Xuyên qua màn sương mù trong cốc, đoàn người Ngạo Phong công thành lui thân, lùi về phía cửa sơn cốc, hội hợp với đám người Tần Ngạo Hải, ai nấy đều mang vẻ tươi cười hớn hở, vẫn chưa bình thường lại từ sự hưng phấn vừa rồi.
“Ngạo Phong, các cậu về rồi à, sao rồi, có thành công không?” Tần Ngạo Hải đứng trên lưng gấu tuyết vẫy tay với Ngạo Phong.
“Hahaha.”
Mọi người lập tức cười rộ lên, ánh sáng bạc chớp động, một đàn rồng Komodo đồng loạt lao ra, cả đám cự long to lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa cho đám người Tần Ngạo Hải giật bắn mình.
“Mẹ nó, thành công thì thành công, dọa người ta như thế làm gì chứ!”
Chúng kiếm sĩ vừa hâm mộ lại ghen tị lắc đầu cười mắng, họ cứ mãi buồn bã không thôi vì bản thân không thể trở thành huyễn sư.
Hành động lần này đa số là các huyễn sư được lợi, bọn họ thì được phân phối rất nhiều chiến lợi phẩm tương ứng, cũng thu hoạch được một khoản lớn.
Chỉ là dù sao chiến lợi phẩm cũng không bằng việc thực lực bản thân được nâng cao, thế nên không mấy khiến cho người ta vui vẻ.
Bởi vì đám rồng Komodo vẫn cần khôi phục thương thế nên chúng hơi ủ rũ, nhóm huyễn sư nhanh chóng đưa chúng nó vào trong không gian huyễn thú, dùng huyễn lực giúp đỡ chúng nó trị thương.
“Quả thực có thể tạo thành một đội long kỵ binh khác.” Hai mắt Tần Ngạo Hải trợn to, đôi mắt như đang phát sáng rực rỡ, tán thưởng nói: “Tôi ở đế đô đã thấy long kỵ binh rồi, cự long của bọn họ không mạnh như đám rồng Komodo này đâu.
Trong huyết mạch long tộc thấp nhất là rồng địa bối và rồng thằn lằn thì cũng là thánh thú nhất tinh nhị tinh, một đội như vậy có thể tung hoành khắp đại lục.
Nếu như là mười mấy con rồng Komodo hợp lại thành long kỵ binh thì sẽ càng mạnh hơn nhiều.”
Lê Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Đế quốc Kaya dù sao cũng là quốc gia mạnh nhất ở đại lục, thực lực liên minh của chúng ta dù có tăng tiến đều đều đi nữa thì cao thủ trong một đất nước nhiều không kể xiết như vậy, đại đa số huyễn sư của long kỵ binh đều là huyễn sư thiên không, chúng ta vẫn không thể so với bọn họ được.”
“Có chí thì nên, đối với chúng ta mà nói, đạt tới huyễn sư thiên không thực ra cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Ngạo Phong liếc mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt đen tuyền như đá quý sáng lấp lánh, giọng nói trong trẻo cất lên: “Vốn dĩ khu rừng Nhật Bất Lạc này đã là nơi nguy hiểm nhất đại lục, các vị có thể sống sót ở đây, có ai không phải là nhân vật xuất sắc đâu? Luận thiên phú, có ai sẽ thua trong tay đám cao thủ kia chứ?”
Mọi người lập tức phấn chấn tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc đồng thời gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, chúng ta không thua bọn chúng một chút nào!”
Không sai, bọn họ không hề kém so với người khác, đa số người thám hiểm đang độ trẻ tuổi, độ tuổi trung bình của đội ngũ này khoảng chừng trên dưới hai mươi sáu tuổi, đều là những mũi nhọn được đào thải theo quy tắc tự nhiên của Nhật Bất Lạc, khoảng chừng mười năm nữa, đại bộ phận có thể đạt tới cảnh giới huyễn sư thiên không, mà đám người Lê Kiệt đều là cao thủ trên linh huyễn sư thất tinh, chỉ cần một hai năm là có thể đột phá được.
