Ngạo Mạn

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

13.

“Em đang sợ sao?”

Phương Bạch Cảnh đã rất nhiều năm không đánh đàn, chuẩn xác mà nói, là rất nhiều năm không đánh đàn trước mặt người ngoài.

Lần gần nhất của cậu, cũng phải truy ngược đến một show tạp kỹ hồi cậu mới debut, song đây cũng đã là chuyện của ba năm trước.

Phương Bạch Cảnh theo bản năng kéo giãn khoảng cách với Phó Phong. Phó Phong trong mắt cậu đã là đồ thần kinh đầu óc bất bình thường, nếu quá đáng hơn một chút, Phương Bạch Cảnh sẵn sàng mắng y một câu “Bi3n thái”.

Cậu không muốn nhiều lời chút xíu nào với Phó Phong, ghét bỏ cau mày nói: “Tôi không biết đánh đàn.”

Phương Bạch Cảnh nói xong liền chuẩn bị xoay người rời khỏi, nhưng bước chân của cậu dừng lại cách đó không xa, giống như cảnh cáo nói: “Cách xa tôi một chút.”

Trong giới này, Phương Bạch Cảnh đã từng nghe nói đến chuyện người khác dùng thân thể đổi tài nguyên, nhưng cậu là khinh thường, cũng không h@m muốn gì.

Phương Bạch Cảnh không thích đàn ông, nếu có thể, cậu thậm chí còn chẳng muốn cho rằng Phó Phong có suy nghĩ về phương diện đó với cậu.

Nhưng kết hợp từ lời nói của Phó Phong, rồi phối thêm cả ánh mắt Phó Phong nhìn cậu nữa.

Phương Bạch Cảnh liền cảm thấy Phó Phong mẹ nó thật sự là vừa ý cậu.

Hôm nay là sinh nhật của Tiêu Kinh, Phương Bạch Cảnh không muốn khiến sự tình ầm ỹ đến mức quá khó coi, lập tức chạy lên tầng.

Đi được một nửa, Phương Bạch Cảnh lại quay đầu liếc nhìn Phó Phong.

Y cũng không bám theo, chỉ đứng yên tại chỗ, Phương Bạch Cảnh nhẹ nhàng thở ra rồi chạy lên tiếp.

Trên tầng là chỗ nghỉ ngơi, yên tĩnh hơn nhiều so với tầng một, ở trung tâm là một bể bơi thật lớn. Dẫu đang giữa trời đông, nhưng bên trong vẫn bơm nước, có điều hẳn là nước ấm.

Nơi này không có mấy người, chỉ có vài cặp tình nhân lác đác đang ngồi, tiếng trêu đùa cách quãng vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Phương Bạch Cảnh tập mãi thành quen liếc nhìn một cái, coi như không thấy gì thu hồi tầm mắt, song cậu bất chợt phát hiện một người đàn ông xa lạ ngồi chính giữa sofa.

Tóc nâu mắt biếc, khóe miệng tự nhiên mang ý cười, tay trái ôm một bé trai còn chưa đủ, tay phải lại ôm thêm người nữa.

Loại tiệc sinh nhật thế này, bạn bè mang thêm người đến là chuyện rất bình thường, chẳng qua tư thế ôm trái ôm phải này của gã thu hút Phương Bạch Cảnh nhìn thêm vài lần.

Không chỉ có như thế, ý cười nơi khóe miệng gã sau khi nhìn thấy Phương Bạch Cảnh càng thêm rõ ràng, độ cong khóe miệng lại càng kéo lên trên.

“Honey.”

Gã gọi về phía Phương Bạch Cảnh.

Đầu tiên Phương Bạch Cảnh tưởng rằng mình nghe thấy ảo thanh, mãi đến khi gã trai kia đứng dậy chậm rãi đi về phía cậu, cậu mới thình lình phản ứng được —— đồ ngốc này là đang gọi cậu à?

Ngay sau đó, trong đầu cậu hiện lên một ý niệm, trên người cậu là được lắp đặp radar gì đó thu hút gay à.

Một đêm đụng phải hai chuyện như vậy, vẻ mặt Phương Bạch Cảnh đương nhiên chẳng thể nào tốt được, nhất là khi người kia đến trước mặt cậu, cúi người trêu chọc hỏi: “Do you want to play with me?”

Những lời này giữa người trưởng thành mang theo tính ám chỉ mãnh liệt.

Cũng không biết có phải vì gã đã uống rượu hay không, người kia thế nhưng trực tiếp động tay chân. Gã nắm vai Phương Bạch Cảnh, cúi đầu muốn hôn.

