Lan Mộ Tuyết vội vàng nói: "Tiền bối, ngàn vạn lần phải tin tưởng vãn bối. Đây là tiểu nhân ngậm máu phun người, Lan Mộ Tuyết ta làm sao lại làm chuyện như vậy?"
Phong Vũ Nhu lạnh lùng nhìn hắn: "Có lẽ người khác có thể gạt ta... nhưng vị tiền bối này, vô luận thế nào cũng không thể gạt ta."
Lan Mộ Tuyết vừa nghe thấy bốn chữ 'vị tiền bối này', liền lập tức biến sắc sầu thảm.
Người có thể khiến Phong Nguyệt phải xưng là tiền bối, là ai chứ?
Người có thể khiến Phong Nguyệt tín nhiệm như vậy, là ai chứ?
Lan Mộ Tuyết nghĩ tới rách da đầu cũng nghĩ không ra, ở trên đời này lại có một người như vậy tồn tại.
Phong Vũ Nhu chẳng buồn quan tâm tới hắn, cao giọng nói: "Tiền bối, xin hỏi tiều đồ Thiến Thiến có bình an vô sự? Có tiền bối phát hiện, chắc hẳn tiểu đồ đã nhận được ân đức của tiền bối từ lâu."
Bên ngoài, Tử Tà Tình lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng, nếu như ta xuất thủ, còn phải tới thông báo cho các ngươi sao? Cho dù đồ đệ các ngươi bị người giết chết, ô nhục, bất quá cũng là cho các ngươi một bài học. Đây chính là kết cục do hai phu thê các ngươi tạo thành, có liên quan gì tới ta? Phu thê các ngươi tự xưng là đãi nhân dĩ thành ( đối đãi chân thành với người khác). Nhưng nhìn xem, người các ngươi kết giao, đều là những thứ gì?"
Sắc mặt Phong Vũ Nhu trắng nhợt, thân hình nhoáng lên một cái, sầu thảm nói: "Thiến Thiến...."
Đột nhiên giận dữ xoay người lại, bóng trắng loang loáng, ba ba ba liên tiếp tát Lan Mộ Tuyết mấy cái, dùng sức rất nặng.
Lan Mộ Tuyết vốn có thể chống cự, nhưng giờ phút này, hắn lại hoàn toàn không ngăn cản.
Ngăn cản cũng vô dụng. Mình vốn đã không phải là đối thủ của Phong Vũ Nhu, giờ phút này nếu thật sự động thủ thì song phương sẽ kết thành thù hận không thể hóa giải nữa rồi.
Lan gia chỉ sợ còn chưa kịp chạm vào ống tay áo Cửu Kiếp kiếm chủ thì đã bị Phong Nguyệt tiêu diệt rồi...
Tát xong, Phong Vũ Nhu chỉ tay cả giận nói: "Lan Mộ Tuyết, thật sự không tưởng được, Lan gia các ngươi lại dùng tâm cơ bậc này với phu thê chúng ta, hãm hại chúng ta như thế. Ha ha, được lắm được lắm, Lan Mộ Tuyết... Ta coi như hiểu rõ Lan gia các ngươi rồi. Nói cho ngươi biết, nếu như hôm nay đồ đệ ta có bề gì, Lan gia các ngươi từ trên xuống dưới, ngay cả một con kiếm cũng đừng hòng giữ mạng."
Nói xong, Phong Vũ Nhu liền không nán lại một giây, vội vàng phi thân ra ngoài, lóe lên đã biến mất không thấy.
Lúc này, phương xa, thanh âm chiến đấu ầm ầm càng lúc càng lớn. Loại thanh thế này, không ngờ giống như mấy chục vạn người cùng nhau chém giết vậy. Ngay cả mặt đất cũng phải run rẩy.
Lan Mộ Tuyết lau máu tươi trên khóe miệng, giờ phút này cũng không kịp oán hận nữa, cũng không kịp cảm thấy trong lòng tràn đầy nhục nhã, chỉ còn lại sợ hãi và nghi hoặc.
Hắn căn bản không thể tưởng được, chuyện trọng yếu như thế, chu đáo chặt chẽ như thế, làm sao lại bị người ta bóc trần nhanh như vậy? Nếu cứ diễn ra bình thường, không chỉ Dạ gia gặp xui xẻo mà những nhà khác gặp xui xẻo, trong khi đó gia tộc mình lại có thể tiến thêm một bước, đạt được tình hữu nghị của Phong Nguyệt.
Nhưng sự tình làm sao lại đột nhiên biến chuyển, phát triển tới mức này? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Hắn vội vàng phi thân lao đi, trong lòng chỉ còn một ý niệm trong đầu: Chỉ mong đám tiểu tạp chủng kia không hạ thủ nhanh như vậy. Nếu không... Lan gia lần này thật sự xong rồi...
Hắn gần như liều mạng dùng toàn bộ lực lượng chạy đi.
Chỉ mong ta còn có thể kịp ngăn cản.... haiz.
Nhưng hắn lại hoảng sợ phát hiện, tốc độ mình nhanh như điện chớp, nhưng nãy giờ vẫn chỉ dậm chân tại chỗ.
Chạy một hồi lâu như vậy, mới phát hiện, mình chỉ không ngừng khoa chân múa tay trên không trung giữa cửa sổ.... nửa tấc cũng không di động.
Đây là chuyện gì?
Cả đời này, Lan Mộ Tuyết làm sao từng trải qua chuyện kinh người như vậy? Chuyện tình lỳ kỳ quỷ dị như vậy, đừng nói là nghĩ, cho dù là nằm mơ cũng chưa từng.
Không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi: "Là ai?"
Một thanh âm lạnh lùng trong trẻo từ phía trước mặt truyền tới: "Là ta."
Lan Mộ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nữ tử thân mặc bạch y, trên mặt đeo một tấm khăn che mặt, cứ như lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng đứng trước mặt mình. Đôi con ngươi sáng ngời mà lạnh lùng, có chút châm chọc nhìn mình: "Đừng chạy nữa, vô dụng."
Lan Mộ Tuyết yên tĩnh trở lại. Hắn biết, nếu người này tới thông báo cho Phong Nguyệt, lại ngăn trở mình, thì tuyệt đối sẽ không để mình rời đi ngăn cản chuyện này.
Lan gia, đã như thịt nằm trên thớt.
Trong lòng hắn chỉ còn lại tuyệt vọng.
"Ngươi là ai?" Lan Mộ Tuyết nhìn nữ nhân trước mặt này, nặng nề hỏi một câu.
"Ta là ai?" Tử Tà Tình đột nhiên tát thẳng vào mặt hắn: "Ngươi cũng xứng hỏi ta là ai?"
Lan Mộ Tuyết toàn thân bị khống chế, căn bản không thể né tránh, chỉ có thể cắn răng ăn một cái tát vào mặt. Trước mắt lập tức đom đóm bay loạn xạ, ba một tiếng, phun ra một cái răng, vẫn bi tráng nói: "Để lão phu biết đi, ngươi rốt cuộc là ai? Có thù gì với Lan gia ta?"
"Ba."
Lại một cái tát: "Không ngờ ngươi vẫn còn muốn biết?"
"Ba."
Lại một cái bạt tai: "Chỉ bằng vào Lan gia các ngươi, cũng xứng kết thù với ta?"
Liên tục ba cái bạt tai, Lan Mộ Tuyết phun ra ba cái răng.
Từ khi Lan Mộ Tuyết nhước quán, xuất đạo giang hồ, đến nay cũng đã được chín ngàn năm, nhưng cũng chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy. Giờ phút này gần như tức giận tới phát điện, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đánh.
"Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ lưu ngươi lại." Tử Tà Tình lãnh khốc nói: "Nhiều năm như vậy, tư vị thống khổ, tư vị đau đớn chắc chưa phải chịu bao giờ nhỉ? Giờ bản tỷ tỷ giúp ngươi mở mang đầu óc."
Đột nhiên lướt tới phía trước, một bàn tay nắm lấy gáy Lan Mộ Tuyết, nhoáng một cái đã tiến vào trong phòng, bịch một tiếng đáp xuống mặt đất. Phốc một tiếng, đầu Lan Mộ Tuyết đã bị chui vào trong sàn nhà.
Lập tức lại bị Tử Tà Tình túm lấy cổ chân nhấc lên, hung hăng đập lên trần nhà.
Một lần..
Lại một lần...
Mãi cho tới khi xả hết cục tức mới răng rắc, bẻ gãy hết tứ chi Lan Mộ Tuyết, lại đá một cước vào đan điền hắn, lúc này mới thản nhiên nghênh ngang rời đi.
Lan Mộ Tuyết, một vị chí tôn cường đại, lại giống như một tiểu hài tử không có năng lực phản kháng, sau khi bị Tử Tà Tình hành hạ như vậy, liền mềm nhũn ra nằm trên mặt đất, không ngờ đã ngất lịm đi rồi.
Giờ phút này, cho dù hắn còn tỉnh, cũng không thể làm gì nữa rồi.
Toàn bộ tứ chi bị gãy, đan điền trọng thương.
Tuy không đến mức phế bỏ tu vi, nhưng tối thiểu cũng phải nghỉ ngơi một ngày một đêm mới có thể vận công. Nhưng đợi qua một ngày một đêm thì vô luận chuyện gì, cũng sớm kết thúc cả rồi....
Ngay trong thời điểm Phong Nguyệt đang ngồi uống rượu với Lan Mộ Tuyết...
Bóng đen bắt cóc Ô Thiến Thiến đã giống như một cơn gió, cõng Ô Thiến Thiến chạy tới Bình Thúy hồ, miệng phát ra một thanh âm kỳ quái.
Đúng lúc này, ầm một tiếng, đại môn biệt việt bên Bình Thủy hồ đột nhiên bị người đạp nát, thanh âm kinh thiên động địa, một thanh âm cuồng vọng cười lớn: "Dạ gia khốn kiếp, tất cả lăn hết ra đây cho lão tử, nhận lấy cái chết."