“Đại thống lĩnh, hình như lời ngài nói có một loại ma lực, mà chuyện càng khiến cho người ta cảm thấy khó tin chính là những việc từ miệng ngài nói ra cũng sẽ trở thành lẽ đương nhiên.” Anh em Liên Thành liếc nhìn nhau, đồng thời cười nói.
Ngạo Phong mỉm cười bình thản, sự kiên định trong ánh mắt lưu động, chậm rãi nói: “Đây chỉ là một loại ảo giác thôi, mọi người quá mức xem trọng cao thủ, cho rằng khó mà có thể chạm tới, lại không biết rằng đường ở ngay dưới chân.
Thật ra chỉ cần đi từng bước từng bước một, mỗi người ai cũng có thể đạt tới cảnh giới kia.
Huyễn sư thiên không không phải thần phật, thậm chí huyễn tông cũng không phải, bọn họ cũng chỉ là nhân loại bình thường.
Khi chúng ta thực sự đứng ở vị trí cao độ đó, quay đầu nhìn lại mọi người sẽ phát hiện, thì ra tất cả những trải nghiệm kia cũng chỉ có thế mà thôi, không có gì lớn lao cả, vì vậy chúng ta phải có tự tin vào bản thân, chúng ta rất mạnh, hơn nữa sẽ càng ngày càng mạnh mẽ.”
Một hơi nói ra không nhanh không chậm nhưng lại khiến mọi người như tỉnh khỏi cơn mơ, dường như ngay lập tức đã hiểu ra điều gì, cảm xúc cũng trở nên sôi trào, kích động không thôi.
Đúng vậy, chúng ta rất mạnh, chúng ta bây giờ thật sự rất mạnh mẽ.
Bảy ngày vừa qua giống như một giấc mộng, hiện tại ngay cả khi đám thánh thú hiếm lạ trên trời bất tri bất giác đã nhiều lên, tuy rằng nhiều thánh thú nhưng mọi người cũng không có cảm giác gì quá mức mãnh liệt.
Nhưng mà đặt tình huống này ở trên đại lục, ai dám nói đây không phải là một đội long kỵ binh đáng sợ?
Tông sư thuần thú chỉ có thế lực nổi danh nhất mới có thể mời tới được.
Bốn gia tộc lớn chỉ có nhà họ Lam mới có một vị như vậy.
Mỗi năm số lượng thú có thể thuần phục sẽ được giới hạn, vượt qua số này thì thuần thú sư sẽ sụp đổ tinh thần, thánh thú thành niên thật sự có nhiều thế sao? Nói không khách khí thì đội ngũ bọn họ ra khỏi Nhật Bất Lạc này, chỉ cần không trêu chọc vào bốn gia tộc lớn với thế lực cổ xưa có nội tình ngàn năm của Huyễn điện Ánh Sáng, thì ở đại lục gần như có thể tung hoành ngang dọc.
Lê Kiệt ngẩng cao đầu nghiêm túc trầm giọng nói: “Đại thống lĩnh, ngài nói đúng, chúng ta không nên nói mấy lời nhụt chí.
Tôi quyết định sau hành động lần này, tôi sẽ cố gắng duy trì liên minh, phát triển Liên minh Tự Do này thật tốt để nó có một chỗ đứng vững chắc trong khu rừng Nhật Bất Lạc này.
Trong tương lai sẽ có một ngày chúng tôi sẽ sánh ngang với long kỵ binh của đế quốc Kaya.”
“Đúng vậy, sánh ngang với long kỵ binh của đế quốc kaya.”
“Tốt nhất là vượt qua cả long kỵ binh!”
Mọi người đồng thanh hô vang, hạt giống thế lực tuổi trẻ cứ như vậy nảy mầm trong sự yên lặng.
Khi làn sóng Tự Do như cuồng phong thổi quét qua đại địa, các nhóm thống lĩnh cao cấp vẫn nhớ như in rằng rất lâu trước đó ở trong Sơn Lĩnh Chết Chóc, Ngạo Phong đã từng nói những lời như vậy, chính nhờ những lời nói ấy nên mới có thành tựu đế quốc Tự Do tung hoành khắp đại lục sau này.
Lôi Ngự Phong lại có chút lo lắng, nhíu mày thở dài nói: “Chuyện sau này thì cứ để sau này nói tiếp, bây giờ chúng ta vẫn nên nghĩ cách xem làm gì để lấy cự long và trứng rồng đi trước đã.
Trước mắt là đến nơi sào huyệt của cự long rồi, dựa theo lời của Lam Tuân thì huyễn sư thiên không của ba gia tộc lớn khác cũng nhất định sẽ ra tay.
Một khi thả ra huyễn kỹ thiên không, chúng ta chưa chắc đã có thể xử lý được.”
Huyễn kỹ thiên không, đây là kỹ năng đặc biệt của huyễn sư thiên không, cực kỳ mạnh mẽ.
Sự khác biệt lớn nhất trên dưới thiên cấp không chỉ là bay lượn, còn có cả uy lực tấn công.
Uy lực của huyễn kỹ thiên không và việc thánh thú bình thường dùng miệng dùng vuốt để cào cấu cắn xé đã không còn giống như ngày trước nữa.
Ngay cả các huyễn sư thiên không có cấp kiếm thấp cũng đều có năng lực khiến thần thú bị thương, ví dụ như lực phòng ngự cực kỳ mạnh của long vương Komodo cần phải mấy huyễn sư thiên không cùng sử dụng huyễn kĩ thiên không mới có thể đả thương nó được.
“Đúng vậy đại thống lĩnh, huyễn kĩ thiên không thật sự quá mạnh, chúng ta có rất nhiều thánh thú nhưng ngoài các thánh thú nhiều sao ra, căn bản không địch nổi với huyễn kĩ thiên không.
Bản thân thực lực của chúng ta quá yếu ớt, hôm nay Lam Tuân sợ chúng ta chủ yếu là vì bọn họ không muốn gây thương tổn đến các đệ tử gia tộc khác trước đó đến đây để rèn luyện mà thôi.
Hơn nữa ba vị huyễn sư thiên không khác cũng không chịu giúp bọn họ.” Vẻ mặt Lê Kiệt lộ vẻ nghiêm túc, nói: “Nếu năm vị huyễn sư thiên không cùng nhau phóng ra huyễn kĩ thiên không, vậy thì chúng ta cũng sẽ tổn thất nặng nề.”
Cảm xúc của Ngạo Phong lại không hề biến hóa quá lớn, định liệu trước, thẳng thắn nói: “Yên tâm đi, tôi tính cả rồi.”
Vừa dứt lời, Ngạo Phong đã gỡ mặt nạ trên mặt xuống, áo choàng màu trắng cởi ra cất đi, lại một lần nữa thay bằng bộ áo choàng chụp mũ đen, sau đó mỉm cười với Tần Ngạo Hải nói: “Chúng ta nên quay về đi, người ở đây không chào đón chúng ta.”
Không chào đón bọn họ? Mọi người nghe thấy vậy đều sửng sốt, có chút không hiểu chuyện gì xảy ra.
Vẫn là đầu óc Lôi Ngự Phong xoay chuyển nhanh chóng, đôi mắt đảo quanh, kêu lên: “Tôi biết rồi, tên nhóc nhà cậu thích chơi trò hại nhau.
Cướp ma thú của người ta lại còn đâm sau lưng người ta một nhát nữa, cậu có dám vô liêm sỉ hơn nữa không đấy?”
“Đúng nhỉ.” Tần Ngạo Hải vỗ tay, bừng tỉnh đại ngộ hỏi: “Người nhà chúng tôi vẫn còn tưởng Ngạo Phong là tên phế vật vô dụng, tôi cũng biết rồi, haha, đâm sau lưng thực sự rất vô sỉ.”
Mọi người ngay lập tức hiểu ra, ai nấy đều toát mồ hôi hột.
Kẻ địch của đại thống lĩnh đúng là kẻ xui tám đời, trong sáng ngoài tối bị cô tính kế lên người.
Ai bảo được cô nhớ kỹ cơ chứ, ngày tháng sau này đảm bảo sẽ vô cùng “thoải mái”.
