Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL
Nhìn Thành các tọa quỳ trên mặt đất, ôm chân người ta, nước mắt nước mũi tèm nhem khóc lớn, mọi người cùng nhau hóa đá!
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, chỉ cảm thấy hai con ngươi của mình như muốn lồi ra.
Thành các tọa là ai chứ?
Thành các tọa chính là các tọa của Bổ Thiên các, độc lập với hoàng triều! Giám thị quan viên thiên hạ! Có thể nói là dưới một người, trên vạn người! Cho dù là Long Thành Phi Tướng Thiết Long Thành, Thiết hoàng thúc, nhìn thấy Thành các tọa cũng phải khách khách khí khí.
Thành các tọa cho dù nhìn thấy đương kim hoàng đế bệ hạ, cũng không có chuyện nịnh nọt lấy lòng, lại càng không cần nói tới chuyện quỳ xuống đất, khóc lóc giống như hài tử...
Người thanh niên này, rốt cuộc là ai?
Hai tên thị vệ canh cửa, vào giờ phút này hai mắt lại càng trợn trừng lên. Mẹ ơi, đây rốt cuộc là dạng mãnh nhân gì? Mà ta... vừa rồi không ngờ lại bắt vị mãnh nhân này đi xếp hàng đợi....
Sở Dương vẻ mặt bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Mau đứng lên, ngươi làm như vậy còn ra bộ dáng gì nữa."
"Ta không đứng dậy! Ta không đứng dậy!" Thành các tọa vừa khóc vừa kêu lớn, thanh âm nghẹn ngào, cực kỳ bi thương: "Ô ô ô... ta chết cũng không đứng dậy...."
Mọi người lại càng thêm hoàn toàn hóa đá.
Rầm một tiếng, một vị quan viên lớn tuổi rốt cuộc không chịu nổi chấn kinh mãnh liệt như vậy, máu xộc lên não, tim ngừng đập, hai mắt trợn trắng lên, ngã thẳng cẳng xuống đất...
Lập tức hỗn loạn một trận, tiếp đó có người vội vàng chạy tới, khiên vị lão nhân này đi trị liệu...
Ngoài cửa đột nhiên hỗn loạn, một thân ảnh gầy gò vọt ra như một tia chớp: "Chuyện gì thế này?" Chính là vị các tọa còn lại của Bổ Thiên các, Trần Vũ Đông, Trần các tọa!
Trần các tọa cũng chỉ đi được hai bước, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thành các tọa đang quỳ gối trước một người, khóc rống lên, ngưng thần nhìn kỹ, hai mắt lập tức trợn tròn lên, tiếp đó liền dụi dụi con ngươi, nhìn một cái, sau đó lại dụi dụi mắt, lắc lắc đầu, xoay người đập thẳng đầu vào bức tường bên cạnh. Ầm một tiếng, tường bị đập ra một cái hố, sau đó xoay người, sững sờ, ngẩn ngơ nhìn người thanh niên...
Trong thoáng chốc, hốc mắt đã tràn ra nước mắt.
Lập tức đưa hai tay ôm đầu khóc lớn.
Hành động như vậy, quả thực giống như một người đột nhiên giàu to rồi phát chứng động kinh vậy.
Tiếp đó, hắn mang theo hai mắt đẫm nước, quỳ bụp xuống, lập tức ôm lấy chân còn lại của người thanh niên kia, gào khóc: "Ngự... đại nhân! Đại nhân, ngài đã trở lại aaaa...."
Bịch một tiếng, lại có người không chịu đựng nổi, hôn mê bất tỉnh.
Hai tên thị vệ canh cửa hai chân nhũn ra, giống như hai đống bùn ỉu xìu ngồi phệt xuống đất, hai mắt trợn trắng, trên đỉnh đầu cũng đổ mồ hôi như mưa.
Trời ơi! Cái này, thật sự phải về đi đại phu rồi... Hôm nay không biết có bị dọa sợ tới vỡ gan không?
"Mau đứng lên!" Sở Dương nhíu mày: "Ta là bí mật tới đây, các ngươi làm như vậy...."
Vừa nghe lời này, Thành Tử Ngang lập tức nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng: "Người đâu! Bắt giữ toàn bộ những người ở nơi này cho ta! Một con chuột nhắt cũng không được để sổng thoát!"
Sưu sưu mấy tiếng, mấy trăm võ sĩ Bổ Thiên các lập tức bao vây thành một vòng tròn lớn, bắt giữ tất cả mọi người bên trong vòng tròn lại.
"Áp giải vào bên trong! Bao gồm cả các ngươi! Không một ai được phép ra ngoài!" Thành Tử Ngang vung tay lên: "Đao phủ chuẩn bị, nếu cần thiết, diệt khẩu tất cả!"
Mọi người nhất tề hoảng sợ.
Sở Dương cũng hoảng sợ: "Chậm đã, không nghiêm trọng như vậy."
"Vậy đem giam giữ trước!" Thành Tử Ngang lập tức thay đổi mệnh lệnh.
Sau đó mới cùng Trần Vũ Đồng, hai người cung kính khom người, thỉnh Sở Dương tiến vào như thỉnh bồ tát. Khom lưng như vậy, chỉ sợ ngay cả trán cũng thiếu chút nữa là chạm đất rồi.
Trần Vũ Đồng đi đằng sau, thấp giọng hỏi hai tên thị vệ canh cửa: "Vừa rồi vị khách nhân này nói cái gì?"
Một trong hai tên thị vệ đầu đầy mồ hôi, ánh mắt có chút dại ra, lắp bắp nói: "Hắn hắn hắn... hắn nói hắn họ Sở, tên Dương, cầu kiến hai vị các tọa."
Tử Trúc viên gật đầu, vung tay lên: "Bắt hai người này lại! Giam giữ thật kỹ! Không có mệnh lệnh của ta, không được thả người!"
Nếu ngự tọa đại nhân đã nói hành tung phải bí mật thì không thể để lộ nửa điểm phong thanh, nếu như cần thiết, hơn một ngàn người này... đều giết chết diệt khẩu...
"Oan uổng quá... Các tọa...." Hai gã thị vệ quỳ xuống đau khổ cầu xin, nhưng nháy mắt đã bị mấy tên võ sĩ nhảy bổ tới trói gô lại, xách đi.
Trần Vũ Đồng vẫy tay một cái, triệu hai tên thị vệ thay ca, nói: "Việc hôm nay, nếu để lộ ra một chữ, hai người các ngươi trước hết cứ giết cả nhà sau đó tự sát đi."
Hai tên thị vệ mới lập tức sợ nhảy dựng lên. Ta fuk, còn chưa tới giờ thay ca đã bắt chúng ta làm việc, trong lòng đang uất ức, không ngờ lại nghe thấy mệnh lệnh như vây... Hôm nay rốt cuộc phát sinh cái gì vậy? Những lời này cũng quá kinh người đi...
Trước cửa Bổ Thiên các, khôi phục lại bình tĩnh.
Trong Bổ Thiên các, ba người gặp lại nhau, lại một phen cảm khái. Sở Dương mất khí lực chửi trâu hai hổ mới khiến cho hai tên bộ hạ cũ này ngừng khóc.
Ba người hàn huyên một hồi lâu, sau đó Sở Dương mới ra vẻ như đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, hỏi: "Nghe nói bệ hạ có hậu nhân rồi? Là Thái tử?"
Thành Tử Ngang hưng phấn nói: "Không sai, là Thái tử! Tên Thiết Dương. Tiểu Thái tử rất thông minh lại đáng yêu. Xem ra Thiết Vân chúng ta lại có một vị minh quân rồi."
"Thiết Dương...." Thì thào ghi nhớ cái tên này, trong lòng Sở Dương lại càng xác định một bậc.
Bất quá, cái tên này có chút không hay nha. Giống như Thiết Bổ Thiên muốn giữ nhi tử mình ở lại Thiết Vân?
Sở Dương suy nghĩ trong lòng.
"Chỉ tiếc là hoàng hậu nương nương... Haiz, sinh hạ Thái tử xong thì... hương tiêu ngọc vẫn.. Haiz...." Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng đương nhiên là biết Ô Thiến Thiến.
Hơn nữa cũng biết rất rõ, lúc trước Thiến Thiến cô nương yêu đơn phương Sở ngự tọa, nhưng Sở ngự tọa thủy chung vẫn không chấp nhận. Hiện giờ, nhắc tới chuyện này, cũng có chút dè dặt...
Sở Dương thở dài: "Thật đáng tiếc."
Hai người cũng cảm thấy, phản ứng của Sở ngự tọa có chút quá bình thản rồi.
Nhưng chuyện đó là chuyện riêng của hai người bọn họ, hơn nữa Ô Thiến Thiến đã là hoàng hậu nương nương, lại đã qua đời... Nhắc lại, cũng không hay lắm.
Sau một hồi nói chuyện phiếm, Sở Dương kiểm tra nhiều mặt. Từ nhiều việc nhỏ nhặt, rốt cuộc cũng xác định được một việc. Thiết Bổ Thiên quả nhiên không có ý định tiếp nhận mình, hơn nữa cũng không có ý định để cho nhi tử nhận tổ quy tông....
Chuyện này khiến cho Sở ngự tọa nổi giận lôi đình! Nguồn tại ện FULL
"Bà nương hỗn trướng!" Sở Dương đập bàn mắng to: "Xem ra không thu thập nàng không được!"
Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu mô tê gì sất. Chúng ta vừa rồi còn đang nói tới chuyện bệ hạ... ngự tọa đại nhân như thế nào lại đột nhiên mắng bà nương hỗn trướng?
Mà bà nương hỗn trướng này... là ai?
Thành Tử Ngang dè dặt nói: "Xin hỏi ngự tọa, vị... bà nương hỗn trướng kia là ai?"
"Liên quan chim gì tới ngươi?" Lỗ mũi Sở Dương xì ra khói, tức giận bừng bừng: "Mà hai người các ngươi, sau khi ta đi rồi, tu vi hai người các ngươi tiến bộ thế nào rồi? Hả?"
Hiển nhiên là muốn tìm mục tiêu xả giận.
Xong rồi xong rồi... Trong lòng hai người liên thanh kêu khổ.
"Đi luyện!" Sở ngự tọa một bước đá bay cái bàn: "Xem ra hai người các ngươi quá lười biếng rồi! Thịt béo núc ních, toàn mỡ là mỡ, nhìn qua cũng phải nuôi được cả một đội quân! Mỗi người cõng tảng đá một ngàn cân, chạy quanh Bổ Thiên các một trăm vòng cho ta!"
"A?!"
Mặt mày hai vị các tọa lập tức biến thành hai quả mướp đắng.
Lâu ngày không gặp, vừa mới trở về đã lập tức... hành hạ người ta rồi...
Hai vị các tọa mặt mày đau khổ, tiếp nhận trừng phạt.
Tiếp đó, người của Bổ Thiên các liền phát hiện một chuyện quái dị, có thể khiến cho người ta nhìn mà rớt hết quai hàm. Hai vị các tọa ngày thường vẫn sống an nhàn sung sướng, mỗi người lại cõng trên lưng một tảng đá lớn như quả núi nhỏ, mồ hôi tuôn như mưa, chạy hùng hục như trâu quanh Bổ Thiên các...
Từng vòng từng vòng một...
Buổi tối, Thành Tử Ngang chuẩn bị tiệc rượu thịnh soạn, đón gió cho Sở Dương. Sở Dương nghĩ cả một buổi trưa, đến nỗi đầu cũng muốn trướng lớn lên rồi, nhưng vẫn không có cách nào. Mặt mày âm u ngồi trên bàn rượu.
Trái tim hai người giống như nai con nhảy loạn, vô cùng dè dặt chiêu đãi.
"Lão Trần... Không bằng ngươi uống ít một chút... Sáng sớm ngày mai đến phiên ngươi tảo triều rồi." Thành Tử Ngang nhắc nhở Trần Vũ Đồng.