Phương Bạch Cảnh ghét bỏ cau mày, thử từ chối, nhưng phát hiện lực trên vai lớn đến bất thường, cơn cáu giận cậu đè nén cả đêm, tại một khắc này rốt cục không thể nhịn được nữa.

Bên tay phải là giá đựng rượu vang, lúc này đang liên tiếp vang lên tiếng lanh canh, Phương Bạch Cảnh trong lúc né tránh, đồng thời không chút do dự lôi một chai ra, nện xuống đầu gã.

Trong nháy mắt nện xuống, Phương Bạch Cảnh vẫn là rất có chừng mực, không dám quá dùng sức, chỉ muốn dạy dỗ gã một chút.

Phương Bạch Cảnh không biết đánh nhau, khi người kia nâng tay lên phản kháng, theo bản năng lại giơ chai rượu đập.

Lần này bởi vì kinh hoảng, Phương Bạch Cảnh không kiểm soát được lực, cậu rõ ràng nghe được “Choang” một tiếng, như âm thanh chai rượu nứt toác c ắm vào làn da.

Phương Bạch Cảnh tức thì buông rơi chai rượu, không sức chống cự bị người đẩy vai ra. Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị đẩy loạng choạng ra phía sau mấy vài bước.

“Tùm ——”

Sau lưng chính là bể bơi thật lớn, nước sâu hai mét, nước bể bơi sặc sụa mùi khử trùng nháy mắt ngập đầy xoang mũi.

Đại khái là động tĩnh của bọn họ quá lớn, Phương Bạch Cảnh nghe được âm thanh của Tiêu Kinh ——”Phương Bạch Cảnh!”

Phương Bạch Cảnh không biết bơi, phản ứng đầu tiên của con vịt cạn khi rớt xuống nước chính là dùng sức vùng vẫy. Cậu mở to mắt, đập vào mắt đều là sắc xanh mênh mông.

Lồ ng ngực bị đè ép, Phương Bạch Cảnh có một khắc cảm thấy bản thân thật sự như sắp chết ngạt.

“Tùm ——”

Cậu nghe được tiếng rơi xuống nước, giống như là tia sáng chiếu vào trong khe nứt, không giống như trong phim truyền hình, chẳng có nụ hôn triền miên dưới nước nào.

Phương Bạch Cảnh từ từ nhắm hai mắt, trên cánh tay truyền đến một luồng lực mạnh, cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị người lôi lên khỏi đáy bể. Tiếng nước “Bì bõm” lui sang bốn phía, cậu khom eo dựa vào người phía sau ho đến rát cổ bỏng họng.

Mãi đến khi Phương Bạch Cảnh được dìu đến bên cạnh bể bơi, cậu mới có thể miễn cưỡng mở mắt ra. Mắt cay xè đau đớn, thân thể còn ngâm trong nước, sau lưng là hơi thở xa lạ.

“Có sao không?”

Âm thanh có chút quen tai, Phương Bạch Cảnh phục hồi tinh thần lại mới nghe ra được là giọng nói của Phó Phong.

Cậu vừa định lên tiếng trả lời, một luồng hơi xông lên, Phương Bạch Cảnh càng ho thêm sặc sụa. Phó Phong đột nhiên nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ từng cái trên lưng cậu.

Phương Bạch Cảnh lúc này mới xem như bình tĩnh lại, cậu trước kia suýt chết đuối, di chứng lưu lại chính là sợ nước. Sắc mặt cậu trắng bệch, dòng nước dao động khiến Phương Bạch Cảnh vô cùng bất an, không khống chế được ôm lấy vai Phó Phong.

Vẻ mặt Phương Bạch Cảnh kinh hoảng thất thố, lỗ tai ù ù đến lúc này mới tiếp nhận được âm thanh huyên náo lại hỗn loạn bên ngoài.

Phương Bạch Cảnh theo bản năng muốn đi xem người kia bị thương nặng đến thế nào, tầm nhìn thình lình biến thành một mảng tối đen. Phó Phong lấy tay chắn trước mắt cậu, Phương Bạch Cảnh có thể cảm nhận được dấu tích dòng nước chảy xuống qua gò má.

“Đừng nhìn.”

Trên người Phó Phong cũng đã ướt đẫm, Phương Bạch Cảnh trong lòng y tựa hồ là bởi vì sợ hãi mà run rẩy.

Y cúi đầu, có thể nhìn đến sống mũi thanh tú tinh xảo của Phương Bạch Cảnh, có cảm giác mong manh dễ vỡ như thủy tinh.

Phó Phong nói: “Đừng sợ.”

Phó Phong chưa từng thấy bộ dạng yếu đuối như hiện tại của Phương Bạch Cảnh, ngón tay cậu vô lực bám lên thân y, khớp ngón tay trắng nhợt, giọng nói khô khốc run rẩy: “Anh...... Đưa tôi lên trước đã.”

Không chạm được xuống đáy bể bơi làm cho Phương Bạch Cảnh không có cảm giác an toàn, cậu bị bịt mắt, sự bất ổn hỗn loạn lại càng làm gia tăng sự bất an trong cậu.

Nhưng Phương Bạch Cảnh hiện tại cũng không dám phản kháng, ở trong bể bơi, Phó Phong giống như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu.

“Đợi chút.”

Phó Phong muốn nhảy lên chỗ đất bằng trước, rồi mới kéo Phương Bạch Cảnh lên, song y vừa mới buông bàn tay đang ôm Phương Bạch Cảnh ra, cậu liền như con bạch tuộc cuốn chặt lấy y.

Y thỏa mãn với sự ỷ lại của Phương Bạch Cảnh.

Người bên cạnh muốn giúp một tay, lại bị Phó Phong đưa mắt ngăn cản. Y ỷ vào lực cánh tay tốt, cố gắng nâng Phương Bạch Cảnh đến bên bờ.

Chân mới vừa chạm đến mặt đất, Phương Bạch Cảnh liền không khống chế được tê liệt ngã xuống. Cậu hiện tại không còn nửa phần vênh váo hung hăng của ngày thường, tóc ướt dầm dề dính trên mặt, quần áo trên thân cũng ướt sũng.

Khiến cho người ta rất khó chịu.

“Ào ——”

Phó Phong nhảy lên từ bể bơi, chiếc áo khoác to nặng trên thân đã bị y quăng lại trên bờ trước khi nhảy xuống, bây giờ vẫn còn khô ráo.

Y tiến lại, nhặt áo khoác lên, phủ lên người Phương Bạch Cảnh.

“Đứng dậy đi.” Phó Phong ngồi xổm xuống, vươn tay kéo Phương Bạch Cảnh dậy khỏi mặt đất, “Đừng nằm trên đất, cảm lạnh mất.”

Sắc mặt Phương Bạch Cảnh vẫn trắng bệch, cậu đưa mắt nhìn về hướng vừa gây náo loạn, người đã chẳng còn đó, chỉ còn dư lại dấu vết một vũng máu.

Tiêu Kinh cũng không ở đây, phỏng chừng là đưa gã đến bệnh viện.

Người ở đây không còn lại nhiều lắm, lại đều là người cậu không quen, bọn họ hiện tại đều ăn ý ngậm miệng, người cậu có thể hỏi chuyện ngược lại chỉ còn mình Phó Phong.

Phương Bạch Cảnh hoà hoãn lại từ trong cảm giác ngạt thở mãnh liệt, cậu chỉ có thể hỏi Phó Phong: “Người kia đâu, có sao không?”

Phó Phong đỡ cậu, dùng áo khoác bọc người Phương Bạch Cảnh nói: “Không rõ lắm.”

Sắc môi Phương Bạch Cảnh vốn đang tái nhợt lại càng thêm nhợt nhạt, cậu giống như ruồi bọ không đầu, theo bản năng nắm lấy cánh tay Phó Phong hỏi: “...... Phải làm sao đây?”

Cậu từ nhỏ đến lớn được người nhà che chở thuận buồm xuôi gió mà trưởng thành, Phương Bạch Cảnh chưa từng đụng phải loại chuyện như thế này.

Phương Bạch Cảnh không ngừng hoang mang, lục túi lấy di động ra, muốn gọi điện thoại cho Tiêu Kinh để hỏi tình hình, nhưng di động ngâm nước đã sớm bị hỏng.

“Phó Phong.” Phương Bạch Cảnh trúc trắc gọi tên Phó Phong, hỏi, “Có thể...... Có thể điện thoại cho Tiêu Kinh để hỏi không?”

“Gã là bạn tôi.” Phó Phong bất chợt nói, y dùng ngón tay lau vệt nước nơi khóe mắt tựa như giọt lệ của Phương Bạch Cảnh, “Em không phải lo lắng.”

Áo lông trên người Phương Bạch Cảnh sau khi dính nước trở nên nặng, kéo trĩu trên người cậu. Bất tri bất giác cậu phát hiện những người khác đều đã tản ra, trong không gian rộng lớn chỉ còn lại cậu cùng Phó Phong.

Phương Bạch Cảnh rốt cuộc tìm lại được âm thanh của bản thân, “Nếu gã xảy ra chuyện bất trắc gì...... Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Ngón tay cậu tóm vào vạt áo Phó Phong, gian nan địa mở miệng nói: “Vậy nên đưa di động của anh...... Cho tôi mượn một chút...... Có được không?”