Trong viện, đám người Dạ gia giận tím mặt, cả đám nổi giận vọt ra. Nhưng vừa lao thì thấy, trước cửa đến một con quỷ cũng chẳng có. tìm kiếm cả nửa ngày mà không có phát hiện gì, không khỏi thầm chửi bới, quay trở về.
Ngay trong thời điểm này, một bóng người đã mang theo Ô Thiến Thiến, tiến vào biệt viện, đem Ô Thiến Thiến đặt vào trong phòng Dạ Thí Phong, sau đó quay đầu bỏ chạy nhanh như một tia chớp.
Một thanh âm già nua vang lên: "Bọn chuột nhắt, lưu lại đi." Ầm, một đại chưởng ấn từ trong bay ra, chính là một vị chí chỉ đứng sau Dạ Đế của Dạ gia xuất thủ.
Bóng đen kia cười hắc hắc: "Không cần khách khí như thế." Lật tay đánh lại một chưởng, cũng một đại thủ ấn bay ra. Hai đạo kình khí vừa va chạm, bóng đen kia lập tức mượn lực bay ngược ra giống như luu tinh, biến mất dưới trời sao.
Lập tức, người của Dạ gia đều trở về.
Thanh âm già nua kia nói: "Thí Phong, ngươi đi xem trong phòng ngươi, có người để lại thứ gì đó? Chuyện tối nay có chút cổ quái."
Dạ Thí Phong đáp ứng một tiếng, vội vàng vào nhìn.
Chỉ trong nháy mắt, từ trong phòng đã truyền ra tiếng hắn kinh hô: "Ô tiên tử?" Lập tức hốt hoảng chạy ra, nói: "Không xong, không biết là kẻ nào lại cướp lấy Ô tiên tử- đệ tử Phong Nguyệt chí tôn, đem đặt vào phòng ta."
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Lập tức....
"Không xong...."
"Không hay, đây là giá họa."
"Mau đưa Ô tiên tử trở về."
...
Đúng lúc này, một thanh âm khí thế lăng thiên, phẫn nộ vang lên: "Dạ gia đê tiện vô sỉ, không ngờ dám làm chuyện như vậy. Mau mau giao người ra cho ta."
"Lan Xướng Ca?" Dạ Thí Phong cả kinh gọi ra tên kẻ vừa lên tiếng.
"Chẳng lẽ đây là độc kế của Lan gia? Mục đích chính là châm ngòi ly gián quân hệ giữa chúng ta và Phong Nguyệt tôn giả?" Trong đám người có kẻ đầu óc linh hoạt, lập tức nghĩ tới điểm này.
Vô nghĩa, đương nhiên là như vậy. Mọi người đều biết, lần này tranh đoạt trưởng lão Thánh tộc, Dạ gia chúng ta và Lan gia chính là hai thế lực ngang nhau. Nhưng Dạ gia chúng ta bởi vì có Dạ Đế lão tổ tông ở đây, cho nên thực lực cao hơn bọn hắn một bậc. Lan gia đương nhiên phải nghĩ biện pháp làm thịt chúng ta." Tên còn lại phản bác không chút khách khí.
"Làm sao bây giờ?" Dạ Thí Phong lo lắng hỏi.
Hiện tại ai cũng biết, Dạ gia đã lâm vào một cạm bẫy ác độc rồi.
"Người tuyệt đối không thể giao ra. Một khi giao ra, Lan gia sẽ mang người đi gặp Phong Nguyệt tôn giả tranh công, sau đó còn không biết sẽ nói xấu chúng ta thế nào. Chúng ta mặc dù vô tội, nhưng đến lúc đó còn ai đi tin tưởng chúng ta. Cho nên nhất định phải là chúng tận tay giao cho Phong Nguyệt tôn giả, sau đó bóc trần gian mưu của Lan gia."
Thanh âm già nua kia từ từ truyền ra, lập tức thở dài.
Thanh âm bên ngoài đã càng lúc càng kịch liệt: "Các ngươi có giao người hay không? Giao hay không giao? Chúng ta xông vào đoạt người."
Lập tức hét lớn một tiếng, thanh âm ầm ầm vang lên, tường vây bên ngoài đã bị đạp đổ, lập tức ước chừng hai trăm người của Lan gia xông vào, gần như đã dốc toàn bộ lực lượng tới Thiên Cơ thành lần này rồi.
Cứ như vậy xông vào.
Người của Dạ gia sao chịu yếu thế: "Lan gia vô sỉ đê tiện, không ngờ lại dùng thủ đoạn xấu xa như vậy. Hôm nay để các ngươi thực hiện gian mưu thành công, trên đời này làm gì còn thiên lý nữa?"
Người của Dạ gia quát lớn, lưu lại mấy người bảo hộ Ô Thiến Thiến, những người khác đều xông ra ngoài.
Chỉ nghe tiếng quát mắng không ngừng, song phương đã quyền cước qua lại, hung hăng ác chiến. Đã có không ít cao thủ chê mặt đất chật trội, không thể thi triển quyền cước, vừa đánh vừa bay lên trời, hai người một đôi, hung hăng đối chiến.