Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

chương 1160: mau kêu cha đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL

Tất cả mọi người có chút kinh ngạc khó hiểu. Sở Dương có tu vi Quân cấp, cái này chính Pháp Tôn đại nhân cũng từng khẳng định qua. Hiện giờ, hắn đột nhiên liền biến thành Kiếm trung thánh quân, loại tăng tốc này cũng thật là có chút không thể tưởng tượng được.

Bản thân mình nhìn lầm cũng không lạ nhưng chẳng lẽ Pháp Tôn đại nhân cũng có thể nhìn lầm hay sao? Liền tại lúc này, câu hỏi của Dạ Sắc truyền đến: Ngươi ẩn dấu thực lực lâu như thế là vì cớ gì??

Mọi người lập tức cảnh giác: Sở Dương này ẩn nhẫn như thế, tính toán rất lớn!

Sở Dương ảm đạm cười nói: "Ta ẩn dấu thực lực, đó là vì, tại thời điểm này ta không muốn bị giết. Dạ Sắc, mấy trăm người các ngươi tiến đến, cư nhiên lại còn trách ta ẩn dấu thực lực? Ngươi......thật quá đáng?"

Dạ Sắc đỏ mặt đang muốn nói gì thì lại nghe Sở Dương nói: "Ngươi năm nay đã mấy ngàn tuổi rồi? Theo lý mà nói, cho dù ngươi không có nhận thức thì cũng nên có điểm kiến thức, cho dù ngay cả kiến thức cũng không có thì cũng nên hiểu được kiến thức cơ bản chứ? Loại vấn đề này, trong lúc hai quân đối chọi, tại lúc chiến đấu sinh tử mà lại hỏi điều này, ta không thể không nói, ngươi sống mấy ngàn năm, mặc dù có tu vi chí tôn nhưng con mẹ nó, đầu óc như chó ấy? Các ngươi rõ ràng muốn giết ta, ta còn phải bại lộ thực lực ở trước mặt các ngươi? Thật là tức cười!"

Cửa mở ra, ngoại trừ Mạnh Siêu Nhiên và Mạc Khinh Vũ dựa theo kế hoạch an bài ở lại trong phòng còn những người khác đều đi ra.

Ô Thiến Thiến, Mặc Lệ Nhi và Sở Nhạc Nhi, ba viên nữ tướng! Hai mặc hắc y như mực, một bạch y như tuyết.

Sở Nhạc Nhi ở cùng Tử Tà Tình thời gian dài như vậy nên quả nhiên là gần mực thì đen, rất thích quần áo màu trắng. Sở Dương mua cho nàng vô số quần áo màu sắc rực rỡ nhưng lại một mực không để vào mắt làm cho vị đại ca Sở Dương kia có chút sứt đầu mẻ trán mà không thể làm gì được.

Bây giờ đối phương vốn có ba mươi vị cửu phẩm thánh cấp cao thủ, nay chỉ còn lại có mười tám vị mà bên này Sở Dương có vẻ mới chỉ "tổn thất" có một Nhuế Bất Thông……

Dạ Sắc hung hăng gật đầu, ánh mắt lộ ra hung quang nói: "Hảo hảo, hảo, quả nhiên là một kẻ nhanh mồm nhanh miệng. Sở Dương, chỉ tiếc là, cho dù ngươi là Quân cấp nhất phẩm cũng tốt, Kiếm trung thánh quân cũng thế! Hôm nay, đều khó thoát khỏi cái chết!"

Sau đó vung tay lên quát to: "Lên! Đem vài người này bắt lấy! Sống chết bất luận!"

Hắn ra lệnh một tiếng, mười tám vị thánh cấp cửu phẩm đồng thời vọt lên.

Thời điểm Sở Dương đang nói chuyện, thân mình hắn nhìn như đang đi dạo vậy, bộ dáng hết sức trào phúng nhưng thực ra sớm đã tính sẵn khoảng cách cùng phương hướng. Giờ phút này vừa thấy kẻ địch xông lên hắn gọn gàng xoay người một cái……

Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng hắn muốn chạy trốn thì thân ảnh Sở Dương như quỷ mị biến hóa vài cái rồi lập tức hóa thành một đoàn hư ảnh. Ngay sau đó một đạo kiếm khí sắc bén đột nhiên nổ mạnh trên không trung và vị trí dĩ nhiên là ở cạnh Thạch Thiên Chiếu.