Phó Phong vẫn ngồi xổm tại chỗ, y không hất tay Phương Bạch Cảnh ra, cũng không đưa di động cho cậu.

Sau một lúc lâu, y bỗng nhiên đứng lên, dưới tầm mắt ỷ lại cực mạnh của Phương Bạch Cảnh đi ra một góc gọi điện thoại.

Phương Bạch Cảnh bất lực chờ tại chỗ, cậu muốn lại gần, nhưng hai chân như nhũn ra, như thế nào cũng không đứng dậy nổi.

Không biết có phải vì nước vào tai hay không, thính lực hiện giờ của Phương Bạch Cảnh không nghe được âm thanh quá rõ ràng, như thể có miếng bông nhét trong lỗ tai cậu.

Cậu trông ngóng nhìn khóa vào Phó Phong, trái lại từ biểu cảm của y thấy rất rõ ràng, dường như đã đụng phải vấn đề khó giải quyết. Phó Phong không tỏ thái độ gì nhíu mày.

Phó Phong bất chợt xoay người, tầm mắt y giao thoa cùng Phương Bạch Cảnh giữa không trung, làn môi mỏng khép mở, nhưng Phương Bạch Cảnh lại chẳng nghe được âm thanh của y.

Mãi đến khi bước chân Phó Phong tới gần, y lại ngồi xổm xuống, Phương Bạch Cảnh mới có thể nghe rõ ——”Michael không sao.”

Phương Bạch Cảnh đầu tiên là thoáng sững sờ, rồi mới nhận ra đó là tên của người kia. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu kế tiếp của Phó Phong chính là: “Nhưng người trong nhà gã thì không vui cho lắm.”

Những người tham gia tiệc sinh nhật của Tiêu Kinh không sang thì cũng quý. Rất rõ ràng, người tên Michael kia chính là bạn của Phó Phong, cũng là Phó Phong đưa tới.

Là một gương mặt lạ, nhưng phỏng chừng cũng là có tiền có thế.

Phương Bạch Cảnh chần chừ hỏi: “Vậy...... Nhà gã......?”

Trợ lý của Phó Phong vừa mới cầm quần áo khô ráo đi đến, lặng yên không một tiếng động để trên bàn, rồi lại lặng lẽ rút lui.

“Đi thay quần áo trước đã.” Phó Phong không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, “Dễ bị cảm.”

Phương Bạch Cảnh theo bản năng nghe lời Phó Phong, ngoan ngoãn ôm quần áo đi sang phòng bên cạnh thay đồ. Chờ đến khi mặc xong bộ quần áo rất vừa vặn với thân mình, cậu mới ý thức được, đây là bộ đồ thứ hai cậu nhận lấy từ Phó Phong.

Bộ thứ nhất đã nằm trong thùng rác nhà cậu từ lâu rồi.

Phó Phong cũng thay quần áo, thấy Phương Bạch Cảnh đi tới, y cầm chiếc khăn mặt mới lấy ra phủ lên đầu Phương Bạch Cảnh.

Phương Bạch Cảnh hiện tại nghe lời đến mức khiến y kinh ngạc, ngón tay cậu c ắm vào trong khăn, khớp ngón tay trắng bệch, một lần nữa vấp váp hỏi: “Gã......”

Phó Phong nói là một doanh nghiệp nước ngoài, ngón tay Phương Bạch Cảnh càng thêm trắng nhợt. Dưới lời đồn thổi, cậu từng nghe nói doanh nghiệp đó có chút hành vi giao thiệp với thế giới ngầm.

“Em đang sợ sao?”

Thời điểm cậu mất hồn mất vía, đột nhiên nghe được câu hỏi của Phó Phong, cậu theo bản năng gật đầu.

Đây là lần đầu tiên Phương Bạch Cảnh gây ra chuyện lớn như vậy.

“Đừng sợ.”

Nực cười chính là người hiện đang an ủi cậu vậy mà lại là Phó Phong. Phó Phong rũ mắt, nhẹ nhàng mà dùng khăn lau tóc cho cậu.

Y nói: “Tôi sẽ xử lý giúp em.”

Phương Bạch Cảnh không thể tin nổi ngẩng đầu, nhưng thiên hạ thật sự không có bữa ăn miễn phí, không biết có phải do ảo giác hay vì quá sợ hãi, cậu thế nhưng lại cảm thấy dung mạo Phó Phong lộ chút dịu dàng.

“Giống như tôi đã nói lần trước, hãy ở bên tôi.”

Dường như rất thích bộ dáng thấp thỏm lo sợ hiện giờ của cậu, ngón tay Phó Phong chạm lên gò má, gọi tên của cậu: “Phương Bạch Cảnh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio