Lăng Phong Vân lẳng lặng nhìn hắn.
Lăng Hàn Vũ nhìn lại không hề nhượng bộ chút nào.
Hai người, không nhúc nhích thật lâu!
Lăng Hàn Vũ vẫn luôn kính nể vị lão tổ tông này; Cho tới bây giờ vẫn coi là thần tượng của mình, trước kia nhìn thấy, cũng chỉ là quỳ trên mặt đất, chưa bao giờ dám ngẩng đầu lên nhìn. Trải qua thời gian dài, vô tận truyền thuyết về lão tổ tông, đã sớm trở thành tấm bia lớn bất hủ ở trong lòng của đệ tử Lăng gia!
Chỉ có thể nhìn lên! Không thể nhìn thẳng!
Nhưng lúc này đây, hắn lại kiên quyết, quật cường ngẩng đầu; Đối diện với lão tổ tông.
Giờ phút này, hắn đột nhiên phát hiện, kỳ thật... Thực ngẩng đầu lên, cũng chính là dáng như vậy!
Lão tổ tông, cũng là người. Cũng có máu có thịt.
Nhìn một đôi con ngươi lóe lên sự kiệt ngạo, kiêu ngạo cùng quật cường dứt khoát ở đối diện, Lăng Phong Vân thở dài thật sâu.
Giờ phút này, trong lòng hắn, trái tim đập có chút mạnh và loạn nhịp.
Bao nhiêu năm trước, chính mình cũng như thế...
Lăng Phong Vân thưởng thức Lăng Hàn Vũ, không phải bởi vì Lăng Hàn Vũ chính là con cháu của Lăng gia; Nguyên nhân quan trọng nhất ở trong đó, chính là, con đường tình cảm của Lăng Hàn Vũ, không sai biệt gì nhiều so với mình.
Vô cùng tương tự!
Cho nên Lăng Phong Vân mới đối với con cháu không biết cách bao nhiêu đời như Lăng Hàn Vũ, có vài phần kính trọng. Hiện giờ, thấy được Lăng Hàn Vũ, cũng giống như thấy được chính mình năm đó.
Đồng dạng là tình yêu cay đắng, đồng dạng là tuyệt vọng; Đồng dạng là người yêu có người khác ôm ấp, cũng đồng dạng... Người mà cô gái yêu, là kẻ địch của gia tộc. Cuối cùng, bị gia tộc giết chết!
Nhìn ánh mắt quật cường của Lăng Hàn Vũ, tinh thần Lăng Phong Vân hoảng hốt một trận.
Tựa như lại trở về đêm hôm đó.
Đêm hôm đó, tuyết phong tuyệt đỉnh, tuyết trắng bay tán loạn.
Nàng ấy nghiêng ngả lảo đảo tìm đến mình, cầu chính mình đi cứu nam nhân kia. Mình muốn đi, chính mình đi, lại bị phụ thân ngăn lại.
Lúc ấy, khuôn mặt nàng ấy tràn đầy nước mắt, điên cuồng dập đầu trước mặt mình. Vẻ mặt tuyệt vọng.
"Chỉ cần ngươi cứu hắn, ta để cho ngươi xử lí! Ngươi muốn thế nào, thì được như thế đó! Làm nô tỳ. Làm vợ làm thiếp... Phong Vân, chỉ cần ngươi có thế để cho hắn sống sót..."
Tiếng kêu thê lương kia, tựa như còn ở bên tai.
Cuối cùng thì mình cũng không có đi.
Chờ đến khi sự việc chấm dứt, mới mang theo nàng ấy đi tới đó... Người kia đã phơi thây trong tuyết.
Vĩnh viễn không quên được, sự tuyệt vọng cùng điên cuồng của nàng ấy khi đó... Nàng đứng thật lâu ở trước mặt mình, trong mắt là vô tận oán độc cùng hận thù tận xương tủy!
Nàng không nói một lời nào, chỉ rút kiếm ra, đem tóc của nàng. Cùng tóc của hắn. Buộc lại với nhau, sau đó, dùng kiếm tự sát. Ngã vào trong lòng ngực người kia...
Kết tóc làm vợ chồng!
Đó là đồng ý duyên phận kiếp sau sao?
Thế nhưng nàng. Không chịu nói câu nói cuối cùng, liền chết đi đau đớn như vậy. Text được lấy tại
Mấy ngàn năm rồi, trong lòng Lăng Phong Vân vẫn không quên được cảnh tượng lúc ấy.
Mấy chục năm sau. Rốt cục bình phục tâm tình, cưới vợ, đêm tân hôn, lại mơ đến cảnh tượng đó...
Mấy ngàn năm nay, thành tâm ma của mình.
Mà tu vi của mình, cũng tới bát phẩm Chí Tôn đỉnh phong, lại không thể tiến thêm một bước! Tất cả, đều vì dự kiện kia! Tâm ma khóa tâm, không chết không ngừng!
...
Lăng Phong Vân kinh ngạc suy nghĩ, thế nhưng quên trước mặt còn có một người.
Lăng Hàn Vũ nhìn hắn một lúc.
Liền kiên định đi ra ngoài. Bàn chân, đã sắp bước ra khỏi cửa viện!
"Đứng lại!" Lăng Phong Vân thản nhiên quát.
Bàn chân Lăng Hàn Vũ đứng ở cửa. Lại không quay đầu lại.
...
"Bây giờ chúng ta đang đối phó Sở Dương!" Lăng Phong Vân nói: "Sở Dương, chúng ta không thể không giết. Chẳng qua, dùng sư phụ hắn để đả kích hắn, áp chế hắn; Lại không thể thực hiện."
"Ngươi muốn đi, ta cũng không cản trở ngươi!"
"Nhưng chính ngươi phải nghĩ rõ ràng! Lúc này đây, quan hệ đến sự sống chết của Cửu đại gia tộc! Nếu như ngươi đi. Rất có thể sẽ chết!" Lăng Phong Vân trầm giọng nói.
Trong lòng hắn có một câu không có nói ra: Nếu như ngươi phải đi, nếu như không có chết, như vậy, khi ngươi trở về, liền cho thấy tâm ma lớn nhất của ngươi đã qua. Lăng gia, lại một lần nữa xuất hiện một vị cửu phẩm đỉnh phong Chí Tôn. Thậm chí, là cường giả Băng Linh Hãm Thiên Phá Toái Hư Không!
"Ta biết." Lăng Hàn Vũ thản nhiên trả lời.
"Năm nay ta đã hơn bốn mươi, gần năm mươi tuổi. Ta đã trưởng thành, ta biết mình đang làm cái gì, cũng biết hậu quả!" Lăng Hàn Vũ lặng yên nói: "Nhưng mà... Tim, ta khống chế không được! Tình, ta càng khống chế không được! Càng không muốn khống chế!"
"Nhiều năm như vậy, nếu ta muốn có được, thì đã sớm có được. Đối với việc ta luôn luôn giúp bọn hắn, vẫn tác thành cho nàng, đã thành thói quen của ta. Ta không nghĩ bắt buộc nàng bất cứ chuyện gì."
"Ta chết, có thể, Mạnh Ca Ngâm, không thể chết được!"
Lăng Hàn Vũ nhẹ giọng nói ra.
Lăng Phong Vân thở dài một tiếng: "Ngươi đi đi!"
Lăng Hàn Vũ quay người lại, quỳ xuống, hướng về bóng dáng Lăng Phong Vân rầm rầm rầm dập đầu liên tiếp chín lần. Sau đó, cứ như vậy không nói được một lời, phóng thẳng lên trời, phá không mà đi!
Giờ phút này ở Lăng gia biệt viện, đón lấy gió lạnh mang theo băng tuyết đánh vào trên mặt, Lăng Hàn Vũ đột nhiên nhớ tới: Nếu mấy chục năm sau, thời điểm mà hôn nhân của Dạ Sơ Thần mỹ mãn, con cháu đầy nhà... Có thể nhớ tới chính mình hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng không khỏi gợi lên một tia mỉm cười buồn bả.
Trên bầu trời, một mảnh lạnh lẽo hạ xuống.
Khóe miệng Lăng Hàn Vũ hiện ra một mảnh vui sướng: Tuyết rơi! Rốt cục tuyết cũng đã rơi rồi sao?
Chẳng lẽ, mong ước trong lòng ta...
...
Lăng Phong Vân nghe phía sau quỳ xuống, dập đầu, đứng dậy, bay đi...
Vẫn không nhúc nhích.
Thật lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói ra: "Nhất định phải sống trở về nha..."
Bông tuyết bồng bềnh hạ xuống.
Thiên Cơ thành, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, rốt cục rơi xuống.
Chậm rãi càng lúc càng lớn...
...
Trong mấy ngày này, Sở Dương vẫn chú ý chặt chẽ động tĩnh trong thành; Thuận tiện giám sát đám người Mạc Khinh Vũ cùng Đổng Vô Thương luyện công, giám sát Kiếm Linh chế thuốc...
Các phương diện chuẩn bị, hắn đều đã chuẩn bị đâu vào đấy. Thậm chí, chính là nghĩ tới trong trận đại chiến"có thể" xảy ra, "có thể" có thương vong, hắn đều chuẩn bị số lượng lớn Cửu Trọng Đan không hoàn chỉnh.
Trong khoảng thời gian này, Nam Cung Thệ Phong sống qua những ngày vô cùng phong phú, mỗi một ngày đều là mệt mỏi sưu tập các loại tình báo. Sau đó vui vẻ đưa lại cho Sở Dương.
Mà mỗi một lần đưa tới, Sở Dương cũng bắt đầu tiến hành trị liệu cho Nam Cung Thệ Phong.
Cho nên mỗi một lần rời đi, Nam Cung Thệ Phong đều cảm thấy được bệnh cũ của chính mình thoải mái rất nhiều, dưới sự hưng phấn đó, việc sưu tập tin tức, cũng càng tốn công tốn sức.
Để cho hắn không hiểu là, hiện tại Sở Dương muốn cả những tin tức như gió thổi cỏ lay ở Thiên Cơ Thành. Cái này gia tăng thêm công việc của Nam Cung Thệ Phong. Khiến cho hắn phải dùng rất nhiều tinh thạch, thứ nhất là để mua, thứ hai là để mời một ít kẻ đứng đầu bọn lưu manh...
Trong mấy ngày này. Nam Cung Thệ Phong gần như biến thành lão đại của bọn đứng đầu lưu manh ở đây. Mỗi một ngày mỗi một phút, đều có không ít người đến đưa tin tức, sau đó Nam Cung Thệ Phong sẽ thu thập đám tình báo mà chính hắn xem ra không có chút giá trị nào, sau đó chi ra bó lớn bó lớn tinh thạch...
Ngày này, sau khi gom lại, theo thường lệ lập tức đưa tới cho Sở Dương.
Sauk hi Nam Cung Thệ Phong rời đi, Sở Dương liền bắt đầu lật xem từng trang một. Đối những tin tình báo này, không phải hắn không ôm hy vọng. Mà là tác dụng trong đó rất nhỏ. Chỉ có thể từ trong đó phỏng đoán dấu vết.
Lật những trang sau. Ánh mắt đã có chút mỏi mệt, nhìn xem sắc trời, đã là chạng vạng. Hoàng hôn buông xuống mặt đất
Đưa tay ra đấm lưng cho đỡ mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút; Đột nhiên một tin tức nhảy vào trong mắt, làm cho Sở Dương giật nảy mình một chút. Vẫn duy trì tư thế duỗi người lập tức ngây người.
Cảm thấy lạnh cả người! Tinh thần lập tức tỉnh táo lại.
Tin tức như sau:
Hình như có không ít người của Dạ gia đi ra ngoài về phía nam, hướng về phía thành nam. Người cầm đầu, Dạ Thí Vũ.
Số lượng không rõ, tu vi không rõ, mục đích không rõ.
Theo phỏng đoán, phải là đi một loại khách sạn? Hoặc là nơi ở của Dạ Sơ Thần...
Nơi ở của Dạ Sơ Thần, sáu chữ này làm cho Sở Dương cảnh giác.
Từ khi Dạ Sơ Thần đi vào Thiên Cơ thành, liền sống ở đó; Giống như hoàn toàn ngăn cách. Rất ít xuất hiện. Sở Dương từng len lén đi qua, đi nhiều lần cũng không có gặp...
Người của Dạ gia cũng rất ít khi qua đó.
Vì sao hôm nay người của Dạ gia lại có thể đi qua bên kia với số lượng lớn?
Bên kia, hình như không có thứ gì đáng giá để Dạ gia kéo qua như thế.
Liên tưởng đến sư phụ của mình là Mạnh Siêu Nhiên đã mai danh ẩn tích từ khi vào thành, trong khoảng thời gian này, Lăng Hàn Vũ uống say mỗi ngày...
Sở Dương đột nhiên nghĩ đến một chuyện đáng sợ: Chẳng lẽ, bây giờ sư phụ đang ở chỗ Dạ Sơ Thần?
Người của Dạ gia quy mô xuất động, chẳng lẽ là vì hắn?
Sở Dương nhảy dựng lên. Trực giác nhảy loạn, trong phút chốc ra một thân mồ hôi lạnh...
Bịch một tiếng. Sở Dương từ trong phòng vọt ra, trong viện, một mảnh trống rỗng.
Không biết Phong Nguyệt mang theo đồ đệ đi làm gì rồi, Tử Tà Tình mang theo hai cái tiểu la lỵ là Sở Nhạc Nhi cùng Mạc Khinh Vũ đi ra ngoài dạo phố rồi, vẫn chưa về.
Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông đang ngồi tu luyện.
Bố Lưu Tình chán nản, ngồi uống rượu dưới giàn hoa.
Sở Dương vừa ra khỏi cửa. Suy nghĩ một chút, liền đi thẳng đến giàn trồng hoa.
Bây giờ đám người Đổng Vô Thương còn không giúp được gì. Hiện tại. Cách ổn thỏa nhất, chính là tìm Bố Lưu Tình nhờ hỗ trợ.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Một chuyến tay không thì cũng không sao cả, nhưng nếu là Mạnh Siêu Nhiên xảy ra chuyện, chỉ sợ cả đời Sở Dương cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
"Bố tiền bối! Giúp đỡ một chút, đi theo giúp ta làm một việc." Sở Dương lo lắng nói.
"Làm gì?" Bố Lưu Tình trợn trừng mắt, nói: "Không thấy ta đang bận rộn?"
Sở Dương đổ mồ hôi: "Có chuyện gấp lắm!"
Bố Lưu Tình không có động tĩnh.
"Ngươi có đi hay không?" Sở Dương tức giận rồi, uy hiếp nói: "Nếu ngươi không đi giúp ta, làm trễ nãi việc lớn của ta; Chờ đến khi Tiểu Vũ trở về, ta lập tức xúi giục nàng, làm cho nàng kết thúc quan hệ thầy trò với ngươi! Ta không phải nói giỡn với ngươi đâu!"
"Ngươi dám!" Bố Lưu Tình nổi trận lôi đình.
"Ta là người như thế nào ngươi còn không biết? Ta đã nói, thì ta dám làm!" Sở Dương giảm thấp thanh âm, để sát vào lổ tai Bố Lưu Tình, dùng một giọng nói nguy hiểm, từng chữ trầm giọng nói: "Ngươi có biết, ta thế nhưng là Cửu, Kiếp, Kiếm, Chủ!"
"Ta*** mẹ mày!" Bố Lưu Tình bỗng nhiên nhảy dựng lên: "Đừng nói với ta những chữ này! Lão phu mẫn cảm với những chữ này! Nghe thấy liền rút gân! Bà nội ngươi... Lần đầu tiên trong đời, ta bị người khác uy hiếp như vậy! Rõ ràng còn là đồ trẻ em như ngươi!"
"Vậy ngươi đi hay không đi?" Sở Dương hỏi một cách hung hăng.
"Ta đi!" Bố Lưu Tình ở trong lồng ngực, có một cơn tức muốn bùng nổ, tức giận nói: "Lão tử liền đi theo ngươi một chuyến! Ta cảnh cáo ngươi! Nếu không có chuyện gì, đừng trách lão tử không khách khí với ngươi!"