“Vô liêm sỉ cái gì? Đây người ta gọi là cơ trí.” Anh ta còn đang giật giật khóe miệng, Ngạo Phong lại tiếp tục lạnh lùng nói: “Ngự phong, Mạc Nam, các anh đã vào cấp thiên, đối phó với huyễn kỹ thiên không cũng có năng lực phòng ngự nhất định, chúng tôi và các anh chia nhau ra hành động, tới chính diện thu hút sự chú ý của bọn họ, những người khác không cần tham dự vào, cứ ở lại cửa cốc chờ chúng tôi trở về.”
“Cái gì?” Mọi người đều bất ngờ thốt lên: “Đại thống lĩnh, chúng tôi không phải hạng người tham sống sợ chết, ngài bảo Lôi Ngự Phong các hạ cho chúng tôi theo với.”
“Không liên quan đến việc tham sống sợ chết, chỉ là tôi sẽ không lấy tính mạng đồng đội ra để đổi lấy bất cứ thứ gì.” Ngạo Phong nhìn mọi người đằng sau một cách chăm chú, lại quay đầu nhìn về phương xa.
Mọi người không nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ có thể nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt nhưng vẫn rất nhẹ nhàng như có thể xoa dịu nhân tâm.
“Dù là thần thú cũng được, siêu thần thú cũng thế, chúng mãi mãi không thể quan trọng bằng bạn bè của tôi.
Nếu như để mọi người rơi vào cảnh hiểm nguy thì những cái đó không cần cũng được.”
Giọng nói ấy trước sau như một, vẫn rất bình thản lạnh nhạt giống như không hề dao động chút nào, nhưng mọi người đứng đằng sau cô lại không tự chủ đặt tay lên lồng ngực, cảm giác được sự ấm áp nơi đáy mắt, trong lòng cảm động vô cùng.
“Đại thống lĩnh…” Mọi người kêu lên đầy cảm động.
Ngạo Phong nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn thấy mọi người đều nhìn mình chăm chú, tình cảm cảm kích không một tiếng động vang lên.
Cô không khỏi thoáng ngẩn người, hơi nhướng lông mày lộ ra một nụ cười cực kỳ rạng rỡ.
Trong trí nhớ của mọi người luôn có một vài cảnh tượng xinh đẹp đến mức khó mà quên được.
Một thiếu niên mặc áo choàng đen nở một nụ cười ôn hòa như gió xuân, hình ảnh như vậy mãi mãi in dấu đậm sâu trong lòng mỗi người.
Mọi người nghe theo lời cô, không vào trong sào huyệt cự long mà dừng lại ở cửa cốc chờ đợi, Ngạo Phong và Tần Ngạo Hải đi một đường, Lôi Ngự Phong và Mạc Nam đi một đường, mọi người chia nhau ra xuất phát.
Lôi Ngự Phong và Mạc Nam dựa vào ưu thế biết bay của cấp thiên đã nhanh chóng khởi hành trước, còn Ngạo Phong và Tần Ngạo Hải thì lại biến thành bộ dạng mặt mũi lấm lem, sau đó đuổi theo đội ngũ huyễn sư của bốn gia tộc lớn.
Lúc chạng vạng, sắc trời càng thêm tối sẩm hơn, sơn cốc vốn dĩ đã u ám nay lại càng giống như bị một tấm vải đen phủ kín đỉnh đầu.
Đi tới gần chỗ sâu trong sào huyệt cự long Candia, cự long có uy áp kinh người, xung quanh đã không còn con ma thú nào cả, đoàn người đi một đường không có bất kì ai cản trở, khiến cho nhà họ Lam đều thở phào một hơi.
Dù sao bị người ta cướp ma thú ngay trước mặt cũng mất mặt không kém gì với việc bị người ta tát một bạt tai ngay trước công chúng, cảm giác còn khó chịu hơn cả khi nuốt phải ruồi bọ, nếu như lại xảy ra tình huống như vậy vài lần nữa thì sau này có khi không ngẩng được mặt mũi lên thật.
Có điều ai cũng hiểu được chuyện này vẫn chưa kết thúc, càng lúc càng tiếp cận gần chỗ sâu trong sào huyệt cự long, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt hơn.
Tứ đại gia tộc, hơn hai trăm người cứ di chuyển trong cốc đạo rộng lớn âm u này, gần như không ai nói chuyện với nhau, không khí áp lực đến đáng sợ..