"Không có gì, ngự tọa trở về. Ta liều mạng bệ hạ chém đầu cũng phải bồi ngự tọa say một trận." Trần Vũ Đồng vỗ vỗ ngực, hào khí vân can nói.
"Cái gì? Tảo triều?" Sở Dương ngẩn ra, quay đầu hỏi.
"Vâng."
"Bổ Thiên các bắt đầu tham gia tảo triều từ khi nào vậy?" Sở Dương nhíu mày.
Hai vị các tọa nhìn nhau, đều cảm thấy vấn đề này không dễ trả lời.
"Tảo triều, bệ hạ cũng tham gia?" Sở Dương nhíu mày hỏi.
"Bệ hạ đương nhiên phải tham gia rồi." Thành Tử Ngang rất kỳ quái. Ngự tọa nói gì vậy, bệ hạ không tham gia, còn gọi là tảo triều sao?
"Ừm... vậy là tốt nhất." Sở Dương gật đầu mỉm cười: "Trần Vũ Đồng, ngươi an tâm uống rượu đi, tảo triều ngày mai, ta đi!"
"Ngươi đi?" Sắc mặt hai vị các tọa đại nhân lập tức phấn khích, tiếp đó bừng tỉnh đại ngộ: "Ngự tọa đại nhân muốn cho hoàng đế bệ hạ một kinh hỉ?"
Sở Dương nhẹ răng cười: "Đúng! Kinh hỉ! Ta muốn cho hoàng đế bệ hạ một kinh hỉ thật lớn, thật lớn!"
Sở Dương nghiến răng, rít hai chữ kinh hỉ qua kẽ răng, thậm chí khuôn mặt cũng có chút dữ tợn.
Thành Tử Ngang và Trần Vũ Đồng đều thầm cảm thấy trong lòng không ổn. Ngự tọa đại nhân không phải trở về ám sát hoàng đế chứ... Nhưng điều này tuyệt đối không có khả năng nha.
Hai người nhìn kỹ, chỉ thấy ngự tọa đại nhân ngoài dữ tợn, khóe miệng không ngờ còn mang theo một nụ cười dâm tiện...
Hai người giật nảy mình, rùng người, liếc nhìn nhau một cái đầy vẻ hiểu ra, vùi đầu uống rượu, dùng bữa.
Ăn không nói, ngủ không nói, cổ nhân đã dạy rồi.
Sáng sớm. Sở Dương một thân hắc y hắc bào, trên mặt đeo mặt nạ truyền thống của Bổ Thiên các, chuếnh choáng say ngồi trên đại kiệu tám người nâng! Một đường uy phong lẫm liệt tiến vào tảo triều.
Tảo triều diễn là ở Thiên Dương đại điện! Nghe nói đây là sau khi hoảng đế bệ hạ đăng cơ mới đổi thành nơi này. Nghe được cái tên này, trong lòng Sở Dương lại thư thái thêm mấy phần.
Tới trước đại điện rồi, chỉ thấy văn võ bá quan đã chờ chực ở đó, đông một đám, tây một đám.
Sở Dương ho khan một tiếng, nghênh ngang long hành hổ bộ đi vào, mang theo một mùi rượu nồng nặc.
Trên đại điện, văn võ bá quan đều lé hết cả mắt, nhưng đây chính là các tọa Bổ Thiên các, ai dám nói hắn một câu.
Một lát sau, thanh âm nghi trượng vang lên, đàn sáo du dương dễ nghe, tiếp đó lại có một người hô lớn: "Hoàng đế bệ hạ giá lâm!"
Mọi người vội vàng tiến lên phía trước nghênh đón. Sở Dương ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy xa xa, đội nghi trượng hoàng kim sắc sáng ngời chậm rãi đi tới, trên loan giá, một người mặc phục sức màu vàng, đầu đội vương miện, mặt như quan ngọc, hai mắt trầm tĩnh uy nghiêm, tự nhiên tiêu sái, mang theo một khí độ vô song, uy lăng thiên hạ!
Thiên hạ trong tay, giang sơn trong lòng,!
Quân lâm thiên hạ!
Nhất đại đế vương, Thiết Bổ Thiên!...