Thạch gia nhân lập tức cảm thấy không ổn nhưng đã chậm.

Thạch Thiên Chiếu vốn đứng rất xa chỉ huy cuộc chiến nhưng Sở Dương lại tìm hắn đầu tiên. Khi thấy kiếm quang chớp động ở trước mắt thì Sở Dương đã chỉ còn cách hắn có không đến bốn trượng!

Thạch Thiên Chiếu không nghĩ tới, bản thân đã chọn một vị trí an toàn nhất rồi mà kẻ địch lại đi tìm hắn đầu tiên, dưới sự kinh hãi hắn vội xoay người định chạy trốn. Dĩ nhiên ngay cả chống đỡ một chiêu cũng không dám.

Nếu hắn toàn lực chống đỡ, tuy không phải là đối thủ của Sở Dương nhưng nhiều ít cũng có thể kéo dài được chút thời gian, cũng không lập tức chết đi nhưng hắn lại muốn ỷ vào thân pháp gia truyền thần diệu của Thạch gia để tránh đi một mạng.

Tuy nhiên hắn lại không biết vị Diêm vương gia Sở Dương này bình sinh đắc ý nhất chính là thân pháp! Hơn nữa, toàn bộ tuyệt học của Thạch gia Sở Dương đều biết nên chỉ thấy kiếm quang chợt lóe lên, Sở Dương đã trực tiếp đứng chắn trước mặt hắn đồng thời hét lớn một tiếng: "Chưởng tâm thi cốt như sơn cao (Trong lòng bàn tay thi cốt như núi cao)!"

Bịch một tiếng, kiếm quang bùng nổ, kiếm quang sáng lạn biến thành một cái bàn tay thật lớn đánh tới vẻ mặt đang kinh hoảng của Thạch Thiên Chiếu.

Xuy xuy vài tiếng, Thạch Thiên Chiếu kêu thảm một tiếng: "Cửu ta……A!"

Lời còn chưa dứt, tứ chi đã ly thể mà đi. Kế tiếp đó, một cái sọ to cũng bay lên quay tròn giữa không trung. Thạch gia còn lại bốn vị cửu phẩm thánh cấp cao thủ, vào giờ khắc này bọn họ như bị sét đánh bi phẫn rống to: "Thiếu gia…..".

Tuy nhiên Sở Dương đã lạnh lùng vung kiếm quang nghênh diện tiến lên nói: "Đừng kêu thiếu gia các ngươi nữa, giờ phút này hắn đang trên đường xuống hoàng tuyền, nếu thực sự muốn hiệu trung với hắn thì nhanh vung kiếm tự vẫn xuống mà hầu hạ đi".

Bốn người hét lớn một tiếng, đồng thời lao tới Sở Dương.

Trong Lan Hương viên, đại chiến lập tức nổ ra.

Ô Thiến Thiến, Đổng Vô Thương, Sở Nhạc Nhi, Mặc Lệ Nhi, bốn người bị mười bốn cửu phẩm thánh cấp vây công điên cuồng hạ sát thủ. Đổng Vô Thương cầm Mặc đao như rồng dốc hết sức ngăn trở.

Sở Nhạc Nhi vốn không nên đi ra nhưng lúc Mặc Lệ Nhi cùng Ô Thiến Thiến đi ra tiểu nha đầu này cũng lặng lẽ theo ra, giờ phút này đang bị một kẻ địch công kích đến, tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Dạ Sắc kêu lên: "Pháp Tôn đại nhân đã phân phó, hai tiểu nữ oa này tạm thời chưa cần giết. Muốn bắt sống…..".

Một vị cửu phẩm thánh cấp cao thủ xem chuẩn rồi tiện nghi, thừa dịp Sở Nhạc Nhi đang chật vật trốn tránh mà thình lình vươn bàn tay to ra vừa lúc chộp vào vai Sở Nhạc Nhi đồng thời nhe răng cười nói: "Tiểu nha đầu, ngươi lại đây cho ta nào……A?!"

Đột nhiên, sắc mặt vị cửu phẩm thánh cấp cao thủ này thảm biến, khuôn mặt trong nháy mắt biến thành màu xanh lét, bàn tay cũng từ vai Sở Nhạc Nhi buông ra, Sở Nhạc Nhi nhân cơ hội này chạy thoát ra ngoài.

Tên cửu phẩm thánh cấp cao thủ phía sau nhìn thấy thân thể đồng bọn đột nhiên cứng đờ thì vội lắc mình lao lại vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Ngươi làm cái quỷ gì đấy, sao lại đứng bất động?" Text được lấy tại Truyện FULL

Tuy nhiên một câu chưa nói xong thì hắn đã hét lên "A" một tiếng rồi đứng yên tại chỗ, sắc mặt cũng trở nên xanh lét và đứng yên bất động.

Sở Nhạc Nhi sở dĩ dám đi ra là bởi vì trên người nàng lúc này dày đặc độc công, hơn nữa còn đem nhân diện thải hồng tri chu độc đan chi lực vận ra mặt ngoài thân thể.

Loại độc chất này, ngay cả tu vi Sở Nhạc Nhi bây giờ cũng chưa thể bức ra bên ngoài cơ thể được, xem như độc công cường đại nhất của nàng bây giờ.

Khi người nọ chộp mạnh vào đầu vai nang, hắn lập tức trúng độc, cả người cứng ngắc. Tên khác chạy lại vỗ vào đầu vai hắn cũng trúng độc theo.

Bóng người chợt lóe lên, Ô Thiến Thiế một thân hắc y đang tả thiểm hữu trốn muốn chạy đến chiếu cố cho Sở Nhạc Nhi thì nhìn thấy hai người này đứng bất động bèn không chút nghĩ ngợi tặng cho một kiếm.

Xoạt một tiếng. Máu tươi phun ra tung tóe, hai cái đầu quay tròn rồi bay lên giữa không trung.

Ô Thiến Thiến giật bắn mình. Cô cũng không phải là chưa từng giết người, ngược lại còn giết người không ít, nhưng điều làm cho nàng kinh ngạc là, một kiếm này chém ra nàng rõ ràng nhìn thấy trong mắt hai người này tựa như giật giật nhưng hoàn toàn không né tránh, bản thân một kiếm chém ra lại bêu đầu hai vị cửu phẩm thánh cấp!

Bản thân mình trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào? Sở Nhạc Nhi kinh hồn chưa định, nay nhìn thấy Ô Thiến Thiến thần uy lẫm lẫm, một kiếm giết chết hai vị cửu phẩm thánh cấp thì không khỏi vỗ tay mừng rỡ kêu lên: "Thiến Thiến tỷ. Thật là có bản lãnh!"

Ô Thiến Thiến kinh ngạc gần như muốn vò đầu, miễn cưỡng khống chế bản thân, giữ chặt tay Sở Nhạc Nhi rồi lắc mình thối lui sang một bên.

Lúc này ở giữa sân, Đổng Vô Thương đột nhiên thét dài một tiếng, Mặc đao cuồn cuộn hóa thành hắc lãng ngập trời trực tiếp triển khai nhân đao hợp nhất bắt đầu liều mạng!

Sở Dương hét lớn một tiếng: "Kiếm hạ huyết bạc lãng phiên đào (Dưới kiếm sông máu nổi ba đào)!" rồi trường kiếm như ngân long phóng lên, trên không trung cuồn cuộn vọt tới trước. Tiếp theo một tiếng "Hồng trần bổn thị vô tình đạo", trong bốn vị cửu phẩm thánh cấp cao thủ của Thạch gia thì có hai người đồng thời kêu thảm thiết rồi thân thể bị chém thành huyết vũ đầy trời nhưng trên người Sở Dương cũng có thêm vài vết thương.

Lúc này áp lực đè lên Đổng Vô Thương càng lúc càng lớn, sau khi trực tiếp triển khai nhân đao hợp nhất, ở trong mặc lãng cuồn cuộn. Chỉ thấy đột nhiên có người kêu lên sợ hãi rồi lập tức im bặt, Mặc đao của Đổng Vô Thương đã chém tới, thịt nát thành tương. Ngay sau đó, phía khác có vài người cũng kêu lên và bị Đổng Vô Thương sử dụng Mặc đao trực tiếp chém nát!

Đổng Vô Thương sử dụng một chiêu nhân đao hợp nhất lại liên tục chém giết sáu vị thánh cấp cửu phẩm cao thủ khiến áp lực bốn phía đại giảm!

Mười tám vị thánh cấp cửu phẩm cao thủ, sau một lần đối mặt đã còn lại có tám! Chuyện này làm cho tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được. Ngay cả Đổng Vô Thương cũng buồn bực gần như muốn ngất đi.

Mình rất mạnh sao, Đổng Vô Thương cũng không tự coi nhẹ mình nhưng……. nhưng cũng không mạnh đến mức này chứ. Bản thân mẹnh mẽ đến loại tình trạng này sao! Ở trong lúc sinh tử quyết chiến, bản thân mình không ngờ không tốn chút sức nào liên tục chém giết sáu vị cửu phẩm thánh cấp?

Vậy…..đám cửu phẩm thánh cấp này chẳng lẽ đều củ cải trắng?

Giữa sân tĩnh lặng một chút. Dạ Sắc cũng thật không ngờ!

Giờ phút này, Dạ Sắc cũng Diệp Mộng Sắc, Gia Cát Trường Trường, ba người đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: Không thể nào? Đối diện cho dù đó là Đao kiếm Song Thánh nhưng người bên mình dù sao cũng là thánh cấp cửu phẩm a!

Mười tám tên cửu phẩm thánh cấp đối chiến với hai thất phẩm Đao thánh, Kiếm thánh mà lại như gió cuốn mây tan mất đi mười người! Sao có thể như vậy chứ, nhưng sự vẫn hiển hiện trước mắt, vẫn không thể phủ nhận được!

Còn lại tám người kinh hồn chưa định lui về, nhìn một đống thi thể hỗn độn giữa sân mà kẻ nào kẻ nấy hít sâu một hơi lãnh khí, lạnh cả người, trong lòng đột nhiên nổi lên sự sợ hãi.

Nếu trong lúc chiến đầu bị giết chết thì cũng không ai sợ hãi nhưng chết không minh bạch như vậy, mà rõ ràng là không phải bị trúng độc, điều đó làm cho người ta rất khó hiểu. Tất cả đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được.

"Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?" Dạ Sắc nhíu mày sải bước đi lên phía trước vài bước hung hăng nhìn Sở Dương, hỏi.

Sở Dương nhún nhún vai nói: "Có quỷ mới biết được sao bọn họ lại như thế này? Nói không chừng bọn họ đã sống quá lâu, đã chán ghét chốn hồng trần thế tục này rồi".

Nói xong, Sở diêm vương nói: "Đại thiện! Bởi vì cái gọi là, hồng trần vốn là vô tình đạo, sớm giải thoát đi là điều tốt……Nguyên lai một kiếm của ta giống như tiếng chuông chiều thức tỉnh khát vọng trong lòng bọn họ, khiến bọn họ mỉm cười chịu chết, chính là khám phá sinh tử, đắc chứng đại đạo rồi a!"

Dạ Sắc tức giận gần như vẹo mũi. Đây là kiểu nói gì chứ?

Liền lúc này, đột nhiên lại có tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, Dạ Sắc nhìn lại thì thấy trong số tám vị cửu phẩm thánh cấp còn sót lại, đầu bốn người đang từ trên cổ nhảy dựng lên đồng thời bốn đạo cột máu vọt lê giữa không trung!

Lại bị chém rớt đầu. Ở phía sau bọn họ, một người toàn thân máu đen cầm trong tay đoản kiếm cười hì hì nhìn mình nói: "Ngươi không phải đã nói, chỉ cần ta sống lại thì ngươi sẽ gọi ta cha sao? Kêu cha đi!"

………..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio