Ngạo Kiếm Vô Song

chương 33: yêu thú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiến thêm một đoạn nữa không khí càng lạnh lẽo khiến người ta sởn cả gai ốc.

– Hàn khí này thật đáng sợ ah, vận khí ngăn cản không sẽ bị hàn khí này phong bế hết huyệt đạo. Nhất Hàn nhắc nhở.

Lại xuất hiện ba thông đạo nữa, mọi người cùng theo hướng mà Thủy Hàn chỉ.

Đi vào trong thông đạo đó, Thiên Bảo có cảm giác lạnh cả người, da mặt khô ráp vì lạnh, con mắt híp lại đảo qua thông đạo, ngón tay lấy một viên đan dược trong trong chỉ vật ra nhét vào trong miệng. Hàn khí mạnh mẽ phải dùng nội lực chống lại nên tiêu hao rất kinh khủng, đi được một đoạn lại phải dùng đan được hồi phục. Cái kiểu hao tài thế này Thiên Bảo cũng rất đau lòng nhưng dù sao, nói không chừng vào một lúc nào đó gặp nguy thì nội lực đầy đủ lại chính là điểm quyết định đến sinh tử.

Bởi vì không rõ tột cùng sẽ có chuyện gì xảy ra nên tất cả mọi người đều đồng thời bảo trì trầm mặc một đường đi tới, thần thức tỏa ra quan sát mọi vật, cơ hồ hoàn toàn yên tĩnh.

Sau một hồi thần sắc của Nhất Hàn càng xấu đi.

– Thủy Hàn nếu không chịu được thì phải nói ngay biết không, không được cố quá để rồi quá cố.

– Ân.

Thủy Hàn nhẹ nhàng gật đầu thần sắc vẫn bình thường có vẻ hàn khí không ảnh hưởng gì nhiều đến nàng.

– Sắp đến rồi. Thủy Hàn nói.

Ba người nhìn phía cuối thông đạo, thần sắc rung động nhìn về dòng sông băng phía trước mặt

Trong địa huyệt thật lớn, một dòng sông băng trắng buốt, ở trong đó chậm rãi chảy xuôi, hàn khí từ dưới bôc lên ngùn ngụt làm người ta phát lạnh.

Đứng nhìn cái sông băng cùng cái lạnh chết người này Thiên Bảo không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt trước dòng chảy tựa hồ không có giới hạn này.

Răng rắc, thỉnh thoáng có tiếng băng vỡ ra đổ xuống.

– Không thể tưởng tượng nổi dưới đáy thác lại tồn tại một địa phương kinh khủng thế này. Nhất Hàn run rẩy, khuôn mặt đầy sợ hãi thầm than.

– Phía bên kia dòng sông chính là thánh mộ. Thủy Hàn chỉ tay nói.

– Như thế này làm sao vượt qua. Nhất Hàn rầu rĩ nói.

Thiên Bảo gật đầu. Nếu hắn không phải nội lực cao cường chắc đã không chịu được nhiệt độ lạnh thế này. Hơn nữa hắn phát hiện hàn khí nơi này so với trong thông đạo cuồng bạo hơn rất nhiều.

– Để ta đi xem sao. Thiên Bảo bước lên phía trước

– Khùng ah, ở kia lạnh đến mức chạm vào là muốn đóng băng ngay.

Thiên Bảo lặng yên không nói tay kết ấn một ngọn lửa từ mi tâm bay ra. Đó chính là Dị hỏa mà hắn lấy được từ chỗ Tuyết Sư. Tuy chưa luyện hóa nó nhưng mượn lấy một ít lực của nó thì vẫn thỏa mái.

Một làn khí ấm áp màu vàng tỏa ra dần dần bao quanh Thiên Bảo.

Thiên Bảo vận khí lăng không bay lên từ từ hướng phía dòng sông băng bay tới.

– Làm sao có thể đẳng cấp này cùng độ tuổi này thật sự quá nghịch thiên à. Cho dù tài năng của Thiên Bảo cùng với thiên phú tu luyện của hắn nhất Hàn cũng biết, nhưng mà nếu ai nói Thiên Bảo mới mười sáu tuổi đã trở thành một cường giả cấp Lăng Vân đỉnh phong, đều sẽ tuyệt đối không tin. Phải biết rằng Lăng Vân đỉnh phong ở Vạn Xuân quốc cũng là dạng cao thủ nổi tiếng nhưng chưa bao giờ nghe chuyện mới mười sáu tuổi đã bá như thế. Nhưng lăng không tự tại là đẳng cấp Chí Tôn trở lên Nghĩ đến đây Nhất Hàn càng thấy vô lý.

Thấy nét mặc kinh hãi của Nhất Hàn Thiên Bảo cũng biết hắn đang nghĩ gì nên chỉ nói qua loa trấn an Nhất Hàn.

– Đây là chỉ là một bí kĩ hiếm gặp thôi. Nghe vậy Nhất Hàn mới thở phào thoát khỏi trầm tư.

– Cẩn thận nếu có gì phải lập tức chạy về ngay. Thủy Hàn nói.

– An tâm. Thiên Bảo gật đầu.

Thiên Bảo bay trên dòng sông nhìn xuống quang cảnh một màu trắng tinh, mặt sông hầu như đã bị đóng băng, vài ngọn đồi băng trôi nổi va vào nhau.

– Roạt.

Thiên Bảo thấy có một bóng đen lướt dưới mặt nước rồi biến mất. Thiên Bảo dụi mắt không lẽ bị hàn khí ảnh hưởng.

Trấn tĩnh một chút Thiên Bảo bay thấp xuống tiếp tục quan sát. Một bóng đen khổng lồ lướt dưới dáy sông đôi mắt sáng như hai viên ngọc. Thiên Bảo hoảng hốt bay lên cao.

– Là sinh vật sống?

Thiên Bảo khuôn mặt cả kinh. Ở trong nhiệt độ này cơ hồ đã là âm độ, cư nhiên lại có vật còn sống? Thật làm cho Thiên Bảo khó tin.

Thiên Bảo đánh một chưởng xuống dùng hơn năm thành lực, mặt băng tan vỡ kính lực xuyên xuống đánh vào bóng đen kia.

– Gào…

Một thân hình khổng lồ lao lên khỏi mặt nước gào thét rồi há to miệng muốn đớp lấy Thiên Bảo. Nhanh như chớp tránh né, bóng đen kia đớp hụt lại lặn xuống đáy sông. Thiên Bảo bay lên cao định thần nhớ lại

– Là yêu thú hệ thủy. Một con Yêu thú khổng lồ mình cá sâu, toàn thân có vảy sắc nhọn, Hàm răng to dài khỏe cùng móng vuốt chắc chắn. Thiên Bảo cả kinh nếu vừa rồi không tránh kịp chắc đã bị nó sẽ thành cám rồi.

Thiên Bảo bay về phía trước bỗng có tiếng động sau lưng.

– Ào… vụt…

Mấy viên thủy đạn từ miệng yêu thú bắn ra về hướng Thiên Bảo, xoay người né tránh những viên thủy đạn trượt mục tiêu va bào núi băng ầm ầm làm cho cả ngọn núi sụp đổ. Thiên Bảo khuôn mặt biến sắc Thủy quái này lực công kích cùng kĩ năng phi thường lại nhanh nhẹn cùng thân thể cường hản, thật sự vô cùng khó đối phó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio