thành nổi bật thì khi chiến đấu trên đường phố này, uy lực có thể phát huy ra được rõ ràng đã bị hạn chế đi rất nhiều.

Cho dù các người thú điều khiển cự tượng muốn dùng cự tượng để công kích nhân loại cũng căn bản là không có khả năng thành công. Huống chi trước mắt hai bên đã giằng co quấn lấy nhau cùng một chỗ, địch ta đang đánh giáp lá cà!

Cảnh giết chóc máu tươi thật không thích hợp với sức khoẻ của rất nhiều học viên Học viện Đế quốc, nhưng một khi đã lao tới, trong lòng đều chỉ có một niềm tin: cơ hội lập công đến rồi!

Đúng vậy, gần như không ai lại ngốc nghếch suy nghĩ cái gì: tới thời điểm giành vinh quang vì nước rồi, tới thời điểm hy sinh thân mình vì nước rồi, vì những con dân của thị trấn Tạp Mai Long của đế quốc...

Nếu thực sự có người nghĩ như vậy, chỉ sợ các giáo sư của Học viện Đế quốc đều sẽ cảm thấy giật mình kinh ngạc: học viên quý tộc từ khi nào lại có người lương thiện tốt bụng như vậy?

Chỉ cần có tham gia trận chiến đấu này, như vậy nghĩa là một phần công lao không chạy đâu khỏi. Còn như có thể biểu hiện nổi bật ở trong chiến đấu, như vậy liền có thể được nhận huân chương khen thưởng của quốc vương, tương lai ở trong quân đội hoặc là một vài bộ ngành của quốc gia nhất định có chút béo bở rồi, có thể kiếm một chức vị không tệ, lúc đó cũng không phải là chuyện khó khăn gì nữa. Hơn nữa, ở bộ phận quân đội đó lại càng ưu ái loại người có chiến công này!

Lăng Tiêu cầm Tế Liễu kiếm trong tay, biểu hiện cũng không bắt mắt lắm, cùng Isa, La Thiên, Karin cùng một chỗ với đám người Thượng Quan Vũ Đồng. Trong trận chiến đêm qua, ngoại trừ ba người Isa bọn họ, những người còn lại này đã tạo lập được một loại tình hữu nghị tin tưởng lẫn nhau, phối hợp với nhau hết sức ăn ý.

Tu vi đã là Cuồng Kiếm Sư, Tiêu Lâm không một chút nương tay giết một loạt bọn người thú, đồng thời nói với mấy người:

- Ha ha, lúc đầu ta còn tưởng rằng thực lực của bọn người thú tấn công vào lúc này cũng giống đám người thú đuổi giết chúng ta tối hôm qua chứ. Hóa ra bị dọa cho chết khiếp, thì ra trong bọn người thú cũng có kẻ yếu nhược như vậy!

Nói xong, hắn lại tung một đạo kiếm khí, đâm xuyên qua cổ họng của một người đầu sói. Máu tươi từ miệng vết thương bắn tung tóe ra, văng đầy lên đầu lên mặt của hắn, lại khiến Tiêu Lâm càng thêm phấn khích cười ha hả, thân mình như một luồng gió lướt tới gần bọn người thú tha hồ giết chóc. Tay giáo sư Cuồng Kiếm Sư bậc một này trải qua thử thách của cuộc chiến đã diễn tả môn mỹ học bạo lực thật vô cùng nhuần nhuyễn!

Thượng Quan Vũ Đồng và Tô Tú hai người cùng liên thủ, nét mặt như sương lạnh. Đối mặt với dị tộc, lúc này hai nữ nhân chém giết, đã không còn vẻ gì gọi là không khỏe. Cho dù có là người nhát gan đi nữa, trải qua trận chiến đấu đầy máu tươi đêm hôm qua, cùng với sự phẫn nộ khi đồng loại trước mặt của mình rơi vào cảnh bị tàn sát hàng loạt, rốt lại cũng phải thích ứng với nó thôi!

Học viên của Học viện Đế quốc đều ít nhất là mười mấy người một tổ, khi một tên người thú công kích tới, lập tức có mười mấy người cùng một lúc đón tiếp nó. Vì thế, mặc dù trên phương diện thực lực có kém một bậc so với người thú, nhưng lợi dụng sự phối hợp tài tình và kết hợp chặt chẽ, cho tới bây giờ trừ vài người bị thương nhẹ, còn không có học viên nào tử vong! Còn bên người thú, đã bị giết chết hơn một trăm tên! Không thể không nói: đó là một kỳ tích không tầm thường!

Khác nét mặt đầy hưng phấn của phần lớn học viên, trên mặt Lý Thiên Lạc rõ ràng vẫn chứa đầy lo lắng. Hắn đã liên tục hai lần truyền tin tức cho phụ thân, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời nào của phụ thân! Điều này nói lên cái gì? Nam Phương Vương Lý Võ Thông không tự cao tự đại như các con cháu hoàng tộc bình thường khác, cho dù là đối mặt với con trai của mình, cũng sẽ không lộ ra vẻ kiểu cách ta đây gì, đối với thư tín của Lý Thiên Lạc chính là mỗi khi nhận được tức thì trả lời ngay!

Nhưng lần này liên tục hai phong thư cũng chưa có thư trả lời, kết quả chỉ có thể là hai điều: Một là thư căn bản là không được gửi đi! Nghĩ lại nhiều năm nay thái tử điện hạ thường xuyên giám thị, lúc này rất có khả năng là bồ câu đưa thư bị chặn lại. Khả năng thứ hai có thể tính đến chính là phụ thân đang bị cuốn lấy, không thoát ra được!

Lý Thiên Lạc nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy lý do đầu tiên là có khả năng nhiều hơn một chút. Nếu thị trấn Tạp Mai Long gặp chuyện không may, khẳng định phụ thân là người đầu tiên chịu trách nhiệm, nhưng đây cũng là điều hắn không muốn nghĩ tới nhất!

Hắn cắn răng, thúc động toàn nội lực trong thân thể! Nội lực của Đại Kiếm Sư bậc một cũng không thâm hậu lắm, chỉ có thể miễn cưỡng xem như là bước khởi đầu thôi. Giống như hắn lúc này nếu tiếp tục thêm nữa, sớm muộn gì cũng mệt mỏi thoát lực mà ngã xuống.

Karin có chút lo lắng nhìn Lý Thiên Lạc đang liều mạng chém giết. Nàng biết rõ thân phận thực sự của Lý Thiên Lạc, vì thế, ánh mắt xinh đẹp của nàng lộ ra vẻ lo lắng nhìn về phía Triệu Kiệt đang phối hợp cùng Lăng Tiêu, cầu xin giúp đỡ.

- Lăng Tiêu đồng học, phiền cậu... khuyên ngăn huynh ấy, không khéo có chuyện gì...

Karin khẩn cầu.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Lý Thiên Lạc đang dũng cảm quên mình chiến đấu với một người báo, liền lướt tới đâm vào trái tim của người báo. Tên người báo kia vốn ứng phó với một mình Lý Thiên Lạc đã luống cuống tay chân, làm sao có thể né tránh chiêu số tinh diệu này của Lăng Tiêu, lập tức bị đâm chết. Lý Thiên Lạc hướng về phía Lăng Tiêu cười:

- Cảm ơn!

- Huynh cứ như vậy không thể giải quyết được vấn đề!

Lăng Tiêu nhìn Lý Thiên Lạc hờ hững nói.

Lý Thiên Lạc nghe vậy ánh mắt tức thì sáng ngời nhìn Lăng Tiêu với vẻ chờ mong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lăng Tiêu lắc đầu, ánh mắt của Lý Thiên Lạc dần dần ảm đạm xuống, đối với tiếng chém giết ở quanh mình làm như mắt mờ tai điếc, mơ màng nói:

- Lần này, phỏng chừng binh quyền trong tay cha ta phải giao cho người khác rồi!

- Không hẳn, không phải hiện giờ người thú cũng không còn tạo thành thương tổn bao nhiêu sao.

Lăng Tiêu nói xong, tùy tay vung Tế Liễu kiếm ra bay lên bay xuống, trong lúc nhất thời như là vô số bóng kiếm đang lay động, khiến một tên người đầu hổ đang công kích tới bị dọa cho sững sờ chết lặng tại chỗ, sau đó bị một kiếm đâm xuyên qua trái tim.

Lăng Tiêu nhẹ thở dài:

- Thấy không, người thú cũng không phải không thể chiến thắng!

Lý Thiên Lạc khẽ lắc đầu:

- Cho dù chúng ta có đánh lùi bọn người thú, trách nhiệm này cha ta cũng không thể tránh né được, trừ phi... đêm nay ông có thể kịp thời tới đây.

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy từ xa một tràng tiếng hoan hô rung trời. Ngay sau đó, có người cao giọng kêu to:

- Nam Phương Vương tới rồi, quân đội của Nam Phương Vương tới chi viện cho chúng ta rồi. Các huynh đệ, cố lên, chém chết bọn người thú chó má chết tiệt này! Để cho quân đội của Nam Phương Vương nhìn thấy: Phòng vệ quân chúng ta, thị trấn Tạp Mai Long chúng ta không phải loại hèn yếu!

Lúc này những kẻ mạo hiểm và lính đánh thuê đều điên cuồng gào lên:

- Kẻ mạo hiểm cũng đều là đàn ông! Lính đánh thuê cũng đều là đàn ông!

Học viện Đế quốc bên này tuy rằng không có phóng túng như vậy, tuy nhiên, cả đám cũng đều há miệng cười toe toét, Nam Phương Vương đến đây rồi, thật tốt quá! Nhị vương tử điện hạ là con cháu của hoàng tộc, là người chứng kiến tốt nhất công trạng của đám học viên quý tộc hào phú bọn họ!

Trong đám người thú, rốt cục xuất hiện một chút hỗn loạn!

Quân đội của Lý Võ Thông hàng năm đóng giữ ở đầm lầy Penzias, làm sao có thể giống như tưởng tượng của cư dân đế quốc là chưa bao giờ từng giao tế qua lại với người thú? Trên thực tế, chi quân đội này vẫn luôn chiến đấu với người thú, hơn nữa, còn áp chế các bộ lạc người thú trong đầm lầy! Nếu không, nhiều năm qua như vậy, dựa vào cái gì mà không một lần nào xảy ra chuyện người thú tập kích nhân loại. Vì thế, rất nhiều người thật đã quên rằng: trên đại lục, trừ nhân loại ra còn có chủng tộc người thú này.

Ở trong các bộ lạc người thú bên trong đầm lầy Penzias, tên của Nam Phương Vương đúng là có thể hù dọa bọn trẻ con người thú sợ đến khóc thét lên!

Trong ánh mắt của La Thiên bộc phát ra vẻ ngạc nhiên vui mừng thật lớn, nắm chặt nắm tay, hưng phấn nói:

- Thật tốt quá!

Đúng lúc này, từ phía sau lại có một tên người mèo quơ móng vuốt hung hăng chụp vào cổ của Lý Thiên Lạc! Móng vuốt của nó vừa dài vừa sắc bén lóe lên luồng sáng lạnh dưới ánh đèn đường mờ nhạt giữa bóng đêm! Tiếng rít xé không gian vang vọng trong không khí!

- Cẩn thận!

Karin vừa kêu vừa nhào tới đẩy Lý Thiên Lạc ra. Móng vuốt của tên người mèo kia lại hung hăng chụp vào lưng của Karin. Karin phát ra một tiếng thét chói tai. "Bịch" một tiếng thân mình bị đánh bay ra xa.

Cùng lúc đó, Lăng Tiêu vung Tế Liễu kiếm hung hăng đâm xuyên qua cổ họng của tên người mèo. Mắt tên người mèo kia trợn trừng phát ra một tiếng gào thảm thiết khó nghe, xé bầu trời đêm, vô cùng thê lương!

- Karin!

Lý Thiên Lạc bi phẫn la lên một tiếng, tung một kiếm chém bay đầu một tên người đầu hổ tính thừa cơ giết Karin. Thân thể người đầu hổ kia đứng khựng một lúc mới phun vọt ra một luồng máu nóng! Lý Thiên Lạc cũng không thèm để ý phóng vọt tới bảo vệ Karin đã thiếp đi, trong mắt lệ tuông rơi.

- Karin, muội tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, đừng làm ta sợ!

Lúc này Chiến Tranh Cự Tượng Komodo trong đám người thú phần lớn đã chứa đầy tiền của cướp bóc. Các người thú chỉ huy chúng bắt đầu lớn tiếng kêu lên, đám người thú may mắn còn sống sót đều gào thét chạy tới tụ tập cùng Chiến Tranh Cự Tượng Komodo.

Hiển nhiên... chúng muốn bỏ chạy!

Lăng Tiêu và Isa cùng nhau chạy tới, Isa khẽ cắn hàm răng, vội vàng nói:

- Đừng động tới nàng! Ta có thuốc này, trước hết phải giữ lại tính mạng của nàng!

Lý Thiên Lạc ôm chặt lấy Karin, mãi đến khi Isa nói ba lần, hắn mới ngây ngốc buông tay ra, sau đó hơi nghẹn ngào:

- Isa, nhất định phải cứu... cứu Karin, ta... ta...

- Được rồi, ta biết rồi, huynh yên tâm, Karin không có việc gì!

Isa nói xong, lấy một viên đan dược từ trong chiếc nhẫn không gian ra, nhét vào miệng của Karin.

Lăng Tiêu cùng với đám người Triệu Kiệt, Tiêu Lâm, Thượng Quan Vũ Đồng tức thì vây quanh ở bốn phía để bảo hộ.

Lý Thiên Lạc lẩm bẩm trong miệng:

- Đều do ta, nếu không phải tại ta quá sơ suất, Karin sẽ không xảy ra chuyện...

Tô Tú nhẹ giọng an ủi:

- Không sao, Karin nhất định sẽ không có việc gì.

Karin ăn đan dược vào "ưm" một tiếng. Lý Thiên Lạc vội vàng đón lấy Karin từ trên tay Isa, thần tình thân thiết nhìn nàng, dịu dàng nói:

- Karin... ta...

Karin lộ ra vẻ tươi cười, có chút gian nan nói:

- Không trách huynh...

Lý Thiên Lạc cắn chặt môi, sau đó nói:

- Yên tâm, Nam Phương Vương đến rồi, chúng ta đều an toàn rồi!

Trước mặt mọi người, hắn đương nhiên không thể nói phụ thân của mình đến đây rồi. Karin cũng hiểu ý cười, sau đó dần dần nhắm mắt lại.

Thấy bộ dáng lo lắng của Lý Thiên Lạc, Isa khẽ cười nói:

- Tốt rồi, bây giờ không phải chuyện của huynh, nam nhân xin mời tránh đi, ta băng bó vết thương cho nàng!

- A, A!

Lý Thiên Lạc vội vàng đứng lên, nhìn Lăng Tiêu cười xấu hổ.

Lúc này, Chiến Tranh Cự Tượng Komodo đã tập kết xong, bắt đầu xung kích. Trừ ma tinh đại pháo cũng không có người nào có thể đủ sức ngăn cản công kích của Chiến Tranh Cự Tượng Komodo, cho dù là đội quân thép của Nam Phương Vương cũng không được!

Cho nên, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn đám Chiến Tranh Cự Tượng thế như chẻ tre xông ra ngoài. Thế nhưng, bọn người thú chạy theo sau cự tượng với ý đồ cùng nhau chạy ra ngoài lại không có được số mệnh tốt như vậy!

Chờ đợi bọn chúng là những Phòng vệ quân, kẻ mạo hiểm, lính đánh thuê đang chờ đỏ mắt, và cùng một lòng chờ đợi nữa là các học viên của Học viện Đế quốc định thêm chút công trạng nữa cho chính mình!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio